Edit: Trang Nguyễn
Bọn họ thích ứng ở chỗ này rất tốt. Bên này không giống trường học đầy nhân khẩu, đầy nhà cửa đấy, không ít Zombie bị nhốt trong chính nhà của mình, dù cho có chạy ra, số lượng cũng không nhiều. Trách không được sau này bọn lão Tào rời đi, cũng không trở về hội trường nữa. Chỉ cần có điểm dừng chân bên ngoài, xác thực thuận tiện an toàn hơn trường học nhiều.
Bọn họ dùng căn phòng ở điểm trung chuyển bưu kiện làm trung tâm, từ từ đẩy mạnh ra bốn phía, chậm rãi tích lũy không ít đồ đạc, đã có ngọn nến đã có đèn pin, lại còn một tiệm bán quần áo mỗi người đều thay đổi một thân quần áo mới. Tiệm quần áo gia đình kia nằm một cửa hàng nhỏ trên tầng cao nhất. Cửa hàng này đã bị dọn gần hết, nhưng bọn họ mót lại nhặt được không ít bánh quy kẹo vụn vụn vặt vặt, nước khoáng ở dưới khay chứa đồ, đủ cho năm người bọn họ dùng. truyện chỉ được đăng ở wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp, những nơi khác đều là ăn cắp.
Trong lúc này bọn họ gặp phải mấy đám người, có một nhóm người thấy bọn họ còn nhỏ tuổi, muốn cướp đồ của bọn họ, Từ Thiên người cao lớn chân dài mang dao phay chặt thịt bước ra: “Tuy chúng tao còn nhỏ tuổi, nhưng các người muốn cướp, chúng tao cũng dốc hết sức liều mạng.”
Đồ đạc không nhiều lắm, không đáng dốc sức liều mạng. Nhóm người kia liền rút lui.
Sự việc qua đi mọi người bị dọa ra cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Loại chuyện này đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần sau gặp phải chẳng lẽ phải liều mạng sao?
“Sau này chúng ta tránh người lạ, đừng đối mặt chính diện.” Du Hành đề nghị. Từ Thiên gật đầu nói được: “Lão Tam lanh lợi, sau này cậu phụ trách nhìn chằm chằm ở cửa ra vào, có người đến chúng ta liền rút lui.”
Nhưng sau ngày hôm nay, bọn hắn hoàn toàn không cần suy xét những chuyện này nữa, bởi vì trời đổ mưa to không ngừng suốt bốn ngày liền, nhiệt độ chợt hạ xuống. Cộng thêm điểm trung chuyển bưu kiện này là lầu một, mưa to ngày hôm sau đã dột nước, càng thêm ẩm ướt lạnh lẽo. Quần áo trên người bọn hắn mặc cũng không đủ chống lạnh, đành phải thu dọn tất cả gia sản lái xe đi tìm nơi mới.
Du Hành đề nghị: “Trước đi đến cửa hàng gia đình nhỏ, các cậu còn nhớ rõ không? Tiệm bán quần áo nằm trên tầng năm cao nhất, đủ cao, cũng có quần áo giữ ấm.”
Từ Thiên: “Đúng, cậu nghĩ giống như tôi.” Vì vậy lái ô-tô đi đến nơi đó. Cần gạt nước đã bị hư mất, lái xe trên đoạn đường này thật khó khăn, ngay cả đường cũng đều nhìn không thấy rõ. Ngẫu nhiên tông trúng mấy con Zombie, thân xe đều bị chấn động mạnh.
Cũng may mưa to dường như che dấu hoạt động của con người, tiếng vang cũng ôn hòa hơn, đoạn đường đi đến phía trước này, cũng không xảy ra hiện tượng Zombie theo đuôi liên tục.
“Lái chậm một chút.” Lão Nhị cũng nói. Trên đường mưa lấy mắt thường có thể thấy được nước càng lúc càng dâng cao. Chắc hẳn toàn bộ hệ thống thoát nước đều tê liệt rồi, những giọt nước không ngừng rơi xuống không có chỗ chảy ra ngoài. Đợi đến lúc bọn họ đến chỗ mục tiêu, đậu xe ngay bậc thang ngay cửa lớn cửa hàng, nước đã dâng lên ngập nửa lốp xe.
“Lão Nhị, lão Tam đi vào trước xem có Zombie hay không, cẩn thận một chút!” Từ Thiên kêu gọi: “Trần Hằng cùng tôi canh gác ở cửa ra vào, lão Tứ nhanh chóng chuyển đồ trên xe vào trong!”
Du Hành phòng bị ngay ngoài cửa, một con Zombie dựa vào góc tường lắc lắc đung đưa đứng lên, đánh về hướng bọn hắn. Động tác anh cực nhanh xử lý sạch Zombie, mặt dao bị mưa cọ rửa, lưu lại dấu vết cũ và chỗ bị tổn hại trên thân dao.
Ngẩng đầu nhìn lại, có người cách bức màn nhìn xem từ trên lầu, lại rất nhanh kéo tấm vải mành lại.
“Đi thôi, lên lầu.” Từ Thiên gọi anh đến.
Xe lái vào đại sảnh lầu một.
“Xem ý trời thôi, nếu lầu một bị chìm, chiếc xe này cũng bị hỏng. Sau trận mưa này không biết còn có thể tìm được xe có thể chạy được nữa hay không.” Từ Thiên cằn nhằn hai câu, lại nghĩ đến sự việc phiền lòng sau này, bây giờ trước đừng nghĩ, ảnh hưởng đến tâm tình.
Vì vậy một đám người sau khi kiểm tra tiệm bán quần áo năm tầng đã an toàn, liền ngăn chặn cửa ra vào. Cửa là cửa cuốn, nhưng đã bị hư, lão Nhị cùng lão Tam cùng ngồi xổm chơi đùa với nhau, Du Hành liền đi thay quần áo.
Đây là một cửa hàng gia đình nhỏ bình thường, lầu một bán thức ăn loại nhỏ, lầu hai và lầu ba là siêu thị, lầu bốn là điện gia dụng bình thường. Ngoại trừ lầu bốn, những tầng lầu khác đều bị vơ vét hết sạch. Chính là lúc này trở về đây, quần áo tầng năm cũng ít đi rất nhiều, cũng càng loạn hơn.
Tầng năm bán quần áo sise to, quần áo giá ổn định, tuy không đẹp nhưng thực dụng. Sắp đến mùa hè rồi, bây giờ thời trang mùa xuân nhiều, ở đây cũng treo không ít trang phục mùa đông. Năm nam sinh cỡi quần áo ướt sũng, từ trong ra ngoài thay đổi một thân quần áo mới. Từ Thiên ỷ vào thân thể của mình khỏe mạnh, còn vọt ra bên ngoài một lần tắm mưa, kích thích đến nổi khiến cậu run rẩy cười nói: “Này nha cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ được một lần.”
Du Hành cũng không dám làm như vậy. Gần đây ăn sống uống lạnh, sức khỏe đã sớm yếu đi rồi, lại đi tắm mưa, người chắc chắn sẽ gục xuống. Anh dùng dao chặt mấy chiếc ghế hỏng và quầy thu ngân lấy gỗ. Những người khác đến giúp đỡ, thật vất vả dọn ra một đống gỗ. Lại tiếp tục dùng một chút xăng, gỗ rất nhanh bốc cháy. Hương vị khó ngửi, nhưng cũng không ai chú ý.
Lại làm tiếp cái giá đơn giản, Du Hành lấy cái nồi thu được trước đó đặt lên kệ, xa xỉ đổ vào ba bình nước khoáng, sau khi đun sôi mỗi người được chia một chén rễ bản lam.
Ở đây dưới thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, quả thật là hưởng thụ hoàn mỹ.
“Thật thoải mái...”
“Lại nấu chút cháo, rất lâu rồi không được húp cháo.”
Vì vậy lục lọi tìm gạo. Gạo không có nhiều lắm, dùng một túi nhựa lớn chứa, khoảng hai kg. Bởi vì không có điều kiện nấu, bọn hắn không tồn những vật này nhiều cho lắm. Nhưng người là sắt, cơm là thép, cũng không thể cứ luôn ăn bậy bạ đồ ăn vặt, khoai tây chiên, bánh quy chống đói.
Du Hành nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, suy nghĩ qua đi rồi nói: “Đợi mưa tạnh, chúng ta có thể đi tìm những căn nhà không có người ở, bên trong có lẽ có gas bếp lò. Không cần mỗi ngày phải ăn đồ nóng, ít nhất cách ba năm ngày nấu một nồi cơm.” Dù là cơm khô cũng làm động lòng người.
Mấy người đều đồng ý: “Sau này để dành một ít gạo.” “Đậu đỏ đậu xanh đậu phộng cũng được, có thể nấu cháo Bát Bảo.” “Thế đường cát trắng cũng phải tồn một ít nha.” “Biết ăn cũng không tệ nên muốn ăn thêm ngọt hả? Thứ như đường cát trắng này chắc chắn khó tìm lắm.” Từ Thiên mấy người nói chêm vào chọc cười, nhìn ra cảm tình vô cùng tốt.
Du Hành vừa nhìn cũng cười, trong lòng nghĩ: cứ cười đi, trong lòng nghĩ: gì đó, chỉ cần thứ gì có thể cho vào miệng, cũng đều khó tìm như nhau.
Trận mưa này rơi xuống trọn vẹn bốn ngày, bọn Du Hành may mắn kịp thời chuyển dời trụ sở, bởi vì ngày thứ ba rời giường, lầu một đã bị chìm một nửa, xe của bọn họ chỉ còn nhìn thấy một tí tẹo trần xe. Đáng sợ hơn chính là, theo nước gợn sóng, vậy mà có Zombie trôi đến. Sau khi Zombie cập bờ còn men theo cầu thang bò lên trên.
Cho nên bọn họ lại để lão Nhị trông chừng tầng hai để phòng ngừa Zombie lên lầu, những người khác tăng giờ làm việc tháo dỡ đồ vật bên trong cửa hàng, gia công lại sau đó thả đến cầu thang làm chướng ngại vật. Trừ phi một đoàn Zombie kéo nhau đến, bằng không chướng ngại vật này có thể ngăn cản được. Nếu quả thật có, chướng ngại này cũng đủ kéo dài thời gian cho bọn họ chạy trốn.
Hai ngày sau, bọn họ sắp xếp trình tự luân phiên, không cần người canh gác cũng có thể ngủ đến thiên hôn địa ám.
Du Hành nằm ở trong đống quần áo, ngủ một giác ngon lành, không chút mộng mị, đem thể lực tiêu hao vất vả mệt nhọc hơn nửa tháng nay bổ sung trở lại thông qua giấc ngủ này. Đến buổi sáng ngày thứ năm, ánh mặt trời đã lâu không thấy đã xuất hiện trở lại, mưa rơi chỉ còn lất phất. Đến chạng vạng tối, nước cũng rút lui gần hết, bước xuống chỉ còn đến mắt cá chân. truyện chỉ được đăng ở wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp, những nơi khác đều là ăn cắp.
Mặc dù hết mưa là chuyện tốt, nhưng bọn họ tìm kiếm đồ ăn càng khó khăn hơn. Nước mưa ngâm làm hư hại rất nhiều đồ đạc, cho dù tìm được bánh quy còn đóng gói hoàn hảo, nhưng bên trên túi đóng gói bánh quy cũng bị ám lại mùi thúi của Zombie.
“Thứ này chỉ còn một cái, còn ăn được không?” Du Hành chần chờ hỏi: “Ngâm trong nước vài ngày, đều là mùi thúi của xác chết.”
“Bao bì đóng gói không bị hư, có lẽ không sao đâu?” Từ Thiên nhận lấy ngửi thử, nhíu mày ngay: “Thật sự rất thúi, trước đừng ăn, cất lại rồi tính. Lão Tứ, cất riêng thứ này, đừng để chung với đồ ăn trước đó của chúng ta.”
Lão Tứ cười hì hì: “Làm sao có thể, nó có mùi thúi như vậy, làm sao tớ có thể lẫn lộn chia đều được chứ.”
“Khó tìm đồ đạc ở lầu một rồi, sau này chúng ta trực tiếp lên trên lầu.”
Sau khi hết mưa to, thật ra không chỗ nào không hư thối và đầy mùi thúi, gặp phải Zombie càng thêm buồn nôn muốn ói hơn, bọn chúng bị bong tróc thảm hại, mặt mũi sưng phù, giống như thịt nhão quá hạn còn rớt lại.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm từ những căn nhà trống. Sau khi gõ cửa không có người trả lời liền nạy khóa cửa đi vào, bọn họ dùng khí gas nấu cơm.
Bốn người khác đều không biết nấu nướng, Du Hành học bốn năm đại học có kinh nghiệm nấu mì trong ký túc xá, bởi thế anh trở thành đầu bếp. Gạo không còn nhiều lắm, Du Hành tìm được hai túi đậu nành và đậu xanh trong phòng bếp, nhìn thấy trên bàn có máy ép đậu nành, chắc là dùng ép ra sữa đậu nành đây. Anh bỏ chung với gạo, nấu một nồi cơm hỗn hợp, một người có thể được chia một chén cơm, ăn trong miệng vẫn có cảm giác thỏa mãn đầy phong phú.
“Có thể nấu canh súp không?” Lão Tứ nhìn thấy Du Hành tìm được cơm cuộn rong biển trong phòng bếp, đột nhiên rất nhớ nhung món phổ biến canh súp trứng hoa và cơm cuộn rong biển miễn phí do căn tin trường học cung cấp. Trước kia cậu hoàn toàn không đụng vào đấy, nhưng bây giờ lại nhớ vô cùng.
Từ Thiên gõ đầu lão Tứ: “Không đói bụng là được rồi, còn canh súp gì đấy chờ bữa tiếp theo đi.”
Lão Tứ cười hắc hắc: “Nói đùa mà ~ “
“Đêm nay nấu cơm cuộn rong biển, canh hành ăn với bánh quy.” Du Hành phát hiện bên cửa sổ phòng bếp có một chậu hoa lớn cỡ bàn tay, bên trong đang trồng hành tây, đã già, không đủ cắt nát để làm gia vị nấu nồi canh nhưng vẫn rất khiến người động tâm.
Nơi này rất rõ ràng là nhà của cô gái sống một mình, đồ dùng trong nhà đã phủ một tầng bụi bặm, nhìn ra đã rất lâu không có người ở. Một ít đồ dùng sinh hoạt vụn vặt rất đầy đủ, trong tủ lạnh cũng có không ít nguyên liệu, nhưng vì cúp điện quá lâu nên đã sớm ôi thiu rồi. Du Hành tìm được kéo và lược trong nhà vệ sinh, đối diện tấm gương xén tóc đi, trọng điểm là quá dài, che khuất đôi mắt rất khó chịu. Trên chỗ thái dương cũng cắt, sau ót cắt không đến, liền gọi Từ Thiên đến giúp đỡ.
Từ Thiên ngốc nghếch cẩn thận ra tay: “Tôi cũng không kinh nghiệm đâu, cắt hỏng đừng có trách tôi đấy.”
“Không có chuyện gì, cứ xén là được.”
Cuối cùng tóc chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủn, không cần nhìn mặt, giống như nhìn thấy thiếu niên bất lương vừa trình diện.
Từ Thiên cười hắc hắc: “Cái này hay.” Lại gọi mấy người bạn cùng phòng của cậu đến: “Đều đến đây, mọi người đều cắt tóc hết đi, nhìn Trần Hằng này, có phải rất có hình có dạng? Chúng ta đều cắt tóc như vậy, vừa nhìn cũng rất hung, không ai dám trêu chọc chúng ta.”
Thiếu tâm nhãn.
Ba người khác lại nhiệt tình tăng vọt, vô cùng phối hợp. Rất nhanh đã xuất hiện bốn thiếu niên ngốc nghếch. Lão Tứ sờ sờ đầu mới: “Sau này thu hoạch cũng thuận tiện, thời tiết cũng vừa lúc nóng dần lên rồi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vô hại, không ô nhiễm, bóng đèn bảo vệ môi trường màu xanh lá, mua bốn tặng một nha...