Chương 50: Lửa giận của ba Boss bự
Edit: Liễu Quân
oOo
Sau khi để lại độc dược điều trị thân thể cho Harry, Godric lập tức sung sướng chạy tới tháp Hufflepuff.
“Helga! Helga! Mau ra đây! Nhanh lên nhanh lên!” Godric chống nạnh cười hả ha, làm cửa mật thất Hufflepuff dội lại thùm thụp.
“Bồ làm cái qué gì đó!” Helga mặc áo ngủ, đầu đội mũ, vẻ mặt ngái ngủ, “Giờ này rồi sao bồ không ôm Salazar nhà bồ lăn lên giường đê, tìm mình làm gì?”
Sau lưng Helga là Ibbior và … Tony bị Rowena đuổi ra ngoài.
“Ai yo? Chỗ bồ náo nhiệt ghê hen, ba người luôn nha…” Godric nở nụ cười bỉ ổi.
“Chết đi!” Helga vung cước, Godric nhanh mắt né tránh, hê, nếu chút năng lực phản ứng đó anh còn không có chắc anh bị Salazar mần thịt từ sớm rồi không chừng.
“Khụ khụ, nói chính sự nè.” Godric cũng không muốn chọc giận cô gái nhỏ này. Từ trước tới nay, Hufflepuff đều khiêm tốn. Kỳ thực, cho đến giờ không ai biết Nhà Hufflepuff có bao nhiêu năng lực, cũng không ai biết Helga có bao nhiêu năng lực.
“Yo? Với quý ngài đây còn có chính sự luôn á hả?” Helga khinh bỉ cái con sư tử luôn đối đầu với cô.
“Chính sự chính là, cái chén của bồ bị hậu đại não tàn của Salazar làm thành Horcrux rồi.”
“Cái chén gì chứ? Có biết chiếc cúp đó là do hoàng tử Ả Rập tặng vàng làm nguyên liệu, đại thúc phong lưu phóng khoáng nhất giới phù thủy luyện chế, và chàng công tượng đẹp trai nhất Ba Tư điêu khắc thành không hả! !”
Ibbior 【 xoắn xuýt 】: Rốt cuộc em câu kết hết bao nhiêu người vậy…
“Sặc, chính nó.” Godric co rút khóe miệng. FML, hóa ra lai lịch của cái chén đó phức tạp dữ thần vậy…
“Là thằng khốn nào! !” Helga siết chặt nắm đấm, lá gan quá mập!
“Hợ, nguyên danh Tom Ridlle, hiện danh Voldemort.” Godric sờ sợ lùi ra sau hai bước, “Nè, bồ đừng manh động. Hiện giờ, một phần Horcrux của gã đã được Salazar hóa ra hình người, dùng nguyên danh gia nhập học viên của Salazar. Về phần chiếm lấy Chiếc Cúp Vàng là chủ hồn Voldemort, bồ muốn tính sổ thì đi tìm chủ hồn thôi nhá!”
“Okey, chờ đó cho mình.” Helga cười lạnh, sau đó xoay người, “Chẳng qua giờ mình rất mệt, vẫn nên đi ngủ đã… Sư tử ngốc, ngủ ngon!”
“Ừ, ngủ ngon.” Godric cũng vô cùng bình tĩnh vẫy vẫy tay. Thời gian ngủ của người già rất quý báu đấy! Anh hiểu anh hiểu.
Ngay giây kế tiếp, Godric quay trở về ổ nhỏ ngọt ngào cùng Salazar
“Hu ra Salazar yêu dấu của anh, chúng ta cũng đi ngủ thôi nào!”
“Cút!”
“À!”
●●⊙﹏⊙●●⊙﹏⊙●●⊙﹏⊙●● (màn tối phân cách thổi qua )
“Nhóc là Tom Rillde?”
Sáng sớm, Tom vừa bò dậy đi rửa mặt, còn đang mơ màng ngái ngủ, bất thình lình nghe thấy giọng nữ trẻ tuổi ngay bên tai.
FML, sáng sớm cũng gặp quỷ hả!
“Nè, ta nói có phải nhóc không? Nhóc chính là cái kẻ não tàn biến Chiếc Cúp Vàng của ta thành Horcrux?” Helga dùng đũa phép nâng cằm Tom, chĩa vào yết hầu của nhóc.
“Ặc, là… là con, nhưng! Cũng không phải hoàn toàn là con!” Tom lắp bắp, vấn đề này quá mức phức tạp, thoáng cái cậu cũng không cách nào trả lời được. Ế, sai, Chiếc Cúp của cổ…
Phắc! Quả nhiên lão bất tử ngàn tuổi không chỉ có một, cũng không chỉ một đôi…
“Vậy được, chúng ta bỏ qua vấn đề này! Giờ mi nói cho ta biết, Chiếc Cúp Vàng của ta ở đâu rồi?” Cơn giận của Helga cực lớn, cái cúp của cô bị thứ hàng não tàn này biến thành gì rồi nè!
Horcrux?! Đồ ngu!
“Hự, nếu con tính không sai thì Chiếc Cúp Vàng chắc đang trong tay Bellatrix Lestrange đấy ạ.” Tom nơm nớp sợ mà lùi ra sau một bước.
“Mi nói coi! Vì sao lại chỉ ra tay với cái cúp bảo bối của ta chứ hả!” Helga tức giận, rõ ràng khi dễ cô, chẳng lẽ Hufflepuff mấy năm nay khiêm tốn quá mức rồi sao!
“Không không có!” Tom lập tức phủ nhận.
“Hử? Vậy mi nói, còn ai?” Helga lập tức xông tới, oa oa oa, thì ra không phải chỉ có mình cô không may. Nếu con sư tử ngu xuẩn kia mà cũng xui xẻo thì cô thuận khí rồi.
“Còn có… có… dây chuyền Slytherin, vương miện Ravenclaw.” Tom nuốt nước miếng cái ực, vì sao Helga Hufflepuff nhát gan trong truyền thuyết lại đáng sợ quá vậy!
“Hết rồi!?” Helga trợn tròn hai mắt, “Còn con sư tử ngu ngốc kia… à không, mi không động tới bảo kiếm Gryffindor?”
“Còn không phải không tìm hay sao…” Tom yếu ớt ngó chừng Helga.
“Còn Nón Phân Viện chi!” Helga ngẫm nghĩ một lúc, rặn hỏi.
“Quá quá rách nát…” Trong mắt Tom lóe lên chút ghét bỏ.
Thế à. Trong lòng Helga cũng hơi yên ổn.
Nhưng mà… điều này vẫn không thể che lấp sự thật rằng thằng nhóc thúi này không động tới con sư tử ngu xuẩn kia!
“Thằng nhóc thúi nhà mi!” Gương mặt Helga trở nên dữ tợn, vì cái lông gì lại bỏ qua cho con sư tử ngu xuẩn đó, lòng cô không thể cân bằng được!
“Xin lỗi, xin lỗi!” Tom rất rõ ràng cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chẳng qua, vị sáng lập Hufflepuff này sao cứ cho cậu cảm giác như là… đang oán giận cậu làm Horcrux bị thiếu, không chịu đem hết bảo bối bốn nhà đi làm Horcrux luôn vậy nhỉ…
Cái này, chắc chắn là cách đánh răng của cậu sai rồi!
Helga tức giận cốc đầu Tom mấy cái rồi biến mất.
“Thật không hiểu nổi, sao Salazar lại có một hậu đại ngu xuẩn tới vậy chứ!”
“Này!” Tom ôm đầu, “Con có đần có ngu xuẩn đâu… Nếu nói một cách nghiêm túc thì đâu tính là con làm đâu chớ…. gào!”
Lúc còn trẻ, ai mà chưa từng phạm vài chuyện ngu ngốc đâu! Thật là, có thể đừng vậy không… ô ô… đau quạ!
Helga nổi trận lôi đình chạy về mật thất bốn người, quả nhiên, ba người còn lại đang thảnh thơi uống trà nói chuyện phiếm.
“Ôi chao, Helga, sao bồ còn chưa đi tìm Chiếc Cúp Vàng của bồ nữa?” Godric cười xấu xa.
“Hừ!” Helga không để ý tới anh, “Không công bằng! Không công bằng!” Helga chơi xấu nhào về phía Rowena.
“Sao vậy?” Rowena ghét bỏ đẩy con gấu không đuôi nào đó ra.
“Không chỉ có Cúp Vàng, ngay cả Vương miện của Rowena bồ cũng bị làm thành Hoxcurs!” Helga cáo trạng.
“Cái gì?!” Rowena đứng phắt dậy, cái Vương miện đó của cô ngay cả đứa con gái Helena của cô cô còn chưa cho đó! Đây chính là thần khí mà chính cô nghiên cứu khi đó đó! Sao có thể mang ra cho oắt con chơi được hả… à hêm, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, đồ của cô mà cũng dám phá!
“Còn nữa! Salazar! Cái dây chuyền mà bồ thích nhất đọ, cũng bị biến thành Hoxcurs rồi!” Helga sợ thiên hạ không loạn tiếp tục tố cáo.
“Hử?” Salazar híp mắt.
“Đúng vậy đúng vậy! Hơn nữa đồ của con sư tử ngu xuẩn này hơm bị làm thành Horcrux! Có phải rất bất công không!” Helga phiêu mắt khiêu khích Godric.
Salazar và Rowena lập tức giận chó đánh mèo mà trừng Godric, gào, quả thật rất không công bằng.
Này này này, mấy người đừng vậy có được hem, mình vô tội đọ! Godric khóc chạy.
Chẳng lẽ giờ anh phải kiếm một bảo bối ra cho chủ hồn làm thêm cái Horcrux?
Mấy bồ đừng quậy được hem… Godric vô lực.
Tổ trạch nhà Gaunt.
Giữa bầu không khí âm trầm kinh khủng, một ả đàn bà bận nguyên bộ đồ đen cẩn thận ôm một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong tấm tả lót, gương mặt của đứa trẻ này ấy mà… hợ, có chút mắc ói, mặt rắn mắt rắn không mũi, trên gương mặt đầy nếp nhăn còn dinh dính một ít dịch nhầy.
Ở bên cạnh là chồng Bella – Rodolphus Lestrange đang quan sát cái Cúp Vàng trong tay mình, “Chủ nhân, ngài muốn hấp thu cái Horcrux này ngay bây giờ sao ạ?”
Ánh mắt cuồng nhiệt của Bella làm Rodolphus thầm run lên. Từ trước đến giờ, địa vị của gã trong mắt vợ đại nhân chưa bao giờ bằng địa vị của chủ nhân.
Okie, gã đã quen.
“Không, cất kỹ ở đó trước đi, thời cơ còn chưa tới.” Âm thanh của Voldemort trúc trắc phát ra từ cơ thể nhỏ xíu.
Quỷ dị muốn chết.
“Ta không tin đám yêu tinh trong Gringotts, còn có quyển nhật ký ở chỗ Lucius, Vương miện trong Phòng Yêu Cầu, và chiếc nhẫn trong tổ trạch… Hừm, còn có một mặt dây chuyền, đều phải nhanh chóng thu về. Gần đây, ta thấy Horcrux có chút khác thường.” Sau khi Voldemort suy tính xong thì nói vậy.
“Vâng, chủ nhân suy nghĩ chu toàn.” Bella sùng bái ra mặt, dù sao thì chủ nhân ả nói gì cũng đúng hết á.
“Kế hoạch của chúng bây cũng không tồi đâu nha!” Trong góc phòng đột ngột thoát ra giọng nói của một người nam.
“Quào! Đây là hậu đại của bồ đó hả Salazar?!” Một giọng nữ thản thốt.
“Xấu quá mức cho phép.” Một giọng nữ lạnh nhạt nhưng có phần ngờ vực.
“… Đừng có nói mấy thứ này với mình…” Một giọng nam mơ hồ mang theo tức giận.
“Là ai!” Voldemort nổi trận, “Đồ đần, lẽ nào mi không biết tạo kết giới!?”
Rodolphus sợ tới mức quỳ sụp xuống ngay tại chỗ, “Không! Không phải thưa chủ nhân, bề tôi đã thiết lập tận ba kết giới hạng nặng rồi! Là sự thật!”
“Thôi đi, ngó cái tánh này của mi coi.” Một trong hai giọng nữ tỏ vẻ ghét bỏ, “Đã thành cái bộ dạng này rồi còn ăn hiếp thuộc hạ nhà mình.”
“Liên quan gì tới bà!” Voldemort nổi giận, Rodolphus cảm nhận được lửa giận của chủ nhân nền run bần bật trên đất. Bella ôm Voldemort trong hình hài trẻ con vừa cảnh giác vừa lùi về phía sau.
“Nhanh nhanh trả Chiếc Cúp Vàng của ta đây!” Helga không nhịn được.
“Mày là ai mà dám nói kiểu đấy với chủ nhân nhà ta hả!?” Mặc dù Bella lùi về phía sau một chút, nhưng lúc nên bảo vệ chủ nhân nhà mình thì ả tuyệt đối không yếu thế.
Helga không tiếp tục dây dưa với fan não tàn Bella này của Voldemort nữa. Chiếc Cúp Vàng vốn thuộc về cô, Helga vừa xuất hiện, Chiếc Cúp thật ra đã bắt đầu run lên.
Helga giơ tay ra, ánh mắt bắn tới, Chiếc Cúp Vàng lập tức thức thời, rất tự động, rất tự giác, tự mình bay lại, nhảy vào trong tay Helga.
“Các người là ai!” Voldemort bắt đầu luống cuống.
“Mi không cần biết.” Salazar khịt mũi. Kẻ tùy tiện lớn lên kiểu này, anh mới hông thèm thừa nhận gã là hậu đại của mình đâu nhé.
Có loại hậu đại thế này quá mất thể diện.
“Bữa nay tha cho mi đó, có người nói, không cho mi sống lại thì không thể tiêu diệt được mi. Mi tự giải quyết cho tốt nhá!”
Godric phì cười, okie, lý do thực sự là, nếu diệt hàng này rồi, phỏng chừng học trò Snape nhà anh sẽ không chịu nghe lời anh đi rèn luyện thể năng này nọ nữa… Nếu vậy, chắc học trò nhỏ nhà Salazar sẽ có ngày phản công thành công mất!
Anh mới ứ thèm nhá!
Ba người quanh anh đánh ánh mắt hoài nghi lên người Godric, thật hử?
Godric gật đầu thiệt mạnh, thiệt đó thiệt đó!
Trong căn hầm ở nơi xa, Snape thấy giật giật mí mắt, hợ, quái gì đây…
Bốn lão bất tử chắc không có chuyện gì đó chứ?
Năm đó, chỉ bằng Harry còn giải quyết được mặt hàng đó, chẳng lẽ chút chuyện này mà cả đám không làm được?
Vậy là Snape tiếp tục nghiên cứu độc dược cho Black, liếc cũng không thèm liếc Harry ngay kế bên.
Ừm, nhất định là do anh nghĩ quá nhiều.
Chẳng qua, nếu để Snape biết, chuyện vốn có thể giải quyết thuận lợi lại bị… thầy của anh kéo chân sau…
Nhưng chuyện tương lai ấy mà, ha hả … Khó nói lắm à!
——————
Tiểu kịch trường: (đã lâu không gặp, Tiểu Kịch Trường chan )
Vì cái lông gì chỉ có ba Boss bự không thoải mái chứ? Bởi vì theo Godric…
Godric 【 đắc ý chống nạnh 】: Đầu tiên, mấy bảo bối phiền phức nhà tui đều không bị biến thành Horcrux, oa ha ha ha, còn cái chén của nhỏ Helga mê giai thì bị biến thành Horcrux! Còn có, học trò nhà tui rốt cuộc chịu nghe lời, chấp hành kế hoạch huấn luyện của tui ròi! Tại sao tui phải khó chịu? ! Mị ha ha ha ha
Ba Boss bự【 nổi giận 】: Cút ngay!!!!!
Nhưng chuyện tương lai ấy mà, ha hả … Khó nói lắm à!
= = = = = = = =
Lời editor: Lúc làm chương này đặc biệt thấy dài, nhưng số lượng chữ cũng không nhiều hơn là bao. Orz Bởi vì sao? Bởi vì time đi seach tên đã mất mấy tiếng đồng hồ rồi Orz