Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 134: Chương 134: Kinh Hồn Bạt Vía




/br>

Với bản lĩnh của mình, Thiên Anh lúc này lăn qua một bên, tránh thoát khỏi đợt tập kích của tay bắn tỉa.

Ngay khi thoát khỏi nguy hiểm, hắn lúc này lập tức tìm kiếm vị trí của tên kia.

Nhưng để cho Thiên Anh ngạc nhiên, với nhãn lực của hắn hiện tại vậy mà không thể xác định được tên kia đang ở đâu.

Biết là gặp phải sát thủ thức tỉnh năng lực ẩn thân.

Thiên Anh trước hết rút vào bên trong hầm trú ẩn.

“Phanh!”

“Phanh!”

Tay bắn tỉa ở khoảng cách rất xa, tuy Thiên Anh không biết vị trí chính xác tên kia đang ở đâu.

Nhưng dựa vào độ trễ giữa viên đạn cùng tiếng súng, hắn đoán được tên kia ở cách đây ít nhất hai cây số.

Sau khi rút vào bên trong căn cứ, Thiên Anh lúc này đi tới kho trang bị của bản thân, đeo lên một chiếc mặt nạ.

Đồng thời đội lên mũ chống đạn.

Đối với thiên anh đeo mặt nạ không phải để cho ngầu, hắn đeo mặt nạ là để đảm bảo tính mạng.

Chiếc mặt nạ của hắn được chế tạo từ vật liệu siêu bền.

Vùng miệng cùng vùng mũi được trang bị máy lọc, phần mắt trái được trang bị cảm ứng nhiệt.

Dùng mắt thường có thể không nhìn thấy tên sát thủ kia.

Nhưng nếu dùng cảm ứng nhiệt thì hắn không thể thoát được.

Chỉ cần Thiên Anh có thể biết được tên kia đang ở đâu, việc tiêu diệt tên đó không phải là chuyện gì khó.



Trong khi Thiên Anh ở bên trong căn cứ chuẩn bị vũ khí, thì ở bên trên một cây cao.

Cách căn cứ của Thiên Anh gần ba cây số về phía Đông Nam đang có hai tay sát thủ.

Hai người kia tuổi tác cũng đã cao, dựa vào bộ dạng bên ngoài thì có thể đoán được tuổi bọn họ không ít hơn năm mươi.

Sau khi ám sát thất bại, hai người nhìn qua nhau.

Một người nói:

“Rút hay tiếp tục ở đây quan sát?”

Người còn lại quả quyết nói:

“Rút đi, không nên ở đây.

Kẻ kia có hai con biến dị thú, con người có thể không phát hiện ra chúng ta.

Nhưng mà biến dị thú thì khác.

Nếu để bọn nó phát hiện sẽ phiền phức.

Hôm khác chúng ta lại tới sau.”

Người còn lại nghe vậy thì nhẹ gật đầu.

Nhưng đúng vào thời điểm hắn đang định rút đi thì lại nhìn thấy Thiên Anh từ bên dưới lòng đất đi lên.

Ngay khi phát hiện Thiên Anh thì hai tên kia lập tức vào vị trí.

Có điều lần này để bọn họ bất ngờ khi thấy Thiên Anh trực tiếp nhìn qua bên này.

Ngay khi Thiên Anh nhìn qua, hai người liền cảm giác có một con hung thú đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Không một chút do dự, bọn họ lúc này nhảy xuống phía dưới đất.

“Ầm ầm…”

“Ầm ầm…”

Ngay khi bọn họ vừa nhảy ra khỏi vị trí ẩn nấp thì cành cây lớn nơi bọn họ đứng bị thứ gì đó bắn cho nổ tung.

Các cành cây lớn từ phía trên cao không ngừng rơi xuống phía bên dưới.

Hai tay sát thủ nhìn thấy cảnh này thì sống lưng lạnh toát.

Hai người bọn họ mà phản xạ chậm một nhịp thôi, lúc này đã mồ yên mả đẹp rồi.

“Ầm ầm…”

“Ầm ầm…”

Trong quá trình bọn họ rơi xuống, từng viên đạn siêu thanh bắn xuyên qua cây đại thụ bay sát qua bên người bọn họ.

Có một vài viên trúng người bọn họ, nhưng đều bị áo giáp bên ngoài cản lại.

Tuy nhiên lực của viên đạn mà Thiên Anh bắn ra rất mạnh, nó tác động xuyên qua áo giáp khiến hai người kia bị nội thương, gãy xương, xuất huyết bên trong.

“Bịch!”

“Bịch!”

Hai tay sát thủ rơi xuống mặt cũng không dám ngẩng đầu lên, bọn họ xác định địa thế sau đó lăn xuống khu vực thấp hơn để tránh đàn.

“Vèo vèo…”

“Vèo vèo…”

Trong quá trình bọn họ lăn đi, đạn từ phương xa không ngừng bay xoẹt qua, những viên đạn kia bắp sát với người bọn họ, chỉ thiết một chút nữa thôi là trúng.

Nếu không phải lần nào đạn bay tới bọn họ cũng ở trong tư thế nằm ngửa, thì hai tay của bọn họ lúc này đã không còn nữa rồi.

Sau khi bọn họ lăn tới một đống tàn tích, cả hai lập tức di chuyển vào bên trong.

“Bùm bùm…”

“Bùm bùm…’’

Có điều người ở phương xa vẫn không tha cho bọn họ, từng viên đạn uy lực khiếp người vẫn bắn qua phía bên này.

Cho dù là đống tàn tích cũng không thể cản lại được những viên đạn kia.

Có điều hai tên sát thủ được trời độ nên không dính viên đạn nào cả.

Nếu có trúng cũng chỉ trúng bộ phần không yếu hại.

Nên sau cuộc tập kích của Thiên Anh, hai người vẫn sống nhăn.

May mắn là một phần, một phần nữa là do bọn họ có đồng bạn hỗ trợ.

Khi Thiên Anh tấn công bọn họ, thì đồng bạn của bọn họ lại tấn công Thiên Anh, khiến cho Thiên Anh không thể không phòng ngự.

Có điều khả năng phòng ngự phản công của Thiên Anh cực kỳ đáng sợ, một mình hắn đọ súng cùng hơn chục tên sát thủ nhưng để cho đám sát thủ sợ đái ra máu.

Bảy trong số mười tên đã chết khi cùng với Thiên Anh đấu súng, chỉ có một tên khác được trời độ giống như hai tên trung niên mới thoát khỏi một kiếp.



Sau khi chạy thoát khỏi Thiên Anh, ba tên sát thủ còn sống sót họp lại với nhau ở một căn nhà hoang tại đường Ngũ Lão, cách căn cứ của Thiên Anh ba lăm km về phía Đông.

Lý Hải nhìn thấy Phạm Bằng xuất hiện, nhưng theo sau không có những người khác thì hỏi:

“Những người còn lại đâu?”

Phạm Bằng ngồi dựa vào bờ tường, vừa lau mồ hôi hắn vừa nói:

“Chết cả rồi.

Trên đường chạy trốn đều bị giết sạch rồi.

Tên kia quá kinh khủng, chúng tôi đã chạy ra bên ngoài phạm vi hai mười lăm dặm vẫn bị hắn tấn công.”

Ở gần đó Đinh Tráng đang cởi áo chống đạn ra, nghe được lời nói có phần sợ hãi của Phạm Bằng thì nhíu mày nói:

“Tấn công ngoài phạm vi mười lăm dặm sao? Hắn đuổi theo mọi người à?”

Phạm Bằng lắc đầu nói:

“Tôi cũng không biết, tôi lúc đó chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy, không dám quay lại phía sau.

Có điều tôi nghe tiếng súng từ rất xa, về sau thì không nghe tiếng súng nữa, chỉ thấy đạn bay tới.

Tôi đoán tên kia ở rất xa bắn bọn tôi.”

Lý Hải lúc này vừa trị thương, vừa hằn học nói:

“Chó chết thật, chỉ vì một tấn thịt mà hy sinh mất bảy người.

Mẹ kiếp, lần này làm ăn lỗ to rồi.”

Ngay vào thời điểm Lý Hải đang tức giận chửi bới thì Đinh Tráng gần đó ra hiệu yên lặng.

Hai người khác thấy vậy vội vàng im miệng, không dám lên tiếng nữa.

Tiếp đó Lý Hải dùng năng lực thức tỉnh của bản thân tra xét khu vực xung quanh.

Sau khi đã tra xét cẩn thận thì hắn mới thở ra một hơi.

Hắn lúc này cầm theo vũ khí tuần tra xung quanh khu vực sinh sống.

Nhìn xem ở xung quanh có tên nào khả nghi hay không.

Có điều trong quá trình tuần tra, Thiên Anh không phát hiện ra người nào khác nữa, nhưng người thì không phát hiện, còn thú lại thấy một con..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.