Edit: Vườn Đào.
Hải Hồng: Tôi đến giao ca!
Doanh Doanh: Đến? Hàng Hàng đã trở lại
~Hải Hồng: A, thật không?
Doanh Doanh: Ừm, hồi sáng tôi qua đây phát hiện không thấy Nhất Hưu cùng với Ca Ca đâu, bèn lên lầu gõ cửa thử xem.
Hải Hồng: Vậy giờ ảnh đâu rồi?
Doanh Doanh: Ngủ rồi, bảo chạng vạng sẽ xuống, có vẻ chuyến đi khiến ảnh mệt mỏi. À, đúng rồi, tôi có nói với Hàng Hàng là Lương Trạch đến tìm ảnh rất nhiều lần.
Hải Hồng: Ơ? Thế phản ứng của ảnh thế nào?
Doanh Doanh: 'Ờm' một tiếng, gì cũng chẳng nói.
Hải Hồng: (ngoắc ngoắc ngón tay) 8 một chút
~Doanh Doanh: 8 cái gì?
Hải Hồng: Cậu có cảm thấy Hàng Hàng với Lương Trạch...
Doanh Doanh: Không bình thường!
Hải Hồng: A ha ha ha a~~ cậu xem hai người bọn họ, ồn ào cứ y hệt như người yêu giận dỗi với nhau
~~Doanh Doanh: Chắc vậy nhỉ?
Hải Hồng: Thế hiện giờ đã đến giai đoạn nào?
Doanh Doanh: Đừng nói tôi miệng xui, tôi cảm thấy ... chia tay rồi.
Hải Hồng: Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy, còn rất có thể là Hàng Hàng bỏ rơi Lương Trạch.
Doanh Doanh: Hai ta 8 như thế có quá đáng không?
Hải Hồng: Đây là thời đại của những bà 8 mà, okay!
Doanh Doanh: Được rồi. Vậy tôi xin 8 cái này một chút
Hải Hồng: (đến gần) 8 cái gì?
Doanh Doanh: Mấy ngày nay, người đàn ông đưa cậu qua đây...
Hải Hồng: Giao ca!
Doanh Doanh: ... Đáng ghét!
Lương Trạch mơ một giấc mơ, trong mơ cậu và Hàng Hàng như keo như sơn. Nói chính xác thì, đây là một cái mộng xuân. Chờ Lương Trạch mở mắt ra, trừng trần nhà một hồi lâu, mà cây gậy ở phía dưới kia vẫn không có xu hướng héo rũ xuống.
Lương Trạch xốc chăn mỏng lên, nhìn quần lót nhô lên, sau đó cởi nó ra, lại nhìn thằng nhỏ đang rất hưng phấn bên dưới. Cậu hỏi: “Mới sáng sớm mày hưng phấn như vậy làm gì?”
Thằng nhỏ nghiêm túc ưỡn thẳng lên, lung lay hai cái, lắc lắc đầu.
Một người đàn ông trưởng thành. Một người đàn ông trưởng thành đẹp trai. Một người đang ông trưởng thành đẹp trai không thiếu phụ nữ đeo đuổi, mở đầu ngày mới, nghĩ đến một người đàn ông trưởng thành khác rồi tự an ủi, đây là một việc mà nếu đổi lại là bất kỳ người đang ông trưởng thành nào cũng đều sẽ điên lên mất.
Lương Trạch nhớ lại giấc mộng kia, hoặc có thể nói là hồi ức lại cái cảm giác khi ấy. Tay Hàng Hàng, miệng Hàng Hàng, lời tâm tình của Hàng Hàng, mùi vị trên người Hàng Hàng, Hàng Hàng...
Chờ chất lỏng sền sệt kia phun ra, phiền muộn của Lương Trạch cũng nhảy bật lên một độ cao chưa từng có.
Rút khăn giấy lau sơ qua một chút, trần truồng đi vào phòng tắm, xả nước, tắm rửa.
Lúc nước vừa mở ra, nhiệt độ rất cao, Lương Trạch chờ một hồi, nước càng lúc càng nguội đi, cảm giác thoải mái mới ùa tới. Mùa hè, tắm nước lạnh là thoải mái nhất.#Truyện thuộc Đào Đào Blog, nếu nó xuất hiện trên online, thì tức là hàng ăn cắp!!!.Ngoài cửa sổ, tiếng ve không ngừng reo vang, càng khiến Lương Trạch đau đầu thêm. Thật chẳng hiểu chúng mày kêu la cái quái gì nữa ==
Gần đây, 'thời kỳ nóng nảy' của Lương Trạch đã qua. Từ hồi nửa tháng trước, lúc cậu khóc rối tung rối mù ở KTV xong, dường như mọi lửa giận trong người cũng bạo phát ra hết. Lần ấy, cậu khóc đến sức cùng lực kiệt, khóc đến cả người đều mệt mỏi.
May mà Tạ Kim Yến chẳng nói gì, cũng không cố ý tiếp cận cậu nữa. Liên hệ công việc thì vẫn liên hệ bình thường, trước khi cúp mắt còn dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt để sáng tác. Lương Trạch thấy chắc là cậu dọa đến Tạ Kim Yến rồi, chỉ một câu anh ấy là phái nam, đã khiến nữ thần gợi cảm phải chùn bước. Edit by Đào Đào Blog. Cũng tốt, cũng tốt. Dù gì ngày đó tự dằn vặt xong, Lương Trạch đột nhiên cảm thấy buồn tẻ chán chường vô cùng, cái gì là , cái gì là , cái gì là .
Nói chung hiện tại, mỗi ngày Lương Trạch đều tay chân không sức cả người xụi lơ, cứ như bị chuột rút mà đánh chữ bằng hai đầu ngón tay, dọn lồng cho bọn Tiểu Diệp Tử thôi mà cũng làm rách cả . Nói ngắn gọn lại một chữ là: Phế.
Không tìm thấy Hàng Hàng, phế.
Không tìm thấy Hàng Hàng lại còn sáng nhớ chiều mong càng là, phế.
Sáng nhớ chiều mong nhưng vẫn phải trả lời chị dâu là chừng nào Hàng Hàng mới đi di lịch về, phế.
Trả lời chị dâu là chừng nào Hàng Hàng đi du lịch về xong còn giúp chị dâu nghĩ kế làm sao mời Hàng Hàng đến ăn tiệc, phế càng thêm phế.
Ngày đó, Lương Trạch bị tất cả các loại phế giựt dây, định càng phế thêm chút nữa. Cậu mở mắt trừng trừng đi tới số 10 phố Yên Đại Tà, muốn vọt vào bắt Doanh Doanh, dùng súng nhựa ép cung cô, xem rốt cuộc Hàng Hàng đang ở đâu. May mà hôm ấy Doanh Doanh đi nhập hàng, treo một cái bảng “Tạm nghỉ bán'. Nhưng luồng tinh thần 'phế' này không dễ dàng buông tha cho Lương Trạch, cậu lại như con chó điên, hai mắt đỏ ngầu, cả người co giật, mang theo cây súng nhựa, lòng vòng mãi trên phố Yên Đại Tà cổ kính nhất của thành Bắc Kinh. Con đường không dài quá năm dặm, đi một lát là hết, cho nên đành vòng về, cứ thế liên tục quanh quẩn.
Sau đó, có một ông cụ , ánh mắt không được tốt lắm, thấy một thằng nhóc cứ đi qua đi lại chỗ mình mãi, nên thử đi ra gọi: Này chàng trai, khắc con dấu à? Lương Trạch hầm hầm xông tới, trừng ông cụ. Bấy giờ ông cụ mới nhìn thấy vẻ nguy hiểm trong mắt Lương Trạch, giác quan thứ sáu tức khắc cảnh báo cho ông biết sắp có chuyện không may xảy ra, nào ngờ Lương Trạch nói: Khắc, một chữ: Phế! Ông cụ run run rẩy rẩy ghi vào , Lương Trạch bước thẳng vào cửa hàng ngồi xuống: Khắc đi, tôi đợi.
Lúc khắc xong, Lương Trạch cầm về, liền lấy mực đóng dấu, gõ ành ành lên vô số tờ A4, rồi nhìn từng chữ từng chữ 'Phế', theo lối thư nằm xếp duyên dáng cạnh nhau. Lương Trạch dán tất cả bọn nó lên trên cửa sổ bằng kính, khiến căn nhà vốn đã âm u nay càng không thấy ánh mặt trời. Chỉ có một nơi không bị che, chính là cái trong phòng ngủ, bởi trên ấy có đèn màu: Yêu chủ tiệm. Cậu không những không gỡ bỏ nó, mà còn thay một cái khác lớn hơn.
Phế đi.
Đúng rồi, chính là phế, yêu chủ tiệm. Nhưng chủ tiệm không còn nữa.
Mẹ nó, mới sáng sớm đi tới đó làm gì chứ?
Đúng rồi, mẹ nó mới sáng sớm đi tới đó làm gì hả?
Ai nói chỉ làm bạn bè? Ai nói chỉ muốn tiếp tục làm bạn bè?
Chẳng phải mày rất kiên quyết sao? Chẳng phải mày không chấp nhận một Gay như Hàng Hàng sao?
Cớ gì Tạ Kim Yến chỉ hỏi có một câu: cậu có yêu anh ấy không, mày liền phế bỏ?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lương Trạch tắm xong, đi tới đi lui, rồi ngồi chồm hỗm trên cái ghế gỗ lim trong phòng khách, đầu cứ chuyển qua chuyển lại mãi một vấn đề.
Cút mẹ nó deadline sắp tới đi, cút mẹ nó phải bắt tay vào viết bộ truyện dài thứ hai đi, cút mẹ nó vốn bị kẹt ý tưởng nhưng vẫn có thể tiếp tục đi.
Hiện tại, hết thảy đều không phải là vấn đề chính.
Mà điều duy nhất Lương Trạch quan tâm là: Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Sao Trung Quốc không có điệp viên chứ, biết cách nào để tìm người đây?
Giấc ngủ này của Hàng Hàng kéo dài đến chín giờ tối, một thân mồ hôi. Máy điều hòa đúng giờ ngừng, chẳng biết mình cài hồi nào. Ngủ tới cực kỳ không thoải mái, ngủ tới cả người đều cứng ngắc.
Thả đồng hồ báo thức xuống đầu giường, đứng dậy tắm nước lạnh, người cũng có tinh thần hơn.
Thay xong quần áo, chọc Ca Ca và Nhất Hưu một chút, Hàng Hàng xuống lầu. Hải Hồng đang giới thiệu cho khách đồ dùng dành cho Hamster.
“Xuống?”
“Ừm.” Hàng Hàng gật gật đầu.
“Bọn Ca Ca anh đem lên rồi phải không?”
“Phải.” Hàng Hàng nhìn trong cửa hàng, lúc trở về trời còn sớm vẫn chưa tới 6h. Chuyện đầu tiên anh làm là tìm Ca Ca, Ca Ca còn ngủ, nghe thấy tiếng động, nó bật người ngồi dậy, mừng rỡ tíu tít .
Thoát khỏi Tề Tễ, xem như là một công trình lớn của thế kỷ.
Điều kiện ngày càng khó khăn, cậu ta không chịu nổi, sống chết lôi kéo Hàng Hàng chẳng buông. Hàng Hàng nói cậu cứ xem như đây là một phần trong công tác nhân văn đi. Tề Tễ năn nỉ, nhưng tôi cần một người đi theo, anh hãy cùng tôi làm công tác nhân văn nha. Cứ thế liền mất gần hai tháng, Hàng Hàng nhớ Ca Ca thì khỏi phải nói rồi, cũng rất không yên lòng công chuyện của cửa tiệm. Nếu truyện xuất hiện trên online thì tức là hàng ăn cắp!!! Quan trọng nhất là, anh nhớ Bắc Kinh. Mỗi lần rời khỏi Bắc Kinh, anh đều cảm thấy tự do và thoải mái, nhưng chẳng bao lâu sau, lòng chỉ còn đong đầy nỗi tưởng niệm. Thành phố này là nơi anh sinh ra, ngõ nhỏ đó là nơi anh chiếm đóng mấy năm trời, cái mùi phá lấu kia, gốc cổ thụ xanh um tươi tốt kia. Bắc Kinh. Bắc Kinh.
Cuối cùng dựa vào ném đồng xu để quyết định, mặt phải thì Hàng Hàng ở lại, mặt trái thì Hàng Hàng trở về. Đồng xu kia xoay vài vòng trên nhà sàn Tương Tây, cuối cùng xuất hiện đóa hoa rực rỡ, lúc này Hàng Hàng mới được trở về Bắc Kinh.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, Hàng Hàng đi ra, ngửi thấy hương vị riêng biệt của Bắc Kinh, mọi thứ đều rất chân thật.
Kỳ thực cũng chẳng bao lâu, chỉ mới hai tháng thôi, nhưng anh lại vô cùng tưởng niệm thành phố này.
Hôm nay, anh là người khách đầu tiên của cửa hàng ông Lý, một tô phá lấu lớn vào bụng, tâm tình cũng rộng mở thông thoáng hơn. Mệt mỏi xách hành lý trở về, đón lấy Ca Ca, ở trên chiếc giường của mình ngủ một giấc, thoải mái.
“Hàng Hàng?” Hải Hồng tiễn khách đi xong, đẩy Hàng Hàng mấy cái, kêu anh vài tiếng, tuy nhiên anh vẫn đờ người.
“A?”
“Ngơ ngác cái gì đấy?”
“Ờ ờ. Không có. Ha ha.”
“Doanh Doanh có kể cho anh nghe chuyện Lương Trạch từng tới tìm anh rất nhiều lần chưa?” Hải Hồng quyết định, thừa dịp đánh nhanh rút nhanh, tranh thủ nhiều chuyện một phen.
“Nói rồi. Chắc chuẩn bị thu dọn, hơn mười giờ rồi.”
“Ôi chao. Cái kia... Anh không nói cho cậu ấy biết anh rời khỏi sao?”
“Có thêm hàng không?” Hàng Hàng hoàn toàn không muốn nhớ tới Lương Trạch. Mấy ngày nay, trên đường đi, anh đã nỗ lực điều chỉnh rất nhiều. Thất tình cũng chỉ là nhất thời, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Quy tắc hưởng thụ tình yêu mà không bị thương tổn, từ trước đến nay, còn chưa có ai nghĩ ra được. Như vậy suy ra, thương tổn là không thể tránh khỏi, đành tự mình chữa trị thôi.
Hải Hồng không dám hỏi thêm nữa, “Chắc cũng sắp, tuần trước Doanh Doanh đã thêm hàng rồi.”
“Ok. Ôi chao, cô không cần phải thu dọn đâu, để cho tôi, hôm nay về sớm một chút đi.”
“Được ~~”
Lúc Hải Hồng xách túi đi ra, lại nhìn Hàng Hàng một cái, cô xác định, anh là đang thất tình.
Hàng Hàng loay hoay trong tiệm một lúc lâu, người cũng ổn định hơn. Thật sự về tới nhà rồi. Trêu đùa đám vật nuôi được gởi, quét tước, sắp xếp hàng hóa. Tự do!
Mọi thứ xong xuôi, khóa kỹ cửa tiệm, lên lầu. Lại chơi đùa với Ca Ca một chút, giờ Hàng Hàng mới cảm nhận được sự cô độc đã lâu không gặp.
Cậu ấy tới tìm mình rất nhiều lần sao?
Chuyện này vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trong đầu Hàng Hàng.
Tìm thì thế nào? Làm bạn ư?
Tỉnh lại đi, đừng cố chấp nữa.
Hơn 12h, Hàng Hàng đi qua đi lại trong phòng, ban ngày ngủ quá nhiều, lúc này căn bản không ngủ được nữa. Bỏ vài cái đĩa vào đầu DVD, nhưng lại chẳng có đủ kiên nhẫn để coi. Điểm này Lương Trạch hơn hẳn anh, loại phim nào cũng đều cảm thấy thú vị cả.
Vừa nghĩ tới Lương Trạch, Hàng Hàng liền phiền muộn.
Cuối cùng không chịu được nữa, anh mở máy tính. Bơi lên mạng đi!
Mới vừa đăng nhập, tiến vào phòng tán gẫu, liền có một cái tên trong danh sách bạn tốt, đề nghị nói chuyện riêng với anh.
Đối phương viết: Hi
~Hàng Hàng viết: Ha ha.
Đối phương viết: Sao lại ở trên này?
Hàng Hàng viết: Rảnh rỗi.
Đối phương viết: A, tôi cũng vậy
~Hàng Hàng viết: Cậu là?
Đối phương viết: Trí nhớ của anh bị gì vậy?
Hàng Hàng viết: Quả thực không nghĩ ra.
Đối phương viết: Một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa ah
~Hàng Hàng viết: Tôi từng làm với cậu?
Đối phương viết: Phí lời!
Hàng Hàng viết: Trí nhớ của tôi rất kém, cho tôi thêm chút ấn tượng đi.
Đối phương viết: Gặp nhau nói?
Hàng Hàng viết: Được, cậu ôn lại chuyện cũ tôi tìm niềm vui mới.
Đối phương viết: Ha ha, anh thật biết nói đùa.
Hàng Hàng viết: Quá khen.
Hai người, cậu một lời anh một lời tán gẫu hơn nửa canh giờ, rồi hẹn gặp nhau ở chợ Hoa Sen.
Hàng Hàng chính là cố ý, anh thừa nhận. Ngẫm lại bản thân, sắp trở thành một tên hòa thượng kiêng khem luôn rồi, thật không biết đã bao nhiêu tháng anh không chạm qua thân thể tươi sống nữa? Muốn triệt để quên Tên thô lỗ kia, thì phải bắt đầu từ việc khôi phục lại cuộc sống trước kia. Đơn giản, nhưng rất có đạo lý.
Chờ gặp mặt, Hàng Hàng vẫn chẳng có ấn tượng, tình một đêm thì việc gì anh phải nhớ kỹ? Ngược lại, bé trai kia liếc mắt một cái liền nhận ra anh, nom bộ dáng cứ như rất quen thuộc.
Kết quả, cuộc hẹn này thật sự trở thành một người ôn chuyện cũ còn một người tìm niềm vui mới.
Ngồi trong pub hơn một giờ, bọn họ liền đi thẳng vào vấn đề. Mướn phòng, cởi quần áo, cùng nhau lên giường.
Bé trai đối với Hàng Hàng yêu thương trìu mến, Hàng Hàng cũng yêu thương trìu mến lại cậu ta. Nhưng đến tận bước này, Hàng Hàng vẫn chẳng nhớ nổi mình đã từng cùng đứa nhóc này làm cái gì.
Tuy nhiên, có sao đâu?
Hàng Hàng không để ý, qua đêm nay, anh và cậu ta sẽ chẳng gặp lại nhau nữa.
Làm tình một lần, chỉ một lần.
Cơ thể bé trai kia rất mềm mại, sờ lên cực thoải mái. Hàng Hàng xông vào trong cậu ta, rốt cuộc cũng có cảm giác mình là chính mình, đây mới là anh, gặp dịp thì chơi.
Chỉ là, gương mặt phía dưới càng lúc càng mơ hồ, thay vào đó, bộ dạng của Lương Trạch lại hiện ra.
Hàng Hàng đem việc này đổ cho, di chứng của thất tình.
Rên rỉ, nức nở, âu yếm...
Những thứ này, là những thứ mà Lương Trạch sẽ không thể nào cho anh được.
Cậu làm tình với anh, ngoại trừ thống khổ ra, sẽ chẳng còn gì khác.
Nghĩ tới cậu làm gì?
Làm gì chứ?