Lục Tử Minh và Lục Tử Khanh vội đi lên giúp đỡ phá cửa, nhưng cho dù 3 người dùng sức thế nào, cửa đều không chút hư hao. Lục Tử Minh đoán ông Trình đã chặn cửa bằng tủ quần áo từ bên trong, liền ngăn cản bà Lục và Lục Tử Khanh: “ Thôi đi, đồ bên trong chắc chắn đã bị chuyển đi rồi, cho dù phá cửa, cũng chẳng có gì dùng được. Chúng ta vẫn cứ giữ sức nghĩ lại rồi tính!”
Bà Lục đưa tay mạnh mẽ gõ trán Lục Tử Minh: “ Con là đầu óc heo à? Trình Mai Tây quay về Trùng Khánh trước, về lại thành phố T là đi bệnh viện luôn, chỉ có con và Cốc Thư Tuyết ở nhà. Con lại chẳng đem đồ đạc dọn đi, còn chờ người ta cầm đồ đi mất, chờ chuyến này chính là chờ con dao kề lên cổ con đi!”
Lục Tử Khanh cũng quở trách theo bà Lục, Lục Tử Minh vốn đầy bụng tức, Lục Tử Khanh vừa mở miệng, hắn vừa vặn nhân cơ hội phát tiết: “Sớm chút thì em làm gì nào? Anh không nghĩ tới chẳng phải em cũng không nghĩ tới sao? Bây giờ trách anh có tác dụng gì?”
“Em không trách anh, dù sao quả đắng anh gieo, chính anh đi mà từ từ nuốt, anh muốn em trông nom em cũng không giúp anh!” Lục Tử Khanh đơn giản rũ bỏ trọng trách đi ra sô- pha ngồi nghỉ ngơi.
Lục Tử Minh thấy đắc tội với Lục Tử Khanh, vội vàng đi ra ngồi xuống sô-pha theo em gái, cẩn thận nhận tội: “Em gái tốt, là anh sai lầm rồi, em đều vì anh tốt, chuyện bây giờ đã thành như vậy, em mau nghĩ giúp anh nên làm cái gì bây giờ?”
Từ bé đến lớn, Lục Tử Khanh đã không có biện pháp đối với người anh trai hơn mình 5 tuổi này, vừa thấy bộ dạng hắn nói chuyện khép nép, lòng liền mềm xuống: “Bây giờ, anh đem canh và đồ ăn đựng nhanh chóng đưa đi cho Cốc Thư Tuyết, anh từ bệnh viện về đã mấy tiếng rồi, trước tiên ổn định bên Cốc Thư Tuyết, chuyện Trình Mai Tây bên này, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn, từ từ quyết định!”
Lục Tử Minh nghĩ lại Lục Tử Khanh nói không phải không có lý, đứng dậy đi vào bếp. Lục Tử Minh từ bé ăn quen đồ ăn bà Lục nấu rồi, nhưng vẻ mặt Cốc Thư Tuyết khi nhìn đồ ăn này hắn có thể tưởng tượng được. Phụ nữ Giang Nam như Cốc Thư Tuyết, lượng ăn ít nhưng lại yêu cầu đồ ăn tinh tế, hết sức khó hầu hạ.
Thu dọn sẵn sàng xong, Lục Tử Minh dặn dò bà Lục: “Mẹ nhất định phải nghe lời Tử Khanh nhé, nhất định đừng có mà động thủ nữa, được không?”
“Biết rồi, mẹ sẽ không làm ầm ĩ nữa, con nói với Tiểu Tuyết, ngày mai mẹ đi thăm nó!” bà Lục không kiên nhẫn vẫy tay cho Lục Tử Minh đi đi.
Lục Tử Khanh liếc mắt ý bảo Lục Tử Minh: “Đi đi, ở đây có em rồi!”
Lục Tử Minh lắc đầu, sự tình tới mức bây giờ, hắn đã lao tâm lao lực quá độ, lại không có biện pháp, tình thế lưỡng nan là Cốc Thư Tuyết và Trình Mai Tây, bây giờ lại thêm bà Lục tạo thành thế chân vạc. Sớm biết thế này đã không gọi bà Lục tới đây, coi như mình vất vả thêm chút, nhưng cũng không tới mức hai mặt đều có địch!
Đi ra khỏi nhà, tâm tình Lục Tử Minh vô cùng rối rắm, bên này người một nhà mà như hai nhà giương cung bạt kiếm, bên kia Cốc Thư Tuyết lại như quả bom hẹn giờ, chính mình bị kẹp giữa, hơi có chút vô ý sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng tất cả các tình huống hiện nay đều do chính mình tạo ra, ngoại trừ đối mặt cũng không có biện pháp nào khác. Hơn nữa tình huống hiện nay chính là cục diện bế tắc, hắn vừa không có cách nào giải quyết rõ ràng việc hôn nhân với Trình Mai Tây, lại không có cách nào nói Cốc Thư Tuyết an tâm chờ đợi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lục Tử Minh tới bệnh viện, Cốc Thư Tuyết sớm đã chờ tới bực mình, thấy Lục Tử Minh tiến vào, cố ý xoay người quay lưng lại. Lục Tử Minh thấy tình hình không ổn, vội từ đằng sau ôm lấy thắt lưng Cốc Thư Tuyết, định làm Cốc Thư Tuyết xoay người lại đây, Cốc Thư Tuyết đưa tay gỡ bỏ tay Lục Tử Minh: “ Bỏ tay anh ra, đừng làm phiền em!”
“Tiểu Tuyết không vui, Tiểu Tuyết tức giận, con ngoan mau gọi mẹ con, để mẹ đừng tức giận, mẹ tức giận sẽ không đẹp nữa đấy!” Lục Tử Minh cẩn thận làm trò trêu Cốc Thư Tuyết.
Nghe thấy Lục Tử Minh lấy đứa bé trong bụng ra nói chuyện, Cốc Thư Tuyết cuối cùng lạnh mặt không xong, nhịn không được nở nụ cười: “Đứa bé mới lớn bằng con tằm, chân tay còn chưa có đủ, nói cái gì mà đẹp không đẹp!”
Lục Tử Minh thấy Cốc Thư Tuyết cười, vội vàng nhận tội: “Xin lỗi em, Tiểu Tuyết, để em đợi lâu rồi. Vừa nãy khi anh về bọn họ đanh đánh nhau ầm ĩ cả, anh phải lôi kéo hồi lâu mới tách ra.”
“Lại đánh nhau à, vì sao? Không phải lúc ở bệnh viện đã đánh rồi à?” Cốc Thư Tuyết vừa nghe hai bên lại ra tay mạnh mẽ, lập tức có tinh thần.
“Còn chẳng phải chưa được một lời, ông bố vợ anh lại lấy chuyện của anh và em ra nói, mẹ anh nghe không vào, thế là hai bên đánh nhau!” Lục Tử Minh nói lướt qua hai ba câu.
“Thế, chuyện của anh và Trình Mai Tây định giải quyết thế nào? Hai người khi nào thì làm thủ tục ly hôn?” Cốc Thư Tuyết đi thẳng vào vấn đề.
“Giờ Mai Tây còn chưa tỉnh lại, phải chờ cô ấy tỉnh lại đã rồi lại bàn!” Lục Tử Minh cố ý che giấu một số chi tiết.
“Cô ta đã xuất viện rồi, còn chưa tỉnh gì chứ? Có phải cô ta không muốn ly hôn với anh, nên nghĩ cách kéo dài không?” Cốc Thư Tuyết tức giận bất bình.
“Không đâu. Mai Tây không phải người như thế! Nếu cô ấy đã tỉnh, chắc chắn sẽ rõ ràng ly hôn với anh!” Thực ra trong lòng Lục Tử Minh cũng không chắc chắn.
“Em mặc kệ, dù sao 1 tháng nữa anh không ly hôn, anh cũng đừng gặp con trai anh, tự anh nghĩ đi!” Cốc Thư Tuyết đưa ra tối hậu thư.
“Được, trong 1 tháng anh nhất định ly hôn! Nhất định cưới Tiểu Tuyết của anh vào cửa!” Lục Tử Minh hết sức trấn an Cốc Thư Tuyết.
Sắc mặt Cốc Thư Tuyết thoáng dịu xuống chốt lát, Lục Tử Minh mở ra bình giữ nhiệt, múc một bát sườn hầm thập cẩm từ đó ra, Cốc Thư Tuyết nhíu mày: “Đây là cái gì thế? Toàn mùi thịt lợn!”
Lục Tử Minh biến sắc, kìm chế tức giận cố gắng nhẹ giọng an ủi: “ Em nếm thử đi. Đây là món Đông Bắc nổi tiếng nhất – sườn hầm thập cẩm. Trước đây bọn anh ăn bên trong còn không có sườn đâu, mẹ anh cố ý cho thêm sườn, đừng nhìn không đẹp, ăn rất bổ dưỡng!”
Nói xong Lục Tử Minh dùng thìa múc một thìa đút vào miệng Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết cau mày, miệng nhấp môi một chút như uống thuốc, lắc đầu: “Không ngon, không ngon như canh sườn mẹ em làm!”
“Bảo bối à, em uống thêm chút nữa được không? Ngày mai anh về nhà nói với mẹ, để mẹ nhìn sách dạy nấu ăn nấu cho em nhé?” Lục Tử Minh mọi việc chịu đựng.
Cốc Thư Tuyết miễn cưỡng ăn nửa bát canh sườn với cơm, ăn chút khoai tây, rồi nói gì cũng không chịu ăn nữa. Lục Tử Minh có nhắc nhở thế nào rằng đứa bé trong bụng sẽ không đủ dinh dưỡng, Cốc Thư Tuyết cũng không nghe, Lục Tử Minh cũng đành từ bỏ.
Dọn xong đồ ăn, Lục Tử Minh gọi điện cho Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, mẹ có khỏe không? Mệt ngủ rồi à, vậy tốt rồi!”
Tắt điện thoại, Lục Tử Minh thở phào một hơi, nhìn về phía Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, bọn họ ngủ cả rồi, chúng ta cũng ngủ thôi!”
“Sớm thế này đã ngủ à? Vừa rồi anh đi em đã ngủ một giấc, giờ không ngủ được!” Cốc Thư Tuyết còn chưa muốn ngủ.
“Không muốn ngủ à? Vậy anh chơi cùng em, em muốn chơi gì nào?” Lục Tử Minh cố gắng lấy tinh thần.
“Anh mệt lắm hả? Vậy thôi, không chơi, anh ngủ đi!” Cốc Thư Tuyết dường như một tiểu yêu tinh, giây trước còn điêu ngoa ương ngạnh, giây sau đã lại dịu dàng đáng yêu, đùa nghịch, vui đùa, trêu chọc cho Lục Tử Minh xoay quanh, muốn ngừng mà không được.
Lục Tử Mình ngã xuống giường bệnh trống, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ say sưa. Cốc Thư Tuyết nhìn tư thế ngủ của Lục Tử Minh, nụ cười trên mặt dần nhạt đi. Lục Tử Minh đang ngủ, cô ta cũng không cần sống với cái mặt nạ nữa, giờ khắc này, cô ta quay lại làm chính cô ta.
Lục Tử Minh hứa hẹn sẽ ly hôn trong 1 tháng, nhưng nhìn hiệu suất làm việc của hắn ta mà nói, Cốc Thư Tuyết căn bản là không tin, hắn ta chẳng qua là dùng kế hoãn binh, nhưng hiện nay cô cũng chỉ có thể giả vờ tin tưởng.
Cốc Thư Tuyết muốn Lục Tử Minh bây giờ ly hôn, nhưng xe, nhà không thể đều cho Trình Mai Tây, Cốc Thư Tuyết lựa chọn Lục Tử Minh, vốn là muốn bớt phấn đấu 10 năm. Nếu Lục Tử Minh tay không mà đi, chỉ còn cái xác Giáo sư, Cốc Thư Tuyết muốn anh ta làm cái gì? Sao không cùng Mạch Tu Kiệt rõ ràng cùng nhau phấn đấu xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng?
Cốc Thư Tuyết chính là không chịu được khổ, không muốn tới hơn 30 tuổi mới đợi được tất cả, đợi tới khi hoa tàn bướm ít, cần son môi Dior và phấn nền Channel, có ích lợi gì? Cốc Thư Tuyết chịu đủ nỗi khổ vì không có tiền, muốn có được cuộc sống an nhàn thoải mái từ thời thanh xuân tươi đẹp.
Cốc Thư Tuyết vỗ cái bụng, tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc có đứa bé và cha của nó, trên mặt lộ ra tia dịu dàng mỉm cười lặng yên, trên gương mặt non nớt phát ra ánh sáng như thánh mẫu.