Edit: Trang Nguyễn
Từ Thiên từ từ ngậm khối kẹo socola kia trong miệng, rất ngọt, kích thích bài tiết nước bọt, cậu lại không nỡ nuốt xuống. Cậu nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã hiểu rõ đại khái tình hình bên ngoài, mỗi ngày đồ ăn đều dần dần ít đi, sau này chúng ta... chính mình tự để dành nhiều một chút.” Đây là mặc định rời khỏi sự quản lý của cô Hà. Trong lòng cậu xấu hổ, có thể hiểu được sự khổ tâm của cô Hà, nhưng thật sự quá khó khăn, nhiều người như vậy đè nặng lên bờ vai của mình, những người khác lại cứ cảm thấy nên như vậy.
Nhiều sữa bò như vậy, nên chia hai phần cho bọn họ... những người đã xuất lực nhiều đúng không? Bọn hắn là học sinh năng khiếu thể dục, cao to cường tráng, lại là thiếu niên, ăn rất nhiều. Mấy đêm này vào giữa đêm, luôn đói bụng đến nóng ruột nóng gan, lật tới lật lui không ngủ được. Muốn trâu cày ruộng lại không cho trâu ăn cỏ, đâu ra đạo lý như thế chứ.
“Em là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, cũng đừng tính toán những lợi ích nhỏ này, em xem đi, chúng ta nhiều người như vậy, chia theo trung bình đầu người cũng còn chút thiếu thốn nữa đây này.” Ở đâu còn có thể lấy ra một ít cho em?
Thế nhưng những vật kia đều do bọn họ mang về đấy.
Bọn họ cũng muốn sống sót, không người nào muốn chết. Vậy thì nên cùng nhau bán mạng bằng bất cứ giá nào đi chứ? Có mạng người nào cứng rắn hơn người khác đâu chứ? Lại không đáng tiền đâu chứ?
“Ngày mai sau khi tìm được đồ ăn, chúng ta không trở về nữa.” Từ Thiên sợ sau khi vạch mặt, đồ ăn sẽ bị cướp mất. Loại ý nghĩ này thật tiêu cực đấy, thế nhưng cậu phải phòng ngừa trường hợp xấu nhất. Hơn nữa cậu không muốn chính thức đối địch cùng thầy và các bạn học: “Nếu không tìm thấy điểm dừng chân thích hợp bên ngoài, chúng ta trở về trường học, đến tòa nhà cấp ba bên kia, nghe Lâm Viễn Hàng nói, chỗ đó chỉ có một nữ sinh ở lại.”
Bởi vì ngày hôm qua thuận lợi, hôm nay cô Hà động viên mọi người ra ngoài: “Nhất cổ tác khí (*), nếu hôm nay thu hoạch tốt, vài ngày sau không cần lo lắng vấn đề đồ ăn nữa rồi.”
Người đồng ý đi ra ngoài nhiều hơn hôm qua, có hơn bốn mươi người. Ngày hôm qua lái hai chiếc xe, bọn Từ Thiên lái một chiếc, Du Hành cũng chen vào cùng. Một chiếc xe khác do Lâm Viễn Hàng lái, hai chiếc xe mở đường ở phái trước, các học sinh khác đi theo phía sau an toàn hơn không ít.
Bọn hắn đi vào một siêu thị trên con đường khác, trong siêu thị đã bị chiếm lĩnh, bọn hắn vừa mới thanh lý xong Zombie tiến lên gõ cửa, một người đàn ông vung đao nhô đầu ra từ cửa sổ: “Cút đi! Nơi này có chủ rồi!”
“Chú ơi, có thể cho chúng cháu một ít thức ăn được không?”
Người đàn ông nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào nữ sinh nói chuyện kia: “Cô bé chơi một trò chơi với chú, có thể cho bé một gói mì ăn liền.” truyện chỉ được đăng ở wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp, những nơi khác đều là ăn cắp.
Loại nói đơn giản đầy thô tục này... nữ sinh nơi nào gặp phải, thoáng chốc vừa tức vừa thẹn.
“Chúng ta lập tức đi.” Từ Thiên cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc, quay người gọi người rời đi. Người đàn ông sau lưng còn huýt gió: “Đồng ý có thể đến tìm chú nha hà hà...!” Mơ hồ có tiếng người đàn ông khác trêu chọc: “Nhỏ như vậy mày cũng để ý à?” “Này! Cô bé này nha...”
Tiếp đó rất không thuận lợi. Tìm được mấy siêu thị nhỏ hoặc cửa hàng tạp hóa, không phải bị lấy sạch, thì cũng có người ở, thu hoạch cực nhỏ. Thu hoạch lớn hơn là ở một tiệm thuốc. Thuốc sát khuẩn, bông, gạc các loại... đều bị vơ vét không còn gì, nơi hẻo lánh phía trên khay chứa đồ còn rơi rải rác táo đỏ, cẩu kỷ... cũng có túi chứa mứt hoa quả, thu nhặt cũng được mười tám bao.
“Cô Hà nói ——” Lâm Viễn Hàng mới nói một nửa, Từ Thiên đã cắt ngang: “Tôi biết rõ, cho nên tôi chỉ cầm phần của mấy người chúng tôi, những thứ khác cậu đều lấy đi.” Tốc độ lái xe của bọn hắn nhanh, sớm đến đây, có mười người, Từ Thiên lấy bảy bao.
Đây là tính theo đầu người mà lấy đấy.
Du Hành nói: “Phần của tôi cũng để chung đi.” Nói xong lấy hai bao, sau đó nhét vào trong tay Từ Thiên.
Từ Thiên nhìn nam sinh vẫn luôn trầm mặc ít nói, đối diện với ánh mắt của anh, sau đó gật gật đầu, đem đồ đạc đưa qua cho lão Tứ để cậu ta cất kỹ.
“Các cậu đây là ý gì? Toàn bộ đồ đạc lấy được phải giao cho cô Hà đấy.” Lâm Viễn Hàng nhíu mày.
“Cậu cũng đừng quản.” Từ Thiên phất phất tay: “Chúng tôi đến nơi khác nhìn xem.” Du Hành theo sau, đối mặt với ánh mắt thăm dò của Từ Thiên, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy các cậu đáng tin hơn, tôi cũng muốn sống sót, đợi đến lúc cứu viện, sau đó... đoàn tụ cùng cha mẹ. Tôi sẽ không lười biếng, làm vướng tay vướng chân các cậu đâu.”
Đây là lời nói thật, Từ Thiên nhìn ra vẻ chân thành trên mặt Du Hành, vì vậy gật gật đầu.
“Xe sắp không còn xăng nữa rồi, trước phải tìm một trạm xăng dầu.”
Cho nên bọn họ rẻ qua đi tìm trạm xăng dầu. Mấy người hợp lực thanh lý xong Zombie, lúc này Du Hành mới bắt đầu phải cố gắng hết sức. Vì để tiểu đoàn thể này nhìn trúng giá trị của mình, Dù Hành vừa rồi mới xuất lực lớn như vậy, bởi vậy lúc này mệt mỏi không thở nổi. Lúc vịn xe nghỉ ngơi, anh nhìn thấy bên trong có bóng người. Anh đi ra phía trước nhìn kỹ, quả nhiên là một người. Người đàn ông chống lại ánh mắt của Du Hành, mang theo ống sắt mở cửa ra.
“Các người là... học sinh cấp ba trường bên kia à?” Từ Thiên đi tới, gật đầu: “Có chuyện gì sao?” Từ Thiên từ lúc gặp người đàn ông ở siêu thị kia, cậu đã biết rõ, bây giờ đối mặt với người lớn, bọn hắn cần không phải ỷ lại, mà là cảnh giác.
Người đàn ông nói: “Các người có thuốc hạ sốt không? Vi-ta-min và ngân kiều cũng được. Tôi có thể lấy một thùng dầu đổi với các người.”
Một thùng dầu rất khiến người động tâm, như vậy trong thời gian ngắn không cần tìm trạm xăng dầu, thế nhưng bọn hắn không có thuốc. Từ Thiên vừa lắc đầu, Du Hành liền nói: “Anh Từ, tôi có.” Anh gỡ túi sách xuống lấy ra một hộp thuốc hạ sốt đưa cho Từ Thiên.
Sau khi rời khỏi, lão Tứ hỏi Du Hành: “Cậu lấy được từ đâu thế?”
“Lấy ở tiệm thuốc vừa rồi đấy, tôi còn lấy vi-ta-min, rễ bản lam, hạ tang cúc, can xi...” Túi sách của Trần Hằng siêu cấp lớn, bị Du Hành nhét tràn đầy, vì tiết kiệm chỗ, anh đều hủy mấy cái túi bên ngoài đi. Thời điểm ở tiệm thuốc, những vật không chú ý đến này, anh liền thuận tay cầm rất nhiều.
“Cậu muốn ăn không?” Du Hành lấy ra một miếng rễ bản lam.
Lão Tứ gật đầu, vì vậy Du Hành phân chia cho mỗi người một miếng.
“Rất ngọt ah...” Rễ bản lam hòa tan trong miệng, mang theo vị cam ngọt ngọt, rất dễ khiến người ta chán ngán, nhưng mỗi người đều rất ưa thích, giống như đứa trẻ thích ăn kẹo vậy, trên mặt không tự giác lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Tôi nhìn trúng nó là do nó vừa ngọt lại thanh nhiệt, giải độc đấy.”
Lời Du Hành nói nhận được sự đồng ý của mọi người: “Hì hì, Trần Hằng à, đầu óc cậu thật linh hoạt ha ha ha.” truyện chỉ được đăng ở wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp, những nơi khác đều là ăn cắp.
“Những học bá các người, đầu óc thật tốt, tôi lại không hiểu, hoá học vật lý toán học... đều là thứ đáng sợ, làm sao các người có thể học còn học giỏi như vậy chứ.”
Du Hành cười cười: “Lại học bá, vào lúc này đều vô dụng, lại không thể đem làm cơm ăn. Chờ một chút —— anh Từ dừng xe lại.”
Kéo cửa sổ xe xuống nhìn xem, chỗ đó quả nhiên là một điểm trung chuyển của bưu kiện.
“Chúng ta qua đi xem, có khả năng bên trong bưu kiện có thứ chúng ta có thể sử dụng đây này?”
Điều này khiến mọi người tâm động. Sau một chuyến thông qua, Từ Thiên quẹo vào trong, ngay cửa ra vào không có Zombie, cánh cửa điểm trung chuyển mở rộng, bưu kiện rơi lả tả đầy đất.
“Dùng xe ngăn cửa, đóng cửa lại, đúng rồi, xách dầu vào trong!” Loạn trong chốc lát, bọn hắn đã sắp xếp xong.
Trong phòng có chút tối, nhưng tâm tình nhóm người mở bưu kiện rất sung sướng. Đồ đạc lộn xộn cả lên, vật hữu dụng không nhiều lắm, đồ ăn thì ít, nhưng cũng có, mở ra một đống đồ ăn vặt và hai hộp mông ngưu (Editor: t chả biết thứ gì nữa), đây là thu hoạch kinh hỉ nhất rồi đấy.
“Bộ quần áo này được nè, anh cả, anh thay đi.” Vì vậy Từ Thiên thay đổi một bộ quần áo bảo vệ, quần áo mới toanh đấy, còn mang theo mùi thơm đồ mới khi mở bao hàng, cả người cậu không được tự nhiên, thấy mọi người cười ha ha.
Du Hành mở ra một quả cầu thủy tinh, bên trong có một căn phòng hoa cỏ bằng gỗ còn có một tiểu mỹ nữ phim hoạt hình. Khẽ lay động sáng ngời, bên trong lại bay lên một tầng trời tuyết trắng. Anh không tự giác thoáng nở nụ cười, nhịn không được lắc hai cái. Lúc bỏ quả cầu thủy tinh vào trong hộp, phát hiện người nhận là Lý Thiến Ni.
Lần thứ hai cô ấy một mình đi đưa đồ ăn cho Ngô Như Tâm ở tòa nhà cấp ba, vẫn chưa về.
Du Hành đậy chiếc hộp lại, đặt sang bên cạnh.
Mở hết tất cả bưu kiện đã đến xế chiều, thu hoạch cũng không tệ.
“Hôm nay không quay về à?”
“Có thể, tạm thời ngủ lại đây đi. Vừa rồi tôi đã nhìn, đằng sau này có một căn phòng ngủ, có một chiếc giường hai tầng, chúng ta năm người chen chúc chật chội một chút. Trần Hằng cũng gầy như lão Tam, lão Tứ, cùng nằm ngủ một giường, tôi và lão Nhị một giường.”
“Thế thì rất tốt, ôm nhau ngủ rất ấm áp nha.” Lão Tam cười hì hì, một tay choàng qua lão Tứ, một tay bắt lấy Du Hành. Lão Tứ liền đập cậu ta: “Cậu thúi quá.”
“Này tất cả mọi người đều như nhau, cậu cũng thúi, tớ không ghét bỏ cậu thì thôi chứ?”
“Quần áo này đều bỏ, đợi sau khi trở về cha mẹ tớ sẽ mua cho tớ một bộ mới....” lão Tứ nói xong thoáng dừng trong chốc lát, hốc mắt liền đỏ lên: “Không biết trong nhà như thế nào rồi.”
Cảm xúc của mọi người đều trầm thấp, Du Hành nói: “Chỉ cần chúng ta sống sót, chắc chắn sẽ cơ hội đoàn viên một lần nữa, chúng ta nhất định sẽ sống sót.”
Bọn họ cùng nhau chen chúc ngủ một giấc. Trong giấc mơ, Du Hành thấy được quân đội rút lui đến đây, anh và bọn Từ Thiên ôm chầm lấy nhau hoan hô, sau đó hình ảnh chuyển đến cảnh anh về nhà, mẹ Du đang cán mỏng mì, nói muốn làm sủi cảo cho anh ăn, nhân rau hẹ thịt heo đấy. Vào lúc anh mừng như điên, ôm mẹ anh làm nũng, thời điểm này chợt có người đập cửa, một tiếng lại một tiếng như đòi nợ đến nơi, anh đi qua mở cửa, cửa vừa mở ra, một khuôn mặt hôi thối đánh tới anh.
Du Hành bị sợ sực tỉnh.
Thật sự có người đang gõ cửa. Từ Thiên mấy người bọn họ lo lắng trở mình, Du Hành chính mình đứng lên, nhảy xuống giường. Cầm đao đi đến cạnh cửa, nghe trong chốc lát, quả nhiên là Zombie đang đập cửa. Đợi trong chốc lát, bên cạnh cánh cửa vang lên, xem ra Zombie đã đi sang bên cạnh. Anh tỉ mỉ kiểm tra lại cửa một lần nữa, cửa sắt vẫn còn chắc chắn đấy. Lúc này mới dựa vào cửa híp mắt nghỉ ngơi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Du Hành: khốn =_=