Snowy Love

Chương 20: Chương 20: Đi Cắm Trại (3)




Oáp....

Mới sáng sớm Khải đã cảm thấy uể oải cả người vì con heo nào đó đang đè lên người anh....

-Nguyên, dậy mau, anh sắp chết rồi đây này...-Khải nhăn mặt.

-Ư....oáp....sáng rồi hả anh?

-Vâng, sáng rồi, bây giờ thì mau xuống.

-Ấy chết, em xin lỗi, tại em ngủ say quá.-Nguyên gãi đầu vẻ hối lỗi.

-Thế hôm qua ai sợ ma nói ngủ không được, còn đòi ôm anh nữa chứ.

-Ủa? Ai vậy Khải ca?-Nguyên đánh trỗng lãng, hai vành tai đỏ ửng lên.

-Mau chuẩn bị đi leo núi, cả lớp đang chờ hai cậu đấy.-Tiểu Linh thò đầu vô lều gọi.

-Vâng vâng, tụi mình ra liền.-Nguyên nhanh chóng đáp trả rồi đi VSCN, Khải cũng thế.

~15 phút sau~

-Ây ya, đợi hai người dài cả cổ rồi này, lâu đến thế cơ đấy.-Hoành than phiền.

-Cũng tại cậu, sáng dậy sớm không gọi tớ bây giờ còn than vãn cái gì.-Nguyên nhéo tai Hoành.

-Nè, ai cho cậu nhéo tai Hoành nhi của tớ.-Thiên Tỷ từ đâu bay đến hất tay Nguyên ra.

-Của tớ? Hai người yêu nhau đên thế rồi cơ à? Thật là sến súa.-Nguyên bĩu môi, cảm giác như mình bị hai người họ cho làm bóng đèn.

-Hoành à, em đau không?

-Không a, cảm ơn anh quan tâm.

-Đương nhiên rồi, không quan tâm em thì anh quan tâm ai bây giờ.-Thiên Tỷ cười tươi.

Ting....đèn đã đứt bóng.....

-Nè, ba người còn chưa đi sao? Cả lớp đi hết rồi kìa.-Khải chỉ chỉ theo bóng cả lớp đang khuất dần.

-Cũng tại chờ anh không đấy, mình đi thôi.-Nguyên khoác tay Khải bỏ đi, cảm giác như lấy lại được sự sống.

-Khải ca, ở trên đây có ma không nhỉ?

-Có đấy.-Khải trêu.

-Thật sao? Em sợ lắm, hay mình quay lại đi.-Nguyên níu chặt lấy cánh tay Khải.

-Anh đùa thôi, ban ngày làm gì có ma.

-Nhưng lỡ có rắn thì sao?

-Thì....thì...mặc kệ nó.-Khải xanh mặt khi nghe Nguyên nhắc tới rắn.

-Sao sắc mặt anh kém thế? Không khỏe hả?-Nguyên lấy tay sờ lên trán Khải.

-Không sao, anh vẫn ổn.-Khải nắm lấy tay Nguyên kéo xuống, cậu vội giật tay ra, mặt lại đỏ ửng lên, không gian ngượng ngùng bao trùm lấy cả hai.

Sột...soạt....một chu cún con vừa chạy ngang chỗ hai người đang đi.

-A...dễ thương quá.-Nguyên chạy theo chú cún trước mặt.

-Nguyên, dừng lại đi, anh xem địa hình rồi, bên đấy là vực thẳm đó.

-Lại còn có nhiều rắn nữa.-Tự nhiên giọng anh nhỏ dần, đôi mắt bỗng nhòe đi, anh không muôn đói mặt với nổi sợ của chính mình nhưng nếu không đuổi theo thì Nguyên sẽ gặp nguy hiểm mất.

-Nguyên tử, chờ anh với.-Bất chấp nỗi sợ, anh vội đuổi theo cậu.

Kể một chút, lúc nhỏ Khải bị rắn cắn đến nổi bệnh gần một tháng nên nhìn thấy rắn là y như nhìn thấy kẻ thù.

--------------------------

-Cún con à, mau đứng lại đi, anh mệt lắm rồi nè...hộc...hộc...

Mãi mê đuổi theo chú chó, Nguyên không biết nơi đây là đâu hết, dáo dác nhìn xung quanh, cậu chợt rùng mình, phía trước là vực thẳm.

-Khải ca, Khải ca, anh đâu rồi.-Nổi sợ chợt bao trùm lấy cậu.

-Nguyên tử, em đây rồi, làm anh lo quá. Sao em cứ như con nít chạy lung tung thế hả, lỡ em bị lạc thì anh biết phải làm sao?-Anh lúc này đang rất bực mình vì cậu.

-Hic...hic...em xin lỗi....-Nguyên run run, trên tay còn đang ôm chú cún khi nãy.

-Tại anh nóng giận quá mức, xin lỗi em, từ nay phải luôn đi sát anh, biết chưa?

-Dạ.-Nguyên vẫn khóc mãi không ngừng.

Khải bây giờ chẳng biết phải làm sao để bảo bối nín khóc, liền dang rộng hai tay ôm cậu và cả chú cún vào lòng. Cậu dụi mặt xuống vai anh, cảm giác khi xưa chợt ùa về,“Sao lại giống đến thế? Cảm giác mỗi khi thức giấc”

-Khải...Khải à, có...có rắn kìa.-Đang giây phút lãng mạn, con rắn xấu xí từ đâu xuất hiện.

-Thôi chết, phải làm sao bây giờ?-Nguyên hốt hoảng.

-Hai người mau tránh ra, để tôi.-Na Na từ đâu xuất hiện đang chuẩn bị chiến đấu với con rắn.

-Na Na nguy hiểm lắm, cậu mau tránh ra đi.-Nguyên hốt hoảng hơn khi thấy Na Na đang đứng đó.

-Á....đau quá.....-Na Na ngã khụy xuống, cô đã bị con rắn cắn trúng chân trái.

-Khải ca, mau đưa bạn ấy về lều cấp cứu mau.-Nguyên gọi lớn làm Khải hoàn hồn.

-Ừ....-Khải vội chạy đến, cõng Na Na trở về lều.

Khoảng 5 phút sau ba người đã về đến lều, Nguyên tự tay băng bó vết thương cho cô bạn.

-Cũng may nó không phải rắn độc, nếu không thì toi rồi. Mà sao cậu lại có mặt ngay lúc đó vậy?-Ngay sau câu hỏi của Nguyên, Na Na nhanh chóng đáp trả.

-Mình đi tìm chú Cún bị thất lạc, lúc nãy mình vừa lơ một chút mà nó đã chạy mất...Ui....

-Đau lắm hả? Thật cảm ơn cậu, nếu không người bị cắn có lẽ là mình rồi.-Nguyên rối rít cảm ơn.

-À, không có gì, cũng may là cậu tìm thấy tiểu Na của mình.

-Cún của cậu tên tiểu Na à, dễ thương quá.

-Vâng, nó là người bạn thân nhất của mình đấy.

-Xem ra hôm nay chúng ta không thể leo núi được, tìm thứ gì để chơi nha.

-Ừa.

Rừm...rừm....tiếng động cơ xe máy chợt vang lên, Khải đứng đấy nhìn, nhận ra đó là ai, đôi mày thanh tú nhíu lại.

-Khải ca, sao anh cứ đứng mãi ở đây thế, vào trong chơi đi.

-A....Hạo Minh ca kìa, sao anh lại có mặt ở đây vào lúc này vậy?-Nguyên ra ngoài với mục đích gọi Khải nhưng có lẽ bây giờ không phải vậy.

-Chào Nguyên, anh cứ nghĩ là giờ này mấy đứa đi leo núi rồi chứ? Gia đình anh có việc gần đây nên anh đã xin nhà trường đổi địa điểm đó mà.

-Vào trong chơi đi anh, hôm nay bọn em có chút việc nên không leo núi được. Khải ca vào thôi.-Nguyên hai tay kéo hai người vào.

-Ủa, em còn có bạn khác cơ à, nhìn cô bạn này quen quá nhỉ?-Hạo Minh ngạc nhiên khi thấy Na Na.

-Em là Âu Dương Na Na, Hạo Minh ca không nhớ em à?

-À, là cô bé hồi cấp II....

-Minh ca đừng nói mà, chuyện cũ qua rồi, ngại lắm a.-Mặt Na Na đỏ lên.

Bốn người cùng nhau chơi bài trong lều rất vui nhưng chỉ có Khải là tâm trạng không bình thường. Anh đang lo sợ điều gì chăng? Phía xa xa, ở ngoài căn lều, co người đang hí hoáy nhắn tin.

”Na Na, cô cũng hay thật, việc còn lại ngày mai giao hết cho cô”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.