Chỉ hai phút sau cuộc gọi của anh cho Damian để giải thích về tình cảnh không may của mình, ba người đàn ông mặc đồ bảo hộ đã tắt radio, gập thang, cất những chiếc cốc không vào trong bếp, chất đồ lên xe tải và ra đi. Toby dõi theo họ qua cửa sổ, lùi xe ra khỏi chỗ đậu và biến mất trên đường, đi đâu đó để sơn tường cho ai đó có khả năng thanh toán cho họ. Anh thở dài, cảm thấy hơi chóng mặt. Nửa tiếng sau Damian đến nơi, trông rất nghiêm trọng, dáng vẻ chấp thuận đầy triết học quen thuộc không còn rõ rệt như mọi khi.
“Tệ thật,” anh ta nói.
Toby gật đầu và đưa cho anh ta một tách trà xanh Nhật Bản.
“Rất tệ,” anh ta nói tiếp.
“Tôi biết,” Toby đáp. “Đây chính là minh chứng thu nhỏ của sự tồi tệ. Và tôi ước gì tôi có thể nói điều gì với anh để làm cho nó bớt tồi tệ đi chút ít. Nhưng chẳng có gì. Tôi có 30.000 bảng và ai đó đã ăn trộm mất của tôi và tôi không có cách nào có thể lấy lại được. Anh sẽ không kiện tôi ra tòa chứ hả?”
Damian suy nghĩ về câu hỏi. Anh ta nhấp một ngụm trà và mím hai môi lại. Anh ta lại nghĩ thêm về câu hỏi đó. “Không,” cuối cùng anh ta nói, “không. Anh là bạn của Leah. Anh là người tử tế. Nhưng tôi vẫn phải trả tiền cho người của tôi và chúng ta phải tìm một cách nào đó.” Anh ta đứng lên và đi quanh phòng. Toby nhìn anh ta lo lắng.
“Tôi nói anh nghe, thế này thì sao? Tôi có một dự án ở Mill Hill. Tôi cần phải trang bị nội thất ở đó. Và những thứ này,” anh ta đưa tay chỉ quanh phòng, “trông hợp lắm.”
“Cái gì - đồ đạc của tôi ư?” Toby hỏi vẻ kinh hoàng.
“Đúng đấy. Những cái ghế sofa này, chiếc bàn nước và bất cứ thứ gì anh có. Đồ của Conran, anh đã nói thế phải không?”
“Đúng, nhưng...”
“Anh nói chỗ này đáng giá bao tiền nào?”
“Chúa ơi. Tôi không biết. Mấy chiếc sô pha sáu nghìn, bàn nước ba nghìn.”
“Tốt. Chín nghìn. Được rồi, thế thì tôi sẽ lấy chỗ đồ này bây giờ, và sau đó, tôi thiện chí với anh vì anh là bạn Leah, anh sẽ trả tôi nốt chỗ còn lại sau khi anh bán nhà.”
“Cái gì cơ? Thật à?”
“Phải. Tôi không thích gieo rắc nghiệp chướng. Tôi thích sao cho mọi thứ đơn giản và công bằng. Không rắc rối, anh biết đấy?”
Toby gật đầu, điên tiết, tuyệt vọng muốn làm vui lòng Damian hết mức có thể để anh ta không thay đổi ý định và gọi chúa tể của nghiệp chướng tới đây. Năm phút sau, anh bắt tay anh ta, chặt và biết ơn, ở cửa ra vào.
“Tôi sẽ thông báo cho anh về việc đến lấy đồ,” Damian nói. “Tôi nghĩ là có lẽ đầu tuần tới.”
“Tuyệt lắm,” Toby nói, cố gắng làm ra vẻ như việc không còn đồ đạc gì là một phần thưởng thực sự. “Tuyệt lắm. Thế còn mấy người thợ? Sáng mai họ sẽ đến đây chứ?”
Damian nhìn anh không hiểu. “Thợ á?”
“Ừ. Thợ của anh ấy. Để hoàn thành công việc.”
Một nụ cười chậm chạp và hiểu ý nở ra trên khuôn mặt Damian. “Ồ, tôi hiểu. Không,” anh ta đáp, “họ sẽ không trở lại đâu.”
“Họ sẽ không trở lại ư?”
“Không. Xin lỗi nhé, ông anh, nhưng anh không thể mong là những người như họ lại làm việc không công. Tôi đã xong việc rồi.”
“Anh đã xong việc ư?”
“Xin lỗi nhé, ông anh. Không có lựa chọn nào khác trong chuyện này đâu. Nhưng này, chúc may mắn, nhé. Và tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
Toby nhìn theo Damian đi bộ dọc con phố, leo lên chiếc xe Land Rover cũ và lái xe đi. Rồi anh quay lại và trở vào nhà. Ngôi nhà như một con tàu. Có chừng sáu mươi bức tường, mười lăm cánh cửa, hai mươi chiếc máy sưởi, và mười tám khung cửa sổ cần phải sơn, sáu đoạn cầu thang cần được trải thảm, và khoảng hơn hai trăm mét sàn nhà cần được bào lại và đánh màu. Trong vòng hai tuần. Với một chiếc chổi sơn, một chiếc thang và một đôi tay. Toby ngồi xổm trong tiền sảnh và suy xét về độ to lớn của công việc anh phải đối diện. Thậm chí dù anh có sơn cả ngày từ sáng đến tối thì anh cũng không thể nào làm xong ngôi nhà vào cuối tháng Ba.
Anh chỉ có một chọn lựa. Anh phải rao bán nó trên thị trường trong tình trạng hiện tại, chưa xong xuôi, mới hoàn thiện một nửa. Anh không có sự chọn lựa khác.