Leah nhìn Toby hiện ra, từng bàn chân, trước tiên là hai bàn chân to lớn đi tất dày của anh, rồi hai bắp chân, rồi đầu gối, rồi hông anh, bụng anh, vai anh, đầu anh, trong khi anh đi xuống cầu thang. Cô cảm thấy niềm vui dâng lên và mỉm cười.
Anh dẫn cô vào trong bếp và cô há hốc miệng kinh ngạc. “Ồ, Chúa tôi. Một căn bếp tuyệt đẹp.”
“Cám ơn em,” anh đáp, tay vuốt ve mặt bếp bằng đá granite. “Đẹp, phải không nào?”
“Kinh khủng luôn,” cô đồng tình. “Chắc phải tốn cả gia tài.”
“Không nhiều như em nghĩ. Damian mua được giá ưu đãi cho anh.”
“À,” cô mỉm cười, “Damian tốt bụng.”
“Đúng thế, quả vậy. Và may cho anh là anh ấy tốt bụng. Nếu không chắc giờ này anh đang trên đường đến tòa án rồi.”
Leah nhìn anh dò hỏi.
“Ai đó đã ăn trộm hết chỗ tiền của Gus. Tiền của anh. Tất tần tật. Đến tận xu cuối cùng.”
“Không!” Leah nói, tay đưa lên che miệng. “Ai làm?”
Anh nhún vai. “Anh không biết,” anh nói. “Anh đã nghĩ có thể là Joanne, nhưng anh đã nói chuyện thẳng thắn với cô ấy ban nãy, khi cô ấy vừa đi làm về. Và cô ấy phải là một người nói dối đại tài để có thể chối bay biến một cách đáng tin đến như vậy. Và rồi anh nghĩ có thể là Ruby, rằng cô ấy đã lấy trước khi ra đi. Nhưng anh lại nhớ ra rằng anh vẫn còn nhìn thấy tiền hôm thứ Bảy, và đó là sau khi cô ấy chuyển đi rồi. Bên cạnh đó, tại sao cô ấy còn phải ăn trộm tiền của anh khi cô ấy đã có Tim bao bọc cho mọi thứ? Vậy là bây giờ anh chẳng biết thế nào. Không có dấu hiệu đột nhập và cũng chẳng mất gì khác cả.”
“Có khi là một người thợ nào đó lấy thì sao?”
“Không,” anh lắc đầu. “Không. Tiền vẫn còn ở đó hôm thứ Bảy và anh nhận ra bị mất tiền vào buổi sáng thứ Hai trước khi anh ra khỏi phòng. Không - ai đó lấy tiền phải lấy vào giữa chiều thứ Bảy và đêm Chủ nhật. Phải là ai đó ở trong nhà. Nhưng anh không thể nghĩ ra ai.”
“Anh sẽ làm gì bây giờ?”
“Chẳng làm gì cả. Anh chẳng thể làm được gì. Damian sẽ lấy đồ đạc của anh để gán một phần ba số tiền anh nợ và anh ấy sẽ lấy nốt chỗ còn lại khi anh bán xong nhà. Và cho tới lúc đó, anh ở đây, mắc cạn, trong ngôi nhà rỗng này, và không có lấy một xu.”
“Thế anh không định hoàn thiện nốt nhà ư?”
“Không, anh sẽ phải rao bán nó như thế này, xong nửa chừng. Anh không nghĩ là nó lại ảnh hưởng nhiều đến giá trị...”
“Không đâu, nhưng đó không phải là vấn đề, phải không nào? Vấn đề là ngôi nhà. Về chuyện anh biết là anh đã công bằng với ngôi nhà. Anh không thể bỏ nó như thế này được. Lễ bế mạc của anh đâu?”
“Lễ bế mạc của anh ư?”
“Vâng. Ngôi nhà này đã là người bạn thân thiết nhất của anh trong mười lăm năm qua. Anh không thể bỏ rơi nó, nửa chừng. Anh cần phải kết thúc cho đàng hoàng.”
“À, phải rồi. Anh đồng ý. Anh nhất trí. Nhưng làm thế nào? Anh không thể trả tiền cho ai và công việc nhiều quá anh không thể tự làm nổi.”
“Này, thế thì nhờ những người khác.”
“Không. Họ đều có công việc toàn thời gian. Anh không thể trông mong họ xin nghỉ phép.”
“À, thế thì làm vào cuối tuần vậy. Anh có thể tổ chức một tiệc sơn.”
“Một cái gì cơ?”
“Một tiệc sơn. Mời tất cả những người mà anh quen, đưa cho họ một cái chổi sơn, một hộp bia và một ít pizza. Đến sáng thứ Hai là xong hết.”
“Anh sợ là anh chẳng quen đủ nhiều để tổ chức việc ấy.”
“Ồ, chắc chắn là anh có quen chứ. Thế còn những người đã từng sống ở đây trong những năm qua thì sao. Chắc hẳn anh cũng còn giữ liên lạc với vài người trong số họ chứ hả?”
“Không đâu, không hẳn đâu. Anh không thuộc loại người giữ liên lạc với người khác.”
“Nhưng anh cũng biết họ ở đâu chứ?”
“À, phần lớn mọi người đều để lại địa chỉ nơi ở mới, đúng thế.”
“Và số điện thoại nữa chứ?”
“Một số người.”
“À, thế thì gọi cho họ đi!”
“Để nói gì? Nói là, xin chào, nhớ tôi không, à, tôi mời anh/chị đến sơn nhà cho tôi à?”
“Vâng! Nói với họ là anh đang gặp rắc rối. Nhắc để họ nhớ là anh đã giúp đỡ họ khi họ gặp rắc rối. Nói với họ là họ nợ anh.”
Toby lắc đầu. “Không,” anh nói, “Anh không thể làm thế. Hoàn toàn không. Anh thà chết còn hơn. Ý anh là, anh ghét điện thoại lắm. Cái ý nghĩ phải gọi điện cho tất cả những người đó, tất cả những câu hỏi, kiểu anh khỏe không và anh đang làm gì và hàn huyên và... và... chuyện trò. Chỉ... ờ, không. Anh không thể làm thế. Anh xin lỗi.”
“Nào, thế thì, em sẽ làm. Đưa cho em sổ địa chỉ và em sẽ làm.”
“Thật á?”
“Vâng. Thật đấy. Em muốn nhìn thấy ngôi nhà này hoàn thiện đến từng chi tiết, như anh vậy. Bảo em gọi cho họ, và em sẽ gọi.”
“Một nửa số họ có lẽ chẳng còn dùng số điện thoại cũ nữa, em biết không. Anh muốn nói là, anh không nghĩ là em thực sự có thể tìm được bất kỳ ai trong bọn họ đâu.”
“Đừng có nghĩ tiêu cực thế.”
“Này, thật đấy mà, anh không muốn em lãng phí thời gian của mình. Em quá tốt bụng đã đề nghị làm như thế và anh không muốn một tí nào việc em phải vượt qua vô khối trở ngại mà chẳng ích gì.”
“Không vấn đề gì. Thật sự không có vấn đề gì. Em sẽ thích làm thế. Nó sẽ làm em phân tán tư tưởng khỏi... việc khác.”
“Việc khác? Việc gì khác thế?”
Leah dừng lời, tự hỏi không biết có nên nói với Toby về lời cầu hôn của Amitabh không. Cô lắc đầu và mỉm cười. “Chẳng có gì, chẳng có gì. Chỉ là, anh biết đấy, công việc và mấy thứ đại loại thế. Đây,” cô nói, cho tay vào túi xách để lấy tờ mô tả căn nhà nông thôn, “em mang cái này lại cho anh. Anh đã bỏ nó lại quán rượu, hôm mà anh, ờ...”
“Đột nhiên bỏ ra về?”
“Vâng,” cô mỉm cười, “khi mà anh đột nhiên bỏ ra về.”
“Hừm.” Anh xoa xoa cằm và mỉm cười. “Ừ. Anh rất xin lỗi về việc ấy. Và anh sợ là anh không thể đưa ra được lời giải thích nào đặc biệt khả dĩ cho việc đó. Anh chỉ, ờ, cảm thấy hơi bị choáng ngợp.”
“Choáng ngợp?”
“Ừ. Cho đến giờ này, năm nay là một năm kì lạ. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra, bao nhiêu điều đã đổi thay. Anh nghĩ là có điều gì đó đã bùng nổ trong đầu anh.” Anh cầm lấy tờ giấy từ tay cô và nhìn nó hồi lâu. “Đây là ngôi nhà mà em thích, phải không?”
“Vâng,” cô gật đầu. “Thực ra là em bắt đầu hơi bị ám ảnh vì nó rồi đấy. Em nghĩ tốt nhất là em nên trả lại nó cho anh trước khi em làm một điều gì ngốc nghếch như là mua nó chẳng hạn.” Cô nháy mắt nhìn anh và cười vang.
“Như thế chẳng ngốc đâu.”
“À, có đấy, thực ra là ngu ngốc đấy. Đầu tiên là, em chẳng có tí tiền nào cả. Ngoài ra còn hai trăm hai lăm lý do khác nữa để không chuyển về nông thôn mà em có thể nêu ra cho anh.”
“Ví dụ?”
“Ồ, ví dụ như không có công ăn việc làm và không thể kiếm được món curry tử tế và không gần chỗ bố mẹ em và Amitabh...” Cô ngừng lời. “À, anh ấy thà bị móc mắt còn hơn là sống ở nông thôn. Thế nên…”
Toby gật đầu. “Ừ. Anh hiểu.”
Im lặng một lát Rồi Toby thở dài. “À, này” - anh gập tờ giấy làm tư - “có lẽ anh sẽ mua nó và sau đó em có thể đến chơi và thăm anh.”
Cô mỉm cười. “Kế hoạch hay đấy. Và em cũng muốn giữ liên lạc, anh biết đấy. Một khi anh chuyển đi. Sẽ rất tiếc nếu mình không làm thế.”
“Anh đồng ý,” anh gật đầu, “hoàn toàn đồng ý bằng cả trái tim. Tuyệt đối. Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa. Hãy giữ liên lạc.”
“Vâng. Chúng ta cùng làm thế nhé.”