Thái độ của ông Trình kiên quyết như vậy, Lục Tử Minh cố sức mà không thành, đành phải chịu thua: “Ba, con vào phòng ngủ lấy hai bộ quần áo rồi ra ngay, mấy ngày nay con chưa thay quần áo”.
Ông Trình lắc đầu: “ Anh muốn lấy quần áo đúng không? Mẹ anh đi vào lấy cho anh, anh muốn bộ nào bà ấy lấy cho anh bộ đó!”
Bà Trình nghe thấy thế đi vào phòng ngủ: “Anh muốn bộ nào? Nói đi!”
Lục Tử Minh thấy mưu kế không hiệu quả, đánh bừa nói ra hai bộ quần áo, bà Trình lấy từ tủ đồ ra ném cho Lục Tử Minh, Lục Tử Minh nhận lấy rời khỏi cửa phòng ngủ.
Bà Lục mang va-li mang từ nhà đi vào phòng khách, mang túi đặc sản kia vào phòng bếp, tìm được sườn từ tủ lạnh ra bắt đầu hầm canh, Lục Tử Khanh khuyên bà Lục đi: “Mẹ cũng đừng ở đây thêm phiền phức, giờ này còn hầm canh gì nữa, con đưa mẹ ra khách sạn ở, tránh ở cùng với bọn họ lại cãi nhau!”
“Nhà con mẹ, mẹ ở đây là chuyện đương nhiên, muốn đi cũng là bọn họ đi!” bà Lục kiên quyết không chịu rời đi.
Lục Tử Minh thấy Lục Tử Khanh không khuyên được bà Lục, cũng lại đây thuyết phục: “Mẹ, Tử Khanh nói đúng, mẹ giờ đang nổi nóng, mẹ ở đây lúc lại tức giận, lúc lại nói chuyện cãi nhau, con còn muốn chạy qua chỗ Tiểu Tuyết, mấy người ầm ĩ con lại phải chạy tới đây, mệt chết đi được”.
“Mẹ không đi khách sạn, con yên tâm, mẹ sẽ không cãi nhau với họ, có Tử Khanh ở cùng mẹ, mẹ sẽ yên lặng ở phòng của khách. Bọn họ nói gì mẹ cũng không nghe, mẹ cũng không trêu chọc họ. Mẹ hầm canh con mang đến bệnh viện cho Tiểu Tuyết đi!” bà Lục thề sống thề chết.
Lục Tử Minh thấy thái độ bà Lục kiên quyết, đành cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa, bà Lục ở sau lưng gọi Lục Tử Minh: “Tắm nhanh lên, tắm xong còn ăn cơm!”
Lục Tử Khanh không khuyên được bà Lục đành phải thôi, vào phòng của khách thay đổi quần áo mặc nhà, bà Lục chiếm phòng khách, bà Trình và ông Trình liền chiếm phòng khách và phòng ngủ làm cứ điểm.
Bà Lục chiếm mất phòng bếp, bà Trình liền tìm chút đồ ăn vặt Trùng Khánh làm đồ ăn cho ông Trình, ông Trình có chút không kiên nhẫn: “Ăn cái gì mà ăn, đều tức đến no rồi!”
“Ông không ăn, tôi ăn!” Bà Trình bị ông Trình trách móc, có chút dỗi.
Ông Trình lại hướng bà Trình xin lỗi: “Tôi nói lời nóng giận, bà cũng đừng giận nhé. Tôi nhìn cái cảnh này mà cáu , bà đừng vội ăn, vào nhìn xem Mai Tây thế nào, vừa rồi ầm ĩ như thế, chắc là nó đều đã nghe thấy!”
Bà Trình bỏ đồ ăn vặt trong tay, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Trình Mai Tây nằm ở trên giường, cả người giống như không còn chút sức lực, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, như cái xác không hồn.
Bà Trình thất thanh kêu to: “Ông già, mau vào nhìn xem, Mai Tây làm sao rồi ấy!”
Ông Trình đứng dậy vội vàng chạy vào phòng ngủ, liên tục hỏi: “Làm sao thế, sao thế?”
Bà Trình chỉ vào Trình Mai Tây: “Ông nhìn xem, xem nó bộ dáng như là làm sao vậy, có phải hay không lại bị kích thích rồi?”
Ông Trình vô cùng tự trách: “Thật là không nên nghe theo Tây Tây, cho nó xuất viện. Bác sĩ nói đừng làm nó lại bị kích thích, vừa rồi ầm ĩ lớn tiếng như vậy, chắc chắn nó đã nghe thấy hết, bây giờ nên làm sao đây?”
Trình Mai Tây hướng mắt về phía ông Trình, ông Trình bảo bà Trình khóa cửa phòng ngủ, rồi mới ghé sát tai vào Trình Mai Tây: “Tây Tây, có phải có lời muốn nói với ba không?”
Trình Mai Tây chớp mắt, ông Trình gật đầu: “Con nói đi, ba nghe đây!”
Trình Mai Tây lại không nói được thành tiếng, đưa mắt nhìn về phía tủ quần áo. Ông Trình thử thăm dò: “Con muốn thay quần áo?”
Mắt Trình Mai Tây không động đậy, ông Trình tự mình lắc đầu: “Không phải thay đồ, thế có phải trong tủ có đồ vật gì quan trọng mà ba mẹ còn chưa phát hiện?”
Ánh mắt Trình Mai Tây lại chớp nhẹ, nhẹ nhàng thở phào, ông Trình nhìn về phía bà Trình: “Mau tìm đi, Mai Tây nhất định là muốn nói cho chúng ta, trong tủ quần áo có đồ gì quan trọng, nhanh chóng tìm đi, nếu không bị Lục Tử Minh phát hiện liền nguy rồi!”
Ông bà Trình vùi đầu vào tủ quần áo tìm kiếm , bà Trình chịu trách nhiệm ngăn bên dưới, ông Trình ngăn bên trên, khi kiểm tra ngăn trên cùng của tủ quần áo, ông Trình phát hiện một cái máy quay nhỏ xíu, không xem cẩn thận là sẽ không phát hiện được.
Ông Trình đưa máy quay cho Trình Mai Tây xem, Trình Mai Tây chầm chậm chớp mắt, ông Trình hướng bà Trình gật đầu: “ Xem ra chính là cái này, bên trong chắc chắn có tài liệu quan trọng, bà nhanh chóng đóng gói lại mang ra ngoài đi”
Nhìn thấy ông Trình đã tìm được vật chứng quan trọng, Trình Mai Tây cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sức cùng lực kiệt mà nhắm mắt lại. Ông Trình lấy điện thoại gọi cho Tiểu Lý, nói có đồ vật quan trọng phải giao cho anh, nhờ anh nhanh chóng đến đây, sau khi đến khu nhà lại gọi lại.
Giờ nhà họ Lục có 3 người, nhưng lại có Lục Tử Minh tuổi thanh niên, ông bà Trình cho rằng mình không phải đối thủ của nhà họ Lục, phòng ngừa sơ suất trong lúc chờ đợi, ông bà Trình chuyển tủ quần áo ra chặn cửa ra vào, phòng ngừa Lục Tử Minh nhân lúc bọn họ không để ý liền xông vào.
Một giờ sau, Tiểu Lý gọi điện thoại đến, hỏi xem đồ vật giao cho anh ta làm sao. Ông Trình mang ra dây thừng đã chuẩn bị tốt, gói kỹ đồ vật thả xuống theo đường cửa sổ. Tiểu Lý gỡ được thiết bị từ sợi dây thừng, ông Trình mới coi như thở phào nhẹ nhõm một cái.
Bà Trình hỏi ông: “Ông mang hết đồ quan trọng giao cho Tiểu Lý, nhỡ đâu Tiểu Lý bán đứng chúng ta thì làm sao?”
Ông Trình hít sâu một hơi: “Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người. Tiểu Lý nếu như có thể nói với chúng ta những lời kia, cậu ấy chắc hẳn là đáng tin cậy. Hơn nữa, công ty nó giờ đang tìm kiếm Mai Tây, về công về tư, cậu ta đều không có lý do bán đứng Mai Tây. Mấu chốt là, hiện nay chúng ta, trừ Tiểu Lý và bác sĩ Phương, cũng không có ai khác mà dựa vào!”
Bà Trình nghe xong cũng hiểu là ông Trình nói có lý, thấy Trình Mai Tây căng thẳng hồi lâu đã mệt mỏi, liền để ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng: “Đừng nói nữa, để cho Mai Tây nghỉ ngơi chút”
Bà Lục đã làm xong cơm, liền gọi Lục Tử Minh và Lục Tử Khanh ăn cơm, canh sườn hầm rau cải và khoai tây cùng mì sợi, điển hình của món hầm thập cẩm vùng Đông Bắc. Lục Tử Minh nhíu mày: “ Sao lại là canh hầm thập cẩm rồi? Mẹ không hầm ít canh suông được à? Đồ ăn này Cốc Thư Tuyết chắc chắn là không thích ăn!”
“Phải làm con dâu vùng Thẩm Dương chúng ta, sao lại không thích ăn canh hầm thập cẩm vùng Đông Bắc cơ chứ? Còn chưa vào cửa nhà họ Lục chúng ta, đã bắt đầu kén cá chọn canh rồi?” Bà Lục có chút hờn giận.
“Không phải cô ấy kén chọn, mà là đang mang thai, miệng không có thèm ăn, muốn ăn đồ ăn có hương vị. Thức ăn kiểu Đông Bắc chắc chắn là cô ấy ăn không quen! Giờ cô ấy mang thai vất vả mẹ chăm sóc cô ấy, chờ cô ấy sinh con xong con lại bảo cô ấy chăm sóc mẹ!” Lục Tử Minh lấy lòng bà Lục.
“Thế này còn tạm được! Nó thích ăn cái gì ngày mai con nói cho mẹ biết, mẹ lại làm cho nó ăn!” Bà Lục được Lục Tử Minh nịnh cho vui vẻ.
Lục Tử Khanh nhìn mẹ và Lục Tử Minh có chút không cho là đúng: “Mẹ, mẹ muốn ăn cơm Cốc Thư Tuyết nấu, sợ là không dễ dàng đi. Mẹ hầu hạ người ta, người ta không chê này chê kia đã là không dễ rồi!”
Lục Tử Minh trừng mắt liếc Lục Tử Khanh một cái: “Em không nói câu nào, cũng không ai bảo em câm điếc đâu. Em rốt cuộc là đứng ở phía nào thế? Em là cỏ đầu tường (*) à?”
“Em là cỏ đầu tường đây! Đều tại anh hại làm em bên nào cũng không phải. Hai đứa em làm bạn tốt như vậy, đều vì anh mà thành như kẻ thù rồi!” Lục Tử Khanh trừng mắt lại, khí thế của Lục Tử Minh lập tức giảm đi phân nửa.
Bà Lục đưa mắt liếc nhìn cửa phòng ngủ một cái: “Cả nhà bọn họ trốn trong phòng làm cái gì, đã cả tiếng đồng hồ không đi ra ngoài? Có phải đang mưu đồ bí mật gì không nhỉ?”
Lục Tử Minh có chút lo lắng: “Con từ sau khi từ Thẩm Dương về còn chưa về tới nhà. Giấy tờ quan trọng như bất động sản, giấy đăng ký kết hôn, sổ tiết kiệm này kia đều ở trong đó, chắc chắn đều bị họ lấy được rồi!”
Bà Lục lập tức đứng lên: “A, cái đồ ngốc này, mấy thứ này con về Thẩm Dương sao không trước đó cất đi? Giờ thì tốt rồi, quyền chủ động đều vào tay người ta rồi!”
Lục Tử Khanh cũng thầm oán trách Lục Tử Minh: “ Anh, anh đều lớn thế này rồi, sao mà một chút tâm cơ cũng không có thế? Anh đã cùng Cốc Thư Tuyết đi đến bước này rồi, còn không lên kế hoạch nắm những thứ quan trọng trong tay. Giờ thì tốt rồi, anh chờ người ta nắm cái mũi dắt đi thôi!”
Bà Lục đứng dậy đi về phía phòng ngủ, thấy Lục Tử Minh và Lục Tử Khanh còn thất thần, liền quay đầu bảo bọn họ: “Mau lại đây, phá cửa ra. Chúng ta có 3 người, bọn họ chị có 2 người, không nhân cơ hội đem đồ cướp về, còn chờ lúc nào? Chờ bọn hắn có người giúp đỡ tới rồi cướp, là sẽ không cướp được!”
(*) Cỏ đầu tường: người ba phải , gió chiều nào che chiều ấy.