Sau một chặn đường dài, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở bên bờ một con sông dài giữa ngọn núi Siguniang. Đây là ngọn núi cao và hùng vĩ
với độ cao hơn 5000m, càng lên cao bạn sẽ cảm thấy như mình đang ở giữa
chốn bồng lai tiên cảnh, thật sự rất hấp dẫn.
-Nguyên a, dậy nhanh đi, tới nơi rồi này.-Khải lay nhẹ cục bông đang say sưa ngủ trên vai mình.
-Ừ....đến rồi hả, sau nhanh thế, em còn chưa ngủ xong mà.-Nguyên dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ.
-Mình xuống thôi, trên xe giờ chỉ còn lại hai chúng ta.
-Ừm...vậy mình đi.
Nguyên và Khải lật đật bước xuống xe, ngồi một chỗ từ sáng đến giờ mới được vận động, hai người cảm thấy vô cùng dễ chịu.
-Woa....tiểu Thiên a, nơi này đẹp như trong tranh vậy ha, em thật muốn đi leo núi a.-Hoành vui vẻ nói.
-Ngày mai mới có thể leo được, còn hôm nay chúng ta còn phải dựng trại rồi nấu ăn nữa, chắc lâu lắm.
-Tiếc quá a.
-Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đi thôi, đừng buồn ha.
-Vâng. À, hay là chúng mình rủ Khải ca và Nguyên Nguyên chung một đội nha.
-Được đấy Hoành, mình và Khải ca cũng
định vậy, ở cùng nhau mới tiện hahaha.-Nguyên từ đâu bước tới đập lên
vai Hoành một cái làm Hoành hồn xiêu phách lạc.
-Cậu định dọa chết mình à, ở đây toàn là cỏ cây rậm rạp, tớ cứ tưởng cậu là ma đấy.
-Uầy....có ma nào mà đáng yêu như tớ chứ, phải không Khải ca?-Nguyên nhìn sang Khải.
-Ờ...ờ...anh cũng nghĩ thế.
-Sau tự nhiên sắc mặt anh kém thế, bị bệnh hả?-Nguyên lo lắng hỏi han.
-À...không, không có gì đâu, chúng ta đi dựng lều đi.
-OK! Đi nào!
Bốn người nhanh chóng chọn được vị trí
thích hợp và bắt đầu dựng lều, nơi họ chọn là bờ sông cạnh ngọn núi, bên cạnh có một cây cổ thụ nghìn tuổi rất to lớn và rất thú vị. Hì hục mãi
cuối cùng cũng xong, Khải và Nguyên ở lại lều nấu ăn còn Hoành và Tỷ đi
lấy thêm củi.
-Khải ca, anh có thích leo núi không?-Nguyên đột nhiên hỏi.
-Còn em?-Khải không trả lời mà hỏi ngược lại Nguyên.
-Em...em không thích a, em sợ độ cao lắm. Đứng trên đấy nhìn xuống thật đáng sợ.-Nguyên rùng mình.
-Anh cũng không thích.
-Thật à, nhưng em vẫn muốn leo thử một lần cho biết, anh cũng tham gia chứ?
-Cũng được-Chỉ cần Nguyên đi là Khải đi.
-Nhưng mà....-đột nhiên Khải lại thay đổi sắc mặt.
-Sao vậy ạ?
-Tụi mình về rồi đây!-Giọng của Hoành vang lên, cậu và Thiên Tỷ chui vào bên trong lều.
-Sẵn có đủ mặt mọi người, lại đây anh nói cho nghe cái này.-Khải ngoắc tay gọi ba người còn lại.
-Bộ có chuyện gì quan trọng à?-Tỷ thắc mắc.
-Anh xem tin tức trên mạng, thấy người ta nói ngọn núi này có ma đấy.
-AAAA....ma, em sợ lắm.-Nguyên nghe tới mà liền ngồi sát lại bên cạnh Khai cho đỡ sợ.
-Em có nghe ai nói gì đâu?-Thiên Tỷ ngạc nhiên khi nghe Khải nói.
-Em không có xem tin tức à, mà cũng phải, chắc lâu quá nên không ai còn nhớ.
-Anh kể nghe thử xem, em hồi hộp quá.-Hoành tự nhiên cũng cảm thấy dựng tóc gáy.
-Cách đây 6 năm, có hai nhà leo núi người Nga đã leo lên ngọn núi này mà không xin phép. Độ cao mà lúc đó họ leo
chắc cũng hơn 3000m. Ngay tối hôm đó thì có một trận bão tuyết xảy ra và kết quả là hai người họ bị vùi trong tuyết. Anh nghe nói là linh hồn
của hai người họ không thể siêu thoát mà cứ quanh quẩn đâu đây trong
ngọn núi này.
-Huhuuuuu....Khải ca đừng kể nữa, em không muốn tối gặp ác mộng đâu a.-Nguyên bịt tai lại để không nghe nữa.
-Nguyên đừng sợ, ở đây là dưới núi, chắc không có ma đâu.-Khải vỗ về.
-Đúng đúng a.-Hoành cười tươi làm Nguyên cũng đỡ sợ hơn, đối với cậu mà là đáng sợ nhất.
-Bây giờ chúng ta đi ăn đi rồi con ngủ sớm để ngày mai leo núi.-Thiên Tỷ hào hứng.
-Anh không sợ hả Thiên Thiên?-Hoành ngây ngốc hỏi.
-Đương nhiên rồi, anh cũng muốn biết con ma nó ra sao mà Nguyên sợ đến thế.
-Cậu dám trêu tớ à, từ nay không cho cậu lại gần Nhị Hoành nữa.-Nguyên bĩu môi.
-Cậu nói ai là Nhị hả, đồ Nhị Nguyên.-Hoành cãi lại.
Sau cuộc cãi vã, bốn người quây quần lại bên nhau cùng thưởng thức những món ăn do Khải nấu, quả là ngon số zách luôn.
Ăn uống xong, Hoành và Nguyên bày cả đống đồ ăn vặt ra rồi rủ chơi đánh bài, vừa chơi vừa ăn mới thích nhỉ.
Khoảng 11 giờ họ mới cùng nhau đi ngủ, Hoành và Nguyên nằm giữa, còn hai bên bìa nhường cho Khải và Thiên.
”Lần đầu tiên mình nằm gần anh ấy đến như vậy, đúng là dễ chịu a”-Nguyên's pov-----
”Nằm gần như thế này rất dễ quan sát em lúc ngủ, bảo bối dễ thương của anh”-Khải's pov-----
”Lạnh quá, ước gì tiểu Thiên ôm mình nhỉ? Thế thì sẽ ấm hơn nhiều a~”-Hoành's pov----
”Hoành a~Anh muốn ôm em quá đi”-Thiên Tỷ's pov----
Lúc này đây mọi người đều có những suy nghĩ riêng của mình rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình.
~0:00~
...Sột...Soạt....Sột...Soạt... phía ngoài căn lều có tiếng bước chân đi qua đi lại, Nguyên trở mình liền nghe
được những âm thanh của tiếng bước chân quái dị khiến cậu như điếng
người, toát cả mồ hôi lạnh. Tiếng bước chân ngày một xa hơn và không
gian yên tĩnh lại bao trùm như chưa từng có gì xảy ra.
-Không phải ma, không phải ma, chỉ là ai
đi ngang qua mà thôi.-Nguyên tự trấn an bản thân nhưng vẫn không cách
nào ngủ lại được đành ngồi bật dậy.
-Hử....em không ngủ được sao Nguyên?-Khải đột nhiên tỉnh giấc thì thấy Nguyên ngồi một cục ở đó mà không đi ngủ.
-Em....em sợ ma, không ngủ được a. Ban
nãy em còn nghe có tiếng bước chân bên ngoài nữa đó.-Nguyên nhắc lại mà
không khỏi lạnh xương sống.
-Thôi ngoan, đi ngủ đi, mai còn leo núi.
-Khải ca...
-Gì thế?
-Cho em ôm anh nha, lúc nhỏ, mỗi lần em
sợ mà mẹ đều ôm em vào lòng rồi hát cho em ngủ. Anh khỏi hát cũng được
chỉ cần cho em ôm là được rồi a.-Nguyên ngượng ngùng nói, hai gò má lại
không tự chủ mà đỏ ửng lên.
”Em đang câu dẫn anh đấy à, Nguyên tử?”
-Được rồi, em nằm xuống đi.
-Vâng.
Nguyên vừa nằm xuống Khải đã vòng tay ôm
lấy lưng cậu vuốt vuốt để cậu dễ ngủ, Nguyên cũng vòng tay sang ôm lấy
Khải, mùi hương bạc hà ngan ngát tỏa ra từ anh làm cậu cảm thấy thật dễ
chịu và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.