Phương Chi Viễn không nói khôg rằng, chỉ dẫn Khả Dĩ An vào, tới nhà ấm trồng hoa gặp Trình Mai Tây: “Đây là Khả Dĩ An, luật sư ly hôn của em!”
Trình Mai Tây mở miệng: “Xin chào, luật sư Khả”
Khả Dĩ An đã biết Trình Mai Tây đi lại bất tiện, chủ động bắt tay Trình Mai Tây: “Chào chị, chị chính là Trình Mai Tây đúng không?”
Ông bà Trình nghe tiếng vội tới đây chào hỏi Khả Dĩ An, qua một hồi, mấy người cùng ngồi xuống. Khả Dĩ An cảm thấy, sau khi có bao nhiêu bạn gái, yêu cầu của Phương Chi Viễn chắc chắn rất cao, vì thế Trình Mai Tây chắc hẳn không phải là một cô gái bình thường. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên như vậy. Trình Mai Tây dù là phụ nữ đã kết hôn, nay muốn ly hôn thì chắc chắn là người có quá khứ, cho dù anh và Phương Chi Viễn nhiều năm chưa gặp lại, nhưng đã chơi cùng nhau bao nhiêu năm, đương nhiên hiểu được, đồng thời cũng thay Phương Chi Viễn toát mồ hôi.
Thời gian của luật sư là vàng bạc, vì thế Khả Dĩ An nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc, lấy ra giấy chứng nhận kết hôn: “Trình Mai Tây, chồng chị gọi là Lục Tử Minh đúng không?”
“Đúng, anh ta tên là Lục Tử Minh.” Mấy ngày này, ông bà Trình cũng cố ý không nhắc tới cái tên này, ngay cả Trình Mai Tây cũng không muốn nhớ lại cái tên này, hơn nữa còn nói ra miệng cái tên đó, dường như đã bao năm rồi, cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
“Giữa hai người chỉ là tố tụng tài sản, không có con cái đúng không?”Khả Dĩ An tiếp tục xác nhận.
“Đúng, chúng tôi chỉ phân chia tài sản , không có con cái!” Trình Mai Tây lại một lần nữa nhớ tới hai lần mất con của mình, lúc này cô có chút cảm thấy may mắn, bởi vì không có con, nếu không trong cuộc hôn nhân thất bại này, ly hôn nhất định sẽ mang tới những thương tổn nghiêm trọng cho con trẻ.
“Anh ấy là người có lỗi, đúng không? Chị muốn kiện lên tòa để lấy được tất cả tài sản chung của hai người, bao gồm nhà và xe đúng không?” Khả Dĩ An từng bước xác nhận.
“Đúng, tôi muốn anh ta ra đi tay trắng!” đối với Trình Mai Tây mà nói, đây là điều trừng phạt nặng nề nhất cô có thể nghĩ tới đối với người coi trong tiền bạc như Lục Tử Minh.
“Được. Dựa vào bằng chứng chính xác mà chị cung cấp, quan tòa chắc chắn có thể xác nhận Lục Tử Minh chính là bên sai lầm, trong phân chia tài sản chắc chắn chị có thể lấy được phần lớn, nhưng nếu chị muốn anh ta ra đi tay trắng, thì chưa chắc đã thực hiện được. Chị phải có chuẩn bị tư tưởng.” Khả Dĩ An vô cùng cẩn trọng.
“Anh nói tới bằng chứng? Giờ có ở đây không? Có thể cho tôi xem được không?” Mặc dù đã hoàn toàn thất vọng với Lục Tử Minh, nhưng lúc này, Trình Mai Tây vẫn muốn biết rõ chân tướng.
“Bằng chứng chúng tôi đã copy ra đây rồi, ở trong USB này, ba chị đã xem rồi, bây giờ chị còn trong giai đoạn khôi phục, đừng nên bị kích thích vẫn tốt hơn.” Khả Dĩ An khuyên nhủ.
“ Đây là hôn nhân của tôi. Cho dù nó chết đi nữa, tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy. Cho dù là ba tôi, hay bất kỳ ai, cũng không thể tuyên bố tử hình nó thay cho tôi!” Trình Mai Tây kiên quyết nói.
Khả Dĩ An đưa USB cho Phương Chi Viễn: “ Cậu copy dữ liệu qua máy tính, tối nay cho cô ấy xem.”
Phương Chi Viễn cầm lấy, mang tới tầng 2 copy vào máy tính, rồi xuống lầu, đưa lại USB cho Khả Dĩ An.
Trình Mai Tây đang xem hồ sơ tố tụng, ông Trình cầm lên đưa cho Trình Mai Tây xem các nội dung, rồi trả lại cho Khả Dĩ An. Để bảo đảm cẩn thận, Khả Dĩ An xác nhận lại một lần nữa: “Chị Trình, chị đã xác định các nội dung đều chính xác hết chưa? Còn có gì thay đổi nữa không? Nếu có xin mời nói ra, nếu không, lúc 2 giờ tôi sẽ giao cái này tới tòa án!”
Trình Mai Tây hết sức xác nhận: “Các tài sản tôi có thể xác định tôi đã đề cập, nếu Lục Tử Minh có tài sản khác, thì tôi không nắm được, đơn không có vấn đề gì.”
Khả Dĩ An thu lại đơn kiện, lấy một hồ sơ từ trong túi ra đưa cho Trình Mai Tây: “ Chị Trình, ở đây còn một giấy ủy quyền, ủy quyền cho văn phòng của chúng tôi.”
Ông Trình nhận lấy giấy tờ: “Luật sư Khả, con gái tôi còn chưa viết được, để tôi ký thay nó.”
Khả Dĩ An hỏi ngược lại Trình Mai Tây: “ Ba chị ký thay, có được không?”
Trình Mai Tây đồng ý: “Được.”
Khả Dĩ An đưa giấy tờ cho ông Trình, sau khi ông Trình ký tên xong, là mọi thủ tục đã hoàn thành, việc kiện ly hôn của Trình Mai Tây chính thức bắt đầu.
Ông bà Trình còn đang chuẩn bị bữa trưa, liền mời Khả Dĩ An ở lại ăn cơm, Khả Dĩ An từ chối: “Cháu còn có việc, không ở lại ăn cơm được. Buổi chiều cháu đưa tài liệu tới tòa án xong sẽ nói kết quả cho Chi Viễn.”
Ông Trình cùng Phương Chi Viễn tiễn Khả Dĩ An ra ngoài, Khả Dĩ An bảo Phương Chi Viễn cùng anh lên xe. Phương Chi Viễn cùng anh lên xe rồi, Khả Dĩ An mới nhìn về phía Phương Chi Viễn: “Chi Viễn, tôi nhớ cậu vẫn luôn là người bình tĩnh khách quan, từ lúc còn trẻ đã thế, sao giờ lại xúc động như vậy?”
“Làm sao? Cậu nói thế là vì sao?” Phương Chi Viễn có chút không hiểu.
“Là tôi nói tình cảm của cậu và Trình Mai Tây. Cô ấy đang bị bệnh, cái này không sao, có cậu chăm sóc cẩn thận và điều trị, chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏi thôi. Nhưng mà, cô ấy còn chưa ly hôn, cậu đã đưa cả nhà người ta tới đây ở, cậu có phải hơi thiếu suy nghĩ rồi không?” Khả Dĩ An vẻ mặt nghiêm trọng.
“Là cậu chưa nhìn thấy cả nhà chồng cô ấy, quá sức là vô lý, bây giờ tôi không nhìn nổi , cũng không đành lòng khiến cô ấy chịu tổn thương, dù sao nhà tôi cũng để trống, nên là mời họ tới ở thôi.” Phương Chi Viễn giải thích.
“Đáng ra chúng mình nhiều năm không gặp, tôi cũng không rõ tình hình của cậu gần đây, cũng không nên đưa ra phán xét đối với hành động của cậu. Nhưng mà, cậu có nghĩ tới hay không, Trình Mai Tây ở lại nhà cậu, cho dù hai người thực sự trong sạch đi nữa, nhưng mà, ai sẽ tin đây? Cậu có 100 cái miệng, cũng có nói rõ ràng được không?” Khả Dĩ An phân tích.
“Lúc ấy tôi đúng là không nghĩ nhiều tới vậy. Chồng cô ấy ở bệnh viện, mẹ chồng cũng thành người thực vật, bồ nhí cũng nằm viện ở bệnh viện tôi làm việc, chắc là anh ta không có sức mà lo chuyện này chứ?” Dưới sự phân tích của Khả Dĩ An, Phương Chi Viễn cũng mất bình tĩnh.
“Chồng cô ấy có thể không có thời gian, nhưng mà, anh ta chẳng lẽ không thể mượn tay người khác điều tra ư? Bây giờ thám tử tư nhiều như vậy, anh ta tìm qua một chút là có thể tìm ra được rồi.” Sự phân tích tới chân tơ kẽ tóc của Khả Dĩ An làm Phương Chi Viễn toát mồ hôi.
“Vậy cậu nói, giờ tôi phải làm gì? Có cách nào xử lý không?” Phương Chi Viễn hoàn toàn cuống lên.
“Chuyện đã như vậy, cậu chỉ có thể cho nhà họ nhanh chóng chuyển đi. Hơn nữa, trước khi mở phiên tòa, cũng cố gắng ít tiếp xúc, tránh cho lưu lại nhược điểm cho đối phương, đến lúc đó bị cắn ngược một phát, nói cũng không nói được rõ ràng.” Khả Dĩ An cũng không có cách nào.
“Tình hình bây giờ mà để cả nhà họ chuyển đi, không thích hợp cho lắm. Nếu tôi chuyển ra khỏi nhà, nếu như họ cáo trạng lên tòa án, tôi nói cho bọn họ mượn nhà, chính mình cũng không ở nhà.” Phương Chi Viễn loại bỏ phương án của Khả Dĩ An mà lựa chọn chính mình chuyển ra ngoài.
“Vậy cậu tới ở nhà tôi đi. Nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, nói chuyện tâm sự chút. Còn có thể cùng nhau chơi vài ván cầu.” Khả Dĩ An mời.
“Được, tối tôi dọn đồ đạc, cậu đi làm về tôi sẽ tới.”Phương Chi Viễn nhận lời vô cùng sảng khoái.
Sau khi vào nhà, ông Trình đứng ở ngoài sân chờ Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, luật sư Khả còn có chuyện gì không tiện nói cùng cô chú thế? Cháu nhất định phải nói cho chú biết, chú chắc chắn sẽ cố gắng hợp tác.”
“Có chuyện gì đâu, cậu ấy nói với cháu ít chuyện cá nhân ấy mà.” Phương Chi Viễn còn chưa nghĩ ra phải nói với ông Trình thế nào về việc anh muốn chuyển đi.
Vào nhà ấm trồng hoa, Trình Mai Tây dường như đã đợi rất lâu: “Bác sĩ Phương, nhờ anh dẫn tôi đi tầng trên xe video đó đi.”
Phương Chi Viễn cố gắng hoãn: “Mai Tây, em đừng vội, chờ em khỏe hơn rồi xem cũng không sao.”
“Em không sao, nhất định em sẽ không đau lòng vì anh ta nữa, em nhất định phải nhìn cho rõ ràng Lục Tử Minh tóm lại là một người như thế nào!” Trình Mai Tây kiên quyết.
Bà Trình đã chuẩn bị xong bữa trưa, đi ra gọi 3 người vào ăn cơm. Trình Mai Tây đang giằng co với Phương Chi Viễn, ông Trình khuyên can: “ Mai Tây, Tiểu Phương cũng là muốn tốt cho con. Con đừng bướng bỉnh nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi. Ăn xong con muốn xem thì xem!”
Bất đắc dĩ, Trình Mai Tây chỉ có thể chấp nhận đề nghị của ông Trình, nhưng lúc ăn cơm lại hoàn toàn không muốn ăn, bà Trình đút cho vài miếng canh xong là cô hoàn toàn không chịu ăn nữa.
Phương Chi Viễn ăn cơm xong, đứng dậy ngồi xuống trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, em trước tiên phải đồng ý với anh, đừng kích động. Nếu giờ em lại lâm vào tình trạng như trước đây thì việc phục hồi sẽ là khó khăn, em cũng không muốn để cô chú phải lo lắng đúng không?”
“Em sẽ cố gắng khống chế tâm trạng, sẽ không rơi vào tình cảnh như lúc trước đâu. Anh yên tâm đi. Mỗi lần trải qua, là lòng em lại kiên cường hơn trước.” Trình Mai Tây đồng ý.
Phương Chi Viễn đưa tay ôm lấy Trình Mai Tây, đưa cô lên tầng 2. Vào phòng làm việc, anh đặt Trình Mai Tây lên ghế, sau đó mở máy tính, bật video đó lên. Sau khi video được mở, anh đi về phía Trình Mai Tây: “Mai Tây, đây là chuyện của 3 người, anh đi ra ngoài bây giờ, sẽ ở ngay bên ngoài phòng, em nếu cảm thấy có vấn đề, phải gọi anh ngay, anh sẽ vào xử lý giúp em.”
Đôi mắt Trình Mai Tây nhìn chằm chằm hình ảnh đó không chớp mắt, miệng đồng ý nhưng không quay lại nhìn Phương Chi Viễn.
Phương Chi Viễn đưa mắt nhìn Trình Mai Tây, đóng cửa đi ra ngoài. Đây là kiếp nạn của Trình Mai Tây, cô chỉ có thể tự mình đối mặt. Anh có thể làm, là ở gần cô nhất có thể, làm bạn cùng cô, nhưng tất cả phải là do cô tự mình chịu đựng.
Bên trong nhà, Trình Mai Tây nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Khi hình ảnh xuất hiện Cốc Thư Tuyết, hô hấp của cô dồn dập, ngực phập phồng mãnh liệt. Sau đó Lục Tử Minh đi vào, ôm Cốc Thư Tuyết thật chặt từ sau lưng, hai người cùng nhau ngủ.
Sau đó, máy tính tự động phát 1 đoạn hình ảnh khác, Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh ôm nhau vào phòng ngủ, hai người cùng nhau ngã trên giường của Trình Mai Tây. Từ hình ảnh quần áo của họ, Trình Mai Tây có thể đoán được thời gian, chính là lúc cô đang nằm viện, hai mắt Trình Mai Tây dường như tức giận tới mức sắp phun ra lửa.