Sổ Bệnh Án

Chương 184: Chương 184: Vậy đối đầu thôi




Điện thoại Hạ Dư không liên lạc được.

Tạ Thanh Trình đành tới thẳng công ty Hạ Dư, kết quả bị bảo vệ cản lại ở cổng.

“Chào tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?”

Kiến trúc tổng bộ Hạ thị khí phái hơn hẳn tổng bộ giải trí Chí Long, bảo vệ ở lối vào hẳn là quân nhân xuất ngũ, vóc dáng cao mét tám mấy, đứng thẳng tắp, ăn mặc trang nghiêm.

Sau khi Tạ Thanh Trình báo lại lí do mình tới, bảo vệ hơi do dự, nhưng vẫn khách sáo nói: “Anh đợi chút, tôi liên lạc với thư kí của Hạ tổng chút.”

Tạ Thanh Trình ngược lại chưa từng nghĩ tới nếu bản thân dùng thân phận giáo sư đại học bình thường tới gặp Hạ Dư, vậy thì là không thể, “Hạ tổng” trong miệng bảo vệ nghe quá xa lạ, như không phải cùng một người với cậu nhóc ngồi trước cửa nhà anh ăn canh thịt bò trong đêm Giao Thừa vậy.

Thư kí nhanh chóng phản hồi lại bảo vệ, thái độ bảo vệ vốn đã rất tốt, sau khi cúp máy lại kính cẩn hơn, lập tức sắp xếp xe đưa đón, đưa Tạ Thanh Trình tới khuôn viên cao ốc tổng bộ.

Thang máy đi thẳng về phía trước, ở tầng cao nhất của cao ốc nguy nga chọc trời, thư kí Hạ Dư đã đợi ở nơi ấy. Tạ Thanh Trình biết cô ta, cô vốn là thư kí của Hạ Kế Uy, sau khi Hạ Dư nhậm chức cũng không sa thải cô thay người mới.

“Chào anh, giáo sư Tạ, mời anh đi theo tôi.”

Tạ Thanh Trình đi theo cô qua hành lang gấp khúc, sảnh chính, rồi lại tới hành lang gấp khúc, sau đó tới phòng tiếp khách. Anh gặp mấy phu nhân và thương nhân giàu có trông quen mắt nơi phòng tiếp khách, suy nghĩ một lát, những người này từng gặp trong hôn lễ của Tạ Tuyết, còn có một vị phu nhân giàu có khi đó tán gẫu về chuyện của anh lúc ở cửa hàng tiện lợi chỗ sân bay.

Mấy người này khách sáo ngoài mặt, ai nấy đều đeo lớp mặt nạ kì quái do bốn chữ “lá mặt lá trái” này đúc thành, chợt trông thấy Tạ Thanh Trình, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẫn đứng lên cười chào hỏi.

“Giáo sư Tạ.” Dẫn đầu thế mà lại là vị phu nhân bảo anh là nam sắc ở sân bay kia.

Cho dù bà ta thích nói chuyện linh tinh, nhưng biết rõ Tạ Thanh Trình là anh trai thiếu phu nhân của cậu ba nhà họ Vệ, còn là người đàn ông của Hạ tổng hiện tại, có thể lấy lòng thì nên lấy lòng, bà ta vẫn đang mong đợi vào việc bọn họ bàn việc hợp tác làm ăn mới với Hạ Dư có thể được thêm đôi chút lợi ích nữa.

“Hân hạnh được gặp hân hạnh được gặp.” Phu nhân mỉm cười thân thiết.

Tạ Thanh Trình hờ hững liếc nhìn bà ta một cái, không hề bắt tay với bà ta.

Vì thế tay phu nhân kia xấu hổ đưa giữa không trung, cuối cùng cười gượng ha ha mấy tiếng, hạ tay xuống.

Chờ tới khi thư kí mời Tạ Thanh Trình sang một phòng nghỉ khác, vị phu nhân này mới nhỏ giọng thì thầm: “Oai cái gì mà oai, dơ bẩn, thực sự cho rằng Hạ thiếu thành Hạ tổng rồi thì sau này còn cần anh nữa chắc?”

Nhưng thật ra Tạ Thanh Trình không bắt tay bà ta hoàn toàn là vì không thích bà ta, anh đã mệt muốn chết, không muốn tốn sức giả vờ giả vịt trước mặt người mình không thích nữa.

Lúc anh làm bác sĩ ở y khoa Hỗ Châu đã như thế, cho tới giờ cũng chẳng thay đổi.

Hiện tại vì thân phận Hạ Dư thay đổi, những thứ anh có thể bị người ta chỉ trỏ sau lưng hình như lại nhiều hơn một chút nữa.

“Mời anh ngồi, tôi đi pha trà cho anh.” Thư kí từ tốn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, “Phòng này là văn phòng tư nhân của Hạ tổng, cậu ấy vẫn còn một vài chuyện chưa xử lí xong, phiền anh ở đây đợi cậu ấy, chắc khoảng nửa tiếng nữa cậu ấy sẽ tới.”

Trà đưa lên, thế mà lại chẳng phải loại đắt đỏ lắm, nhưng là trà tuyết địa lãnh hương Tây Tạng mà Tạ Thanh Trình rất thích uống.

“Đây là Hạ tổng đặc biệt bảo tôi pha cho anh. Cậu ấy bảo sợ anh uống loại trà khác không quen.” Thư kí thấy ánh mắt Tạ Thanh Trình nhìn vỏ hộp trà, kính cẩn nói, “Nếu anh cần gì thì xin hãy bảo lại tôi. Giờ tôi không làm phiền anh nữa.”

Văn phòng này vừa sắp xếp lại, nhưng thật sự có thể nhìn ra Hạ Dư thường làm việc ở nơi này.

Sách trên giá không nhiều, có thể nhìn thấy mấy tác phẩm liên quan tới biên đạo, còn cả một quyển 《 The nightingale and the rose 》. Máy tính trên bàn làm việc ở trạng thái khóa, bên cạnh máy tính có mấy chồng tài liệu đã đóng dấu một ít, bên cạnh chuột là một tách cà phê thiết kế đơn giản, bên trong là cà phê đắng đã uống một nửa.

Tạ Thanh Trình ngồi trên ghế, vừa đợi Hạ Dư xử lí việc quay về, vừa nghĩ xem lát nữa anh nên hỏi Hạ Dư điều gì, hỏi ra sao.

Cửa sổ văn phòng mở một khe nhỏ để thông khí, làn gió mùa hè thổi vào, trang giấy trên bàn bị thổi bay xuống, có mấy tờ bay tới bên chân Tạ Thanh Trình. Tạ Thanh Trình nhặt lên, nhìn lướt qua—— Là mấy hình vẽ nguệch ngoạc chẳng liên quan gì tới chuyện quan trọng, với mấy câu chữ viết tay rải rác.

Anh liếc qua đã thấy “Here lies one whose name was written in water”, trong lòng chẳng biết cảm thấy sao, đang định đặt lại mấy trang giấy này về chỗ cũ, phát hiện trong đống hình vẽ lung tung tiện tay viết này có một đoạn chữ viết anh vô cùng quen thuộc.

Đoạn chữ ấy đúng là...

Giây phút nhìn rõ nội dung ấy, nhịp tim Tạ Thanh Trình thoáng dừng lại một lát ngắn ngủi, anh cứng đờ ngồi im, giật mình trong chớp mắt.

Nửa giờ sau, Hạ Dư vào văn phòng, ánh mắt xuyên qua hết mọi thứ, dừng thẳng trên người Tạ Thanh Trình, vì lí do ánh sáng, cậu không để ý tới sắc mặt Tạ Thanh Trình đã tới nhợt lạ thường.

“Anh Tạ.” Hạ Dư ấm áp nói, “Điện thoại em lúc họp đã chuyển sang chế độ máy bay rồi, không nhận được tin nhắn của anh, em không ngờ anh sẽ tới đây tìm em, có chuyện gì thế ạ?”

Tạ Thanh Trình đã khống chế được cảm xúc của mình, trầm giọng nói: “Cậu ngồi đi.”

Hạ Dư thoáng sửng sốt, sau đó lại rủ mi khẽ cười.

Tạ Thanh Trình là giáo sư, hơn nữa còn là giáo sư trí thức cao có khả năng xuất sắc hơn người, trước đó, cũng là bác sĩ tài giỏi ở phòng khám cần phải tranh chỗ.

Khi xưa Hạ Dư đã nghe truyền thông từng nói, bác sĩ và giáo viên, thường là hai kiểu người có lòng tự tôn cao nhất, nhìn thì trầm ổn nghiêm trang, nhưng giơ tay nhấc chân, lẫn vào lời nói cũng vô thức dễ tản ra vẻ xa cách mọi người một cách lơ đãng. Trước kia cậu cảm thấy cái thứ xa cách mọi người này là châm chọc, cho rằng dáng vẻ Tạ Thanh Trình chỉ để lừa gạt kẻ khác, như thể cả thế giới đều phải quỳ xuống gọi ông lớn anh là cha không bằng.

Hiện tại cậu đã không còn thấy vậy từ lâu, cậu cho rằng đó là một loại khí chất trầm tĩnh lạnh lùng mà cao quý, nằm giữa mặt mày Tạ Thanh Trình, khiến anh rất nổi bật.

Lại nói thêm, Tạ Thanh Trình như thế cũng bắt nguồn từ vấn đề thái độ, người bình thường đối xử với bác sĩ hoặc giáo viên đều rất tôn trọng, dần dà, họ còn có thể không quen mở miệng nói “Cậu ngồi đi”, ngậm miệng bảo “Cậu nói đi” được hay sao? Cũng không có ác ý gì, chỉ là tập mãi thành quen thôi.

Vì thế Hạ tổng mấy ngày nay khiến bên hợp tác trông thấy đã đau đầu hoảng sợ, chẳng có điểm nào để làm khó dễ, cũng thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt bác sĩ Tạ của cậu.

“Tôi muốn nói một vài chuyện với cậu.” Tạ Thanh Trình tựa vào ghế, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, đi thẳng vào vấn đề.

Đôi mắt Hạ Dư thoáng chuyển động: “Về chuyện gì?”

“Về RN-13.”

“...” Hạ Dư im lặng giây lát, “Vì sao bỗng dưng muốn nói chuyện này?”

Tạ Thanh Trình: “Gần đây tôi phát hiện ra một vài manh mối.”

“Dạ.”

“Có lẽ có liên quan tới mẹ của cậu.”

“...”

“Sau khi cậu tiếp nhận vị trí của Hạ Kế Uy, hẳn là đã thấy rất nhiều thứ xưa nay chưa từng thấy.”

“Việc này đúng là thế thật.” Hạ Dư đáp, “Nhưng nếu ý anh là cảm thấy công ty bọn em có liên quan tới RN-13, đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.”

Tạ Thanh Trình hoàn toàn không định vòng vo gì đó nhiều với Hạ Dư, anh hỏi: “Lúc cậu theo dõi các dự án quốc tế vốn là do mẹ cậu quản lí, không phát hiện ra thứ gì khác thường hết hay sao?”

“Không có.” Hạ Dư bảo, “Công việc của tập đoàn vẫn rất quy củ, không động chạm tới phát luật của quốc gia gì hết cả. Em không biết anh nghe ở đâu nói cái gì, nhưng nếu anh đã tới hỏi em, thế thì đó chính là câu trả lời của em rồi.”

Giọng cậu nói chuyện với Tạ Thanh Trình vẫn rất dịu dàng, vẫn rất kiên nhẫn như trước đây, nhưng nó không phải là thứ Tạ Thanh Trình muốn.

Bởi vì Tạ Thanh Trình biết cậu không nói thật.

Trên mấy trang giấy bị gió thổi bay khi nãy, ngoại trừ mấy hình vẽ nguệch ngoạc rải rác ra, còn có một vài phương trình hóa học không được đầy đủ. Hạ Dư không phải xuất thân từ ngành kỹ thuật, cậu không nhớ công thức phức tạp như thế đầy đủ được, hơn nữa cậu chỉ tiện tay viết ra một phần lúc ngẩn người thôi, vậy nên có thể cậu vẫn chưa để ý, không cảm thấy mấy cái nội dung lộn xộn như thế có ai mà hiểu được.

Nhưng Tạ Thanh Trình nhìn là hiểu ngay.

Đó đúng là phương trình có liên quan tới nước nghe lời...

“Cậu đang nói lời thật lòng với tôi đấy à?”

Hạ Dư nhìn anh: “Là thật đó.”

“...” Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại.

Cậu trai này chính là như thế, một khi cậu cất giấu chuyện gì trong lòng, lúc không định nói cho người khác biết, cậu có thể giữ kín miệng tới lạ, cho dù là ai đi nữa cậu cũng có thể dùng sự trầm mặc và lời nói dối để đáp lại. Cho dù Tạ Thanh Trình nghi ngờ thẳng rằng vì sao cậu lại viết phương trình liên quan tới nước nghe lời, cậu cũng sẽ quả quyết không đáp lời, ngay cả ép hỏi cũng chẳng có ích gì.

Tạ Thanh Trình nói: “Được thôi, Hạ Dư. Tôi nói cho cậu biết, cho dù là quá khứ hay là tương lai, nếu có người nói với cậu Ebola thần kinh do RN-13 gây ra có cách chữa khỏi được hoàn toàn, cậu cũng đừng tin tưởng. Đấy là giả, cho dù là người nói với cậu những lời này là ai đi nữa thì cũng là đang dối gạt cậu.”

“Cậu không được quên, tổ chức kia đã hại quá nhiều người rồi, chính bản thân cậu cũng đã miễn cưỡng tìm lại được đường sống từ chỗ chết trong tay bọn thuộc hạ của chúng biết bao nhiêu lần đấy.”

Tạ Thanh Trình dừng một chút, ánh mắt như đâm xuyên vào đáy mắt Hạ Dư.

“Tôi mong cậu đừng rời đi, bảo hổ lột da*.”

(*Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.)

Hạ Dư im lặng một hồi lâu, bảo:“Anh Tạ, em không làm thế đâu, anh phải tin tưởng em.”

Thấy mày kiếm Tạ Thanh Trình vẫn chẳng giãn ra, cậu lại nói thêm một câu——

“Em biết, anh tin tưởng Hạ Dư rất dễ dàng, lại khó mà tin tưởng Hạ tổng được. Nhưng mà em ở trước mặt anh sẽ mãi mãi là Hạ Dư, em hi vọng anh có thể hiểu được lời này của em là thật lòng.”

Tạ Thanh Trình nhìn cậu chăm chú: “Thế tôi hi vọng mỗi lời nói của cậu hôm nay đều là lời thật lòng của cậu.”

Nụ cười của Hạ Dư cứng lại một thoáng.

Đối diện với ánh mắt người đàn ông như gương ngọc lưu ly, cậu đối diện với gương, điều chỉnh lại nụ cười có hơi cứng nhắc của mình lại lần nữa thành chẳng chê vào đâu được.

Tạ Thanh Trình có thể nói là vô cùng thất vọng về cuộc nói chuyện hôm nay, nhưng đối mặt với Hạ Dư cẩn thận đến thế, thật ra có là ai cũng chẳng có cách nào để cạy được sự thật lòng của cậu.

Vì thế sau vài câu hàn huyên ngắn ngủi, cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, chợt nghe thấy Hạ Dư ở phía sau gọi anh.

“Tạ Thanh Trình.”

Đầu ngón tay Tạ Thanh Trình đã chạm lên tay nắm cửa kim loại lạnh như băng.

Hạ Dư hỏi anh từ phía sau: “Nếu—— Nếu em nói, nếu như bệnh của em đã vô phương cứu chữa, em chỉ muốn sống thôi, mà cách để em sống tiếp chỉ có mỗi bảo hổ lột da mà anh nói, anh có thể tha thứ cho em hay không?”

Đồng hồ treo trên tường vang tích tắc tích tắc, trong phòng im lặng tới mức chẳng còn nghe thấy tiếng động nào khác.

Hạ Dư đứng lên, nhìn bóng dáng Tạ Thanh Trình vẫn cao lớn như trước, nhưng đã gầy yếu đến lạ.

“Tôi sẽ đứng đối đầu với cậu.” Giọng Tạ Thanh Trình truyền tới, bình tĩnh không có một chút gợn sóng, lại như đang đè nén cả một vực thương tâm.

Anh hơi nghiêng đầu, trước khi mở cửa, liếc mắt nhìn Hạ Dư một cái cuối cùng.

“Vậy nên mong cậu đừng rời đi.”

Ban đêm.

Hạ Dư đứng bên cửa sổ phòng sách của biệt thự, nhìn phong cảnh thảm cỏ nhân tạo và mặt hồ rộng lớn xa xa, ban đêm có hơi se se lạnh, cậu nâng chiếc máy bay giấy trong tay, dựa vào sức gió ném ra ngoài. Máy bay giấy xuyên qua cả mặt cỏ, dừng lại trong bụi hoa cẩm tú cầu Vô Tận Hạ dưới tầng.

Hoa cẩm tú cầu nở hết sức trang trọng, cậu nhìn thêm một lát, sau đó ngồi xuống, cầm một cây bút, ngồi trước bàn học viết mấy thứ.

Nội dung không qua dài, nhưng cậu đã ngẫm nghĩ rất lâu, lúc ánh trăng sáng trên bầu trời nhô cao từ bên sườn lên đỉnh, cuối cùng cậu cũng buông bút xuống, nghĩ thử, kẹp tờ giấy ấy vào trong quyển bách khoa toàn thư 《 Bệnh hiếm gặp trên thế giới 》, nơi ấy đã có rất nhiều giấy viết thư, đây là một tờ cuối cùng.

“Cốc cốc cốc.” Lúc cậu vừa làm xong việc này, cửa phòng sách đã bị gõ vang.

Hạ Dư: “Vào đi.”

Phía sau khe cửa là Lữ Chi Thư cho dù suy yếu, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười giả vờ. Lúc này bà ta như mô hình đồ ăn được bày trong tủ kính của chuỗi cửa hàng món ăn nhanh, liếc qua đã có thể thấy là giả, trên thịt mỡ béo ngậy còn phủ chút bụi bặm.

“Hạ Dư, đang bận hả? Mẹ pha cho con một ly cacao nóng...”

“Cứ đặt đó.” Hạ Dư bảo, “Rồi đi nghỉ ngơi đi.”

Lữ Chi Thư rất bất an.

Hạ Kế Uy đi rồi, bà ta vốn muốn khiến quyền lực Hạ Dư thừa kế chỉ còn bề ngoài, ai ngờ Hạ Dư tuổi còn trẻ, thủ đoạn độc địa hơn hẳn cha cậu năm đó rất nhiều. Bà ta lại ốm một trận suy yếu hết mực, chờ tới khi khôi phục lại, bà ta đã hoàn toàn chẳng khống chế nổi Hạ Dư nữa, ngược lại còn bị cậu chớp lấy thời cơ, thậm chí còn giành lấy có quyền quản lí việc làm ăn nước ngoài vốn là toàn quyền do bà phụ trách.

Sau khi bà ta biết chuyện này, nằm trên giường trằn trọc mất ngủ, sợ Hạ Dư phát hiện ra tội ác bị che giấu trong công việc này.

Sau đêm đầu thất của Hạ Kế Uy một hôm, Hạ Dư phá lệ một mình tới tìm bà ta—— Bí mật của bà ta đương nhiên không giấu nổi, Hạ Dư phát hiện trong nguồn hàng bà ta buôn bán với bên ngoài có loại nước nghe lời mà Hoàng Chí Long đã dùng...

Lúc cậu đặt những tờ chứng cứ ấy xuống trước mặt bà ta, Lữ Chi Thư gần như vỡ tan cả lòng dũng cảm.

Bà ta thiếu chút nữa thì đi luôn.

May mà nhờ có sự gian xảo của thương nhân, bà ta làm ăn bao năm như thế, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy, gần như tranh thủ từng chút tinh hoa trong mỗi một tế bào ở cơ thể ép thành lời giải thích hợp lí. Bà ta khóc lóc nói bản thân mình chỉ muốn sản xuất ra loại thuốc đặc hiệu chữa khỏi RN-13 tận gốc mà chẳng ai nghiên cứu được, vậy nên mới ngầm giao dịch với xí nghiệp ngoại quốc của Đoàn Văn mà thôi. Bà ta nói bà ta chẳng những là vì Hạ Dư, cũng là vì chính bà ta nữa. Bà ta đã chịu cái sự phát phì ngu ngốc, xấu xí... Tâm lí vỡ nát... Hoàn toàn thay đổi ngày càng nặng nề của mình đủ lắm rồi.

Bà ta nói, mẹ chỉ muốn sống thật tốt thôi, giống như thời điểm ban đầu mà cha con gặp mẹ vậy.

Bà ta lại hỏi, Hạ Dư, chẳng lẽ con không muốn sống thật tốt hay sao?

Cả đời này của con, con cũng không muốn được làm một người bình thường lần nữa hay sao? Con mới hai mươi tuổi... Thuốc trị liệu RN-13 đúng là đã có từ rất nhiều năm trước, Tạ Thanh Trình và Anthony đều cho con sử dụng rồi, nhưng những loại thuốc ấy cũng dần mất tác dụng với con, nó chỉ có thể khống chế chứ đâu thể trị tận gốc được... Chỉ cần có đủ hàng mẫu, loại thuốc chữa trị hoàn toàn thật sự có thể được nghiên cứu sản xuất ra thôi—— Con có thể sống tới năm chín mươi tuổi một trăm tuổi... Trong cuộc sống có thêm vài thập niên nữa, con có thể trải nghiệm được bao nhiêu điều trong cõi đời này? Có thể nhận được biết bao nhiêu thứ?

Lữ Chi Thư có thể cảm nhận được, những thứ bà ta đã nói, đúng là đã chạm tới cánh cửa đè nén trong nội tâm cậu rồi.

Bà ta siết chặt lấy tay cậu, rưng rưng nói: “Mẹ không như Hoàng Chí Long, bọn mẹ không giết người phóng hỏa, lừa bán học sinh gì hết cả—— Mẹ chỉ muốn nghiên cứu không bị giám sát, chỉ muốn tìm ra loại thuốc có thể cứu vớt mình mà thôi... Mẹ... Mẹ cũng chỉ muốn khiến người nhà đều có thể sống thật tốt thôi mà...”

“Con thật sự định tố cáo mẹ ư? Hạ Dư?”

“Mẹ biết mấy năm nay mẹ chăm sóc con chưa tốt, nhưng mẹ cũng vẫn muốn bù đắp lại cơ mà... Nhiều năm như thế, giờ con đã trưởng thành rồi, con không thể chấp nhận sự quan tâm của mẹ dành cho con một lần nữa hay sao, mẹ biết những quan tâm ấy đều đã tới quá muộn rồi... Nhưng cho tới giờ mẹ cũng chưa từng buông bỏ cơ hội chữa khỏi bệnh cho con... Cho dù là phạm tội, mẹ cũng không quan tâm.”

“Con thì sao? Con thật sự muốn ngay lúc thi cốt cha con còn chưa lạnh... Đã đối xử với mẹ của con như thế hay sao?”

“Con thật sự muốn hại mẹ, cũng tự hại chính con, hại cả nhà họ Hạ hay sao...”

Những lời lúc ấy còn vang bên tai, Hạ Dư đuổi Lữ Chi Thư đi, quay về trước bàn học mình, nhìn ly cacao nóng trên bàn, sự hòa nhã nhạt nhòa ngoài mặt trôi sạch. Mặt cậu chẳng chút thay đổi nâng tay lên, ném thức uống nóng kia thẳng vào thùng rác, cacao đổ ra ngoài, mùi thơm ngọt ngấy tràn vào mũi làm cậu kinh tởm—— Cậu biết bà ta đang lấy lòng cậu.

Thật ra bà ta chẳng cần cố tình làm mấy chuyện này thêm nữa, cậu không hề giao chứng cứ vào tay cảnh sát, thậm chí——

Thậm chí cậu còn có thể phối hợp với bà ta, làm một chuyện dứt khoát hơn hẳn.

Cậu nghĩ thế, u ám đặt tay lên vị trí trái tim.

Chỉ cần cậu làm chuyện này, cậu làm rồi là có thể khiến bà ta, thậm chí là cả Đoàn Văn an tâm, bà ta sao còn phải đối xử tốt với cậu cứ như chim sợ cành cong thế làm gì?

Vẻ mặt Hạ Dư trầm xuống, không nghĩ tiếp nữa, mà mở điện thoại ra, kiểm tra lịch hành trình tiếp đó.

Cậu đặt mua vé máy bay tới Quảng Thị trước.

Chỉ một ván cờ này thôi.

Ánh mắt Hạ Dư đen thẳm.

Thắng bại lúc này mới bắt đầu, lần hành động này rất quan trọng, cậu phải tự mình lên thuyền theo dõi.

Trong cao ốc cảnh sát.

Sở trưởng Hồ lật xem hết tất cả tài theo trong tay gửi từ Hàng Châu tới, nhất là bản được Trịnh Kính Phong tìm thấy ấy, bản ghi chép lúc Tưởng Lệ Bình để lại lúc còn sống, sau đó ông ta hít sâu một hơi, nâng mắt lên, nhìn quanh từng người trong văn phòng.

“Tốt lắm, nhiệm vụ lần này các cậu đều đã rõ cả rồi, đây là nhiệm vụ bí mật cấp S, vào tuần sau, chúng ta sẽ phối hợp với cục cảnh sát Quảng Thị, chính thức hành động bắt phần tử phạm tội.”

Ánh đèn xanh lạnh lẽo trong phòng họp chiếu lên người ông, ông ta nói đầy khí thế vang vọng: “Xác nhận biệt hiệu nhiệm vụ lần này—— Phá Mộng. Cần một lưới tóm gọn tất cả những kẻ tình nghi liên quan tới tập đoàn Hạ thị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.