Sổ Bệnh Án

Chương 119: Chương 119: Em muốn giết cô ta




Nếu ác ma đã không còn xiềng xích thần minh ban cho, sẽ thế nào?

Tạ Thanh Trình chính là xiềng xích của Hạ Dư, là thứ có thể trói buộc ma long, hạn chế đồng loại nổi điên phát cuồng của anh.

Nhưng Tạ Thanh Trình đã ngã xuống.

Cả người toàn máu và vết thương, cứ ngã vào trong lòng Hạ Dư như thế.

Máu của anh biến thành ánh lửa khiến ma long mất khống chế, xiềng xích trói chặt Hạ Dư chợt đứt gãy, tan thành bột mịn——

Hai tròng mắt Hạ Dư ngập đầy máu.

Cậu không nhớ rõ lắm bản thân đã đặt Tạ Thanh Trình xuống như thế nào.

Cậu chỉ nhớ Tạ Thanh Trình trong lòng thực nặng, lúc dựa vào lồng ngực mình, nhiệt độ nặng trĩu bao phủ lên vết thương trên ngực cậu.

Mà lúc cậu đặt anh dựa vào vách đá, chút ấm áp làm giảm cơn đau đã chẳng còn lại chút nào.

Chẳng còn nữa...

Không. Còn. Nữa!!

Cậu lạnh như băng đi tới phía Dịch A Văn, trước đó, Dịch A Văn tựa như lệ quỷ, nhưng hiện giờ, dưới ảnh hưởng của Hạ Dư, quả thực như con cừu nghe thấy tiếng sáo thổi dài của thượng đế.

Chắc chắn Hạ Dư muốn cô ta phải chết.

Dịch A Văn: "Mày... Mày muốn làm gì?! Mày——"

Cậu không nói một lời, lại tựa như hóa ra đôi cánh rồng lành lạnh, mọc ra đuôi gai răng nanh, đột nhiên lao tới phía cô gái, trước khi cô ta giơ súng tự chế lên đã dùng sức mạnh đáng sợ đè mạnh cô ta lên vách đá đầy thô bạo!

Chỉ một thoáng, bàn tay siết chặt tay cô ta của cậu nổi đầy gân xanh đáng sợ, từng đấm nện mạnh xuống điên cuồng! Tròng mắt cậu thu nhỏ, tròng mắt đen như chấm mực, bên trong phản chiếu bóng dáng Dịch A Văn bị cậu tra tấn đau đớn muốn chết, tê tâm liệt phế.

Cô ta thét chói tai, giận dữ mắng chửi, không ngừng phản kháng trong giây phút ấy.

Cậu đều như chẳng nghe thấy.

Cậu phát điên rồi.

Trái tim cậu, bao gồm cả cơ thể cậu, đều bị máu Tạ Thành Trình luyện thành Tu La.

Giờ khắc này, trong tai ma long, trước sau đều chỉ có thể nghe thấy câu nói khi nãy của đồng loại duy nhất của cậu.

Thương Long nhẹ nhõm nói với cậu: Hạ Dư, một súng kia, tôi trả lại cho cậu.

Thật ra cho dù ngoài miệng Tạ Thanh Trình có nói thế nào, nơi sâu trong tâm trí nhất, vẫn nhớ rõ khi đó Hạ Dư đã làm những chuyện gì vì bản thân mình...

Vậy nên ở hội sở, anh không rời đi, sau đó lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện hoang đường như thế, anh cũng không thật sự giết Hạ Dư hay đánh chết Hạ Dư, bọn họ vẫn luôn dây dưa chẳng ngừng, Hạ Dư muốn anh hết lần này tới lần khác, anh lại lựa chọn tự mình sa ngã hiến tế thân thể bản thân, chết lặng tống cổ Hạ Dư đi cho có lệ, không hề sử dụng bất cứ thủ đoạn cực đoan nào để kết thúc mối quan hệ đầy biến thái này.

Tạ Thanh Trình chán ghét biết bao hành động của cậu, nhưng có lẽ trong tiềm thức Tạ Thanh Trình, xưa nay vẫn cảm thấy có một việc còn nợ cậu.

Chuyện ấy liên quan tới tính mạng, đè ép linh hồn Tạ Thanh Trình hít thở không thông, mà Tạ Thanh Trình lại là người nhất quyết không muốn thua thiệt người khác bất cứ thứ gì.

Có lẽ anh vẫn luôn tìm một cơ hội, có thể trả lại mạng sống anh còn nợ cậu ấy lại cho cậu.

Như thế Tạ Thanh Trình mới có thể thanh thản thoải mái, một đao cắt đứt hoàn toàn với cậu.

Là như vậy ư...

Là như thế rồi.

Trong mắt Hạ Dư không có Dịch A Văn, cậu không nhìn tới cô ta, kẻ gây tội này kêu khóc cũng được, mắng chửi cũng thế, vặn vẹo thét chói tai cũng vậy, cậu đều không nghe thấy.

Máu tươi bắn tóe khắp nơi, mưa to xối xả.

Cậu đánh người vô cùng tàn bạo, tước súng của cô ta, trở tay cướp lấy lưỡi dao cô ta đâm vào mình, lưỡi dao xoay chuyển, hung khí rơi vào trong tay cậu, cậu cầm dao, mắt chẳng thèm chớp, đột nhiên đâm thẳng xuống lòng bàn tay của cô ta!!

"Á!!!!"

Kẻ gây tội ác độc bật ra tiếng gào thảm thiết như truyền ra từ địa ngục.

Trên mặt Hạ Dư bắn một vệt máu, khuôn mặt dính máu của cậu chẳng có bất cứ biểu cảm nào, mà nhìn qua lại càng giống lệ quỷ hơn cả cô ta.

"Một dao này." Cậu lành lạnh nói, "Là trả lại một đạp khi nãy cô dẫm lên tay tôi."

"Lạch cạch." Cậu nói xong, một tay siết chặt Dịch A Văn, một tay tháo băng đạn trong súng tự chế ra, lắc rơi hết toàn bộ đạn bên trong xuống.

Cô gái này đúng là ôm lòng chột dạ vì giết người, mang theo bên người nhiều thứ tới như thế.

Mà giờ, cả dao lẫn súng đều nằm trong tay cậu cả, cậu như đang lựa chọn trong số đó, kết thúc tính mạng cô ả đã làm tổn thương tới Tạ Thanh Trình này——!!

Giết cô ta...

Giết cô ta!!!

Cậu không chọn súng. Sau khi cậu tháo súng ra đã lập tức ném vào trong bùn lầy.

Đó là thứ làm tổn thương Tạ Thanh Trình, cậu không muốn đụng vào nữa.

Huống chi, dùng súng chung quy cũng khiến người ta chết nhanh chóng quá rồi.

Cậu chỉ muốn tra tấn tới chết mà thôi.

Hạ Dư không màng tới cảm giác cô ta giãy giụa từ kịch liệt tới yếu ớt, từ tràn ngập hy vọng sang tuyệt vọng.

Cô ta chỉ là thiêu thân vỗ cánh trong tay cậu.

Cậu cảm thấy nó vọng tưởng muốn lao vào ngọn lửa của cậu, dập tắt ánh sáng của cậu, vì thế cậu bắt lấy nó, sau khi khiến nó phải trải qua cảm giác đau khổ sâu đậm, cậu như phải thẩm phán nó, kết thúc tính mạng của nó, cho dù dịch thiêu thân có bắn tóe khắp nơi, rỉ ra làm dơ bẩn cả bàn tay cậu cũng chẳng làm sao hết.

Cậu kề lưỡi dao dính máu kia lên cổ Dịch A Văn.

Nhẹ giọng nói: "Một dao này, là tôi đưa cô xuống địa ngục."

Đôi mắt cậu nhuộm đỏ còn hơn cả lưỡi dao dính máu, càng sắc bén hơn.

Cậu u ám nói: "Kết thúc rồi."

Ánh lạnh chợt lóe lên!

Mắt thấy một dao chuẩn bị hạ xuống cắt đứt yết hầu!!

Nhưng mà——

Đúng lúc này, có một giọng nói rất nhẹ, khàn khàn như nhận được giấy thông hành, xuyên thẳng một đường tới màng nhĩ cậu.

"Hạ Dư."

Hạ Dư ngẩn ra.

Trong đầu cậu hỗn loạn như gió mùa thổi tung, chợt hiện chút tỉnh táo.

"—— Hạ Dư!"

Xiềng xích của ma long bắt đầu hóa hình, từ không có, từ từng hạt bột mịn, hóa thành vô số ánh sáng rực rỡ, một lần nữa ngưng tụ thành hình dạng xiềng xích giữa không trung—— Siết chặt lấy thiếu niên sắp lao vào luyện ngục A Tì kia.

Ý thức Hạ Dư bất chợt được gọi về.

Hạ Dư bỗng quay đầu qua.

Không biết Tạ Thanh Trình tỉnh lại từ khi nào, anh dựa vào trên vách đá, che cánh tay trái lại, trên người toàn là máu, khẽ ho khan.

"Hạ Dư..." Tạ Thanh Trình thở hổn hển mấy hơi, khàn khàn nói, "... Đừng giết cô ta..."

"Cô ta không còn khả năng đánh trả rồi... Cậu còn đánh tiếp thì đã vượt quá mức tự vệ. Đừng biến thành hung thủ. Đừng như cô ta."

"..."

"Lại đây... Nghe tôi nói... Không cần phải thẩm phán bất cứ một người nào thay cho pháp luật cả..."

Tạ Thanh Trình nói tới đây, nhíu mày ho khan dữ dội, sau đó anh ngẩng đầu lên, hô hấp nặng nề, ngực phập phồng lên xuống.

"Trên người cậu toàn là máu rồi."

"..."

"Hạ Dư, bỏ dao xuống. Tới bên cạnh tôi."

"Gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Để cảnh sát đưa cô ta đi. Còn cậu..." Tạ Thanh Trình nói tới đây, miệng vết thương lại đau nhói lên, anh nhăn mày, "Bản thân cậu đừng ra tay nữa."

Dịch A Văn ngã trong vũng máu nghe câu nói như thế, ngược lại còn lộ ra ánh mắt đáng sợ hơn cả lúc đối mặt với cái chết.

"Đừng... Đừng báo cảnh sát! Tôi thà rằng mấy người giết tôi ngay lúc này đi! Đừng báo cảnh sát!!!"

Trạng thái của cô ta rất điên cuồng.

Có thể nhận ra, bản lĩnh của cô ta cuối cùng vẫn kém hơn mẹ cô ta là Lư Ngọc Châu nhiều lắm. Khi đó Lư Ngọc Châu dồn ép bọn họ vào đường cùng, nhưng Dịch A Văn thì không như thế.

Cô ta cũng len lén lấy được một khẩu súng tự chế, có một băng đạn tựa như dì ta, nhưng dù sao cũng chỉ là người vi phạm pháp luật trong thôn mà thôi.

Vậy nên cho dù cô ta không khai ra, Tạ Thanh Trình cũng biết, Dịch A Văn không phải người trong tổ chức kia, cô ta và vụ án phạm tội RN-13 bọn họ điều tra, chẳng có bất cứ liên quan gì cả.

"Hạ Dư... Mau tới đây." Tạ Thanh Trình khàn khàn nói.

Hạ Dư không động đậy.

Tạ Thanh Trình lại muốn nói gì nữa, nhưng khi nãy anh ngã đã bị đập vào phổi và gáy, lúc này tuy ý thức rõ ràng, nhưng nói nhiều lời cũng vẫn ho rung trời chuyển đất, ho tới mức trước mắt cũng hóa thành màu đen, bỗng dưng sặc ra một ngụm máu.

"Tạ Thanh Trình..." Hạ Dư nỉ non, dần dần tỉnh táo lại.

Mệnh lệnh của Tạ Thanh Trình có thể không khiến Hạ Dư nghe lời, nhưng sự yếu ớt của anh thì có thể.

Hàm rằng dính máu của ác long rốt cuộc rời khỏi cổ nhân loại.

Cả người Hạ Dư toàn máu, lại đứng dậy, lung lay, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía anh.

Từng bước một.

Dao nhọn tuột xuống khỏi tay cậu. Leng keng rơi lên mặt đất.

"Tạ Thanh Trình...!!"

Cự long thu hồi đôi cánh, lo lắng đáp xuống bên cạnh Tạ Thanh Trình. Cậu như mới tỉnh khỏi giấc mơ, cậu khẩn trương đỡ lấy anh, cậu ôm lấy anh: "Anh sao rồi?... Anh sao rồi?!"

Tạ Thanh Trình lắc đầu, ra hiệu bản thân anh không sao, sau đó ho nhẹ nói: "Đi báo cảnh sát."

Cô gái: "Đừng báo cảnh sát... Không được báo cảnh sát!! Mấy người giết tôi đi, mấy người giết tôi luôn đi! Đừng báo cảnh sát..."

Tạ Thanh Trình: "Dịch A Văn, cô giết người đấy...!"

"..."

Gương mặt dính máu, ánh mắt sắc bén: "Phía sau giá sách ở gác mái, người bị khảm vào trong tường kia, là cha cô đúng chứ?"

"..."

Vẻ mặt Dịch A Văn nháy mắt trở nên vặn vẹo lạ thường, kèm theo gương mặt đầy máu của cô ta, càng khủng bố tới mức khiến người ta sợ hãi.

Cô ta lẩm bẩm nói: "Do lão ta xứng đáng..."

"Mấy người không hiểu!! Đều do lão ta xứng đáng thôi!!!"

Một tiếng sấm nổ vang đùng đoàng.

Hang núi trống trải rung lên theo tiếng sấm, như tiếng rất lớn lúc tàu hỏa sơn xanh khởi động.

——

Thời gian tựa như quay về năm năm trước theo tiếng nổ lớn ấy. Sân ga tàu hỏa huyện Thanh Li.

"Tu——! Tu tu tu tu——"

Còi tàu kêu dài.

Dịch A Văn đeo hai chiếc túi da rắn cũ, bước lên tàu hỏa sơn xanh nơi thôn nhỏ của bọn họ trong đêm khuya mà chẳng quay đầu lại, ánh mắt cô ta mang nặng vẻ không cam lòng, coi thường với quá khứ, lại ngập tràn hưng phấn và mong chờ vào một tương lai vẹn toàn.

Dịch A Văn chưa học xong cao trung đã làm một việc giống như mẹ kế của cô ta.

Cô ta muốn chạy trốn khỏi cái thôn như trạm thu hồi những con người bỏ đi này.

Cô ta muốn tới thành phố, muốn đến nơi phồn hoa mới mẻ.

Dịch A Văn là cô gái rất chăm chỉ. Trẻ tuổi lại giỏi làm việc, hơn nữa còn là cô gái có nhan sắc không tệ, cho dù là ở đâu trong thành phố thì cũng không phải lo về công việc.

Thậm chí, cũng không cần lo về tiệc tìm một người đàn ông.

Cô ta làm tiếp thị cho một tiệm buôn, bán chăn đệm, lương tháng 2000 cộng thêm phần trăm, nhận về tay có thể được khoảng 3000. Tiền lương như thế với rất nhiều người trong thành phố thật sự quá thấp, nhưng với người làm công tới từ nông thôn như Dịch A Văn mà nói, vậy là đủ lắm rồi.

Tiệm buôn kia bao ăn bao ở, 3000 tệ là đủ giúp cô ta có thể hoàn thành giấc mơ của mình.

Trung tâm thành phố có tiệm cà phê kiểu Mỹ, trước kia cô ta chỉ có thể trông thấy qua TV, một tách cà phê ba mươi mấy tệ uống vào miệng có hơi đắng, nhưng cô ta cầm nó ngồi giữa những người trẻ tuổi mang theo laptop gõ chữ, nghiễm nhiên cũng có thể ảo tưởng tới kịch bản thành thị mà mình là nữ chính. Ba mươi tệ mua một giấc mộng cho cô gái nhà nghèo, hình như cũng không quá mức xa xỉ.

Trên đỉnh tòa nhà cao chọc trời có một cửa hàng sushi băng chuyền, một bữa ăn của một người hơn hai trăm, một vài người lương cao hơn không đặt vào mắt, họ thích tới những nhà hàng thanh lịch tao nhã, nằm trong góc hẻm nào đó ít người để ý tới, một bữa của một người tốn cả ngàn tệ để ăn mấy món chay toàn rau xanh không chất hóa học. Nhưng cửa hàng sushi như thế lại cho người trẻ tuổi như Dịch A Văn mới bước vào đời lần đầu có cơ hội đứng trên đỉnh tòa nhà ngắm ánh đèn phồn hoa, do đó khiến họ say mê cắm rễ vào thành phố này, hiến tế máu thịt thanh xuân của họ cho vùng đất nóng bỏng ấy, ủng hộ họ tiếp tục leo lên bên trên, tiến về phía trước.

Còn cả những dây chuyền express hotel nối nhau, sáng sủa.

Chỉ cần trả phí phòng một đêm chưa tới 300, là có thể có được nơi cất chứa tình yêu, Dịch A Văn đương nhiên cũng ao ước được như những cô gái khoác chiếc áo khoác lông thú dày nặng, để lộ vai ngọc, bước trên đôi cao gót Jimmy Choo, lắc vòng eo dẻo dai, mỉm cười xinh đẹp ra vào khách sạn xa hoa cùng những người "đàn ông thành đạt", cô ta đi qua cửa những khách sạn đó, ngay cả sảnh tiếp khách cũng tỏa ra mùi thơm ngọt theo gió.

Nhưng cô ta ở express hotel, ở nhà trọ, cũng cảm thấy đủ lắm rồi.

Cô ta không phải không muốn sống cuộc sống xa hoa như thế, có điều cô ta trông thấy mấy cô nàng xinh đẹp yêu kiều kia thường phải ở bên những gã đàn ông tai to mặt lớn, cũng cảm thấy cuộc sống của mình mới là tốt nhất, dù sao thì——

Chàng trai của cô ta, ưu tú tới thế, đẹp trai tới vậy cơ mà.

Đúng thế, sau khi Dịch A Văn tới thành phố không lâu, cô ta đã có bạn trai, là một sinh viên rất ưa nhìn, lần đầu tiên cô ta tới tiệm cắt tóc, đối diện với nhân viên của tiệm siêng năng đẩy mạnh tiêu thụ, lúc ngượng ngùng vì túi cô ta không đủ tiền, lại hoàn toàn không thể móc ra được mấy ngàn tệ để mua tấm thẻ làm tóc đắt đỏ kia, vị khách ngồi cạnh cô thấy thế giúp cô ta giải vây, thật lòng nói với cô ta: "Cô không cần uốn đâu, tóc thẳng như giờ là đẹp rồi."

Bọn họ cứ trao đổi WeChat như thế, thường xuyên qua lại, đã ở bên nhau.

Nam sinh là sinh viên đại học kế toán X, người địa phương, mẹ là trung tầng trong doanh nghiệp nước nhà, cha là cảnh sát.

Trong mắt rất nhiều cô gái, điều kiện như thế cũng coi như không quá khá giả, chẳng hề sinh ra cảm giác không an toàn hay sợ hãi gì cả. Nhưng Dịch A Văn thì không như thế—— Sau nụ hôn đầu tiên của cô với cậu ta, nhìn gương mặt sáng sủa đẹp mắt của cậu chàng, cậu cởi chiếc áo lông cừu khoác lên cho cô, cô ta bỗng sinh ra một cảm giác hổ thẹn không chốn dung thân.

Cô ta nhớ tới cha mẹ mình, nhớ tới xuất thân của mình, những thứ mình gặp phải từ nhỏ tới lớn, cô ta nhục nhã tới mức bật khóc.

Cậu chàng ngẩn ngơ hỏi cô bị làm sao, chẳng lẽ kỹ thuật hôn của mình không tốt ư?

Cô ta lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó nói, không phải.

Không phải, chỉ là lần đầu em được yêu, em rất vui vẻ.

Cuối cùng cô ta vẫn che giấu thân phận với cậu ấy, cô ta không dám nói cho cậu ấy biết, bản thân là người trốn từ cái thôn quỷ quái nghèo nhất lại cờ bạc thành thói ở huyện Thanh Li, cha ở nhà là quỷ nghiện cờ bạc, còn một em gái cùng cha khác mẹ. Cô có hai người mẹ, một người đã bỏ chạy tới chân trời góc biển chẳng quay đầu lại, người còn lại là tội phạm tham ô nhận hối lộ bị bắt bỏ tù.

"Con gái Lư Ngọc Châu! Con gái tội phạm! Dịch A Văn, mẹ ruột mày đang ngồi trong tù! Mẹ kế mày là con điếm tiểu tam dơ bẩn!"

Ngay cả người trong thôn cũng coi thường cô ta, nhục mạ cô ta.

Sao mà cô ta dám nói với bạn trai khác biệt một năm một mười về bản thân cơ chứ?

Nên cô ta lừa cậu ấy.

Trước mặt cậu chàng, cô ta tự đắp nặn bản thân thành một nữ sinh viên vừa học vừa làm, học ở trường bên cạnh đại học X, vì để che giấu, cô ta còn cố tình hỏi mua tài liệu của sinh viên đã tốt nghiệp ở trường ấy, lúc hẹn hò thường xuyên mang theo mấy quyển theo người, ra vẻ như vừa mới tan học đã đi tìm cậu chàng.

Cậu ta cũng chẳng nghi ngờ gì, tình yêu học trò thường rất trong sáng, cậu không hề điều tra về bối cảnh của cô ta.

Nhưng học trò thì không phải mãi là học trò.

Bạn trai tốt nghiệp, ngày cầm bằng tốt nghiệp, cậu chàng hẹn cô ta tới cửa hàng sushi băng truyền không tính là rẻ với sinh viên trong thành phố, trịnh trọng lạ thường nói với cô ta, liệu em có đồng ý về nhà cùng với anh, gặp người nhà của anh không?

Cô ta vừa mừng vừa sợ, lại hoảng loạn.

Giây phút ấy cô ta cảm thấy bản thân như một quả bóng bay bị thổi bồng, cô ta bay lơ lửng sắp chạm tới bầu trời, nhưng cô ta lại lo rằng mình sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào, sẽ nổ tung, vang bốp một tiếng, tất cả mọi người sẽ phát hiện bên trong cô ta trống rỗng, chẳng có gì, như thế tất cả sẽ kết thúc.

Thật ra lúc này nói thật với bạn trai, cũng chưa chắc sẽ rối loạn tới mức không thể cứu vãn nổi.

Nhưng Dịch A Văn quá tự ti, cô ta quá sợ hãi, cô ta rất yêu cậu ấy, bởi vì quá yêu, nên vô cùng lo được lo mất, chẳng dám nói ra gì hết.

Cuối cùng cô ta dùng tiền tích góp bốn tháng, tới trung tâm mua sắm mua một bộ đồ kiểu cách—— Dù sao cô ta cũng từng nói với bạn trai, gia đình mình bao đời đọc sách, cha mẹ đều là phóng viên toàn soạn, tuy không phải có nhiều tiền, nhưng cũng khá giả.

Cô ta định tiếp tục nói dối vớ vẩn.

Vì thế, cô ta cố gắng trang điểm cho bản thân lộng lẫy trước mặt cha mẹ cậu ta, như chủ tiệm không lương tâm dùng giấy màu bọc táo bị sâu đục lỗ, tính lừa gạt bán quả trong rổ cho khách hàng không cẩn thận.

Ngày gặp cha mẹ cậu chàng, cô ta buộc tóc đuôi ngựa sáng sủa, mặc chiếc váy liền thân trắng thuần quá gối, khoác một chiếc áo Tây nữ nhẹ nhàng, đi đôi giày dê nhập khẩu Tây Ban Nha, trên mặt trang điểm dịu nhẹ ưa nhìn. Cô ta còn có lòng mua một bộ đồ dùng cá nhân nhập khẩu, tính tặng cho mẹ bạn trai để có ấn tượng thật tốt.

Cha mẹ bạn trai dắt họ tới một nhà hàng kiểu Tây gần đó ăn một bữa cơm.

Đó là lần đầu tiên cô ta ngồi vào trước một bàn tiệc trong nhà hàng lớn, nhà hàng tốt nhất cô ta từng tới dù sao cũng chỉ là một vài quán bò bít tết món Tây băng chuyền giá cả tầm trung mà thôi.

Lòng Dịch A Văn lo lắng, lờ mờ sinh ra loại dự cảm nào đó.

Cô ta biết, lỗ sâu đục trên quả táo đã bị người phụ nữ gặp biết bao chuyện trên đời này nhìn rõ.

Sau bữa cơm ấy, có một quãng thời gian bạn trai không liên lạc với cô ta nữa.

Dường như cô ta cũng biết được cái gì, cho dù lòng rất thống khổ khó chịu, nhưng hiểu rõ trong lòng lại chẳng nói ra, nhẫn nhịn không đi tìm cậu ấy.

Mãi cho tới một ngày, cô ta phát sốt, nằm trên chiếc giường lò xo cũ nát trong phòng trọ thuê với bạn cùng phòng, nhớ tới cậu chàng, cuối cùng không nhịn được gửi cho cậu ta một tin nhắn.

Cô ta nói: "Anh yêu, anh có đồng ý nghe em giải thích không?"

Bạn trai không trả lời lại.

Cô ta ôm điện thoại vào trong lòng, trước lúc cô chịu không nổi mơ màng ngủ thiếp đi, cô cũng không nhận được bất cứ tin nhắn trả lời nào của cậu ấy hết. Đương nhiên là thế, sáng hôm sau, điện thoại cũng chẳng chờ được một câu trả lời của cậu ta.

Chia tay có đôi khi lặng lẽ như vậy, không ồn ào khó nhìn, đều giữ lại chút mặt mũi cho nhau.

Nhưng cô ta khóc, nằm trên giường ký túc xá bật khóc lớn, cô ta cảm thấy mặt nạ cô ta cố gắng đeo lên cho mình lập tức vỡ tan tành, lộ ra vẫn là con gái của con quỷ cờ bạc, con gái của tội phạm trốn ra khỏi cái thôn nghèo nàn kia.

Sau đó cô ta gặp cậu chàng trên đường.

Bên cạnh cậu chàng rất nhanh đã có cô nàng mới, đeo chiếc khăn quàng có lẽ cô ta làm việc cả năm cũng chẳng mua nổi, cười rộ lên để lộ hai hàm răng trắng tuyết đều đều, trên mặt cũng mang vẻ thoải mái, nhã nhặn lịch sự, tao nhã mà cô ta có giả vờ thế nào cũng không giả vờ được hoàn toàn.

Bọn họ không trông thấy cô ta, mà lúc cô ta đi qua, vừa hay nghe thấy họ quay lưng về phía cô ta, đang đối diện với mặt kính nói chuyện.

Cô ta nghe thấy cậu chàng nói: "Khi nãy anh nổi giận với nhân viên quầy như thế, em đừng cho là anh kỳ thị mấy người tới từ nông thôn, anh thật sự bị lừa mà sợ rồi, anh từng kể chuyện bạn gái cũ của anh với em đấy, sau đó cha anh tới đồn công an cho người điều tra về cô ta, cô ta lừa anh tất cả, cô ta là nhân viên làm thuê tới từ nông thôn, cha nợ tiền cờ bạc hai mươi mấy vạn, mẹ ruột thế mà còn là tội phạm lao động cải tạo, giờ anh nhớ tới cô ta là anh đã thấy tởm rồi, anh không biết sao lòng người lại có thể hiểm ác tới như thế nữa..."

Ngày hôm đó cô ta thực sự suy sụp vô cùng vô tận.

Cô ta thật sự hiểm ác ư?

Cô ta biết bản thân chắc chắn đã làm sai rồi, nhưng cô ta xưa nay cũng không muốn lấy được thứ gì từ cậu chàng ngoại trừ tình yêu.

Những ngày ở bên nhau ấy, thật ra cô ta tiêu tiền còn nhiều hơn cậu ta, vì cô ta nghĩ tuổi mình đã lớn, lại là người đã làm ra tiền, hơn nữa cô ta thật lòng yêu cậu chàng sâu đậm.

Cô ta vì yêu quá sâu đậm, quá sợ hãi, quá tự ti, nên mới mắc phải hồ đồ, bày ra hàng loạt lời nói dối, lại không thể không dùng lời nói dối lớn hơn để bao che nó.

Đưa ra lựa chọn như thế, quả thực là do cô ta luyện thành từ bản năng—— Chỉ cần mỗi lần cô ta thẳng thắn thật lòng nói cho người khác biết tình cảnh thực sự của cô ta, mọi người hoặc là an ủi cô đầy dối trá, hoặc là lộ rõ vẻ khinh thường cô ta, cô ta chịu đựng ánh mắt như thế từ nhỏ tới lớn đủ rồi, cô ta cực kỳ hận cha cô ta cũng cực kì hận mẹ cô ta.

Vì sao nhận định của mọi người về một người, mãi mãi không thể chỉ nhằm vào bản thân người kia cơ chứ?

Vì sao phải lôi gia đình, lôi cha mẹ, lôi tài sản đất đai, lôi số tiền tiết kiệm còn dư trong thẻ ngân hàng ra khỏi ngăn kéo vậy?

Dịch A Văn nghĩ không thông.

Mấy năm qua của cô ta, chưa từng nhận được bất cứ sự dẫn dắt lẫn yêu thương bình thường nào từ gia đình mình sinh ra.

Cô ta thấy cha mình đáng khinh, dã man, lười biếng, cô ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về mẹ ruột, nhưng qua lời từ miệng người khác nói, cô ta nghe thấy toàn bộ đều là người phụ nữ kia tham lam, vô tình, tàn nhẫn...

Cô ta là con gái họ sinh ra, vậy nên cô ta vừa ra đời đã phải nhận kết cục thảm hại.

Là cô ta không xứng nhận được ánh sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.