Edit: Trang Nguyễn
Lúc bọn hắn vào cửa mới phát hiện, trong hội trường có rất nhiều học sinh, quan sát, chỗ ngồi trong hội trường đã chiếm một phần tư, phải biết hội trường này là trường học tổ chức đấy, để toàn bộ học sinh và thầy cô cùng tham dự, diện tích bên trong không nhỏ, có hai tầng chỗ ngồi theo hình dáng cầu thang. Bây giờ nhìn lại, lầu hai hầu như ngồi đầy hơn phân nửa.
“Các em không sao chứ? Có bị cắn hay không?” Cô Hà không ngừng hỏi thăm, ánh mắt mấy người rơi vào trên người Chu Tường và một nữ sinh khác, sắc mặt hai người rõ ràng đã biến hóa.
Cô Hà thở dài một hơi, ngoắc gọi hai nam sinh đến: “Dẫn bọn họ đến hội trường đi, trói chặt một chút.” Rồi thầy lại nói với hai người Chu Tường: “Đừng trách cô nhẫn tâm, ở đây có nhiều bạn học như vậy, trước đó chúng tôi đã nếm trải không ít đau khổ... Yên tâm, sẽ không đuổi các em đi, vào lúc các em còn không có... sẽ đem đồ ăn cho các em.”
Tiếp đó lại để mấy nữ sinh đến bôi thuốc giúp bọn hắn. Bắp chân Du Hành đã bị cào một đường, lại ngứa ngáy, dùng cồn sát khuẩn quả thật giống như kiến cắn vào tim, nữ sinh bôi thuốc giúp anh còn an ủi anh: “Thoa thuốc xong, rất nhanh sẽ tốt thôi, nhịn một chút.” Nói xong lấy dầu hoa hồng bôi qua: “Cô Hà tổ chức nam sinh đến phòng y tế tìm thuốc, không quá thuận lợi, tạm chấp nhận đi.” truyện chỉ được đăng ở wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp, những nơi khác đều là ăn cắp.
“Cảm ơn cậu.”
Một lát sau, mỗi người Du Hành bọn hắn được chia một chai nước và một gói mì ăn liền.
“Không có nước ấm, dùng nước lạnh ăn đi.”
Du Hành nhưng vẫn muốn một cái chén, ngâm mì cho mềm nhũn rồi ăn. Anh vừa ăn hết hai phần, cánh cổng một lần nửa mở ra, lúc này có một đám đàn ông cao lớn thô kệch tiến vào, Du Hành híp mắt nhìn qua, nhận ra bên trong còn có một giáo viên sinh hoạt thầy Ứng trong trí nhớ của Trần Hằng, còn có năm nam sinh rất cao lớn, người đàn ông còn lại dường như là bảo vệ trường học, trong trí nhớ Trần Hằng đều có ấn tượng.
“Cô Hà à, mấy đứa này mới đến hay sao?” Người đàn ông cầm đầu mới mở miệng đã khiến Du Hành cảm thấy không đúng, quả nhiên, lại nghe người đàn ông này nói tiếp: “Mấy người chúng tôi tuy được trường học mướn làm bảo vệ, nhưng điều này không có nghĩa lúc này mỗi ngày đều phải bán mạng cho các người, mấy người chúng tôi đã mệt muốn chết rồi, hôm nay cô lại tiếp nhận thêm mấy học sinh, ngày mai lại cứu tế mấy học sinh, đồ ăn từ chỗ nào ra hả? Ông đây không làm nữa!”
Sắc mặt cô Hà không tốt, miễn cưỡng cười: “Lão Tào, tôi biết rõ các người bị liên lụy, đợi sau này tôi sẽ nói với lãnh đạo —— “
“Lãnh đạo có khả năng sớm đã quy thiên rồi, còn chờ bọn hắn thêm tiền thưởng cho chúng tôi sao?” Lão Tào đánh gãy lời cô Hà nói: “Cô Hà à, tôi kính trọng cô, nhưng thật sự không có cách nào để tiếp tục nữa rồi. Tôi cũng tiếc mệnh.” Hắn buông lỏng hai tay mình ra, lộ ra vết máu loang lổ trên khủy tay: “Nhiều học sinh như vậy, cô luôn miệng nói bọn chúng còn nhỏ, không cho bọn chúng đi ra ngoài, bây giờ lại thêm mấy đứa này ——” ánh mắt hắn nhìn qua bốn nam sinh kia: “Hơn nữa chỉ mấy người chúng tôi, làm sao cung cấp đủ cho nhiều người như vậy?” Ánh mắt hắn quét một vòng trong hội trường: “Mấy ngày qua qua rồi trở về vài chuyến, đồng nghiệp của tôi cũng đã chết mấy người, tiết kiệm đem được một chút thức ăn này về, cũng coi như chúng tôi không phụ lòng những học sinh này rồi, hôm nay đường ai nấy đi.”
Lão Tào nói xong ra hiệu đồng nghiệp của mình, bọn hắn buông hết đồ ăn hôm nay tìm về, phân chia phần cho năm nam sinh cùng thầy Ứng: “Phần này là của các cậu, tự mình xử lý đi.” Sau đó liền mang theo sáu đồng nghiệp của mình chuyển đồ đạc đi đến cầu thang lầu một, tìm một chỗ sắp xếp lại. Bày ra tư thế nước giếng không phạm nước sông.
Cô Hà và thầy Ứng đối mặt nhìn nhau cùng thở dài một hơi, hai người cầm một ít đồ đó.
“Những vật này, tiết kiệm một chút cũng chỉ có thể ăn hai ngày.” Cô Hà lại thở dài.
“Để các học sinh cũng đi ra ngoài tìm đồ ăn thôi.” Thầy Ứng nói, sắc mặt cô Hà không tốt, cũng không lên tiếng.
Thầy Ứng đi đến phía trước, quét mắt một vòng, đại đa số đều là ánh mắt sợ hãi, né tránh, trái tim càng ngày càng nặng nề.
“Thầy Ứng! Chân của thầy chảy máu rồi!”
Thầy Ứng sờ soạng một cổ chân, quả nhiên đều là máu.
“Ngài đừng đụng vào, em băng bó cho ngài.”
Bốn nam sinh kia vây quanh hỏi thăm, Du Hành cũng tiến đến gần nghe.
“Siêu thị bên ngoài trường sắp hết sạch, đồ ăn cũng không nhiều, thật sự nếu không lấy được nhiều chút trở về, có khả năng sẽ bị người khác lấy đi.”
“Zombie càng ngày càng nhiều, nếu không có chú Thúc nạy được một chiếc xe, chúng ta đều không về được.”
Yên tĩnh trong một cái chớp mắt.
Có người nói: “Thế nhưng sau này chú ấy bỏ mặc chúng ta rồi.” Giọng điệu có chút oán trách, điều này nhận được không ít phụ họa của người khác.
Bốn người đều là học sinh năng khiếu thể dục, anh em cùng ở chung trong một ký túc xá nên tình cảm rất tốt. Từ Thiên lớn tuổi nhất, cũng trưởng thành nhất, làm người trượng nghĩa hào phóng, bình thường mọi người trong phòng ký túc xá ba đều do cậu cầm đầu. Cách nghĩ của cậu chín chắn hơn, nhìn ra lão Tào bất mãn bọn hắn, vì xoa dịu tâm tình của bọn hắn, cũng vì ma luyện cho chính mình và các anh em, ngày hôm qua hắn đã đưa ra đề nghị cùng nhau ra ngoài đi tìm đồ ăn. Đáng tiếc chuyến đi này không quá thuận lợi, một anh cả An – bảo vệ đã hy sinh, lúc này lão Tào mới bộc phát.
Cậu có thể hiểu được. truyện chỉ được đăng ở wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp, những nơi khác đều là ăn cắp.
Ánh mắt cậu chuyển hướng nhìn sang các bạn học, trong lòng cậu lắc đầu. Thời điểm thế này còn muốn dựa vào người khác, oán trách người khác không chăm sóc mình, ở đâu ra đạo lý bá vương như vậy? Người ta cũng không phải cha mẹ ruột của mình.
Cậu sẽ không nói ra suy nghĩ của mình, cậu làm ra dáng vẻ bị thương quá mệt mỏi, rất nhanh chung quanh đã trống trải.
“Anh Từ...” lão Tứ trong cùng ký túc xá với cậu bỉu môi, giang tay ra. Ra hiệu đồ ăn lão Tào chia cho bọn hắn đã bị lấy đi sung công cả rồi.
Lúc trước đứng ở giữa thấy đồ ăn bọn lão Tào vất vả tìm được bị sung công còn cảm thấy đúng lý hợp tình, bây giờ xảy ra trên người mình, thật sự mới hiểu thấu sự không cam lòng trong đó —— đây là bán mạng để đổi đấy.
Từ Thiên lắc đầu về phía cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Lại chờ thêm một thời gian, nếu không được, chúng ta cũng đi. Tôi nhất định dốc hết toàn lực để chúng ta đều sống sót.”
Hai ngày sau, đồ ăn khô kiệt. Tiếp đó lại qua một ngày, hội trường xảy ra bạo động. Cô Hà ứng phó không nổi, lại nói chuyện với lão Tào không có hiệu quả, cả người đều tiều tụy mệt mỏi. Cô ấy đành cân nhắc đề nghị của lão Ứng, động viên các học sinh cùng đi ra ngoài tìm đồ ăn, thế nhưng rất thưa thớt, chỉ có hai mươi mốt học sinh đứng ra. Trong đó kể cả nhóm Du Hành bọn hắn.
Lúc này chuyến đi ra ngoài khá thuận lợi, trên con đường ngoài trường kia không biết có phải Zombie bị người khác dẫn đi rồi hay không, trên mặt đất chỉ còn lại không ít thi thể Zombie.
Điều này đối với bọn hắn mà nói là chuyện tốt.
Bọn hắn tỉ mỉ vơ vét siêu thị một lần, đồ ăn không còn thừa bao nhiêu, tính cả khăn tay băng vệ sinh đều bỏ vào một túi mang đi.
Cửa ra vào còn sót lại một chiếc xe, đem tài xế đã hóa thành Zombie kéo xuống xe, sau đó Lâm Viễn Hàng xung phong nhận việc: “Tôi biết lái xe!”
Từ Thiên gật đầu, nói với những người khác: “Những người khác về trước đi, chiếc xe này không ngồi được quá nhiều người. Chúng tôi đi đến nơi xa hơn nhìn một chút.”
Cuối cùng quyết định Từ Thiên và ba người trong cùng ký túc xá cậu, cộng thêm Lâm Viễn Hàng và một người bạn của hắn, cùng nhau lái xe ô tô, xuất phát đến nơi xa xa.
Du Hành đi theo một đám người trở về hội trường.
Đoạn đường này thật sự rất thuận lợi, Zombie không dày đặc, nhóm người đồng tâm hiệp lực liền có thể đối phó. Sau khi trở về, cô Hà cũng rất vui mừng. Thầy Ứng lén nói với cô Hà, thay đổi chế độ phân phối đồ ăn một chút, chia nhiều cho mấy đứa nhỏ xuất lực đi ra ngoài. Cô Hà không cho là đúng: “Đều là mấy đứa trẻ ngoan, phân chia rõ ràng như vậy không phải khiến giữa bọn hắn nảy sinh hiềm khích hay sao?”
Thầy Ứng thở dài: “Cô phải xem lại bài học của bọn lão Tào, không có người nào chịu trả giá mãi như vậy. Huống chi đều là học sinh có địa vị ngang nhau?” Lão Tào bọn hắn còn gò bó một tầng thân phận do trường học thuê mướn, những học sinh này đều là trẻ vị thành niên đây này.
Cô Hà không đồng ý, thầy Ứng cũng không có cách nào. Ông ấy bình thường xử sự nghiêm khắc, không thể so sánh với người có nhân duyên tốt, bình thản, thân thiết như cô Hà. Bởi vì cô Hà không đồng ý, lướt qua cô Hà, các học sinh khác sẽ tính sổ với ông ấy. Hơn nữa điều này đối với các học sinh khác cũng không phải là chuyện tốt.
Loạn thế dùng trọng điển, thưởng phạt phải rõ ràng, lão tổ tông nói luôn có đạo lý. Cứ một mặt ba phải như vậy, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Sau vài ngày, hầu như mỗi ngày bọn hắn đều ra ngoài, thế nhưng đồ vật mang về vẫn tiêu hao cấp tốc. Từ Thiên bắt đầu đồng cảm với tình cảnh lúc đó của bọn lão Tào.
Như muối bỏ biển. Thật sự quá khó khăn rồi. Sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, bọn Từ Thiên phát hiện ra một chiếc xe, bên trong chất đầy từng thùng từng thùng sữa bò.
“Chúng em nhìn thấy ở trên đường đấy, vốn muốn nạy khóa không ngờ lại tự mở ra, không nghĩ đến bên trong đều là sữa bò!”
“Chắc hẳn là người ta đang vận chuyển hàng đấy, các em may mắn quá!”
Vì vậy đêm nay mỗi người đều được phân chia một bình sữa bò, một xe sữa bò triệt để chia hết sạch. Thầy Ứng không đồng ý với cách làm của cô Hà, cũng không thể tránh được.
Từ Thiên cầm bốn bình sữa bò, nghĩ đến vừa rồi mới nói chuyện cùng cô Hà, đã thất vọng triệt để.
Du Hành từ từ uống hết sữa bò. Trong chóp mũi tràn ngập mùi hôi thối, anh nhìn chung quanh một chút, bọn hắn một đám học sinh sau khi trở về, những bạn học khác đều không muốn ở chung với bọn họ, bởi vì không cách nào tắm rửa, mùi trên người thật sự làm cho người ta buồn nôn. Bởi vậy cả đám bọn họ chạy đến nơi hẻo lánh trên lầu một chờ đợi, mùi trên người mỗi người cùng nhau tụ tập, càng ngày càng nặng mùi.
Anh nhìn thấy mấy người trong cùng ký túc xá Từ Thiên tụ tập cùng nhau nói chuyện, Lâm Viễn Hàng nói chuyện phiếm cùng bạn của hắn. Anh vẫn luôn nước chảy bèo trôi, chờ cứu trợ. Nhưng bây giờ xem ra cần đưa ra lựa chọn rồi. Mặc dù anh chỉ mới tốt nghiệp một năm, làm một viên chức nhỏ ở công ty, lại có không ít kinh nghiệm lục đục với nhau. Phổ biến nhất đúng là hiện tượng phân đoàn thể. Trong một đám người, chắc chắn sẽ có người truy cầu theo cường thế, có người tình nguyện bình thản ở dưới chân người khác. Dưới lợi ích thúc đẩy dẫn đến phân hóa đấu tranh giữa các đoàn đội. truyện chỉ được đăng ở wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp, những nơi khác đều là ăn cắp.
Tình huống bây giờ, có nhiều còn hơn ít. Những cháo kia vẫn là số ít hòa thượng làm ruộng thu hoạch nấu chín đấy, tất nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Dưới cái nhìn của Du Hành, Từ Thiên là một học sinh cấp ba có chủ ý, cậu ta không giống các học sinh khác ký thác hy vọng lên người giáo viên, cậu ta càng thêm độc lập. Hơn nữa cảm tình giữa cậu ta với bạn cùng phòng rất tốt, trọng tình nghĩa. Lúc đi ra ngoài, anh thấy qua hai lần cậu ta duỗi tay viện trợ bạn cùng phòng của mình.
Ồ? Du hành nháy mắt mấy cái, lại vội vàng dời ánh mắt đi. Anh nhìn thấy một người bạn cao gầy cùng phòng với Từ Thiên lén lút dấu đồ đạc, những người khác còn yểm trợ cho cậu ấy.
Bọn hắn cũng đã bắt đầu suy nghĩ cho chính mình, còn giữ lại đường lui.
Sau khi Du Hành dời mắt đi, lão Tứ tách ra một đoạn socola theo thứ tự nhét vào trong mồm mấy bạn cùng phòng khác, nhỏ giọng nói: “May mà tớ dấu nhanh đấy.” Nếu không chính mình cũng chẳng còn cái gì: “Lão đại, sau này chúng ta làm sao đây?”