Edit: Vườn Đào.
Hàng Hàng: Thôi, đừng có dính vào người tôi nữa, nóng chết đi được...
Tề Tễ: Ôi chao cái anh này sao lại không biết hy sinh gì cả.
Hàng Hàng: Tôi còn chưa đủ hy sinh? Cậu có lương tâm không thế? Hôm qua ai khiến tôi mệt như trâu vậy hả? Đến giờ lưng tôi vẫn còn đau đây!
Tề Tễ: Vô nghĩa, anh dám nói không phải anh tình tôi nguyện đi?
Hàng Hàng: Đời trước tôi đã làm chuyện ác gì để đời này tôi gặp phải cậu vậy nè!
Tề Tễ: Nhàm chán, thật là nhàm chán, anh nói xem có phải tôi đã trải qua ngàn đau vạn khổ...
Hàng Hàng: Cậu dừng lại cho tôi, còn chín chín tám mươi mốt kiếp nạn nữa!
Tề Tễ: Đại sư huynh
~~Hàng Hàng: Nếu cậu không mau lăn qua bên kia, tôi sẽ đá cậu xuống giường ngay đấy.
Hàng Hàng đẩy người Tề Tễ ra, lập tức nhảy xuống giường. Lúc kéo rèm cửa lên, cánh tay động đậy đến phần lưng, một trận đau xót. Hôm qua Tề Tễ nói chân bị chuột rút, hại anh một người mà đèo hành lý của cả ba người leo lên đài cao.
Hiện, Hàng Hàng, Tề Tễ và một vị nữ sĩ đang ở trong một cái thôn nhỏ bên cạnh sông Hoàng Hà. Để chống lũ, thôn này đã sắp xếp cho các gian nhà đều xây trên một cái đài cao, cũng xem như là một loại phong cảnh đặc sắc của địa phương.
Và, vì sao bọn họ có mặt đây?
Chuyện cũng khá đơn giản.
Hàng Hàng thất tình, việc này chắc mọi người đều biết. Tâm tình của Hàng Hàng rất không tốt, cái này chắc mọi người cũng đoán được. Vừa vặn Tề Tễ hỏi Hàng Hàng có muốn nhân dịp nghỉ lễ 1/5 mà đi du lịch không, Hàng Hàng liền đồng ý. Anh khá thích phượt, nhưng từ lúc yêu đương với Tên thô lỗ kia, thì chưa từng rời khỏi biên giới thành Bắc Kinh lần nào.
Đợt du lịch này, kỳ thực cũng chẳng do Tề Tễ tổ chức. Theo cậu ta nói thì đây không chỉ đơn giản là đi du lịch, mà đang đi công tác.
Nguyên nhân là, NXB định phát hành một quyển sách có liên quan tới nghệ thuật dân gian. Chủ yếu ghi chép về tay nghề của các thợ thủ công, do phóng viên kiêm tác giả Trần Vũ Văn chủ bút. Chuyện này có dính líu đến Tề Tễ ở chỗ, chờ Trần Vũ Văn viết xong xuôi, cậu ta phải dịch nó sang thành tiếng Tây Ban Nha. Nó sẽ là một phần quan trọng trong hội chợ giao lưu văn hóa.
Trần Vũ Văn là một nữ tác gia với tuổi đời ba mươi lăm, lúc cô tiếp nhận hạng mục này, liền hỏi có người đi cùng để sưu tầm văn hóa dân gian hay không, NXB tức khắc nói được, để Tề Tễ đi với cô, sẵn cho cậu ta tự cảm thụ một chút luôn. Và, mọi việc cứ thế mà thành.
Tề Tễ tìm tới Hàng Hàng hoàn toàn là do sợ dọc đường đi không ai chăm sóc mình, nhờ Trần nữ sĩ giúp thì ... Ha ha, điên à. Vốn cũng chẳng trông mong Hàng Hàng sẽ đi với cậu ta, bất quá không nghĩ tới Hàng Hàng lại đáp ứng rất sảng khoái. Tề Tễ còn đặc biệt hỏi anh, đi với cậu ta như vậy, Lương Trạch có ý kiến gì không. Hàng Hàng nói không sao. Đúng vậy, cho tới giờ phút này, dù đã chấm dứt hẳn cuộc tình, nhưng Hàng Hàng vẫn chưa nói cho bất cứ ai biết chuyện của anh và Lương Trạch.
Hàng Hàng thu xếp cửa tiệm cho ổn thõa, kể cả chú chó lớn 'Mãnh Nam' cũng được bố trí xong xuôi, liền cứ thế mà theo chân Tề Tễ.
Anh muốn ra ngoài một thời gian, vừa dịp khí trời khá đẹp, và nom xem những chỗ này rất thú vị nên đồng ý. Nhưng hiển nhiên anh không thể theo hết toàn bộ cuộc hành trình được, nó nhanh nhất cũng phải hơn nửa năm, nhưng Hàng Hàng lại chỉ có thể rời đi hơn một, hai tháng là cùng. Bằng không sẽ chẳng yên lòng, hơn nữa còn rất nhớ Ca Ca.
Trước đó bọn họ đi qua không ít địa phương, Trần Vũ Văn đã phỏng vấn khá nhiều người, gồm có: thợ cắt giấy, thợ chế tác đầu rồng, nhóm làm kịch chiếu bóng, .... Điều này khiến cho tâm tình của Hàng Hàng rộng mở thông suốt hơn. Sinh mệnh bao la như vậy, cần gì phải cố chấp với một đoạn tình cảm nho nhỏ?
“Hàng Hàng.” Tề Tễ cũng đứng dậy, “Tôi ngủ không thoải mái.”
“Nhất định không khó chịu bằng tôi.” Hàng Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì địa thế cao, cho nên hình ảnh dòng sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy cứ như vậy mà bị anh thu hết vào đáy mắt, “Tôi đã nhường gối cho cậu ôm rồi, kết quả cậu lại đi ôm tôi. Tôi nằm không có một chút độ cao nào, đã thế còn bị cậu dán một thân mồ hôi vào.”
“Haiz~, anh xem anh ấy, ai biểu anh sớm biết tôi thích gối ôm, nhưng không chịu cho tôi mang theo.”
“Ơ! Cậu còn lý sự!”
“Chậc chậc, tôi cũng chỉ không nói lý với mỗi anh thôi mà.” Tề Tễ hì hì nói, “Tôi đọc bài thơ bày tỏ tâm ý của tôi cho anh nghe nha?”
“Cậu ngưng giùm đi, lần nào nghe cậu đọc mấy bài thơ lãng mạn xong đầu óc tôi cũng đều mơ hồ cả.”
Tề Tễ cười ha ha.
“Đi thôi, nói không chừng Trần Vũ Văn đã dậy từ sớm rồi.”
“Ấy chà, Hàng Hàng à, xem ra anh còn bận tâm tới công việc của tôi hơn cả tôi nữa.”
“Tôi chưa nói cho cậu biết sao, số tôi rất đen đủi, từ nhỏ đến lớn đều bận tâm thay cho cậu!”
Quả nhiên hai người không tìm thấy Trần Vũ Văn, hỏi thôn dân đã cho bọn họ ở nhờ, bác gái ấy nói: từ sáng sớm cô gái kia đã ra ngoài, đi tìm bà cụ Đồng rồi. Tề Tễ biết, đây là thợ cắt giấy mà bọn họ cần phỏng vấn, người ta đồn giấy do bà cụ cắt ra nhìn cứ y như thật. Không chờ Tề Tễ hỏi thăm chỗ của bà cụ Đồng, bác gái lại nói: cô gái kia thật kỳ lạ, khuyên thế nào cũng không nghe, đã bảo với cô rằng bà cụ Đồng đã chết cách đây rất nhiều năm rồi mà.
Tề Tễ và Hàng Hàng không có phương hướng, đành vào trong thôn xem xét xem xét, sau đó ra bờ sông Hoàng Hà ngắm nhìn một chút.
Ở làng Đông Đầu, lúc Tề Tễ và Hàng Hàng đi theo hướng Hoàng Hà, Hàng Hàng có trông thấy một bà cụ. Đó là một bà cụ khô gầy, năm tháng đã để lại nhiều dấu ấn sâu trên khuôn mặt bà. Sỡ dĩ Hàng Hàng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là bà cụ chứ không phải ông cụ, cũng do bà có tếch . Ở tuổi này mà còn có thể sửa soạn một đầu tóc như vậy, cũng được coi là kỳ tích.
Bà cụ ngồi híp mắt trên một cái ghế mây cũ kỹ, tựa hồ đang phơi nắng một cách mỹ mãn.
Đến khi họ tới gần, bà cụ vẫn không mở mắt.
“Bà ơi, chúng cháu đi theo hướng này là sẽ ra tới bờ sông Hoàng Hà ạ?” Hàng Hàng tiến lên hỏi đường.
Bà cụ hơi lắc lư thân thể nhưng không trả lời.
“Bà ơi?”
Vẫn không trả lời.
Hàng Hàng có chút bất đắc dĩ, “Vậy bà cứ từ từ phơi nắng đi ạ, tuy nhiên đừng phơi lâu quá, một lát nữa mặt trời sẽ độc lắm đấy.”
Hàng Hàng dặn dò xong, ra hiệu cho Tề Tễ đi thôi, quyết định tự tìm đường.
Đúng lúc này, bà cụ mở miệng, “Chàng trai à, cậu thật tốt bụng.”
Được rồi, dọa Hàng Hàng nhảy dựng một cái.
“Thích cắt giấy không?” Bà cụ nói xong, móc từ dưới người ra một cây kéo cùng một tờ giấy đỏ.
Dưới ánh mặt trời, tấm giấy kia sáng rực lên như một ngọn lửa, nhưng cây kéo đen màu mực lại lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo.
“Để lão cắt cho cậu một con rồng lớn.” Bà cụ vừa nói tay vừa di chuyển, tờ giấy đỏ kia bị lộn ngược lại, ngọn lửa cứ thế mà tạm thời dập tắt.
Hàng Hàng ngồi xổm xuống, nhìn đôi tay chỉ còn da bọc xương ấy, chúng cực kỳ linh hoạt, cùng chiếc kéo bay lượn, nom xem cứ như một Tinh Linh.
“Lão chết sẽ không ai cắt giấy. Không cắt giấy.”
Tề Tễ cũng ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn bà cụ, cảm thấy bà có vẻ hơi điên điên.
Chỉ mất mấy phút sau, thành phẩm đã ra lò. Một con rồng đỏ như lửa, trông rất sống động. Mà trên mảnh giấy còn dư lại, rõ ràng là cái bóng của chính nó.
“Cầm đi.”
Hàng Hàng rất thích con rồng kia, hoặc nói là càng thích cái bóng rồng kia hơn.
Nhận lấy nó, cảm ơn một tiếng, Hàng Hàng trò chuyện với bà cụ mấy câu, nhưng lại không có trả lời.
Cùng Tề Tễ đi tới bờ sông Hoàng Hà, lại ngóng về phía Thôn Đông Đầu, tựa hồ không còn bóng dáng của bà cụ nữa.
Mặt trời tỏa nắng gắt, Hàng Hàng và Tề Tễ bèn tìm một bóng cây mà ngồi nghỉ mát.
“Thật là thoải mái.” Hàng Hàng dựa vào thân cây khô.
“Ha ha.” Tề Tễ cũng dựa vào, cười nhẹ.
Hàng Hàng khẽ duỗi người, chợt nghe Tề Tễ nói: Phải gọi cho Lương Trạch, chắc cậu ấy rất thích mấy thứ này. Tôi xem qua tiểu thuyết mà cậu ấy viết, hẳn là một người rất đam mê văn hóa dân gian.
Hàng Hàng đơ ra một lúc, rồi buông hai tay xuống, lười biếng dựa vào cây khô, đôi mắt dõi theo dòng nước đang chảy xuôi, đầu có hơi chút choáng váng, anh nghe mình nói: “Tề Tễ, bọn tôi đã chia tay.”
Tề Tễ vừa đốt thuốc, tay cầm bật lửa chưa kịp thu lại, “Anh nói cái gì?”
“Chia tay.” Hàng Hàng phát hiện mình rất thản nhiên, là đã có thể buông xuống rồi sao? Nhất định là thế.
Tề Tễ nhét bật lửa trở về túi quần, “Tại sao?”
“Ở đâu ra nhiều cái tại sao như vậy.”
“Anh khó chịu lắm hả?” Tề Tễ nhìn về phía Hàng Hàng.
Từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt cậu ta Hàng Hàng vẫn luôn là một người thoải mái, cũng rất mạnh mẽ, đáng để cậu ta yên tâm mà dựa vào. Cậu ta chưa từng trông thấy Hàng Hàng trưng ra vẻ mặt như thế này.
Từ nhỏ đến lớn, ai bắt nạt cậu ta, đều là do Hàng Hàng đứng ra giải quyết, Hàng Hàng luôn có biện pháp để cậu ta nhận được lời xin lỗi.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Tề Tễ gặp do dự hay đau khổ gì đều tìm tới nhờ Hàng Hàng trợ giúp, bởi cậu ta tin tưởng anh.
Thời điểm cậu ta ở tuổi dậy thì, Tề Tễ từng cảm thấy mình thích Hàng Hàng, nhưng cậu ta cũng cảm thấy mình và Hàng Hàng không cùng một loại người. Dần dần rung động của mối tình đầu cũng tan biến, là bởi vì Hàng Hàng nói với cậu ta, hình như tôi thích nam.
Câu nói này hoàn toàn chẳng cổ vũ thêm cho Tề Tễ, mà càng khiến cậu ta mau buông tay hơn. Bởi vì Tề Tễ biết rõ, Hàng Hàng thuộc về mình, là một ước mơ xa vời.
Sau đó nữa, Tề Tễ phát hiện Hàng Hàng đang qua lại với một bé trai, đó là một bé trai nhỏ nhắn xinh đẹp. Cũng khi ấy, cậu ta đã hoàn toàn từ bỏ. Chỉ tiếc bé trai kia chẳng ở bên người Hàng Hàng bao lâu. Và về sau sau đó, tựa hồ Hàng Hàng không còn qua lại với bất kỳ người đặc biệt nào nữa. Tề Tễ luôn cảm thấy, đại khái Hàng Hàng là một người đàn ông khó kềm giữ, ai cũng không trói được anh. Lương Trạch xuất hiện, khiến Tề Tễ vẫn luôn cảm thấy quai quái, lúc đi cùng với cậu ấy Hàng Hàng luôn cười, người cũng cực kỳ dịu dàng, mà cái sự dịu dàng đó lại không có cảm giác khoảng cách, là tri kỷ. Nhưng bây giờ...
Chủ đề tạm dừng một cách lúng túng, Hàng Hàng nhìn xuyên qua hàng cây, thật lâu. Rồi bỗng nhiên muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải. Anh rất không hy vọng Tề Tễ bị loại tâm tình tiêu cực này của mình ảnh hưởng. Kết quả anh liền nghĩ đến tên Dịch Khả Phong kia.
“Này.” Hàng Hàng dùng vai đụng Tề Tễ một cái.
“Hả?”
“Dịch khả Phong ấy, đẹp trai nhỉ?”
“Anh đừng có mà dòm ngó, người ta đã có BF.”
“Mẹ kiếp, tôi dòm ngó hồi nào.” Hàng Hàng cười, “Ờm, cậu thích anh ta à? Ít nhất cũng từng thích, phải không?“.
“Há, phải” Tề Tễ ngậm thuốc lá, gật gật đầu. Cậu ta chưa bao giờ nói quá nhiều về Dịch Khả Phong cho Hàng Hàng nghe. Chẳng là cố ý, chỉ không có gì đáng nói. Cuộc gặp gỡ lãng mạn trên đường phố nước Pháp đã bắn trúng ngay tim cậu ta, chỉ tiếc tới nhanh mà đi cũng nhanh. Hoa đã có chậu, bông đã có bình.
“Cậu, cái người này...” Hàng Hàng lắc đầu, “Bộ định cả đời đều trốn một bên nhìn người khác hạnh phúc à? Đáng bị cô đơn cho tới già.”
“Ha ha. Thế sao?”
“Chứ còn gì, cậu á...”
“Ôi chao. Cụ đã quở trách cháu xong chưa?” Tề Tễ châm điếu thuốc.
“Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.”
“Ha ha ha ha...” Tề Tễ cười khà khà.
“Cười đi, chẳng biết cái đầu của cậu chứa gì ở trỏng nữa.”
“Không phải anh đã biết rồi sao, toàn là hồ dán thôi hà.”
“.”
“Hàng Hàng...” Tề Tễ khẽ dựa vào vai Hàng Hàng.
“Hả?”
“Chờ đến năm tôi ba mươi tuổi, nếu vẫn giậm chân tại chỗ thế này, tôi với anh tới luôn đi.”
Hàng Hàng suy nghĩ một chút, “Được.”
“Vậy mỗi ngày tôi đều sẽ dậy sớm đọc cho anh nghe một bài thơ lãng mạn nho nhỏ nhé!”
“Đừng, vậy cũng chẳng bù đắp được việc tôi thiếu cảm giác lãng mạn đối với cậu”
“Ha ha ha ha... Cái anh này thiệt cay nghiệt mà.”
“Bộ không phải sao, từ thời còn mặc tả hai ta đã lăn vào cùng một chỗ rồi.”
“Haiz~, đúng đấy, muốn lãng mạn cũng không lãng mạn nổi.”
“Chính nó.”
“Bất quá vậy càng tốt, anh sang nhà tôi ở, sau đó hai ta cùng nhau sống qua ngày.”
“Được.”
“Thế anh nên học làm cơm ngay từ bây giờ đi.”
“Sao cậu không học?”
“Không có khéo tay á!”
“Bộ tôi có?”
“Thôi, mời một dì giúp việc.”
“Thôi để tôi.”
“Mãnh Nam thiệt có phúc, chà chà, mỗi ngày đều được ăn ngon.”
“Cậu đừng có mà thầm xé lịch để tôi hiểu nhầm là thời gian trôi nhanh. Vậy sẽ rất thất đức!” Hàng Hàng cười.
“Sai, anh không hiểu tôi rồi, style của tôi là phải gọi Superman tới, nhờ giúp tăng tốc thời gian giùm”
“Cậu là đứa ngốc X.”
“Đúng vậy rất X.”
Hai người cứ như vậy mà dựa vào nhau nói xàm xàm rất lâu.
Tề Tễ sẽ chẳng thể nào ngờ tới, thời điểm cậu ta 29 tuổi, vừa vặn không sớm không muộn, bỗng có người nhảy ra khiến cậu ta không có cách nào hoàn thành được lời hẹn ước với Hàng Hàng. Đương nhiên, cậu ta có muốn thực hiện cũng rất khó khăn, bởi vì khi ấy Lương Trạch đã chễm chệ ngôi mợ cả rồi. Năm 29 tuổi, Tề Tễ lượm được một người đàn ông và một chú mèo đang ngồi co ro bên vệ đường, từ đó về sau cuộc sống biến hóa đến muôn màu muôn vẻ.
Hai người trở lại nơi ở nhờ cũng đã hơn 2h, Trần Vũ Văn ngồi dưới mái che uống trà đá, thấy hai người bọn họ liền nói, “Không còn nữa, người đã chết.”
“Hả?”
Tề Tễ và Hàng Hàng cũng ngồi xuống.
“Không tìm được bà cụ Đồng, rất nhiều người đều nói bà đã chết rồi.” Trần Vũ Văn nói xong, chợt nhìn thấy túi áo sơ mi của Hàng Hàng lộ ra một góc giấy cắt.
Tề Tễ cũng nhìn về phía Hàng Hàng.
Hàng Hàng run run một chút, móc mảnh giấy cắt kia ra. Rồng và cái bóng của rồng đều được đặt trên bàn.
“Từ đâu tới?” Trần Vũ Văn đứng lên.
“Thôn Đông Đầu.”
Trần Vũ Văn vội xộc ra ngoài.
“Chớ đi, “ Hàng Hàng nhấp ngụm trà, “Bọn tôi vừa đi, người liền biến mất.”
Chuyện này, mãi về sau vẫn là một câu đố, chẳng biết người cắt cho Hàng Hàng con rồng kia là một hồn ma hay đơn giản là một bà cụ ẩn dật.
Hàng Hàng chỉ biết rằng, con rồng mà bà cụ cắt ra này, rất có thần thái của Lương Trạch. Sáng ngời, chói mắt.
Mà căn cứ ghi chép của dữ liệu, nghệ thuật cắt giấy dân gian ở lưu vực sông Hoàng Hà lại chẳng hề có loại hình rồng.
Nói chung, đều là câu đố.