Sổ Bệnh Án

Chương 120: Chương 120: Không giết cũng khoét tim




Sau này Dịch A Văn cũng có vài cuộc tình ngắn ngủi vô cùng, cô ta không muốn ngụy trang nữa.

Quân tử thẳng thắn, cô ta cũng muốn thử làm quân tử một lần.

Nhưng kết quả đều rất nhạt nhẽo.

Chẳng ai chịu mua một quả táo chợt xuất hiện đầy lỗ sâu đục, cho dù quả táo này có "buôn bán thành thật", "phá giá xả hàng" cỡ nào đi nữa.

Sau khi mấy tên đàn ông đó biết tới gia thế của cô ta, đều sẽ bịa ra đủ loại lí do vô cùng kì quái, cuối cùng đổi lấy một kết quả là rời khỏi cô ta.

Ban đầu Dịch A Văn cảm thấy xót xa, khó chịu, tới cuối cùng lại chết lặng, trái tim nguội lạnh.

Sau đó có một ngày, khoảng hơn bốn giờ sáng cô ta ngồi trong quán bar, nhìn một đám con gái uống say không còn ý thức bị một lũ đàn ông bụng dạ khó lường thi nhau dẫn về nhà, cô ta bỗng nhận ra gì đó, thật ra nơi này, cũng chẳng khác gì thôn của cô ta cả.

Hai nơi đều dơ bẩn hệt như nhau, như vận hành theo quy tắc ẩn tuần hoàn, quy tắc kia đơn giản là, ta có quyền có thế, thì chẳng ai dám khinh ta lừa ta, còn ta bần hàn hèn mọn, thì cả đời chỉ có thể chờ được người ta lựa chọn, chỉ tay ra lệnh.

Lúc ấy cô ta nhận được một lá thư, là em gái gửi tới.

Em gái không cùng mẹ sinh ra này của cô ta, là người duy nhất có thể thấu hiểu cho cô ta, cô bé còn nhỏ yếu, chịu khổ nhiều hơn cả cô ta.

Trong thư em gái nói rất nhớ cô ta, muốn cô ta quay về nhà. Bảo rằng cha hai người muốn gả cô bé đi, gả cho một tên đàn ông què góa vợ ở thôn bên cạnh.

Dịch A Văn đọc xong, nổi giận đùng đùng.

Tên đàn ông què kia đã 50 tuổi, còn em gái cô ta mới bao nhiêu? Cô ta đương nhiên biết cái kẻ mà cô ta gọi là "cha" đó đang tính toán chuyện gì.

Tên đàn ông què chân tuy bệnh tật lại vừa già vừa xấu, nhưng ít ra có mở một sòng bạc nhỏ mà cha thường xuyên tới chơi, cha đã thua hết tiền, thì muốn đem con gái lên làm tiền đánh bạc.

Cô ta đương nhiên không thể cho phép chuyện như thế xảy ra.

Vì thế, cô ta thu dọn hành lí qua loa, để lại nỗi thất vọng và tổn thương lại thành phố này, mang theo một trái tim lạnh băng, cùng những kiến thức lẫn kinh nghiệm tích góp được trong thành phố, quay về huyện Thanh Li.

Cô ta tìm người cha Dịch Cường, đi thẳng vào vấn đề hỏi gã ta có phải muốn tiền hay không.

Sau đó——

Kết quả sau đó, là trên mảnh đất hoang vu cằn cỗi của thôn Dịch gia kia, lại nở ra một đóa anh túc được bóng tối nuôi dưỡng.

Cửa hàng làm tóc A Văn khai trương.

Dịch A Văn cuối cùng biến từ một người bị hại, thành một kẻ làm chuyện xấu. Cô ta quy tội cho sự bất hạnh của cô ta là do gia cảnh bần hàn, cha lười biếng và mẹ phạm tội.

Cô ta không thay đổi được hai người phía sau, nhưng cô ta cho rằng chỉ cần cô ta dùng linh hồn trả một cái giá đắt, thì có thể thay đổi được vế phía trước.

Hết thảy vốn nên cứ tiếp tục như thế.

Nếu không phải do Dịch Cường càng ngày càng làm tới, muốn càng nhiều hơn, mà con gái nhỏ của gã ta lại càng lúc càng xinh đẹp.

—— Dịch Cường quen một tên xã hội đen trong giới giải trí ở thành phố.

Là thủ lĩnh xã hội đen, nên cáo đội lốt hổ, cũng nhận được bao lời nịnh hót.

Tên xã hội đen kia hưởng thụ đủ thứ xa hoa trụy lạc trong thành phố, muốn thử thứ mới mẻ, thi thoảng muốn nếm chút vẻ thôn quê chất phác.

Vì thế Dịch Cường dẫn gã xã hội đen đó về tiệm gội đầu của mình trong thôn.

Ngày ấy Dịch A Văn vừa hay không ở trong tiệm, chỉ có Lộ Lộ trông coi cửa hàng, xã hội đen nhìn một vòng, ai cũng coi thường, đang định nổi giận, lại thấy Dịch Lộ Lộ như hoa sen mới nở.

Buổi tối ấy, dưới sự ngầm chấp thuận của cha, Dịch Cường khoanh tay đứng nhìn, không dám đắc tội, Dịch Lộ Lộ bị gã đàn ông kia làm nhục.

Cô bé không dám nói với Dịch A Văn, mãi cho tới sau đó lại mang thai, giấy mới không gói được lửa.

Dịch A Văn giận tới run cả người, cô ta dẫn theo cô bé tới bệnh viện trên trấn, trước khi em gái được đẩy vào phòng phẫu thuật, kéo ống tay áo cô ta ngơ ngác hỏi một câu: "Chị ơi, nếu chúng ta có mẹ, có phải sẽ không còn khổ sở quá mức như vậy nữa hay không..."

Trong nháy mắt kia, trái tim Dịch A Văn trĩu nặng tới mức hít thở không thông.

Cô ta quay về nhà, mở video giám sát trong tiệm, tua về ngày mình không có mặt kia, tay chân lạnh băng xem hết toàn bộ quá trình.

Cô ta vốn muốn tìm lí do để tha thứ cho gã đàn ông được gọi là cha ấy.

Nhưng cô ta tận mắt trông thấy, là gã đàn ông kia khom lưng uốn gối lấy lòng trước tên xã hội đen, hờ hững đứng ngoài cửa lúc xảy ra chuyện, tựa như không nghe thấy tiếng khóc nghẹn của thiếu nữ, xong việc gã nhận tiền thưởng của tên xã hội đen, vẫn còn chắp tay trước ngực, mặt mày hớn hở khom lưng cảm ơn đối phương.

Cô ta thẫn thờ xem.

Mãi cho tới khi màn hình tối đen, ghi hình kết thúc, cô ta vẫn chẳng động đậy.

Thật lâu sau, cô ta thấy bóng dáng mình phản chiếu trên màn hình tối đen.

Cô ta thấy một gương mặt như thuộc về ma quỷ.

"Tôi giết lão ta." Cuối cùng Dịch A Văn nói với bọn họ, "Nếu tôi không kết thúc cái gia đình thối nát này, tôi và em gái tôi đều không thể nào bắt đầu lại những tháng ngày lần nữa. Tôi không còn lựa chọn..."

Cô ta nói: "Tôi vốn dĩ đã không được lựa chọn rồi."

"Mấy người thì biết cái gì... Mấy người không lo cơm áo, tự cho là thông minh tới điều tra sự thật, tôi đã quen thấy mấy kẻ như các người, sau khi quay về viết chân tướng thành một đoạn văn dài dòng hút mắt người xem, máu thịt của người khác biến thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho cuộc sống thối nát của mấy người."

Lúc trước có một bài báo vô trách nhiệm đưa tin, một phóng viên tự do mới vào đời tự cho là chính nghĩa, cuối cùng lại sinh thành mạng lưới ma quỷ rắc rối phức tạp như thế. Dịch A Văn đương nhiên coi bọn họ như phóng viên lúc trước, là kẻ tới nông thôn đào móc một vài thông tin.

Cô ta nói, ngửa đầu cười lớn.

"Mấy kẻ như các người... Chẳng hiểu gì hết cả, chẳng biết thứ gì hết, những cực khổ bọn tôi phải chịu đựng, đều chỉ là đề tài cho mấy người thưởng trà tiêu khiển mà thôi!"

Tạ Thanh Trình không giải thích nhiều với cô ta, Dịch A Văn là người ngoài ý muốn gặp phải trong lúc họ điều tra vụ án RN-13. Bọn họ trông thấy gia đình mục nát, kết cục của chồng và con gái Lư Ngọc Châu hai mươi năm sau.

Lúc này, nơi đường núi xa xa chợt vang tiếng còi cảnh sát.

Dịch A Văn nghe thấy tiếng này, cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.

—— "Mấy người báo cảnh sát?!"

Nhóm Tạ Thanh Trình chưa kịp báo cảnh sát. Bọn họ cũng không biết ai làm chuyện này, chỉ nhìn xe cảnh sát vang còi chạy dọc theo đường núi tới như thế.

Dịch A Văn không kìm nổi lòng lùi lại một bước. Tựa như vận mệnh đã định, cô ta và mẹ cô ta đều vô cùng chán ghét cảnh sát. Chẳng qua mẹ cô ta là vì bị hãm hại, mà cô ta lại là vì mối tình ngập tràn nhiệt huyết đầu tiên bị dập tắt, cha bạn trai cũ là cảnh sát, điều tra rõ ràng gia thế của cô ta, bí mật của cô ta.

Cô ta cảm thấy bản thân cứ như bị lột sạch để đưa ra ánh đèn mổ kiểm tra vậy.

Cái cảm giác nhục nhã này, mãi cho tới tận hôm nay vẫn chưa hề biến mất.

"Chị! Chị ơi! Chị sao rồi!" Xe cảnh sát rất nhanh đã phóng tới đường núi gần chỗ bọn họ, Dịch Lộ Lộ lao thẳng từ xe cảnh sát xuống——

Nói ra cũng thật mỉa mai, cuối cùng người kịp thời báo cảnh sát lại chính là em gái của Dịch A Văn!

Cô gái nhỏ không biết cha đã bị Dịch A Văn giết chết, càng không biết Dịch A Văn vì che giấu tai mắt của người khác, đã nhét thi thể gã đàn ông kia vào tường rồi bịt kín lại. Trong mắt cô ấy, chị gái cô vẫn chỉ là người thiện lương, bất lực tốt bụng, trông thấy chị cô và những người khác xảy ra xích mích, cô ấy nhận định ngay là lỗi của người khác, là người ta muốn bắt nạt chị em hai người.

Dịch A Văn ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, dù thế nào cũng chẳng lường trước được kết cục lại là như vậy.

Tạ Thanh Trình cũng không muốn nói chuyện với cô ta, anh thật sự không biết nên nói gì với người con gái đáng thương lại vừa đáng buồn đáng giận này.

Nhưng Hạ Dư thì không như thế.

Hạ Dư không phải người hiền lành lương thiện, Tạ Thanh Trình không cho cậu giết người, thì cậu sẽ không giết, nhưng cõi lòng cậu ngập tràn thù hận lẫn ác ý, sau khi cảnh sát tới đây, ngay trước mặt Lộ Lộ, bỗng dưng nói một câu: "Đợi chút đã."

"Tôi có chuyện muốn nói với cô ta."

Dịch A Văn: "..."

Hạ Dư thong thả lại gần, bước về phía trước như động vật ăn thịt, lộ ra răng nanh săn giết. Cậu nhìn cô gái làm tổn thương đồng loại của cậu từ trên cao xuống một lát, có thù tất báo—— Xoay người đã mở miệng: "Cô Dịch, cô cảm thấy cô rất vô tội, rất bất đắc dĩ, hành động, đều là do thân bất do kỷ đúng chứ?"

Dịch A Văn che cánh tay máu chảy ròng ròng của mình lại, quay đầu qua lo sợ không yên.

Hạ Dư trước mặt mọi người, tựa như đang nói lời lẽ chính nghĩa xót thương người ta, nhưng Dịch A Văn đối diện với ánh mắt của cậu, chỉ nhìn thấy một gương mặt ác ma mặt xanh mắt đỏ từ trong mắt cậu mà thôi.

Cậu đang trả thù.

Kẻ mặt người dạ thú này, đang dùng cách thức của cậu để trả thù!

Hạ Dư lạnh giọng nói: "Nhưng cô hiện giờ, có khác gì những kẻ đã từng coi thường cô đâu?"

"Cô không muốn em gái cô bị làm nhục như thế, lại vì thoát khỏi vận mệnh của bản thân, vì kiếm tiền đoạt thế, đã làm những gì? Lúc cô gom một đám con gái tới tiệm của cô làm cái nghề buôn da bán thịt ấy, cô có từng nghĩ tới cảm nhận của mấy cô gái ấy hay chưa?"

Cậu đứng ngay trước mặt em gái cô ta—— Ngay trước mặt người duy nhất còn để ý tới cô ta, xé tan toàn bộ lớp ngụy trang của cô ta.

Dịch A Văn hoảng sợ, cô ta hoảng sợ lắc đầu, Hạ Dư nắm bắt lòng người tựa như giữ lấy miếng thịt cá thật chuẩn xác.

Cô ta vừa nhìn vẻ mặt Dịch Lộ Lộ từ mờ mịt tới ngạc nhiên, vừa nói với Hạ Dư: "Đừng nói nữa... Cậu đừng nói nữa..."

Hạ Dư nào quan tâm tới cô ta.

Nếu cô ta đã khiến cậu phải nghe mấy lời khoét vào tim "Tôi trả lại cho cậu" mà Tạ Thanh Trình nói ra, cậu cũng sẽ khiến cô ta phải nếm trải cảm giác đau đớn hệt như vậy. Cậu biết, đó là thứ còn tàn nhẫn hơn cả sự giết chóc thật sự.

Hạ Dư lành lạnh nói tiếp: "Cô vì sự bất hạnh của gia đình, vì không chịu nổi những người khác gọi cô là con gái của tội phạm, con gái của quỷ nghiện cờ bạc, cô khiến người khác phải làm ra chuyện như thế."

"Mấy cô ấy tự nguyện! Tự nguyện! Tôi đâu có cưỡng ép mấy cô ấy!!"

"Nhưng cô nghĩ tới con gái, hay là cha của mấy cô ấy, liệu có tự nguyện như thế hay không? Sau này mấy cô ấy có con, mấy đứa trẻ ấy cũng sẽ bị người trong cái thôn này chỉ chỉ trỏ trỏ hệt như cô, có bạn trai rồi sẽ bị người lớn trong nhà đối phương ghét bỏ, cô có từng nghĩ tới chưa Dịch A Văn? Trong lòng cô chỉ nghĩ tới bản thân cô thôi!"

"Mấy năm nay của cô, cũng không còn chú ý tới tung tích của mẹ cô nữa rồi nhỉ?"

"..."

"Chỉ cần cô dám chấp nhận dì ấy là mẹ cô thôi, không cần tránh né dì ấy nữa, chỉ cần cô chịu xem thêm tin tức về dì ấy, cô sẽ phát hiện, từ rất nhiều năm trước, mẹ ruột của cô—— Lư Ngọc Châu, bà ấy đã được rửa oan trong vụ án xử sai đó rồi! Năm đó thẩm phán dành cho bà ấy là vụ án sai lầm oan khuất, kiểm sát trưởng tự mình tới Hỗ Châu tìm gặp dì ấy, tới tận cửa nhà dì ấy để xin lỗi, giải nỗi oan khuất cho dì ấy."

Dịch A Văn nghe tới đó, tự dưng run rẩy, nâng mắt lên, cô ta không dám tin nhìn chằm chằm vào cậu, như là gặp quỷ.

"Cô vốn dĩ không biết. Mà tôi thì cũng chẳng thấy kì quái." Hạ Dư gằn từng chữ một nói, "Bởi vì cô quá ích kỉ, trong lòng cô chỉ nghĩ rằng vì sao dì ấy lại là một tham quan như thế, trong mắt cô, đầu tiên mẹ cô là một vị quan chức, sau đó mới là mẹ cô. Cô không muốn tìm hiểu về quá khứ của dì ấy, cô cũng không muốn biết dì ấy đã từng quay về căn nhà này, lại hoàn toàn không được cô nhận ra, còn cả cha cô lấy vợ mới làm tổn thương thấu tận tim, lúc này mới rời bỏ cô đi vĩnh viễn!"

"Những chuyện này không khó để nghe thấy chút nào cả, nhưng vì sao cô lại không biết? Bởi vì cô vốn dĩ không muốn hỏi tới. Giây phút cô biết dì ấy là tham quan là tội phạm ấy, cô đã lấy làm xấu hổ vì dì ấy, cô hận không thể khiến dì ấy chưa từng xuất hiện trên thế giới này, vậy nên cô hoàn toàn không muốn tự mình chủ động đi tìm hiểu về quá khứ của mẹ ruột cô cho dù chỉ là một chút thôi."

"..."

"Nếu cô hỏi tới, cô sẽ biết, cái thôn quỷ quái này của mấy cô, con đường ra dáng đường duy nhất, là lúc dì ấy còn nhậm chức đã tự mình quy hoạch. Cô sẽ biết, trường tiểu học Hy Vọng còn tồn tại tới giờ trong huyện của mấy cô, là lúc dì ấy làm bí thư đã xây nên vì những đứa trẻ khao khát được đi học trong thị trấn này. Nếu cô hỏi tới, cô sẽ biết mẹ cô đã từng bị vũ nhục, thống khổ, tra tấn, mưu hại, nếu cô hỏi tới, cô sẽ biết cuối cùng dì ấy đã được trầm oan giải tội, nếu cô hỏi tới..."

Hạ Dư dừng một chút.

Cậu vốn là bắt nguồn từ trả thù mới nói ra những lời này, chính vì ở trước mặt mọi người, trước mặt em gái Dịch A Văn trân trọng, tháo bỏ mặt nạ của cô gái này xuống, khiến cô ta nếm trải cảm giác bị người mình yêu thương dùng ánh mắt thất vọng nhìn vào mình.

Nhưng nói một hồi, trước mắt cậu thật sự hiện lên dáng vẻ người phụ nữ ngửa đầu cười to rồi lại che mặt khóc lớn trong tháp truyền thông lúc ấy.

Thật ra mà nói, nếu không phải lập trường khác biệt, khi đó Hạ Dư, có lẽ sẽ thương hại Lư Ngọc Châu.

Bởi vì mãi cho tới vụ án tháp truyền thông xảy ra, mãi cho tới cái ngày Lư Ngọc Châu quyết tâm chịu chết vì tổ chức, người mẹ ấy vẫn cảm thấy đau lòng vì đứa con gái chẳng bao giờ trông thấy mặt.

Lúc Tạ Thanh Trình hỏi dì ấy: "Bầu trời có một đôi mắt cô có thấy không", dì ấy vẫn sinh ra cảm giác thấu hiểu nào đó của mẹ dành cho con cái với Chu Mộc Anh vốn chưa từng gặp, vẫn sẽ vì thế mà do dự, mà bất an.

Hạ Dư thật ra không chán ghét Lư Ngọc Châu tới như thế.

Cậu nói tới đây, thật sự có trộn lẫn chút cảm xúc thật lòng: "Nếu cô hỏi tới, Dịch A Văn, nếu cô đã coi dì ấy là mẹ cô, tin tưởng dì ấy, đi hỏi chút chân tướng về quá khứ, dì ấy không nên là nỗi nhục của cô, mà hẳn là niềm kiêu ngạo của cô rồi, hẳn là người mẹ mà cô có phải trèo đèo lội suối cũng phải cứu ra. Nếu thế hết thảy, sẽ không giống như bây giờ, dì ấy và cô, đều hài lòng."

"Nhưng cô có biết, vì mấy cô coi thường dì ấy, lưng mẹ cô đeo tội nghiệt không phải của bà ấy, cuối cùng đã làm gì bên ngoài không?"

"Dì ấy từng tới một tiệm gội đầu khác trên cõi đời này, vì để sống sót, dì ấy làm một cô gái trong tiệm uốn tóc. Mà chủ tiệm gội đầu ấy có lẽ cũng giống như cô, có đủ loại nỗi khổ thân bất do kỷ—— Lúc cô ở đây lợi dụng mấy cô gái ấy vì hạnh phúc tìm cách kiếm tiền phần cô, mẹ cô lại "cam tâm tình nguyện" bán mạng hệt như mấy cô nàng làm việc cho cô vậy. Mà cô vốn có thể thay đổi tất cả những chuyện này—— Chỉ cần cô hiểu bà ấy hơn một chút, chỉ cần cô đừng coi mẹ mình như tội phạm rồi tự thấy nhục nhã, sau khi cô biết nỗi oan ức đã có thể đi tới bên cạnh dì ấy rồi."

"Có lẽ, còn có thể dẫn cả em gái của cô cùng đến đó nữa."

"Có lẽ dì ấy sẽ không gia nhập tổ chức khủng bố, cô sẽ không sa đọa tới nước này, em gái cô cũng không cần lo lắng sợ hãi. Còn cha của cô——"

Hạ Dư ngừng một lát, cuối cùng vẫn nói ra chân tướng khiến tất cả cảnh sát xung quanh và Dịch Lộ Lộ sợ hãi biến sắc: "Cũng không bị cô giết hại trả thù, tàn nhẫn xây kín vào trong bức tường trên gác mái ở tiệm của cô."

Lúc trước Dịch A Văn vốn muốn cố gắng chống đỡ đứng dậy, giờ lại suy sụp ngã xuống đất.

"Cô đã từng có một chiếc chìa khóa có thể thay đổi vận mệnh những người trong nhà cô. Chỉ cần cô thật sự mong muốn, ôn hòa nhã nhặn, đi tìm hiểu về mẹ ruột cô một chút."

"Nhưng, cô nhìn còn chẳng nhìn tới, đã vứt nó đi rồi."

Sấm sét vắt ngang qua vòm trời.

Ầm ầm trầm đục.

Tiếng sấm tựa như một nhịp trống cuối cùng trong bản hòa tấu long trọng, rốt cuộc trong một đêm này, vẽ lên cái kết cho khúc ca nối tiếp vụ tháp truyền thông.

Kéo theo đó, là sự trầm mặc vô bờ.

Cảnh sát cuối cùng đã tiến lên, khóa còng tay lạch cạch trên cổ tay Dịch A Văn, lúc cô gái cúi đầu đi qua bên cạnh em gái cô, Dịch Lộ Lộ còn ngậm nước mắt hoảng hốt chưa thể bình tĩnh, không biết nhìn cô ta như thế nào: "Chị ơi... Em, em không cố ý đâu... Em không biết... Vì sao chị lại..."

Cô không thể nói rõ ràng, lại chẳng biết nên nói gì mới đúng.

Dịch A Văn không dám nhìn cô bé, vẫn luôn cúi đầu.

Cuối cùng cô ta biến thành nỗi xấu hổ của người thân, cô ta rất sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng cực độ ấy lúc đi lướt qua bên cạnh Dịch Lộ Lộ.

Mãi cho tới khi cô ta bị áp giải lên xe, Dịch Lộ Lộ mới bất chợt tỉnh táo lại, cô vùng khỏi cảnh sát đang đỡ cô bên cạnh, lảo đảo chạy về phía cô ta——

"Chị! Chị ơi!"

Cảnh sát: "Làm gì thế!"

"Cản cô ấy lại——"

Nhưng cảnh sát dẫn đầu lắc đầu, ngắn bọn họ lại.

Dịch Lộ Lộ khóc lớn bổ nhào tới phía sau Dịch A Văn, ôm chặt lấy cô ta: "Chị ơi, không sao đâu, không sao hết cả. Chị đừng sợ, em không trách chị, em không trách chị đâu mà, em biết chị thương em, chị là vì tốt cho em... Xưa nay em chỉ có mỗi một người nhà trên đời này, sau này cũng chỉ có một người nhà mà thôi, chị ơi, cho dù chị có làm gì, chị cũng là chị của em!"

Trong lòng Dịch A Văn chấn động mạnh, chợt quay đầu qua, nhìn cô gái nho nhỏ kia.

Nước mắt một thoáng đã tràn mi.

—— Giờ phút ấy, cô ta như chợt thấu hiểu cảm xúc của người mẹ mà mình chưa từng gặp lúc rời khỏi thôn Dịch gia năm ấy thế nào.

Giây phút ấy, có phải Lư Ngọc Châu cũng hi vọng rằng cũng có người có thể nói với bà ấy một câu như thế hay không?

Mọi người đều khen bí thư Lư cũng được, gọi là nữ phạm nhân bị bỏ tù oan cũng thế, trước giờ dì ấy đều là mẹ của mấy cô ấy, là vợ của một người đàn ông... Khi đó dì ấy, có lẽ chính là ôm cảm xúc như vậy quay về nhà.

Khi đó dì ấy không muốn nhiều.

Có lẽ dì ấy, chỉ là muốn người đàn ông của dì ấy gọi dì một câu vợ ơi mà thôi.

Lại có lẽ, chỉ là muốn con gái của dì ấy gọi dì một tiếng mẹ.

Nhưng bọn họ chẳng ai cho dì ấy niềm an ủi như vậy cả.

Vậy nên dì ấy rời đi, sau năm tháng đằng đẵng, dì ấy cũng không quay trở về.

Dịch A Văn nghẹn ngào muốn nói với em gái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra lời nào, cô ta hoảng hốt xoay người, tựa như chạy trốn đi theo sau cảnh sát, rời đi...

Hạ Dư nhìn bóng dáng cô ta bị cánh cửa xe cảnh sát đóng lại che khuất.

Sau đó cậu quay đầu lại, vừa định nói gì đó với Tạ Thanh Trình, đã thấy Tạ Thanh Trình dựa lưng vào đá, che cánh tay chảy máu đầm đìa lại.

Giọng điệu vừa mới thả lỏng hơn chút của cậu, lại lập tức cao vút lên, cậu thất thanh gọi——

"Tạ Thanh Trình!!"

"..."

"Tạ Thanh Trình! Anh sao rồi... Anh——"

Tạ Thanh Trình không trả lời cậu, cánh tay bị đập vào tàn nhẫn lại bị súng bắn trúng, anh có thể cố gắng tới bây giờ cũng đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực rồi. Anh dọc theo vách đá, trên mặt chẳng có chút huyết sắc, gục đầu nhắm mắt như thế, chậm rãi trượt chân ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.