Sổ Bệnh Án

Chương 185: Chương 185: Bắt đầu hành động




Một tuần sau.

Chế dược Hạ thị có một cuộc họp quan trọng, là do Lữ Chi Thư đang bệnh chủ trì.

Hội nghị đang diễn ra một nửa chợt xảy ra chuyện bất ngờ. Cảnh sát bỗng phá cửa xông vào, bắt lấy Lữ Chi Thư trong căn phòng náo loạn, cảnh sát cầm lệnh bắt giữ trong tay bảo Lữ Chi Thư là kẻ tình nghi tham gia vào vụ án xuyên biên giới với công ty giải trí Hoàng Chí Long, hiên tại gọi bà ta tới thẩm vấn theo luật.

“Mấy người dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ bắt người? Mấy người có chứng cứ gì để mà bắt người?!” Lữ Chi Thư kích động, chống đối không phối hợp.

“Lệnh bắt giữ cần phải được xét duyệt mới được gửi xuống, đã có đầy đủ tư liệu tương ứng để chứng minh trong tay bọn tôi rồi. Mong bà phối hợp tới cục cảnh sát điều tra cùng bọn tôi trước, trong quá trình điều tra chúng tôi sẽ đưa ra chứng cứ trước mặt bà, hơn nữa còn cần bà phối hợp giải thích thêm.”

Cảnh sát vừa nhìn Lữ Chi Thư chằm chằm, vừa ra hiệu cho cấp dưới tiến hành khống chế phó giám đốc tập đoàn Hạ thị Lữ Chi Thư.

“Còn một người cần phối hợp điều tra nữa, đó là tiên sinh Hạ Dư.”

Thư kí bên cạnh vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, run giọng nói: “Hạ, Hạ tổng đã tới Quảng Thị công tác rồi...”

Cảnh sát đen mặt quay người lại: “Vậy trước tiên mời Lữ tổng đi một mình một chuyến đã.”

Phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát Hỗ Châu.

Camera theo dõi được mở, nhân viên nề nếp.

Lữ Chi Thư ngồi trên ghế thẩm vấn, bị trói lại. Trước mặt bà ta là một vài vị cảnh sát cấp cao của Hỗ Châu, có người khác khuôn mặt già nua vẻ mặt âm trầm không thuộc trong hệ thống cảnh sát, có cảnh sát canh gác đi cùng, khoanh tay ngồi trong một góc tối.

Lúc trước Lữ Chi Thư cảm thấy với khả năng của tán ô trong hệ thống công – kiểm – pháp ở Hỗ Châu của bọn họ, không thể nào xuất hiện tình huống bà ta bỗng dưng bị bắt đi thẩm vấn được. Thậm chí trong đầu bà ta còn lướt qua vô số suy nghĩ hết sức vớ vẩn, bà ta nghĩ rằng liệu có phải là Đoàn Văn cảm thấy cách xử lí của bà ta không thỏa đáng, vậy nên mới muốn mặc kệ bà ta rơi vào chỗ chết này hay không?

Nhưng bà ta lại cảm thấy không thể được, không phải bà ta đã lấp đầy lỗ hổng rồi hay sao? Thậm chí bà ta còn lừa gạt Hạ Dư cam tâm tình nguyện giúp đỡ mình nữa...

Mãi cho tới lúc bà ta nhìn thấy người ngồi ở ghế dựa lớn nơi trung tâm, bà ta mới biến sắc, biết được vì sao tán ô che ở Hỗ Châu lại không giúp đỡ nổi.

—— Đây là một đợt phong ba.

Người ngồi ở chỗ tối kia chẳng phải ai khác, chính là ông ngoại của Trần Mạn...

Chính ủy Vương!!

“Lữ tổng, chúng ta coi như là bạn cũ, bà là doanh nhân tiêu biểu trong top 10 doanh nhân giỏi Hỗ Châu, đứng top 5 lận, chúng tôi cũng đã từng giúp đỡ một vài hồ sơ và vài công việc nhỏ giúp cho doanh nghiệp của bà, qua qua lại lại đã quen mắt nhau từ lâu rồi.” Cảnh sát đi đầu hắng giọng, khiến ánh mắt Lữ Chi Thư dời khỏi chính ủy Vương, “Vậy nên ấy à, chúng ta cũng không cần nói nhiều lời khách sáo nữa, hôm nay mời bà tới đây chủ yếu là muốn bà thừa nhận một số việc.”

Cảnh sát nói, đưa ra một hộp thuốc vật chứng đã đóng gói cẩn thận, bao bì hộp thuốc ghi rõ đây là một lọ siro chữa ho.

“Thuốc này, hẳn là bà biết chứ nhỉ.”

Lữ Chi Thư cố gắng bình tĩnh lại: “... Biết chứ, đây là siro trị ho thông mũi cho trẻ em do xưởng chúng tôi sản xuất.”

“Vào đợt xét duyệt tháng 5 năm nay, bên trên có in tiếng nước ngoài, là ba loại thuốc mà quý công ty định xuất khẩu sang nước khác.” Cảnh sát bổ sung thêm, sau đó mở lọ ra, “Đây là viên cảnh sát Quảng Thị hợp tác phá án cùng bọn tôi, đồng chí Trần Diễn——”

Nói xong còn liếc về phía chính ủy Vương một cái, trong giọng nói vốn rất uy nghiêm lại mang theo chút ít ý tứ lấy lòng.

Lữ Chi Thư chậm rãi khiến mình tỉnh táo lại, mấy năm nay bà ta đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, không phải vẫn luôn dựa vào sự giảo hoạt và thong dong của bản thân để thoát khỏi đấy ư? Bà ta chỉnh lại nhịp thở, ngẩng đầu nâng mắt: “Đây chỉ là một lọ siro mà thôi, thị trường trong nước cũng có tiêu thụ, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không biết nó có gì mà không phù hợp với quy định, cần phải để tôi bị các vị mạo phạm như thế vậy.”

“Đương nhiên bọn tôi sẽ không tùy ý động chạm tới bà.” Cảnh sát trưởng nói, “Vậy nên đương nhiên đây cũng không phải một lọ siro bình thường.”

“Trong quá trình cảnh khuyển của chúng tôi đánh hơi, đã xuất hiện loại phản ứng mạnh với chỗ siro trong kho hàng ở Quảng Thị của bà, có điều trong đó cũng không phải là thuốc phiện gì hết cả, cũng không phải là chất gây nổ.” Cảnh sát trưởng nói xong, lấy ra một chồng giấy, để cảnh sát đứng bên cạnh đưa cho Lữ Chi Thư.

Lữ Chi Thư liếc mắt lướt qua một lượt, trông thấy mấy chữ “Báo cáo xét nghiệm pháp y”, bà ta nghe thấy cảnh sát trưởng kia nói:

“Sau khi giám định, thành phần bên trong là loại thuốc hiếm gặp đã từng xuất hiện trong vụ án Hoàng Chí Long, cũng chính là loại thuốc mấy kẻ phạm tội khi đó đã cưỡng chế tiêm vào cảnh sát Trần, khiến cho cậu ấy bị thương phải nhập viện—— Nước nghe lời!”

“...”

“Lữ tổng, sử dụng nước nghe lời là giải trí Chí Long. Thế sản xuất nước nghe lời... Là chế dược Hạ thị của mấy bà ư?”

Mặt Lữ Chi Thư xám như tro tàn: “Nói bậy! Các người đang vu oan!”

“Đây chỉ là hỏi theo quy tắc mà thôi.”

Lữ Chi Thư: “Tôi không biết nước nghe lời gì hết cả... Càng chưa từng nghiên cứu nước nghe lời gì hết! Loại siro trị ho này đã thông qua xét duyệt thuốc chính quy của quốc gia rồi, bán ra biết bao năm như thế chưa từng xảy ra tình trạng kém chất lượng, lại càng không tồn tại tin tức phản đối gì hết!”

“Nhưng dung dịch bên trong sau khi được kiểm định quả thật chính là chất vi phạm lệnh thuốc cấm mà giải trí Chí Long đã từng sử dụng.”

Bộ ngực to béo của Lữ Chi Thư đập thình thịch như ếch trâu, một lát sau, bà ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, lạnh lùng nói: “Đây là mấy người phát hiện ra trong kho hàng Quảng Thị, nhân viên ra vào kho hàng mỗi ngày có nhiều đến như thế, ai mà chẳng có cơ hội đổi siro vốn có thành thuốc vi phạm lệnh cấm gì đấy cơ chứ! Làm sao mà chứng minh được đó là chúng tôi sản xuất ra? Sao mà có thể chứng minh được là thứ chúng tôi vốn định giao dịch?!”

“Ý của bà là cảm thấy có người đang cố tình hãm hại chế dược Hạ thị ư?”

“Chuyện này không phải rất rõ ràng rồi à!” Năm ngón tay thô to như củ cải của Lữ Chi Thư siết chặt, run giọng nói, “Âm mưu... Hãm hại đấy! Có kẻ đang thừa dịp chồng tôi vừa mới mất, các phương diện trong công ty còn có lỗ hổng chưa được bổ sung, lợi dụng lỗ hổng này, cố tình đổi thuốc để vu oan cho chúng tôi!”

Mấy cảnh sát liếc qua nhau.

Cảnh sát trưởng dẫn đầu nói: “Nói thế, cho tới tận giờ bà cũng chưa từng sử dụng loại nước thuốc này, càng chưa từng sản xuất loại nước thuốc này, phải không?”

“... Đúng!”

Cảnh sát trưởng khoanh tay lại, đầu ngón tay gõ nhẹ trên cánh tay.

“Lữ tổng, nể tình chúng ta quen biết bao nhiêu năm, tập đoàn Hạ thị cũng đã nộp lên cho quốc gia không ít tiền thuế, tôi khuyên bà một câu—— Có thứ gì bà nên nói rõ ra từ sớm, đãi ngộ tốt hơn việc khai ra muộn nhiều lắm. Nói dối không có kết quả gì tốt đẹp đâu.”

Khuôn mặt to bự của Lữ Chi Thư trắng bệch, trong bờ môi béo dày bật ra mấy chữ: “Lời tôi nói là thật. Tập đoàn của bọn tôi chẳng làm chuyện gì trái với quy định của pháp luật hết cả, tôi có thể thề với trời.”

“Lữ tổng đâu có theo tôn giáo nhỉ? Thế thề với trời đúng là chẳng đáng giá gì hết rồi.”

Tiếng radio loẹt xoẹt vang lên chói tai, góc sáng nhất trong phòng thẩm vấn truyền tới tiếng cười lạnh quen thuộc.

Lữ Chi Thư chợt ngẩng phắt đầu lên.

Đó là một chiếc loa giám sát bên ngoài ở phía trên cùng bên trái. Lúc bà ta nhận thẩm vấn, người quan sát cũng không chỉ có mỗi vài người trong phòng, trước màn hình theo dõi vẫn còn có người.

“Ai thế?” Bà ta sởn gai ốc.

“Lữ tổng không nghe ra giọng tôi à? Không sao hết cả, thế tôi tới trước mặt bà luôn, bà đợi đó đi.”

Một lát sau, cửa phòng thẩm vấn quả nhiên được cảnh sát canh gác mở ra từ hai bên trái phải, ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào, phản chiếu bóng dáng một chàng trai ưa nhìn. Chàng trai kia thật sự rất cao, có lẽ khoảng tầm mét chín mấy, tới mức lúc anh ta vào cửa không thể không hơi cúi đầu xuống, chờ tới lúc vào, anh ta mới đứng thẳng người, ngẩng mặt, hai tay chắp sau lưng, là tư thế đứng quen thuộc của bộ đội.

Lữ Chi Thư vừa thấy anh ta, gương mặt trắng bệch, lẩm bẩm bảo: “Là cậu...”

Người này đúng là anh hai nhà họ Vệ.

Anh hai Vệ đi giày quân đội, vừa như con hổ già chuẩn bị vồ mồi nhìn vào Lữ Chi Thư chằm chằm xem xét, vừa đi tới cạnh bàn thẩm vấn, anh ta đứng vững rồi, chào hỏi ông ngoại Trần Mạn trước tiên: “Chính ủy Vương.”

Chính ủy Vương như thấy Lữ Chi Thư đã giận lắm rồi, suốt quá trình thẩm vấn chẳng nói lời nào, còn rất u ám theo dõi Lữ Chi Thư, mãi cho tới lúc này mới bỏ ra chút chú ý, gật đầu đơn giản với anh hai Vệ.

“Tới rồi? Đưa thứ đó cho bà ta xem đi.”

Anh hai Vệ tới trước mặt Lữ Chi Thư, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng chào hỏi: “Lữ tổng.”

Nói xong cũng chẳng nhiều lời, đưa một xấp tài liệu photo cho bà ta.

“Đơn nhận tội. Người trong một nhóm buôn ma túy ở Tam Giác Vàng vừa mới khai cung rồi, bảo là hắn và Lữ tổng đây đã mua bán hương kích dục có độ tinh khiết cao. Mà loại hương kích dục này chính là hương liệu đã kiểm định ra được trong phòng nghỉ cùng ngày ở tiệc cưới đấy.”

Lữ Chi Thư nghe được một nửa chân đã run rẩy: “Đó... Đó chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi. Hương đó... Hương đó là chuyện riêng của tôi, là tôi cho chồng mình dùng đấy, chuyện này mà mấy người cũng muốn quản à?!”

“Thế ư?”

Anh hai Vệ cười lạnh một tiếng.

“Đừng vội, thế bà xem thứ này đã.”

Anh ta nói xong, lấy điện thoại mình từ trong túi ra, lướt xuống một chút, phát một đoạn video đã khôi phục lại trong đó cho Lữ Chi Thư xem.

Lữ Chi Thư liếc một cái, chút huyết sắc cuối cùng trên làn da nháy mắt bay sạch, cả người cứ như xác ướp vừa lôi ra khỏi quan tài, khô héo, cứng đờ.

Đoạn này đương nhiên là video theo dõi ở villa hôn lễ của Tạ Tuyết! Trong hình cảnh là một nữ phục vụ đang quét dọn khu phòng riêng của khách sạn, qua khoảng tầm ba phút đồng hồ, trong video xuất hiện một người khác, mặc đồ lỗng lẫy đắt đỏ, chân cứ như con voi nhỏ bước về phía trước, váy gợn sóng phất phơ, chính là bản thân bà ta.

Lữ Chi Thư trong video nhìn quanh, thấy hành lang không có ai khác, bèn đi tới cạnh chỗ nữ phục vụ, sau khi nói với cô ta mấy câu, Lữ Chi Thư bỗng dưng lấy ra thứ gì đó trong túi trông như một lọ nước hoa, xịt vào mặt nữ phục vụ này một cái.

Đầu tiên là nữ phục vụ hoảng hốt lui về sau mấy bước, nhưng chẳng qua hai giây sau, cô ta đã bình tĩnh chấp nhận cái chuyện kì quái vừa xảy ra này, cúi người với Lữ Chi Thư, tiếp tục xoay người đi dọn dẹp lại đồ đạc một lát nữa phải sắp xếp trong phòng. Mà Lữ Chi Thư lại vội vã rời đi, cứ như sợ sẽ có người phát hiện ra cảnh này vậy.

Hình ảnh dừng lại ở đây.

Anh hai Vệ cho Lữ Chi Thư xem video xong, kì quái hỏi một câu: “Thế nào, có hay không? Có thích chứ? Còn tôi thì thích lắm đây, xem đi xem lại nó bảy mươi tám mươi lần luôn rồi.”

Lữ Chi Thư: “...”

Lúc này chính ủy Vương mới chậm rãi mở miệng, ông lão chẳng hề giận tím mặt, nhưng trong ấy đè nén khí áp như thấp hơn rất nhiều độ: “Cô còn lời gì muốn nói hay không.”

Môi Lữ Chi Thư hé lại đóng, đóng lại mở ra, mồ hôi to như hạt đậu chảy thẳng xuống theo trán bà ta, bà ta nuốt nước bọt mất lượt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Cuối cùng dưới ánh đèn phòng thẩm vấn lạnh lẽo, bà ta chậm rãi nâng đôi mắt lên, tơ máu như mạng nhện giăng bên trong đan xen chằng chịt.

Lữ Chi Thư biết mình phải ngậm miệng cắn chết không khai ở nơi này, một khi bà ta đã mở miệng, thế thì đấy mới thật sự là vạn kiếp không thể quay về nổi.

Vì thế bà ta cố gắng vớt vát lại bình tĩnh từ những suy nghĩ đã dần xói mòn trong cơ thể của bà ta, bao gồm cả giọng nói đã dần lạc khỏi cổ họng bà ta, đồng loạt bắt về quy án.

“... Tôi chưa từng nói video là giả.” Lữ Chi Thư hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cố sức bình ổn tinh thần lại, đáp lời, “Video này là thật.”

Anh hai Vệ nheo mắt: “Thế bà con định nối dối——”

“Nhưng mấy người có chứng gì gì có thể chứng minh khi đó tôi xịt nước nghe lời vào cô ta?”

Cảnh sát đang dự thính: “Bà——!!”

Lữ Chi Thư: “Khi đó tôi chỉ xịt nước khử mùi hôi miệng vào cô ta thôi, tôi luôn mang theo bên người, miệng cô ta có mùi, tôi không thích. Đây là tôi bất lịch sự với người ta, nhưng mấy người cũng không thể xen vào được.”

Cảnh sát trẻ gần như muốn đập bàn bật dậy: “Lữ Chi Thư! Phục vụ này nói sau đó mình bị mất ý thức, kiểm tra cơ thể cũng có dấu vết đã dùng thuốc, bà ở trong này nói năng bậy bạ gì thế hả! Bà vẫn còn muốn chống chế...”

“Cô ta mất ý thức, trên người có dấu vết đã sử dụng thuốc, chẳng lẽ không thể là người khác ra tay à?” Lữ Chi Thư cắn chặt vào lí lẽ này, khả năng về mặt từ chối không khai này đúng là chẳng ai địch nổi, người bình thường đối diện với căn cứ chính xác như thế đã hoảng sợ thừa nhận luôn từ lâu rồi, nhưng Lữ Chi Thư biết rằng chuyện này tuyệt đối không tồn tại cái gì mà “Thật thà sẽ được khoan hồng chống đối sẽ bị phạt nặng” hết cả, một khi khai thật là bà ta cũng xong đời luôn.

Sau khi nhận thức rõ việc này, thái độ của bà ta đúng là như tường đồng vách sắt, có gõ thế nào cũng chẳng nứt.

“Mấy người có chứng cứ gì có thể chứng minh rằng khi đó tôi xịt nước chính là nước nghe lời hả? Có loại chứng cứ này không? Cậu hai Vệ à?”

Anh hai Vệ: “... Bà không thừa nhận chứ gì?”

“Tôi không thừa nhận.”

Lữ Chi Thư và anh hai Vệ lườm nhau hơn mười giây, nắm đấm của anh hai Vệ siết lại kêu răng rắc, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Lữ tổng đúng là có cái miệng thần kì có thể giúp bà gặp được đường sống trong tuyệt cảnh đấy nhỉ.”

“Cậu hai Vệ quá khen rồi.” Mồ hôi lạnh của Lữ Chi Thư còn đang bốc ra ngoài, nhưng lại thong dong ngày càng bình tĩnh lại, “Còn nữa, tôi cũng chẳng có lí do gì để muốn cô phục vụ đó phá hỏng hôn lễ của nhà họ Vệ mấy người cả. Cậu đừng quên, tôi đã qua lại làm ăn với nhà các cậu không ít lần, trong giao tình ngày thường cũng không tệ, nhân duyên của cậu ba Vệ bị phá hỏng với tôi mà nói cũng chẳng có gì tốt đẹp hết cả.”

Anh hai Vệ: “Có lẽ bà muốn làm hại người khác thì sao?”

“Người khác? Tạ Thanh Trình?” Lữ Chi Thư xùy cười nói, “Chẳng qua anh ta chỉ là giáo sư đại học thôi, bốn năm năm trước làm thuê cho nhà tôi, chẳng có thù riêng gì với tôi hết. Người như thế tôi lại càng chẳng thèm đặt vào mắt, huống chi nếu anh ta thật sự động chạm tới tôi, tôi muốn gây phiền phức cho anh ta cũng có thể dùng cách khác, vốn không cần phải làm việc khó khăn tới mức như thế.”

Dừng một chút, bà ta tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu hai Vệ cũng đừng quên, chuyện ấy người bị hại cuối cùng là con trai tôi đấy. Nếu tập đoàn chúng tôi thật sự có âm mưu gì sao mà Hạ Dư không biết cho được. Cậu hẳn cũng không cho rằng tới cả nó mà tôi cũng có thể làm hại đấy chứ.”

“Với hiểu biết của tôi với Lữ tổng bao năm qua như thế.” Anh hai Vệ nói, “Bà đối xử với con trai cả của bà đúng là chẳng ra gì thật.”

“Tốt hay không tốt, đâu phải người ngoài mấy cậu có thể nói cho được.” Lữ Chi Thư đáp, “Mặt khác chuyện hiện tại chúng ta đang nói cũng đã xảy ra biết bao ngày trước rồi.”

Mồ hôi trên trán bà ta dần ít đi, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn anh hai Vệ chằm chằm.

Sau cái cuộc địch lui ta tiến này, bà ta đã xác định được không phải Đoàn Văn cố tình vứt bỏ bà ta, nếu không căn cứ trên tay bọn họ sẽ còn nhiều hơn, cứ thế, sự sợ hãi của bà ta cũng biến mất không ít.

Hơn nữa và ta chắc chắn chứng cứ của cảnh sát vẫn còn chưa đủ toàn diện—— Bọn họ chỉ có một vài thứ để dọa bà ta, khiến bà ta nhận tội luôn gì gì đó, nhưng chỉ cần bà ta không hé miệng, mấy chứng cứ này cũng không thể có hiệu quả thật sự cho được. Thậm chí bà ta còn hiểu ra, chính ủy Vương tự mình xuất hiện ở trong này cũng là vì tạo áp lực tinh thần cho bà ta thôi. Nếu bọn họ đã có đầy đủ chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh tập đoàn Hạ thị có vấn đề, thế thì vốn chẳng cần làm phiền chính ủy Vương đại giá tới đây.

Lữ Chi Thư nghĩ thế, lại bình tĩnh lại được.

Giọng bà ta cũng chẳng còn run rẩy nữa, bảo: “Chứng cứ của mấy người không thể quy tội được, mấy người không thể định tội cho tôi. Tôi đã hoàn thành việc phối hợp điều tra với các vị theo quy định rồi, hiện tại, mời mọi người lập tức thả tôi rời khỏi nơi này.”

Mặt chính ủy Vương đã đen sì, qua mấy giây, hoặc là hơn mười giây sau, ông ta bỗng dưng không nói một lời bước ra khỏi phòng thẩm vấn trước.

Cảnh sát trưởng nhìn bóng dáng chính ủy Vương—— Hiện tại ông nhìn qua còn sốt ruột hơn cả Lữ Chi Thư, ông cũng cần bình tĩnh tinh thần lại.

“Đừng vội, Lữ tổng, đến cũng đến đây rồi.” Cuối cùng là anh hai Vệ mở miệng trước, nâng tay, xem đồng hồ mình, “Nếu bà vô tội, cũng không cần phải lo lắng quá, theo như luật pháp, lệnh bắt giữ bà có hiệu lực xuyên suốt 48 giờ cơ.”

“Cậu có ý gì? Cậu muốn tôi ở trong này suốt 48 giờ?!”

“Chuyện này phù hợp quy định mà.”

“Cậu đang làm trì trệ công việc của tập đoàn tôi đấy, cậu tưởng rằng thời gian của tôi với cậu là thời gian của người bình thường à? Tôi cảnh cáo cậu cậu hai Vệ——”

“Bà cảnh cáo tôi cũng có tác dụng gì đâu.” Anh hai Vệ nói, “Hôn lễ của em trai tôi xảy ra chuyện lớn như thế, tôi khó mà không nghi ngờ có người hãm hại nhà họ Vệ bọn tôi được, chuyện này tôi phải điều tra cho rõ, trong 48 giờ này, bọn tôi sẽ dốc hết sức tìm nhiều chứng cứ hơn nữa, ví dụ như là...”

Anh ta tạm dừng một lát, hạ thấp người xuống, nhẹ giọng nói: “Bọn tôi đã phối hợp với cảnh sát Quảng Thị, toàn lực truy xét Hạ tổng đang tự mình theo dõi chỗ hàng hóa rời cảng kia chẳng hạn.”

Đồng tử Lữ Chi Thư chợt co rụt lại.

“Thực tế thì Quảng Thị đã triển khai hành động rồi, thủ trưởng.” Cảnh sát Quảng Thị được điều tới lâm thời ở phía sau lập tức nói, “Một khi có kết quả, sẽ lập tức liên lạc tới Hỗ Châu.”

“Bọn tôi mỏi mắt mong chờ đấy.” Anh hai Vệ cong khóe miệng, nở nụ cười, “Lữ tổng, nếu bà thật sự đang ngồi rất chính trực, cũng đâu cần sợ 48 giờ này. Sau 48 giờ nếu mà bọn tôi vẫn không thu được kết quả gì, nhất định sẽ cung kính đưa bà quay về nhà, tới lúc đó cháu đây sẽ tự mình tới nhà tạ lỗi, còn bù đắp lại tổn thất cho Lữ tổng bà nữa đấy.”

Sắc mặt Lữ Chi Thư tái nhợt, nhưng lại không tới mức sợ hãi cho lắm.

Bọn họ... Muốn tra xét chiếc thuyền kia của Hạ Dư...

Bà ta cũng đủ tin tưởng vào suy nghĩ của Hạ Dư, Hạ Dư vô cùng thông mình, trước khi cậu xuất phát, bà ta cũng cố ý dặn dò cậu chỗ hàng này là chỗ hàng cuối cùng, cả nhà họ Hạ bọn họ bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, bà ta bảo cậu nhất định phải làm việc hết sức cẩn thận, tùy cơ ứng biến.

Theo thời gian trước mắt xem ra, nếu trên biển không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hạ Dư đã hoàn toàn rời khỏi vùng biển trong nước, tới trên vùng biển quốc tế rồi. Trên vùng biển quốc tế, Hạ Dư không cần phải cứng nhắc phát tín hiệu báo cáo với trạm gác hàng hải trong nước nữa, hơn nữa với khả năng hacker của cậu, cảnh sát Quảng Thị vốn không thể định vị ra ngay vị trí con thuyền của cậu trong thời gian ngắn được.

Muốn đuổi theo cậu, chắc chắn không dễ dàng đến như thế.

“Được thôi.” Lữ Chi Thư trợn mắt, nhìn anh hai Vệ chằm chằm, “Thế thì chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ vậy.”

Ngoài phòng thẩm vấn, chính ủy Vương đang châm thuốc.

Cảnh sát trưởng đi ra ngoài, hoảng hốt gọi: “Chính ủy Vương...”

“Phía bên Quảng Thị sao rồi.” Tuy rằng rõ thành phần cụ thể của nước nghe lời, ông vẫn dựa theo lời Tạ Thanh Trình nói với ông khi đó, chỉ công bố với một vài người ít ỏi, hơn nữa còn nghiêm khắc làm tốt công tác giữ bí mật, nhưng theo tình cảnh trước mắt xem ra, vấn đề của loại nước thuốc này hình như còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của ông nhiều lắm.

Hiện tại ông vừa phải cố gắng bảo đảm rằng không để nhiều người biết tới, nghiên cứu loại thuốc này nhiều hơn nữa, vừa phải dốc toàn lực tiến hành khống chế và điều tra. Trước mắt về mặt cấp dưới, ông có thể cẩn thận chọn người thì cẩn thận chọn người.

Ông không nổi giận với cảnh sát trưởng, chỉ hỏi kết quả.

Cảnh sát trưởng căng da đầu bảo: “Thuyền quả Hạ Dư đúng là đã tới ra khỏi vùng biển quốc gia, tới khu vực biển quốc tế rồi, cho dù chúng ta đột nhiên thực thi lệnh bắt giữ Lữ Chi Thư, nhưng cậu ta hẳn vẫn có thể dùng cách của cậu ta để cảm thấy được, hiện tại cậu ta đã bật chế độ chống theo dõi, chiếc thuyền kia... Trên vệ tinh hiện rõ hoàn toàn không thể tìm thấy, nhỡ đâu cậu ta đã cập cảng bắt đầu dỡ hàng hóa, hoặc là nhân lúc ở trên biển quốc tế tiếp cận với con thuyền khác, hoặc cũng có thể hủy hết toàn bộ chỗ dược phẩm vi phạm lệnh cấm này đi, thế thì chúng ta khó mà tìm thấy chứng cứ gì được.”

Chính ủy Vương liếc mắt nhìn qua phòng thẩm vấn, sau đó lại giận dữ rít mấy hơi thuốc: “Không có cách gì có thể đột phá được chế độ chống theo dõi của cậu ta hết à?!”

“Theo hiểu biết của chúng tôi, năng lực hacker của Hạ Dư thuộc top 5 trên bảng hacker quốc tế, trình độ thực tế thậm chí còn là hàng đầu, với khả năng như thế, cho dù có sử dụng thiết bị của quân đội đi nữa thì thời gian đột phá cũng rất lâu. Trừ phi——”

“Ngập ngập ngừng ngừng cái gì, đã tới nước này rồi còn trừ phi nhưng mà gì nữa, trừ phi làm sao? Anh nói xem nào!”

Cảnh sát trưởng lau mồ hôi: “Trừ phi cậu ta chấp nhận nghe điện thoại hoặc trả lời tin nhắn, thế thì có thể bị định vị ra được... Nhưng mà cậu ta chắc chắn không ngốc, lúc này còn có tin nhắn của ai khiến cậu ấy nhất định phải trả lời được nữa? Phía bên Quảng Thị cũng đang nghĩ đủ các cách rồi, cháu ngoại ngài cũng đang rất cố gắng, nhưng chuyện này ngài xem thử... Hay là chúng ta dùng điện thoại của Lữ Chi Thư thử xem sao? Xem cậu ấy có trả lời lại tin nhắn của mẹ ruột cậu ấy hay không?”

Chính ủy Vương: “Nhanh nhanh đi thử đi.”

Nhóm người đã thẩm vấn xong, tạm giữ Lữ Chi Thư lại theo quy tắc.

Cảnh sát trưởng cầm điện thoại trong đống vật chứng, trong văn phòng, giữa một đám ông lớn hút thuốc hun đầy khói, cách túi lớn, bảo bên kĩ thuật hình sự mở khóa điện thoại kia ra. Sau đó bọn họ bắt đầu gọi điện cho Hạ Dư.

“Tút... Tút...”

Những người này vốn chẳng ôm hi vọng gì với việc Hạ Dư nghe điện thoại hết cả, nhưng cũng không ngờ Hạ Dư sẽ từ chối dứt khoát như thế, điện thoại mới vang lên hai tiếng đã bị cúp máy.

Cảnh sát trưởng: “... Cậu ta không sợ mẹ cậu ta gặp chuyện không may à?”

Vẻ mặt anh hai Vệ bình tĩnh: “Cậu ta biết rõ tín hiệu của cậu ta phản hồi lại mới có thể gặp chuyện không may đấy.”

“Thế hay là thử gửi tin báo có chuyện không hay chút xem...” Cảnh sát trưởng lại nói, tuy rằng hắn biết vốn chỉ vô dụng, nhưng nhìn qua cũng tốt hơn cái vẻ bọn họ hiện giờ đã bó tay hết cách một chút, có lẽ có thể khiến chính ủy Vương có tí ấn tượng tốt đẹp để lại.

Tin nhắn gửi đi, dùng cách nói chuyện rất khéo léo, nếu như Hạ Dư không mang ý định đề phòng, hoặc là trong lòng có một tia dao động, thì rất có thể sẽ trả lời lại.

Nhưng mà thời gian lại trôi qua từng giây từng phút, một phút, mười phút, nửa giờ...

Trong không khí cứng đờ tới cực điểm.

Sắc mặt chỉnh ủy Vương tái mét, cũng ngay lúc này, trong phòng có điện thoại vang lên, ông lập tức ngẩng đầu nhìn qua, lại phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn ông.

Hóa ra không phải điện thoại Lữ Chi Thư vang lên, mà là của ông.

Chính ủy Vương cũng không muốn nghe, nhưng nhìn tên người gọi, là Trần Mạn phối hợp điều tra chuyện này ở Quảng Thị, lúc này mới hắng giọng, tiếp máy.

“Alo, ừ, cháu nói đi...”

Chẳng qua mấy câu, vẻ mặt chính ủy Vương cầm điện thoại thoáng thay đổi, ánh mắt chuyển về phía cửa văn phòng, miệng bảo: “Thế à? Có ích chứ? Thế cũng được, có thể thôi, cháu bảo cậu ấy tới đây đi.”

Chính ủy buông điện thoại xuống, ánh mắt nhìn ra cửa.

“Trần Diễn nói nó đã kể lại chuyện này cho một người, người kia có thể thử xem sao, nhưng trước tiên cậu ấy muốn bàn bạc với chúng ta trước đã.”

Vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị kéo vang.

Một vị nữ cảnh sát đẩy cửa ra: “Các vị lãnh đạo, thủ trưởng, có một người tự xưng là có thể giúp đỡ phá án——”

Cô còn chưa nói hết câu, chính ủy đã phất tay cắt ngang cô, để cô đưa người vào trong.

Người khắp văn phòng nhìn cửa chằm chằm, trông thấy người tới đều có hơi giật mình, nhất là anh hai Vệ, anh ta vốn khoanh hai tay tựa vào ghế cà lơ phất phơ, nhưng vừa thấy người đến đã mở to mắt nhìn, buông tay ra, hơi ngả người về phía trước.

Bóng dáng Tạ Thanh Trình gầy yếu lại vẫn cao ráo xuất hiện nơi đó, sắc mặt anh gần như chẳng có chút huyết sắc nào, cả người như sương mù ngưng tụ thành, lúc nào cũng có thể tiêu tan.

Con ngươi lạnh lùng sắc bén của anh nhìn quanh một vòng trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người ông ngoại Trần Mạn.

“Chính ủy Vương. Đã lâu không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.