Anh là trận cuồng phong
Cuốn qua trái tim em.
Anh là trận cuồng phong
Không sao ghìm lại được.
Anh đập tan mọi thứ
Trên đường anh đi qua.
Nghĩ rằng anh có thể
Cười sung sướng cuối cùng.
Anh là trận cuồng phong
Và anh đang cuốn em đi.
“Cuồng phong”
Trình bày: Heather Wells
Sáng tác: Dietz/Ryder
Album: Theo dõi trái tim anh
Cartwright Records
******************
Máu tôi cứ gọi là lạnh hết cả đi.
Được rồi, ờ thì không có lạnh thật.Nhưng lại có cảm giác như ai đó vừa đổ một lon Diet Coke cực lạnh xuống lưng tôi, kiểu kiểu vậy. Đột nhiên,lòng bàn tay tôi túa đẫm mồ hôi,đến nỗi tôi gần như không sao cầm chắc được cái bảng điểm.Tim tôi bắt đầu đập liên hồi, y như cái lần tôi hát mấy bài tự sáng tác cho bố Jordan nghe và ông ta đã cười vào mặt tôi.
Christopher Allington? Là Christopher Allington sao? Không đời nào!
Chỉ có điều …
Chỉ có điều Christopher Allington có thể ra vào Fischer Hall thoải mái.Cậu ta chẳng bao giờ phải đăng ký ra vào,và có quyền ra lệnh cho ai đó để cậu ta vào văn phòng quản lý bất cứ lúc nào cậu ta thích.Tôi biết điều đó vì có một lần vào sáng thứ Hai nọ,bọn RA phàn nàn rằng chẳng còn tờ giấy nào trong máy photo,và Rachel đã nói đó là vì tối Chủ nhật nào Christopher Allington cũng bắt một nhân viên bảo trì mở cửa văn phòng của tụi tôi để cậu ta photo vở ghi chép của bạn mình.
Tức là cậu ta có thể rảnh rang xem xét hồ sơ của Rachel,rà soát tìm những nạn nhân khả dĩ,những cô gái có thể dễ dàng sa bẫy cậu ta, những cô gái chẳng có mấy kinh nghiệm mà cậu ta có thể quyến rũ.
Và rồi cậu ta sẽ đi gặp,bắt đầu những cuộc trò chuyện vu vơ và tự giới thiệu bằng một cái tên giả … làm mọi việc để có thể ngủ với họ mà không gặp quá nhiều phiền phức.Cứ như thể cậu ta có cả một hậu cung toàn các cô gái năm nhất tự nguyện để lựa chọn vậy.
Lạy Chúa! Hiểm độc quá! Tài đến thế là cùng! Thật là …
Hoàn toàn viển vông.Cooper chắc chắn sẽ phì cười.
Nhưng Cooper không có ở đây …
Mà Christopher Allington lại quá ư quyến rũ.Cậu ta cao hơn mét tám, mái tóc vàng hơi dài được buộc ngược ra sau,có cái vẻ non trai của … ừm,một gã trong boyband. Có đứa con gái năm nhất nào lại không cảm thấy hãnh diện khi được cậu ta chú ý … và sung sướng đến nỗi có thể ngủ với cậu ta dù chỉ mới quen một thời gian khá ngắn kia chứ? Lạy Chúa tôi,cậu ta dễ thương,lớn tuổi hơn,phức tạp … Bất cứ đứa con gái mười tám tuổi nào cũng sẽ gục ngã trước cậu ta.Christopher quá bảnh.Nhưng tại sao phải giết người? “Ghi bàn” với gái là một chuyện, nhưng giết họ ngay sau đó? Chẳng phải như vậy thì có vẻ như hạ bệ chính mục đích của mình ư? Nếu họ chết rồi thì làm sao ghi bàn được nữa?
Nhưng quan trọng là làm sao cậu ta giết được hai cô bé đó chứ? Ý là, tôi biết bằng cách nào rồi – nếu đúng là hai đứa bị giết – nhưng làm sao cậu ta đẩy được những cô gái trưởng thành ấy xuống một cái giếng thang khi mà rõ ràng họ sẽ phải chống cự? Ma túy chăng? Nhưng chả lẽ văn phòng pháp y lại không tìm thấu bằng chứng gì về chuyện đấy sao?
Mặt tôi nóng bừng lên. Tôi quạt bằng cái bảng điểm,cố hướng sự chú ý về phía Marnie. Con nhỏ đang chuẩn bị cho một màn kết hoành tráng,bao gồm những cú lắc mông mà tôi chưa từng được chứng kiến kể từ buổi biểu diễn cuối cùng của Shakira trên MTV Music Video Awards. Chắc chắn Marnie không hề bắt chước tôi. Tôi cực tệ cái món nhảy nhót – là niềm tuyệt vọng của mọi ông thày vũ đạo mà tôi từng gặp.Tôi gặp rắc rối – như bọn họ vẫn thường chỉ ra- trong việc tách não khỏi người,và cứ thể thả lỏng.
Marnie diễn vào động tác vung cánh tay của ca sĩ Carly Patterson, kết thúc bằng một màn xoạc chân và làm cho cả căng-tin phải đứng bật dậy,cổ vũ rầm trời.Tôi cũng đứng dậy … rồi bắt đầu đi về phía con nhỏ. Lakeisha có thể đã về nhà,nhưng Marnie vẫn còn ở đây,và có thể xác nhận xem liệu bạn cùng phòng của mình có hú hí với Christopher Allington không.
Nhưng tôi chưa bước được hai bước thì Jordan đã túm ngay lấy cánh tay tôi.
“Em đi đâu đấy?” anh ta hỏi với vẻ lo lắng. “Em không định tìm cách chuồn khỏi đây trước khi ta nói chuyện đấy chứ,Heather?”
Jordan có mùi Drakkar Noir,khiến người ta rất là phân tâm. Hồi còn ở với tôi,anh ta thường dùng Carolina Herrera dành cho nam giới,vậy rõ ràng cái mùi Drakkar Noir này là công của Tania rồi.
“Tôi sẽ quay lại ngay”, tôi nói,vỗ vỗ cánh tay anh ta – cánh tay rất ngăm. Anh ta đã tập tạ này nọ để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn tiếp theo – chắc luôn. Đẹp. “Tôi hứa.”
“Heather”,Jordan lại mở miệng,nhưng tôi không để cho anh ta nói hết câu.
“Tôi hứa,” tôi nói. “Khi nào xong vụ này,ta sẽ có một cuộc nói chuyện dông dài,tử tế.”
Jordan trông có vẻ nguôi nguôi.
“Được,” anh ta nói. “Tốt lắm.”
Tôi thấy Marnie băng qua phía bên kia nhà ăn,nơi tất cả các mà biểu diễn khác đang túm tụm đứa chờ quyết định của ban giám khảo,và trong lúc nhóm tiếp theo đang chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình, tôi quày quả tiến về phía Marnie.
Marnie đã lột bộ tóc giả ra và đang quệt mồ hôi dưới mắt.Cô nàng mỉm cười khi thấy tôi tiến lại.
“Marnie,” tôi nói. “Diễn hay lắm.”
“Ồ,cảm ơn,” con nhỏ cười điệu. “Tôi đang lo chị sẽ nổi điên lên đây. Cuối cùng tôi cũng nhớ được chị là ai,như chị thấy đấy.”
"Ờ,” tôi nói. “Này,tôi cần hỏi cô một việc. Cái gã mà Elizabeth hẹn hò trước khi chết … có thể nào hắn tên là Chris hay không?”
Marnie,rõ ràng đang rất thất vọng vì lý do duy nhất khiến tôi đến tìm nó chỉ là để lại nói chuyện về cô bạn cùng phòng đã chết, nhún vai đầy vẻ thờ ơ.
“Tôi không biết. Đại loại thế. Chris hoặc Mark.”
“Cảm ơn,” tôi nói. Marnie quay sang để nêu một nhận xét gì đấy rất coi thường về một tiết mục khác với nhóm tam ca Christina,và tôi phải với tới giật giật tay áo cô nàng, “Ừm, Marnie này?” Marnie ngoái lại, “Gì thế?”
“Thấy con bé ở hàng ghế thứ năm đầu kia không,cách khoảng mười ghế,đang nói chuyện với anh chàng tóc vàng kia kìa?”
Marnie nhìn theo. Lông mày nhướn lên.
“Thằng cha dễ thương quá chừng. Ai thế?”
“Vậy cô không biết cậu ta à?”
“Chưa biết,” Marnie nói,tỏ rõ quyết tâm chỉnh sửa tình huống đó.
Tôi cố giấu nỗi thất vọng. Chỉ còn nước kiếm lấy một bức ảnh của Christopher Allington may ra tôi mới lôi được Lakeisha ra khỏi phòng học mà nhờ nó nhận dạng được …
Rồi tôi chợt nghĩ ra.
“ Cô có biết con bé ấy không?” tôi hỏi Marnie. Marnie trề môi.
“Sơ sơ. Nó sống trên tầng 12.Tên là Amber hay gì gì đó.”
Amber. Tuyệt.Tôi đã có một cái tên,lại còn thêm tầng nữa chứ.
Tôi quay lại chỗ ngồi đúng lúc hai cậu trai giả gái khởi động màn diễn “Giai trông như đàn bà”.
Jordan nhoài sang thì thầm vào tai tôi, “Chuyện gì đấy?”
Tôi chỉ cười và nhún vai. Chả ích gì nếu cứ cố gào thi với hệ thống âm thanh,với cả Sarah đang lườm tôi đầy trách móc từ phía bảng điểm của mình. Tôi không nghĩ là cô ta tán thành việc tôi kết thân với thí sinh,vì điều đó sẽ khiến tôi kém công minh khi cho điểm.
Thế là tôi đành ngồi ườn ra ghế trong khi Christopher Allington có lẽ đang – rất có thể - vờn con mồi tiếp theo của cậu ta. Amber – theo tôi thấy,mặc dù tôi chỉ có thể liếc những cú rất nhanh về phía cô bé,vì không muốn tỏ ra quá soi mói – như sống dậy dưới sự chú ý của Christopher. Cô bé nghịch nghịch mái tóc nâu đỏ,vặn vẹo trên ghế,cười không ngớt và nói chung là cư xử y hệt một đứa con gái trong đời chưa bao giờ được một anh chàng đẹp trai chú ý đến. Tôi lo lắng quan sát, cắn cắn môi dưới,tự hỏi liệu sáng mai chúng tôi có tìm thấy xác Amber nằm sõng soài dưới đáy giếng thanh máy hay không.
Chỉ có điều tôi không tài nào tưởng tượng nổi Christopher lại có thể là loại giết người. Loại hái hoa bẻ cành? Ừ. Nhưng một kẻ sát nhân ư?
Nhưng mà chồng của Evita Peron cũng là một tay bẻ hoa khét tiếng đấy thôi,và tôi đọc được ở đâu đó là thằng cha ấy cũng giết một mớ người ở Argentina,đấy cũng chính là lý do vì sao Madonna không muốn người ta khóc than cho mình trong bài hát đó.
Cuối cùng buổi hát-nhép cũng kết thúc. Ngài Greg,chủ tịch tòa nhà, bước ra và tuyên bố các vị giám khảo nên bắt đầu hội ý. Tất cả những người khác đứng dậy và thẳng tiến đến đám khoai tây chiên Doritos (sướng thế không biết). Rachel xoay ghế lại,đối diện với tôi,Jordan và Sarah.
“Thế nào,” chị ta nói,mỉm cười với tôi. “Mọi người nghĩ sao?” Tôi nghĩ chúng ta có một vấn đề,tôi muốn nói thế. Một vấn đề thực to. Và không phải là với cuộc thi.
Nhưng thay vào đó tôi chỉ nói, “Tôi thích Marnie.”
Jordan xen vào, “Thế á? Không,mấy đứa làm bài N’Sync hay hơn nhiều chứ. Chúng nó thật sự nhảy rất giống.Tôi cho chúng toàn mười.”
Sarah nói, “Cách tiếp cận hài hước của chúng đối với nhóm hát nam đó rất thú vị.”
“Ừm,” tôi nói. “Tôi thích Marnie.”
“Và con bé đã phải trải qua quá nhiều chuyện,” Rachel đồng ý,rất nhiệt thành. “Ít nhất ta cũng làm được chừng ấy cho nó,không phải sao?”
Chỉ mong mọi thứ xong càng sớm càng tốt để có cớ đến nói chuyện với Chris,tôi bèn nói, “Ừ, okay. Vậy hãy cho Marnie thứ nhất, N’Sync thứ nhì,và nhóm Christina thứ ba nhé?”
Jordan trông hơi tức vì mọi người đã phớt lờ ý kiến đầu vào của mình nhưng cũng chả buồn cãi.
Rachel đến nói với ngài Greg về quyết định của bọn tôi,và tôi quay sang để rình Christopher thêm tí nữa …
… vừa đúng lúc cậu ta rời đi,một tay khoác hờ quanh vai Amber.
Tôi chẳng kịp nói hết câu. Bởi vì đúng lúc đó những ngón tay thép chợt tóm lấy cánh tay tôi, và đột nhiên tôi thấy mình bị kéo giật lại phía sau rõ mạnh.
Tôi bắn khỏi ghế nhanh như chớp, không nói với Jordan hay bất cứ ai một lời nào. Tôi nghe tiếng Jordan gọi với theo, nhưng tôi chẳng có thời gian đâu để mà phí phạm vào những lời giải thích. Christopher và Amber đã đi được nửa đường ra phòng TV rồi. Nếu tôi không làm nhanh, không khéo cô bé này cũng sẽ kết thúc đời mình thành một vết bẩn trên sàn phòng động cơ thang máy mất thôi.
Nhưng rồi, trong sự kinh ngạc của tôi, thay vì rẽ về phía thang máy, Amber và Christopher lại bước ra khỏi cửa chính toà nhà.
Tôi bám theo, xẹt qua mấy đám trẻ con đang tụ tập trong sảnh. Buổi đêm là lúc Fischer Hall thực sự bừng tỉnh. Những sinh viên tôi chưa từng gặp đang đứng dựa vào quầy tiêp tân, tán chuyện với đứa sinh viên trực quầy. Viên bảo vệ - không phải bác Pete, bác ấy làm ban ngày – đang la rầy một đám nhóc vừa tuyên bố mình quen ai đó trên tầng 5 mà không nhớ tên. Tại sao viên bảo vệ ấy không vui vẻ cho bọn nó vào quách đi cho xong nhỉ?
Tôi chạy bổ qua mặt tất cả mọi người, mở tung các cửa và luýnh huýnh lao vào màn đêm mùa thu ấm áp.
Công viên quảng trường Washington vào ban đêm đầy rẫy cảnh sát, khách du lịch, và những người chơi cờ đang ngồi trên các băng ghế trong hội – chờ đến tận khi công viên đóng cửa vào lúc nửa đêm – bên cạnh ánh sáng của những ngọn đèn đường. Bọn nhóc trung học từ Westchester, phóng những chiếc Volvo của bố mẹ xuống phố, mở nhạc rõ to và thỉnh thoảng lại có đứa bị giam xe vì làm mất trật tự công cộng. Khung cảnh hỗn loạn ấy là một trong những lý do khiến rất nhiều sinh viên đòi được ở một phòng nhìn ra quảng trường… để khi TV không có gì hay, chúng vẫn còn cái công viên để tiêu khiển.
Đấy cũng chính là điều Christopher và Amber đang làm. Cả hai đang dựa vào một trong mấy cái chậu hoa phía ngoài, hút thuốc, và xem cục cảnh sát NY tiến hành một cuộc xét nhà bên kia đường.
Christopher khoanh tay trước ngực, đang phì phèo phun khói như diễn viên Johnny Depp hay ai đó, trong khi Amber líu ríu bên cạnh như một con chim non, cầm điếu thuốc đúng kiểu một người chưa cầm thuốc bao giờ.
Không được phí một giây phút nào cả, tôi thấy rõ điều đó. Tôi liền tiến về phía cả 2, cố gắng tỏ ra thật bình thường. Tôi hình dung đây là cách Cooper sẽ xử lý tình huống này.
“Này,” tôi hoà nhã nói với Christopher. “Xin điếu thuốc được không anh bạn?”
“Đương nhiên,” Christopher nói. Cậu ta rút từ trong túi áo ra một bao Camel Lights và đưa tôi một điếu.
“Cám ơn,” tôi nói. Tôi ngậm điếu thuốc giữa môi rồi chồm tới để Christopher có thể châm thuốc dùm mình bằng chiếc Zippo cậu ta vừa tung ra.
Tôi chưa bao giờ nghiện thuốc. Thứ nhất, nếu bạn là ca sĩ, hút thuốc sẽ làm thanh quản của bạn có vấn đề ngay. Hơn nữa, tôi chả hiểu làm sao mà một đíếu thuốc lại ngon hơn một thanh kẹo Butterfinger được, cho nên nếu muốn chiều chuộng bản thân, soa không tìm đến một thanh kẹo giòn đẫm bơ đậu phộng ngon lành kia chứ?
Tôi cứ đứng đực ra đó và giả vờ hút, chả biết phải làm gì tiếp theo. Nancy Drew sẽ làm gì nhỉ? Jessica Fletcher thì sao? Cái cô, tên gì ấy nhỉ? Trong phim Crossing Jordan ấy? Chúa ơi, sao tôi làm thám tử tệ quá thế này. Điều gì sẽ xảy ra sau khi tôi và Cooper đến với nhau – thì đấy, sau khi tôi lấy được tấm bằng đại học và các thứ. Làm sao chúng tôi có thể trở thành Nick và Nora Charles, khi mà Nora chẳng kham nổi vai trò thám tử của mình? Thật là một ý nghĩ buồn thảm. Tôi cố đẩy nó ra khỏi tâm trí.
Bên kia đường, cảnh sát đang tóm một gã say rượu- cái gã tưởng rằng sẽ rất vui khi khoe “hàng” của mình trước những người trong hội cờ. Tôi chẳng hiểu nổi tại sao có những gã đàn ông lại cảm thấy bị thôi thúc phải khoe “hàng” của mình ra. Mà thường đấy lại là những gã trông chán tệ, thế chứ lại!
Tôi đem chuyện đó nói với Christopher và Amber. Thì , để cho có chuyện ấy mà. Cô bé trông hoảng hồn, còn Christopher thì phá lên cười.
“Ờ,” cậu ta nói. “Nên có luật. Chỉ những gã ngon nghẻ mới được cởi khuy quần.”
Tôi nhìn cậu ta, lông mày nhướng lên. Cởi khuy quần? Cậu chàng này vui phết, Christopher Allington. Liệu Ted Bundy có khiếu hài hước không nhỉ? Trong một bộ phim tôi xem trên Lifetime đêm hôm trước mà Mark Harmon thủ vai thì có đấy…
Bên kia đường, gã say đang văng tục xối xả vào mặt mấy viên cảnh sát vừa còng gã lại, vài người trong hội cờ cũng đang chửi lại gã. Những người chơi cờ chẳng hiền lành tí nào so với những gì báo chí nói về họ, bạn cũng biết rồi đấy.
“Ôi chúa ơi,” Amber nói, khi một biệt danh đặc biệt màu mè vẳng về phía chúng tôi. “Ở quê em người ta không dám nói với cảnh sát như vậy đâu.”
“Thế quê em ở đâu?” tôi hỏi cô bé, bình thản búng tàn thuốc xuống vỉa hè. Ít nhất, tôi hy vọng trông mình cũng có vẻ bình thản.
“Boise, ở Idaho,” Amber nói, như thể có nhiều hơn một Boise vậy.
“Boise à?” tôi lặp lại. “Tôi chưa đến đó bao giờ.” Dối trá! Tôi đã biểu diễn ở Boise Civic Centre trước 5000 đứa tiền tuổi teen đang gào thét trong tour “Sugar Rush”. “Còn cậu thì sao?” tôi hỏi Christopher. “Chưa,” cậu ta nói.
“Chưa đến Boise bao giờ. Này, hình như tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải?”
“Tôi á?” tôi cố tỏ ra ngạc nhiên. “Làm gì có.”
“Có mà,” cậu ta nói. “Đúng mà. Này, cô học trường Luật đúng không?”
“Không,” tôi nói. Búng thêm ít tàn thuốc. Đúng là thuốc là có thể gây ung thư nọ kia thật, nhưng mà dùng làm đạo cụ để ra vẻ bình thường thì quá tốt. Thí dụ như khi đang tóm một tên tội phạm tình nghi chẳng hạn.
“Thật á?” Christopher phả khói nhạt ra đằng mũi. Thật không công bằng tẹo nào! Cậu ta lại còn biết mấy mánh đốt thuốc nữa chứ. “Tôi thể là đã từng thấy cô ở đâu đó rồi.”
“Chắc là quanh đây thôi. Tôi thì thấy cậu suốt. Cậu là con trai chủ tịch Allington, Christopher, đúng không nào?” Các bạn hẳn phải nghĩ là tôi vừa đập vào mặt cậu ta bằng một bao tải toàn kẹo dẻo Gummi Bears, trông cậu ta ngạc nhiên quá đỗi.
Trong một giây thôi, tôi tưởng như cậu ta sắp nuốt cả điếu thuốc đến nơi.
Nhưng cậu ta phục hồi khá nhanh.
“Ừ, đúng rồi,” cậu ta nói. Đôi mắt xám, và lúc đó, trông vẫn thân thiện. “Sao biết?”
“Có người chỉ cho tôi,” tôi nói. “Cậu sống ở đây à? Với ông bà già hử?”
Vố này có vẻ hơi đau đây! Cậu ta nói nhanh, “Ồ không. À, ý tôi là, tôi có chỗ của tôi, nhưng đó là trong kí túc xá của trường luật, đằng kia…”
“anh không phải sinh viên ở đây à?” Amber hỏi. Con bé rõ ràng bắt nhịp câu chuyện không nhanh lắm. “Anh là sinh viên luật à?”
“Ờ,” Christopher nói. Trông cậu ta không còn thoải mái như trước lúc tôi nhảy vào và thả quả bom mini vừa rồi nữa. Tội nghiệp cậu chàng. Cậuta vẫn chưa biết tôi còn cả đống đạn dược trong tay áo nữa cơ.
“Em không biết anh là con trai của ngài chủ tịch Allington,” Amber nói, như có chút khinh bỉ trong giọng nói chuột Minnie của mình.
“Ừm, đấy không phải là điều anh thích rêu rao đâu.” Christopher thì thầm.
“Mà em tưởng anh nói anh tên Dave?”
“anh đã nói thế à?” Christopher dứt điểm điếu thuốc, thả cái đầu lọc xuống lề đường, và dập nó đi. “Chắc em nghe nhầm rồi. Với lại trong đó cũng hơi ồn. Anh chắc chắn đã nói tên anh là Chris mà.”
Bên kia đường, đám cảnh sát đang lôi gã say vào xe cơ động. Giờ thì bọn họ đang túm tụm quanh đấy, điền các tờ đơn gắn vào cái bài kẹp hồ sơ và uống cà phê mà ai đó đã mua từ cửa hàng bánh ngọt ở góc đường. Gã say đập ầm ầm vào cửa xe, cũng đòi uống cà phê.
Mọi người phớt lờ gã.
Ok, vụ này dở quá. Tôi đang dần hoá thanh viên thám tử tệ nhất thế gian. Chắc tôi phải học vài khoá về tội phạm học mới được. Các bạn cũng biết rồi đấy, một khi qua được 6 tháng thử việc, tôi có thể bắt đầu đăng ký học miễn phí.
“Buồn quá, nhỉ?” tôi nói, bằng cái giọng mà ngay cả tôi cũng thấy bắng nhắng hết cỡ - hơi giống giọng của Nhỏ Hơn Zero ở cửa hàng quần jeans hôm nọ. “Thành phố này toàn mấy thằng dở hơi, ý tôi là thế. Như cái gã say vừa bị túm cổ bên đường kia kìa. À, mấy con bé ngu si trong toà nhà này nữa chứ. Mấy đứa bị chết ấy – cái gì nhỉ, quên mất rồi? À, đúng rồi. Luốt thang máy.Mấy người có thể tưởng tượng ra ai có thể làm cái trò ngu ngốc đến thế không?”
Tôi liếc qua Chris để xem cậu ta tiếp nhận cái thông tin nhắm trực tiếp vào các nạn nhân của mình ra sao. Nhưng trông cậu ta chẳng có vẻ gì là khó chịu cả…
… trừ khi ta có thể gọi việc rút một điếu thuốc khác ra và châm lửa là khó chịu.
Mà, cũng có thể. Theo một cách nào đó. Chỉ có điều không theo cái cách tôi muốn nói.
“Ôi,” Amber thở gấp, trong một nỗ lực dũng cảm để bắt lấy đầu kia sợi dây đối thoại. “Em biết! Thảm quá chừng! Em biết con bé thứ 2, hơi hơi. Một lần em bị kẹt trong thang máy với nó. Chỉ khoảng 1 phút. Nhưng nó phát hoảng cả lên, vì nó ghét độ cao. Khi em nghe tin nó chết như thế, em kiêu như ‘Hà?’ vì làm sao một đứa sợ độ cao như nó lại làm một việc nguy hiểm là lướt thang máy được.”
“Em nói Roberta Pace ấy à?” tôi trượt cái nhìn sang phía Chris, để xem cậu ta phản ứng với cái tên ấy ra sao.
Nhưng cậu ta đang bận ngó đồng hồ - một chiếc Rolex. Xịn hẳn hoi, không phải loại có thể mua ngoài đường với giá 40 đô đâu.
“Đúng rồi, chính nó đấy. Chúa ơi, có buồn không cơ chứ. Nó dễ thương quá chừng.”
“Chị biết,” tôi gật đầu nghiêm trang. “Nhưng việc Roberta sợ độ cao mà vẫn đi lướt thang máy còn chưa lạ bằng chuyện chị nghe nói ngay trước hôm nó chết, nó có gặp gỡ một thằng…”
Tôi chẳng kịp nói hết câu. Bởi vì đúng lúc đó những ngón tay thép chợt tóm lấy cánh tay tôi, và đột nhiên tôi thấy mình bị kéo giật lại phía sau rõ mạnh.