Edit: Vườn Đào Đào
Hàng Hàng: Ra gặp mặt đi!
Lương Trạch: Ở tiệm của anh?
Hàng Hàng: Tôi nói: đi ra!
Lương Trạch: Cũng đúng, nếu không đi ra sao tới tiệm của anh được?
Hàng Hàng: ...
Lương Trạch: Đi liền à?
Hàng Hàng: Cậu bận?
Lương Trạch: Không bận
Hàng Hàng: Vậy gặp nhau ở quán vỉa hè sau nhà tôi đi?
Lương Trạch: Chẳng phải anh đang ở cửa tiệm sao?
Hàng Hàng: ...
Trời tháng tư vừa trong vừa ấm, Hàng Hàng hẹn gặp Lương Trạch.
Chỉ còn ba ngày nữa là tới Quốc tế lao động.
Hàng Hàng từ trong cửa hàng đi ra, qua cầu Ngân Đĩnh rồi bước vào quán trà.
Anh và Tề Tễ rất hay tới nơi này.
Ngày đó, tâm trạng của anh rất hỗn độn, định hẹn Tề Tễ ra uống trà cùng với mình, nhưng lại sợ bản thân không kềm chế được, khiến Tề Tễ phát hiện ra mọi chuyện. Hàng Hàng là kiểu người như vậy đấy, cho dù có thất tình đi chăng nữa, cũng không muốn kéo người khác vào buồn phiền chung với mình.
Chủ quán dẫn Hàng Hàng lên lầu hai, sắp xếp cho anh một vị trí gần cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy một mảnh xuân sắc của Hậu Hải. Hàng Hàng nói tiếng cảm ơn, gọi một bình bích loa xuân, buông mành tre xuống.
Trước khi tới đây anh đã suy nghĩ cẩn thận hết rồi, anh không có ý định vòng vo gì nữa, mà sẽ vào vấn đề chính. Lương Trạch cũng không phải kiểu người thích nói chuyện quanh co, một là một hai là hai, rất thẳng thắn.
Hàng Hàng chỉ muốn hỏi cậu, có thể cho nhau thêm một cơ hội, có thể thử tiếp nhận một người đàn ông hay không.
Nếu Lương Trạch đồng ý, vậy Hàng Hàng sẽ cùng cậu đối mặt với hết thảy. Chỉ cần Lương Trạch hơi chút thích anh, một chút thôi, chỉ cần tình cảm của cậu không phải là tình bạn, thì cho dù phải chịu bao nhiêu tổn thương đi chăng nữa, anh vẫn sẽ cùng Lương Trạch vượt qua. Không vì bất cứ lý do gì cả, bởi cậu chính là người duy nhất mà anh muốn đi đến hết cuộc đời.
Còn nếu Lương Trạch không đồng ý... thẳng thắn mà nói, Hàng Hàng chưa hề nghĩ đến tình huống này.
Cũng có thể là do tâm lý ôm may mắn, anh cứ cảm thấy Lương Trạch nhất định sẽ có một chút tình cảm với mình. Nhưng nếu thật Lương Trạch không đồng ý...
Hàng Hàng im lặng suy nghĩ, anh cố ép bản thân phải tự hiểu lấy, dù sao hiện thực sẽ tồi tệ hơn nhiều so với ảo tưởng. Nếu là kết quả kia, vậy anh liền xóa số điện thoại của cậu, lôi Vượng Vượng của cậu vào sổ đen, cả đời không liên hệ với cậu. Một khi đã cắt, phải cắt cho dứt khoát. Nếu Lương Trạch đã bảo bọn họ không thể làm lại, vậy cứ hoàn toàn chấm dứt luôn. Anh không phải thánh nhân, anh không thể nào nói 'vậy chúng ta vẫn là bạn bè' được.
Năm tháng qua đi, khiến Hàng Hàng học được cái gọi là kiên quyết, mà đôi khi kiên quyết chính là điều sáng suốt nhất. Đạo lý này Hàng Hàng vẫn luôn tin tưởng.
Lương Trạch ngắt điện thoại của Hàng Hàng, liền ra ngoài ngay. Cậu không ngờ Hàng Hàng sẽ gọi cho mình, không chỉ gọi mà còn hẹn gặp cậu. Lương Trạch cứ tưởng đâu Hàng Hàng sẽ không muốn nhìn mặt cậu nữa. Cậu đã nghĩ thôi cứ để Nhất Hưu cho Hàng Hàng và Ca Ca ...
Nhưng, mọi việc đâu nhất thiết phải như vậy. Không yêu nhau, vẫn có thể làm bạn mà. Dù đã từng là người yêu thì có làm sao? Bình tĩnh lại, sẽ thấy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Không liên lạc với Hàng Hàng hơn nửa tháng, Lương Trạch như sắp phát điên lên được. Văn vẻ thì một chữ cũng không viết nổi, chuyên mục cậu cũng chỉ làm bừa cho đủ số chữ để đối phó. Cậu không vui, chán nản, chỉ hi vọng Hàng Hàng ở bên cạnh, cười ôn hòa với mình.
Bây giờ có cơ hội rồi.
Đến lúc gặp anh, cậu sẽ chủ động nói: Anh đẹp trai! Tôi rất nhớ anh! Nếu chúng ta không làm người yêu được, thì cũng có thể làm bạn! Làm bạn tốt cả đời!
Ừ! Cứ nói thẳng như vậy đi!
Lương Trạch ảo tưởng rất là tích cực, Anh đẹp trai sẽ cười đáp: Được! Chúng ta vẫn làm bạn. Sau đó, ngày nào cậu cũng được tới cửa tiệm, trò chuyện với Hàng Hàng, đùa giỡn với đám thú cưng. Đúng vậy! Đó là tất cả những gì mà Lương Trạch nghĩ được. Trong thế giới của cậu, các loại tình cảm: tình bạn, tình thân, tình yêu thì đều gọi là tình, cái gì cậu cũng muốn có hết.
Nói cậu là kẻ ngây thơ ư? Không biết nữa.
Hàng Hàng thấy đối phương vọt vào quán trà, hết nhìn đông tới nhìn tây, có vẻ rất sốt sắn. Anh uống một ngụm trà, định mở miệng liền nghe thấy:
“Chủ quán! Anh có thấy anh đẹp trai nào không?”
Hiện, Hàng Hàng chỉ muốn chui tọt xuống gầm bàn. Mất mặt chết đi được. Anh liếc mắt thấy chủ quán đang kinh ngạc há hốc mồm.
“Anh không thấy sao? Ảnh rất đẹp trai, cao tầm tầm như tôi này, nhưng đẹp trai hơn, mắt hơi nhỏ, mũi cao...”
“Lương Trạch...!”
Hàng Hàng quyết định, trước khi Lương Trạch đem mặt mũi của hai người bọn họ quăng sạch, tốt nhất anh nên mở miệng ngăn lại. Chủ quán nhìn về phía Hàng Hàng, rồi lại càng sững sờ hơn.
“Anh Trần, xin lỗi anh. Đây là bạn của tôi...”
“Anh đẹp trai! Tôi rất nhớ anh‼!”
Lương Trạch vừa trông thấy Hàng Hàng, mắt liền mở lớn, vội chạy tới vén mành lên, đặt mông ngồi trên ghế mây. Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, vì cái câu 'tôi rất nhớ anh' mà cảm động chết đi được.
“Anh đẹp trai, tôi đã nói với anh...”
“Lương Trạch, tôi...”
Hai cơ hồ là mở miệng cùng lúc. Chủ quán nhìn nhìn bọn họ một cái, cuối cùng đi xuống lầu. Dù sao trên lầu cũng chỉ có một bàn có khách, lại còn là khách quen. Hôm nay là ngày tăng ca của đa số mọi người, vì để mùng 1/5 sắp tới có dư thời gian.
“Anh đẹp trai, anh nói trước đi.” Lương Trạch cười ngờ ngệch, cậu chỉ cần nhìn thấy Hàng Hàng là đã hài lòng lắm rồi.
“Cậu nói trước đi.” Hàng Hàng lại nhường.
“Không cần không cần. Ôi chao! Có thể hút thuốc không?”
“À, được!”
“Vậy tôi hút một điếu.”
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, tự trấn an bản thân rồi nói: “Là như thế này, vài ngày tách ra...”
“Anh cũng thấy rất khó chịu đúng không?” Lương Trạch đốt điếu thuốc xong, ném bật lửa lên bàn.
“Cậu khó chịu sao?” Hàng Hàng khẽ liếc mắt.
“Đúng thế! Rất khó chịu. Từ sáng đến tối, lúc nào tôi cũng buồn bực. Ha ha...”
Hàng Hàng thấy trái tim mình đã trở lại chỗ cũ, anh cách một cái bàn, nắm lấy tay Lương Trạch:
“Vậy tiếp tục thử thêm một lần nữa đi. Chúng ta hãy học cách tiếp nhận nhau.”
Lương Trạch đang hỉ hả ngậm thuốc lá, nghe thế giật mình, vội rút tay ra, nhìn chằm chằm Hàng Hàng hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Hàng Hàng ngẩn người.
“Anh đẹp trai, anh nói chúng tay thử thêm một lần nữa?”
“Ừ, đúng thế.” Hàng Hàng hơi chút lúng túng, cho nên anh siết chặt lấy cái cốc, tay run cả lên, nước trà bên trong cũng lay động.
“Thử... Thử cái gì? Tôi với anh... cái đó?”
“Không phải. Chính là...”
“Làm bạn đúng không?” Lương Trạch đầy mặt hớn hở.
“Bạn?”
“Đúng thế! Nếu không tiến tới được, vẫn có thể làm bạn mà! Chẳng vấn đề gì cả. Trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, hai chúng ta thân thiết như vậy, bỗng dưng không gặp mặt nhau nữa, thì ai cũng đều sẽ cảm thấy nhớ nhau thôi.”
“Bạn bình thường?” Hàng Hàng cắt lời Lương Trạch.
“À ừ, không phải vậy sao?”
“...”
Hàng Hàng im lặng. Lương Trạch nhìn Hàng Hàng một lúc, phát hiện ra anh có vẻ gì đó không đúng lắm, vội hỏi:
“Anh đẹp trai, anh sao vậy?”
“Cậu muốn chúng ta trở về làm bạn bình thường sao?” Hàng Hàng máy móc hỏi lại
“Đúng thế! Cùng nhau chơi đùa, cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau giải sầu. Làm bạn tốt cả đời!”
Mấy ngày qua Lương Trạch suy nghĩ rất nhiều, sở dĩ đến mức này, cũng bởi do cậu cả. Cậu đã đặt mình ở sai vị trí, Hàng Hàng nhà cậu là đồng tính, nhưng cậu thì không. Cậu chỉ là thích một người bạn ấm áp như vậy, một người bạn vừa hiểu cậu vừa biết quan tâm tới câu. Hiện tại biết sai, thì nhất định phải sửa chửa.
Những lời mà Lương Trạch nói, đã chẳng còn đơn giản là một thứ thanh âm nữa, mà cứ như một mũi dao sắt nhọn, từng vết từng vết cứa vào tim anh.
“Lương Trạch.” Dừng lại một lúc lâu, Hàng Hàng mới bật thốt lên được. “Ngay thời điểm chúng ta vừa bắt đầu, tôi đã nói rõ với cậu rồi. Chuyện này chẳng giống khi như cậu mua thiết bị điện tử, không dùng được thì có thể đem trả hàng.”
“Không trả hàng mà“.
“Vậy cái câu làm bạn là có ý gì?”
“Ý tôi là... là...” Lương Trạch bị vẻ tức giận của Hàng Hàng làm cho ngạc nhiên.
“Ý cậu là gì?”
“Ý là muốn trở lại điểm bắt đầu.”
“Cậu nghĩ nó giống như băng ghi âm, có thể bật lùi sao? Có thể xóa hết sao?”
Hàng Hàng không ngờ tới mình lại có thể tức giận đến như vậy
“Anh đẹp trai, anh đừng nóng!”
“Lương Trạch. Tôi xin cậu hãy nói cho tôi biết, cậu có muốn làm người yêu của tôi nữa hay không?”
Lương Trạch nhìn Hàng Hàng, cậu vân vê điếu thuốc trong tay, nói: “Tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi.”
“À.” Hàng Hàng nở nụ cười, nhưng trong lòng thì vỡ nát, nuốt nước mắt, anh nói: “Vậy kết thúc ở đây đi. Tôi hiểu rồi.”
“Anh đẹp trai!” Thấy Hàng Hàng định đứng dậy, Lương Thành cũng đứng lên theo, cậu kéo tay anh định nói nhưng...
“Lương Trạch tôi sẽ không làm bạn với cậu đâu. Nếu như cậu không bắt đầu mọi chuyện thì chúng ta còn có thể làm bạn. Thế nhưng bây giờ...”
“Anh đẹp trai, ý anh là sao? Cớ gì lại không làm bạn được chứ?”
“Bởi vì đối với tôi, cậu không đơn giản là một người bạn nữa rồi” Hàng Hàng chẳng nhìn Lương Trạch: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta coi như không quen biết nhau.”
“Anh đẹp trai! Sao lại không biết nhau? Sao lại nói từ coi như chứ?”
Hàng Hàng không trả lời, đi thẳng về phía cầu thang.
“Hàng Hàng!” Lương Trạch đuổi theo
“Đừng kéo tôi!”
“Vì sao anh lại làm thế chứ?”
“Bởi tôi yêu cậu!”
Hốc mắt Hàng Hàng ướt nhẹp, anh cố gắng không ngẩng đầu lên. Lúc anh bỏ lại Lương Trạch mà rời khỏi, trước mắt đã một mảnh mơ hồ.
Lương Trạch nhìn Hàng Hàng đi xuống cầu thang, sau đó biến mất ở khúc quẹo. Cậu đứng đó mãi một lúc lâu, rồi mới quay lại cái bàn mà cả hai vừa ngồi kia. Cảnh ở bên ngoài cửa sổ vẫn như thế, trên bàn vẫn là nửa chén trà kia, trong gạt tàn vẫn là điếu thuốc kia, chỉ có điều phía đối diện đã trống không. Gió thổi len qua cửa sổ, đung đưa những tấm mành khiến chúng phát ra tiếng động.
Chợt Lương Trạch bỗng đứng lên, duỗi nửa người nằm nhoài bên cửa sổ.
Hàng Hàng đâu? Sao xung quanh chẳng còn anh nữa?
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta coi như không quen biết nhau.”
“Bởi vì tôi yêu em!”
Tai sao lại như vậy?
“Anh đẹp trai! Anh sống với tôi cả đời nha!”
“Tốt.”
Tại sao lại như vậy?
Hàng Hàng vẫn luôn đi bộ, ngang qua Chợ Hoa Sen, ngang qua Cung Vương Phủ, sau đó tới Hộ Quốc Tự.
Anh không cảm thấy mệt, nhưng lại sức cùng lực kiệt. Nhìn Hộ Quốc Tự kéo dài tới, nơi này đã có không ít người đi đường. Anh đứng nghỉ chân trong chốc lát, rồi xoay người trở về.
Trong đường hẻm còn khá là yên tĩnh, ngoại trừ một bác gái xách theo cái làn đựng đồ ăn, thì cơ hồ chẳng còn bóng dáng ai nữa. Anh đi về phía Chợ Hoa Sen, dừng lại trước một quán rượu ở ven sông. Nhìn một chút, ngồi xuống. Lúc này quán rượu còn chưa buôn bán, cho nên chẳng ai thèm hỏi han đến anh.
Anh cứ ngồi ở đó ngẩn người, ngắm mặt nước gợn sóng.
Xong. Mọi chuyện đã kết thúc. Chẳng hiểu trước đó anh đã kỳ vọng cái gì nữa.
Anh ngồi đấy không biết bao lâu mới có người tới hỏi:
“Quý khách muốn dùng gì?”
Hàng Hàng vô thức quay đầu nhìn người đó, nói: “Gì cũng được.”
“Gì cũng được?”
“Tôi chỉ ngồi một chút thôi.”
Người nhân viên nhìn anh, do dự nói: “Chỗ này là quán rượu, chúng tôi đã bắt đầu buôn bán rồi.”
“Thế cho nên tôi mới nói là cái gì cũng được.”
Tiếng gào rất lớn, không chỉ nhân viên kia mà cả anh cũng ngẩn cả người.
“Xin lỗi... Corona đi.”
“À... vâng... Xin anh chờ một chút.”
Mùa hè sắp tới, cho nên sắc trời càng lúc càng tối muộn. Hàng Hàng còn nhớ, mùa hè năm ngoái, Lương Trạch đã đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh. Hàng Hàng chẳng ngờ rằng mình sẽ thích cậu, bất quá ai biểu tình cảm không chịu sự chi phối của chính anh làm chi.
Sớm hay muộn cũng là kết quả này, vậy sao không từ chối tôi ngay từ đầu?
Lương Trạch có rất nhiều cơ hội từ chối anh, tuy nhiên cậu không làm, lúc nào cũng nghe theo lời Hàng Hàng. Nhưng đợi đến hồi chung kết cậu mới nói ra rằng cậu không thể, hạng mục mà cậu muốn tham gia là chạy bộ chứ không phải đẩy tạ.
Hàng Hàng muốn hận Lương Trạch thế nhưng lại chẳng làm được. Uống xong bình Corona, Hàng Hàng xóa thẳng số điện thoại của Lương Trạch.
Rượu, một khi đã nếm thử, thì sẽ chẳng thể nào dứt được. Hàng Hàng uống một chai chưa đã, gọi thêm, gọi thêm, gọi thêm đến tận khi nằm nhoài trên mặt bàn.
Đầu tiên có một bé gái bán hoa hỏi anh có mua hay không, sau đó lại là một nhóm nhạc hát chẳng ra gì:
Tôi từng yêu một chàng trai, nhưng chắc anh ta đã con cái thành đàn.
Vào mỗi buổi tối mùa đông, anh ta ngồi bên bếp lò dạy bọn nó hát.
Ngọn lửa cháy chầm chậm, lòng tôi cũng rung động theo.
Tôi không hiểu vì sao mình lại khóc, chẳng nhẽ vẫn còn hoài tuổi thanh xuân.