Edit: Vườn Đào.
Lương Trạch: Hey, cô nói xem, nếu cô gọi điện cho một người mãi, nhưng người ta vẫn chẳng chịu bắt máy, thì là cớ gì?
Tạ Kim Yến: Là không muốn bắt máy chứ sao.
Lương Trạch: Tôi không nghĩ vậy.
Tạ Kim Yến: Chứ thế nào?
Lương Trạch: Tôi cho rằng, rất có thể điện thoại của ảnh bị hỏng.
Tạ Kim Yến: À.
Lương Trạch: Cũng có khi trùng hợp. Lúc tôi gọi, ảnh lại đang bận việc.
Tạ Kim Yến: À.
Lương Trạch: Hoặc là di động của ảnh bị mất, đúng không?
Tạ Kim Yên: Đúng.
Lương Trạch: Vậy tốt. Hiện tại chúng ta đã có kết quả, đó chính là không bắt máy, đúng không?
Tạ Kim Yên: Này! Cậu say rồi à?
Lương Trạch: Sao có thể! Trước hãy nghe tôi nói hết.
Tạ Kim Yên: Được rồi.
Lương Trạch: Kết quả là không bắt máy, đúng không?
Tạ Kim Yến: Đúng.
Lương Trạch: Và lý do, có khả năng nằm trong ba cái tôi vừa nêu ra đó?
Tạ Kim Yến: Đúng.
Lương Trạch: Thế nhưng, còn một điều quan trọng mà tôi chưa nói hết.
Tạ Kim Yến: Vậy nói đi.
Lương Trạch: Vì trước đó, ảnh có nói với tôi rằng, hãy xem như chưa từng quen biết.
Tạ Kim Yến: Thế là không muốn bắt máy rồi còn gì!
Lương Trạch: Tuy nhiên tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu!
Tạ Kim Yến: Không hiểu chỗ nào?
Lương Trạch: Ảnh không bắt máy, bất quá cũng không tắt máy‼
Tạ Kim Yến:... Sao không nói sớm!
Lương Trạch: Hả?
Tạ Kim Yến: Nếu cậu nói sớm thì tôi chẳng việc gì phải ngồi nghe cậu kể lể dài dòng. Chàng trai à, người ta đã kéo cậu vào sổ đen rồi!
Lương Trạch: Là sao?
Tạ Kim Yến: Điện thoại của cậu không có chức năng đấy à?
Lương Trạch: Chức năng gì?
Tạ Kim Yến: ... Chịu thua cậu luôn.
(Lấy di động, chọn số của Lương Trạch, kéo vào danh sách từ chối cuộc gọi)
Tạ Kim Yến: Gọi cho tôi đi.
Lương Trạch: Gọi cho cô làm gì?
Tạ Kim Yến: Gọi!
(Lương Trạch gọi liên tiếp mấy lần)
Lương Trạch: Sao di động của cô nó không reo? Chế độ im lặng à?
Tạ Kim Yên: Là vì tôi kéo số của cậu vào sổ đen, cậu có gọi đến cháy máy nó cũng chẳng reo đâu.
Lương Trạch: Thì ra là thật...
Tạ Kim Yến: Hả?
Lương Trạch: Trước đó, tôi có đến nhà tìm ảnh rất nhiều lần, nhưng ảnh đều không ở.
Tạ Kim Yến: Cậu say quá rồi.
Lương Trạch vừa xuống xe của Tạ Kim Yến liền nôn ói, ngay trên bậc thang của người ta, chẳng kiêng dè gì mà trút ra hết sạch. Ai nhìn thấy cũng đều mặt nhăn mày tít, chỉ sợ đứng đây lâu một chút sẽ bị nôn theo cậu luôn.
Tạ Kim Yến không ngừng đưa giấy ăn cho Lương Trạch, thỉnh thoảng đưa thêm nước cho cậu. Những người khác đều lục tục vào hết, trước khi lão Tần đi vào, còn đâm chọc Tạ Kim Yến:
“Tên ngốc này không xài được rồi.”
Tạ Kim Yến đáp ngay: “Chẳng lẽ lão hói đầu như ông lại xài được?“.
Lương Trạch nôn một lúc lâu sau mới dừng lại, Tạ Kim Yến vội dìu cậu, chỉ sợ cậu ngã lăn xuống bậc thang. Lạng choạng đi từ ngoài vào đại sảnh, vứt cậu xuống ghế, lúc này Tạ Kim Yến mới rảnh tay để chỉnh lại mái tóc tán loạn của mình. Sớm biết Lương Trạch sẽ uống say bí tỉ như thế này, cô đã chẳng dại dột mà đồng ý đi tăng hai.
Chẳng phải cuối tuần, cho nên vào lúc 3h đêm, ở sảnh chẳng có mấy người qua lại. Lương Trạch nằm vắt trên một cái ghế salon dài, trợn mắt lên nhìn trần nhà, ngơ ngác. Tạ Kim Yến ngồi xổm xuống bên cạnh, xem biểu cảm ấy của cậu, cô thật chẳng biết phải nói gì bây giờ.
Ngày 1/5, sách của Lương Trạch chính thức phát hành, vì trước đó có làm đủ các thủ tục tuyên truyền này nọ cho nên mới đầu tháng 7 mà đã bán được hơn ba vạn bản. Tuy Lương Trạch không hề phối hợp chút nào, thế nhưng mọi chuyện giống hệt như những gì Tạ Kim Yến dự liệu, quyển sách này vẫn xuất hiện trên không ít BXH, chỗ nào cũng thấy khen ngợi. Bởi nội dung vừa dễ hiểu, vừa không gây phản cảm.
Hôm nay là ngày ăn mừng nho nhỏ, NXB định cuối năm sẽ tổ chức thêm một lần hoành tráng nữa. Chủ yếu là đợi kết quả giải Bách Hoa Tưởng, và xem xét độ thiếu hụt của sự bão hòa thị trường.
Quyển sách này thật khiến mọi người hài lòng, Tôn chủ nhiệm còn từng ám chỉ, hỏi Lương Trạch có muốn tận dụng cơ hội mà tái bản lại luôn không, nhưng Lương Trạch từ chối.
Đúng, tâm trạng của Lương Trạch rất tệ. Mãi vẫn không tốt lên được. Tạ Kim Yến chẳng biết giải quyết làm sao, nên mới có ý định tâm sự với cậu, trò chuyện giống như hai người bạn bình thường, thế nhưng Lương Trạch lại né tránh. Nếu không phải hôm nay cậu ấy uống quá say, e là sẽ chẳng thèm lên xe của cô.
Tạ Kim Yến không đoán ra được lý do gì đã khiến Lương Trạch phải buồn khổ đến thế. Tuổi trẻ, là tác giả của vài quyển sách bán khá chạy, lẽ ra phải sống vui vẻ sung sướng mới đúng? Cớ gì lại buồn bực trong lòng? Thất tình ư? Cũng không đúng, Lương Trạch làm gì có bạn gái. Thế nhưng vụ không nhận điện thoại vừa rồi, nên giải thích làm sao? Chả lẽ đang cưa cẩm người ta? Mà đứa con gái nào lại không vừa mắt được Lương Trạch nhỉ? Cũng kén chọn lắm đây.
“Tôi vẫn còn buồn nôn” Lương Trạch ngồi dậy.
“Thế đi nôn đi.” Tạ Kim Yến châm điếu thuốc.
Lương Trạch đi chưa được hai bước đã định nôn, may mà có cô phục vụ kịp ngăn lại, dìu tới phòng vệ sinh. Vừa tới bồn nước, lập tức phun ra hết sạch. Nôn đến mật xanh mật vàng, ruột gan phèo phổi cũng lộn nhào lên.
Nôn xong, Lương Trạch thấy mình không khác gì bay trên mây. Cậu mở vòi nước súc miệng, sau đó lại uống thêm vài ngụm. Lương Trạch ngẩng đầu ngắm mình trong gương, sắc mặt rất khó coi, mắt thâm quần vì thức đêm, cằm lún phún râu chưa cạo, nhìn qua chỉ có thể nói ra bốn chữ --- uể oải vô cùng.
Cậu không hề muốn tham gia buổi tiệc này, thế nhưng cậu lại là nhân vật chính, thành ra không đi không được.
Gần đây, Lương Trạch cảm thấy buồn phiền chết đi được, tính tình chẳng ra làm sao, với ai cũng cãi nhau được. Từ bác gái cách vách cho đến người qua đường vô tình đụng phải, chẳng hề có ngoại lệ.
Đến mùa hè, mọi việc lại càng tồi tệ hơn. Lương Trạch xin thề với lòng, trước kia cậu chẳng có như vậy. Cậu tựa hồ không còn là cậu nữa, mà bị một thứ gì đó chiếm lấy thể xác và tinh thần. Ngày đó, lần cuối cùng gặp Hàng Hàng kia, cậu không thể nào ngờ mọi chuyện cứ thế mà kết thúc, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Hàng Hàng nói được là làm được, thật sự biến mất khỏi cuộc sống của Lương Trạch.
Cả ngày 1/5, Lương Trạch toàn dùng để ngẫm nghĩ về Hàng Hàng, cùng với những vấn đề mật thiết có liên quan đến Hàng Hàng. Thế nhưng mọi thứ cứ như nằm trên một trục bánh xe, xoay đến xoay đi cũng không thoát khỏi phạm vi bán kính được. Nôm na là, bạn thích sư tử, mà sư tử lại thích ăn thịt, thế nhưng đáng tiếc bạn không có thịt, cho nên muốn nó ăn rau, sư tử hiểu được nỗi khổ của bạn, đành ngậm ngùi ăn rau. Tuy nhiên, sư tử vẫn mãi là sư tử, là giống loài ăn thịt. Kết quả, con người tự cắt thịt mình cho sư tử ăn, mỗi một lần cắt đều rất đau, bất quá nhìn sư tử ăn rất vui vẻ, cho nên con người lại tiếp tục cắt hết thịt cho sư tử ăn. Đến khi không còn thịt cho sư tử ăn nữa, con người mới nói sư tử ăn rau đi, nhưng nó lại phủi mông chạy đi mất. Vậy sư tử là đồ khốn nạn sao? Không phải! Sư tử chỉ là sư tử mà thôi, sư tử sẽ thèm thịt, bạn không còn thịt nữa thì nó sẽ rời đi. Nó đã ăn thịt rồi, sao mà bắt nó quay lại ăn cỏ được nữa? Huống hồ bắt sư tử ăn cỏ là chuyện cực vô lý.
Từ vấn đề của sư tử nhảy trở về. Hàng Hàng nhà cậu là một Gay.
Lương Trạch theo đó mà phân tích ra:
Hàng Hàng là Gay → Hàng Hàng thích con trai → Lương Trạch xuất hiện → Lương Trạch lại thích con gái → Hàng Hàng thích Lương Trạch (Là kiểu tình yêu) → Lương Trạch thích Hàng Hàng (Là kiểu tình bạn) → Mối quan hệ giữa hai người tốt hơn (Cứ có cảm giác như kiểu tình yêu) → Lương Trạch khó chịu, không có cảm giác với con trai → Nói chuyện thẳng thắn → Hàng Hàng cố gắng thuyết phục → Lương Trạch kiên quyết từ chối → Hàng Hàng nói coi như hai người không quen biết → Bởi Hàng Hàng là Gay → Bởi Lương Trạch là thẳng → Cả hai cắt đứt quan hệ.
Dù có suy luận thêm bao nhiêu lần, thì kết quả cũng đều dẫn tới một việc: Lương Trạch và Hàng Hàng không thể nào yêu nhau. Rõ ràng như thế, nhưng Lương Trạch lại sống chết không chấp nhận, bởi vì bánh răng cuối cùng đều dừng ngay điểm: Cả hai cắt đứt quan hệ. Tuy nhiên, Lương Trạch lại không muốn cắt đứt quan hệ, giá nào cũng không chấp nhận. Mà cậu không chấp nhận thì có thay đổi được gì đâu?
Lại trở lại vấn đề sư tử.
Sư tử đi ← Ăn thịt rồi thì không ăn cỏ nữa ← Cắt thịt bị đau ← Cắt thịt ← Sư tử muốn ăn thịt ← Sư tử ăn cỏ ← Người thích sư tử ← Sư tử thích người ← Người ← Sư tử.
Đến cuối thì người vẫn là người, sư tử vẫn là sư tử. Cả hai mãi mãi là hai loại động vật khác biệt, không ở cùng một vị trí, cũng không phải là đồng loại với nhau. Vô số lần phân tích, tất cả đều nói cho Lương Trạch biết rằng, việc Hàng Hàng yêu cầu chấm dứt là đúng đắn. Thế nhưng, cậu lại không muốn, nhất quyết không muốn. Là con người thèm thuồng chút ấm ấp từ bộ lông của sư tử? Là Lương Trạch cậu chẳng thể nào rời khỏi ấm áp và tình cảm mà Hàng Hàng đã cho? Con người kia chỉ việc tìm một con sư tử khác, cho nó ăn cỏ, và nói sư tử chỉ ăn mỗi cỏ mà thôi. Lương Trạch tìm một người bạn khác, lần này tuyệt đối không vượt quá giới hạn. Nhưng ngặt ở chỗ, con sư tử nọ là có một không hai. Đối với Lương Trạch, Hàng Hàng cũng là có một không hai. Trên thế giới này có rất nhiều sư tử, nhưng không phải con nào cũng là con sư tử chịu ăn cỏ kia. Trên thế giới này có rất nhiều người nhưng không phải ai cũng là Hàng Hàng của Lương Trạch.
Lần nào cũng kẹt ở chỗ này. Lương Trạch không hiểu, con sư tử nọ có cảm giác thế nào với chủ của nó, cũng như không hiểu, Hàng Hàng có cảm giác thế nào với mình.
Lương Trạch chăm chú nhìn người trong gương rất lâu, cậu thấy ấn đường của mình đen đặc, sắc mặt trắng bệch, mặc trên người nhăn nhúm, cũng méo mó không ra hình dạng.
Cậu dựa vào bồn rửa tay, mò túi quần, móc điếu thuốc ra châm.
Trừ cái hồi còn đi học, trốn trốn tránh tránh vào nhà vệ sinh hút thuốc, thì đây chính là lần đầu tiên Lương Trạch hút thuốc ở nơi này, sau khi cậu công khai việc mình biết hút thuốc. Nó khiến cậu chợt nhớ tới cái thời còn chen chúc sống trong KTX. Xung quanh cậu có nhiều bạn bè như vậy, vì sao chẳng có ai khiến cậu nảy sinh cảm giác như với Hàng Hàng.
Vì sao?
Nghĩ thế nào cũng không ra được câu trả lời, mới giữa tháng 5 mà Lương Trạch đã thấy mình sắp điên lên rồi. Lần nào tỉnh dậy cũng thấy mơ màng, ăn xong lại thấy buồn nôn, nôn rồi lại không muốn ăn nữa, y như phụ nữ bị thai nghén. Lương Trạch chỉ tự an ủi mình rằng mà thôi, nhưng mùa hè đã chính thức tới đâu. Mới có hơn nửa tháng mà cậu đã gầy đi gần 5kg. Lương Trạch không thể nào chịu được nữa, cậu định đi tìm Hàng Hàng, hỏi anh một chút, xem cậu là làm sao. Nhưng mà, Hàng Hàng biến mất. Lần nào tới cửa tiệm, cũng gặp Hải Hồng, Doanh Doanh nói với cậu là Hàng Hàng đã đi du lịch. Riết, cậu chẳng dám đến nữa, bởi ánh mắt cô ấy nhìn cậu cứ như cậu bị điên vậy, đại khái: 'Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi?'
Gặp không được thì gọi điện thoại, thế nhưng mỗi lần gọi, tiếng chuông chờ cứ kéo dài kéo dài mãi cho đến khi tự động ngắt kết nối, chẳng có ai bắt máy, cũng không thấy tắt máy. Cũng may hôm nay có Tạ Kim Yến nói cho cậu biết, là do chức năng tự động từ chối cuộc gọi.
Hàng Hàng, anh, đã thực sự xem cậu như chưa từng quen biết.
Ý thức được mình là bị vứt bỏ, chớp mắt một cái, Lương Trạch chẳng hiểu mình đã khóc từ lúc nào. Ban đầu, chỉ cảm thấy tầm nhìn mờ mờ, rồi hình như có cái gì chảy dài xuống má, cậu phát hiện cả người mình đều run rẩy, cuối cùng cậu nghe được tiếng khóc của bản thân. Từ lúc ba mẹ mất cho đến nay, cậu từng khóc đến đau đớn như vầy. Không hề.
Nếu nói bị cha mẹ vứt bỏ, cậu khóc là vì tình thân, vậy khi bị Hàng Hàng vứt bỏ, cậu khóc là vì cái gì?
Tạ Kim Yến đợi mãi không thấy Lương Trạch quay lại, gạt tàn đã đầy ứ ừ từ bao giờ. Cô vân vê điếu thuốc trong tay, đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Càng đi gần, cô càng nghe thấy rõ hơn, tiếng một người đàn ông khóc.
Vì thế, cô thản nhiên tiến vào nhà vệ sinh nam. Đập vào mắt, là Lương Trạch đang khóc như một đứa trẻ. Tạ Kim Yến sợ hãi, cô ngồi xổm xuống nhìn Lương Trạch, thầm nghĩ say quá hóa rồ à? Làm chuyện khó coi!
“Lương Trạch! Lương Trạch!” Tạ Kim Yến lay lay vai cậu, nhưng Lương Trạch không chịu ngẩng đầu lên, nhất quyết không chịu.
“Đừng có khóc! Mất mặt chết đi được!” Tạ Kim Yến mở vòi nước, hứng vào tay rồi đổ hết lên trên đầu Lương Trạch.
Vừa vặn có một người đàn ông đi vào, trông thấy một nam một nữ như vầy, không khỏi giật thót lên.
“Nhìn cái gì!” Tạ Kim Yến gằm ghè hỏi.
Người nọ nhìn Tạ Kim Yế một chút, rồi lại nhìn Lương Trạch một chút, sau đó xoay người rời đi.
“Cậu đứng lên cho tôi!” Tạ Kim Yến kéo Lương Trạch, cậu không đứng lên thì cô kéo cậu đi.
Bỗng, Lương Trạch bắt lấy tay Tạ Kim Yến lại, cậu ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn ậc nước, nhìn cô hỏi: “Người ấy đã rời đi... Sao tôi không thể khóc chứ?”
“Chết rồi?” Tạ Kim Yến hỏi lại.
“Không. Anh ấy chỉ nói xem như không quen biết rồi biến mất tăm.”
Tạ Kim Yến thở dài, lại ngồi xổm xuống, nâng mặt Lương Trạch lên: “Cậu yêu cô ta à?”
Lương Trạch nhìn Tạ Kim Yến, thành thật nói: “Người nọ là phái nam.”