Size 12 Không Phải Là Mập

Chương 16: Chương 16




Dậy lúc mười giờ

Phi ra bãi biển, và rồi cửa hàng, một cuộc vui chiều

Thế là hết ngày.

Rồi mình ra ngoài,

Lượn lờ ca hát

Khi sao phủ kín trời.

Hãy nói em nghe tại sao

Hè không dài mãi mãi

Hè không dài mãi mãi

Hè không dài mãi mãi

Và em không được mãi mùa hè cùng anh?

"Mùa hè"

Trình bày: Heather Wells

Sáng tác: Dietz/Ryder

Album: Mùa hè

Cartwright Records

************

Loạng choạng,tôi với một tay ra để đứng cho vững,và lập tức cảm nhận được sự gồ ghề không lẫn vào đâu được của những bó cơ bụng cứng như đá - do tập ở phòng thể dục đa năng mà ra - dưới những ngón tay mình.

Có phần nào của Jordan Cartwright mà không cứng đâu chứ?

Dĩ nhiên,gồm cả cái đầu của anh ta nữa.

Jordan lôi tôi ra cách Chris và Amber vài thước.

"Em nghĩ em đang làm cái gì vậy hả?" anh ta xẵng giọng,giật điếu thuốc từ tay tôi và dẫm lên nó. "Giờ em còn hút thuốc nữa cơ đấy! Mới vài tháng sống cùng thằng cha Cooper suy đồi đó mà em đã hút thuốc rồi? Em có biết mấy thứ đó sẽ làm gì dây thanh quản của em không?"

"Jordan," tôi không tin nổi chuyện đang xảy ra.Ngay trước mũi nghi phạm của chính mình!

Tôi cố nhỏ giọng,sao cho Chris không nghe thấy.

"Tôi có nuốt khói đâu," tôi thì thầm. "Và tôi cũng không hề sống với Cooper,hiểu chưa? Ý là, tôi có sống,nhưng ở hai tầng khác nhau." Rồi tôi thôi thì thầm,bởi vì đột nhiên tôi nổi giận.Anh ta tưởng anh ta là cái gì chứ?

"Mà chuyện này thì liên quan quái gì đến anh? Tôi có phải nhắc cho anh nhớ là anh đã đính hôn rồi không?Và không phải với tôi?"

"Anh có thể đính hôn với người khác,Heather," Jordan nói, "nhưng thế không có nghĩa là anh không còn quan tâm sâu sắc đến em nữa.Em biết đấy,bố nói em đã xuống tới đáy rồi, nhưng anh không hề nghĩ vậy.Một gã như thế kia sao, Heather? Thật sao? Ý anh là,hắn ăn mặc thời trang cũng không gần bằng ... Cooper!" anh ta ném một cái nhìn về chiếc quần kaki của Chris,rồi nhún vai.

"Không phải thế,Jordan," tôi nhìn qua vai.Chris và Amber vẫn ở đó,đủ xa để - ơn Trời - không nghe thấy vụ lớn tiếng này. Chris trông có vẻ không mấy bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện giữa tôi với cậu ta,nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn nhận thấy luồng mắt xám của cậu ta lạc về phía mình.Sợ rồi chăng? Sợ bí mật bại lộ rồi chăng?

Hay cậu ta chỉ đang tự hỏi không biết Jordan mua cái áo sơ-mi phồng nhún này ở chỗ nào?

"Đừng có nhìn," tôi nói nhẹ nhàng với Jordan. "Cái gã mà tôi vừa nói chuyện ấy?Tôi nghĩ gã có thể là một kẻ sát nhân đấy."

Jordan dòm qua chỗ Chris, "Ai?Thằng đấy hả?"

"Đã bảo đừng có nhìn mà!"

Jordan dứt cái nhìn khỏi Chris và chằm chằm hướng vào tôi. Rồi anh ta vươn tay ra,ôm gọn tôi vào ngực.

"Ôi,tội nghiệp em,bé cưng," anh ta nói. "Cooper đã làm gì em thế này?"

Tôi vùng vẫy cố thoát khỏi vòng ôm nóng rực của Jordan - hoặc ít nhất là để nói mà miệng không dính phải mớ lông ngực của anh ta.

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến Cooper," tôi nói,ý thức được rằng đứa sinh viên trực bàn đang cố giấu một nụ cười mỉa trong lúc quan sát chúng tôi qua cửa sổ. "Có mấy cô bé đã chết trong tòa nhà này,và tôi nghĩ..."

"Ra là hai người lẩn đến đây!"

Chúng tôi cùng quay lại và mở to mắt nhìn Rachel,vừa lướt ra ngoài đến ngay cạnh chúng tôi mà cả hai đều chẳng hay biết gì.

"Hai người lỡ mất buổi lễ trao giải rồi," Rachel trách đùa. "Marnie nó sướng đến phát khóc vì thắng giải đấy."

"Wow," tôi nói.chả có tí hào hứng nào. "Vui nhỉ."

"Tôi đang tìm hai người," Rachel nói, "vì tôi nghĩ có thể hai người muốn ghé qua chỗ tôi uống cái gì đó..."

Jordan và tôi đưa mắt nhìn nhau.Có một ánh lấp lánh tuyệt vọng trong mắt anh ta.Tôi không biết anh ta thấy gì trong mắt tôi.

Có thể là sự hoang mang.Rachel mới chỉ mời tôi lên chỗ chị ta duy nhất có một lần,để uống một cốc rượu sau lễ nhập học của sinh viên hồi đầu học kỳ;và tôi đã vô cùng khó chịu, không chỉ vì,ừm,chị ta là sếp,còn tôi thì sốt sắng làm bất cứ thứ gì để đoan chắc là sẽ thoát sáu tháng thử việc,mà còn vì ...

Ờ,vì căn hộ của Rachel thật sự rất sạch sẽ.Không phải tôi bừa bộn gì cho cam,nhưng mà ...

Ok, thì tôi có hơi bừa bộn thật.Tôi thừa nhận là mình có nhét rất nhiều đồ lung tung trong tủ,dưới gầm giường và dạng như,ờ,nói chung là khắp nơi.

Nhưng ở chỗ Rachel,mọi thứ đều được dọn dẹp ngăn nắp. Không có một tờ US Weekly nào vương vãi cạnh toa-let, như ở chỗ tôi,hay áo ngực treo ngay trên tay nắm cửa,hay giấy gói kẹo Ho Ho vo viên trên bàn cạnh giường.Cứ như thể chị ta đang chờ ai đó đến vậy.

Hoặc là thế, hoặc chị ta lúc nào cũng giữ nhà cửa sạch sẽ như thế...

Mà không.Không thể như thế được.Như thế không được người cho lắm.

Đấy là chưa kể,tôi còn để ý thấy mấy cái CD ít ỏi mà chị ta có - cho lên giá nghiêm chỉnh,theo thứ tự chữ cái hẳn hoi - toàn là của các nghệ sĩ như Phil Collins và Faith Hill.

PHIL COLLINS VÀ FAITH HILL!

Không phải mấy người đó có gì bất ổn đâu.Họ thật sự là những nghệ sĩ rất tài năng.Tôi đã thích mê cái bài "Circle of Life" đó ngay từ lần đầu tiên trong năm mươi lần tôi nghe nó ...

"Thật ra là,Rachel ạ," tôi thận trọng nói, "tôi hơi mệt."

"Tôi cũng thế," Jordan nhanh nhẩu phụ họa."Ngày hôm nay thật sự rất dài."

"Ồ," Rachel nói,trông rõ là thất vọng."Thế chắc để lần khác nhỉ?"

"Chắc chắn rồi," tôi nói,chả thèm nhìn Jordan - vì thật tình,cả chuyện này cũng là lỗi của anh ta nốt.Rachel sẽ không bao giờ mời tôi lên uống nước nếu không vì Jordan.Chị ta giả vờ như không nhận ra,nhưng tôi đã nghe lỏm được một đứa RA nào đó mách với chị ta về Jordan.Ngày mai có lẽ chị ta sẽ nhảy xổ vào tôi cùng với những câu hỏi về tư cách của anh ta.

Bởi vì anh ta phải đáng giá GẤP MẤY LẦN một trăm nghìn đô.

"Ờ," tôi nói."Sáng mai gặp lại."

"Hẳn rồi.Chúc ngủ ngon!" Rachel mỉm cười.Rồi quay sang Jordan,chị ta nói, "Rất vui được gặp anh,Jordan!"

"Tôi cũng thế," anh ta nói,cứ như thật vậy.

Rồi,bám lấy cánh tay Jordan,tôi lái anh ta về hướng Waverly Place,trước khi cuộc đối thoại trở nên bất tiện hơn,và anh ta lại khiến tôi phải xấu hổ thêm trước mặt những người cùng chỗ làm.

"Ôi,lạy Chúa," tôi nói lúc cả hai bước đi. "Anh nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?Với Amber ấy?Nhỡ con bé lại thành nạn nhân tiếp theo của hắn ta thì sao?Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình...mặc dù tôi nghĩ tôi đã hoàn toàn làm lộ tẩy thằng đó trước mặt con bé rồi,cái màn ’Dave’ nọ kia đó.Anh có nghĩ tôi đã làm lộ tẩy hắn không?Anh có nghĩ con bé sẽ đề phòng hắn hơn không?Ôi,Chúa ơi!Anh nghĩ tôi có nên báo cảnh sát không?Tôi chả có bằng chứng gì cho thấy hắn chính là tay sát nhân đó cả.Thế nhưng,thế nhưng Cooper có lẽ vẫn còn giữ cái bao cao su!Tôi có thể dùng nó để làm một dạng đòn bẩy - kiểu như,’Thú tội đi,nếu không tao sẽ mang nó đến cảnh sát,’ đại loại thế."

Jordan,bên cạnh tôi,giọng tá hỏa,"Bao cao su? Heather,em làm cái ..."

"Tôi đã bảo với anh rồi," tôi nói,dậm chân."Tôi đang cố bắt một thằng sát nhân.Hoặc ít nhất tôi nghĩ hắn ta là một thằng sát nhân.Tôi không dám chắc.Anh trai anh nghĩ rằng tôi có một trí tưởng tượng quá phong phú.Nhưng anh có thấy kỳ không,Jordan?Hai đứa con gái chết trong nhõn hai tuần, chẳng đứa nào có tiền sử lướt thang máy,và cả hai đều vừa có bạn trai lần đầu?Ý tôi là,bộ như thế không có vẻ đáng ngờ hay sao?"

Chúng tôi rẽ vào Waverly Place,một gã gốc Jamaica tiến lại,hy vọng - tôi đoán thế - bọn tôi cuối cùng sẽ đổi ý và chấp nhận lời mời mọc "Hút? Hút?" của gã.

Thay vì phớt lờ đi và trả lời câu hỏi của tôi,Jordan lại gầm gừ với gã bán ma túy, "Biến đi!" - một gã thật sự chẳng phải là một sự hiện diện đáng ngại gì cho cam.Ý là,tôi cao hơn gã nhiều và chắc phải nặng hơn gã những hai mươi cân.Chả trách cái gã tội nghiệp ấy lại ngạc nhiên đến thế trước sự bùng nổ của Jordan.

Và chính lúc ấy tôi nhận ra ai đang thực sự đứng trước mặt mình.Không phải một người bạn.Thậm chí còn chẳng phải một người quen.Mà là bạn trai cũ.

"Thôi,quên đi," tôi nói,thả tay Jordan ra rồi bước về phía nhà mình.

Thế nhưng Jordan vẫn nhằng nhẵng theo sau tôi.

"Anh phải làm gì bây giờ?" anh ta lải nhải, "Heather,nói cho anh biết đi.Anh xin lỗi.Anh chỉ không biết em muốn anh phải phản ứng thế nào.Mấy đứa con gái bị chết,cái bao cao su,bọn bán ma túy.Và giờ em còn hút thuốc lá nữa.Cuộc sống kiểu này là sao hả,Heather? Là cái thể thống gì đây?"

Tôi bắt đầu bước lên bậc thềm nhà Cooper,lục tìm chìa khóa trong khoảng ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn đường.

"Nào," tôi nói.Tôi đang cố tìm cho thật nhanh mấy cái chìa vì biết Jordan đã bước lên bậc thềm phía sau mình,và đang chắn hết ánh sáng từ ngọn đèn đường bằng cái áo sơ-mi to phồng của anh ta.

"Đây là cuộc sống của tôi,được chưa?Xin lỗi,nếu nó quá lộn xộn.Nhưng anh biết đấy,Jordan,chính anh cũng góp một tay làm cho nó ra thế này đấy ..."

"Anh biết," Jordan kêu lên. "Nhưng hồi đấy em đâu có chịu đi tư vấn với anh,nhớ không? Anh đã van xin em ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.