Trong video, Cốc Thư Tuyết bắt đầu dùng đôi môi của cô ta, khiến cho Lục Tử Minh liên tục thở gấp, đó là sự điên cuồng mà hắn ta chưa từng có lúc ở cùng với Trình Mai Tây. Lúc Cốc Thư Tuyết ngậm lấy chỗ đó, Trình Mai Tây tức giận tới mức ngã khỏi ghế.
Nghe được âm thanh, Phương Chi Viễn từ bên ngoài chạy vào, theo bản năng anh ngẩng lên nhìn video đang phát, bị hình ảnh trần trụi trên đó làm cho giật cả mình. Những hình ảnh chỉ thấy trong phim AV trước kia, bây giờ được trình diễn hoàn mỹ bởi hai người mình quen biết, làm cho anh phút chốc có chút không biết làm sao.
Phương Chi Viễn mặt đỏ bừng đỡ Trình Mai Tây ngồi lại lên ghế, ông bà Trình ở tầng dưới nghe được động tĩnh cũng chạy lên, bà Trình ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết đang diễn cảnh Xuân cung đồ bản thực, giận tới không thể chịu được: “ Cái thằng khốn Lục Tử Minh này, mẹ nó chứ, quá hồ đồ, để xem tôi xử lý nó thế nào!”
Ông Trình đã xem video rồi, biết được càng sau đó càng kinh khủng hơn, liền giục Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, cháu tắt máy đi, đừng để Mai Tây bị kích thích!”
Bà Trình ôm Trình Mai Tây vào lòng: “Tây Tây, không sao, có mẹ ở đây, thằng khốn Lục Tử Minh kia, chúng ta không cần nữa, cũng đừng quan tâm tới nó làm gì!”
Ánh mắt Trình Mai Tây trống rỗng, mắt điếc tai ngơ đối với lời của ông Trình, cúi đầu khóc nức nở. Phương Chi Viễn đưa tay lên môi, ý bảo ông Trình đừng nói nữa. Sau đó, anh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Trình Mai Tây, hai tay nhẹ nhàng nâng đầu vai Trình Mai Tây: “Mai Tây, chúng ta đã giao hẹn rồi, cho dù thế nào, em cũng phải khống chế tâm trạng của mình, em bây giờ, không được để mặc bản thân mình như thế!”
Trình Mai Tây ngừng khóc, cả người vẫn dường như bị nhấn chìm trong cõi trầm mê, Phương Chi Viễn nhìn theo ánh mắt Trình Mai Tây: “Mai Tây, làm theo anh nào, hít sâu, từ từ thở ra…”
Hít sâu xong, cảm xúc của Trình Mai Tây có chút bình tĩnh lại, âm thanh của Phương Chi Viễn đã chuyển dần từ xa xôi lại gần hơn, Trình Mai Tây có thể từ từ bắt lấy được: “Mai Tây, làm theo anh nào, từ từ mở mắt, quên đi chuyện không vui trước đây, nhìn ba mẹ em, hãy tưởng tượng tới cảnh vui mừng của cả nhà nào.”
Trình Mai Tây chầm chậm mở mắt, ông bà Trình đang ở trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy mong mỏi và khích lệ nhìn cô, sợi dây trong đầu Trình Mai Tây dường như vừa được nối lại, cảm giác dần dần khôi phục, cô mở miệng, nhè nhẹ nói : “Con vẫn ổn!”
Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây tán thưởng, cô gái kiên cường này vẫn đang cố gắng đấu tranh tinh thần, để anh vừa đau lòng vừa thương xót, nhìn cô đau khổ giãy dụa trong bể trầm luân, điều anh có thể làm, chỉ đơn giản là như vậy, không thể nhiều hơn, cũng không có cách nào xa hơn được.
Tất cả các đau đớn cần một nghi thức để kế thúc, cho dù là thân thể hay là tâm linh, biết và thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau, chính mắt nhìn thấy chồng mình ân ái cùng bồ nhí, cuộc hôn nhân của Trình Mai Tây đã hoàn toàn chết, cô có thể trực tiếp đối mặt với những điều trước mắt.
Trình Mai Tây từ từ khôi phục, ông Trình đứng dậy tới trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, chúng ta xuống lầu đi.”
Trình Mai Tây không phản đối, mặc kệ ông Trình bế mình xuống nhà ấm trồng hoa, hình ảnh hoa tươi khắp nơi chạm vào mắt cô, vì nhớ tới người tặng hoa, tâm tình của cô có chút hơi bình tĩnh lại. Ngồi ở ghế xích đu vì cô mà làm trong nhà ấm trồng hoa, Trình Mai Tây nhắm mắt lại. Tất cả trước đó, với cô, giống như một buổi lễ rửa tội, cuối cùng cô cũng có thể chặt đứt tất cả những vụn vặt với Lục Tử Minh. Tất cả những không cam lòng, khuất nhục đều là quá khứ, cô có thể thản nhiên từ biệt cuộc hôn nhân này.
Bà Trình nhìn Trình Mai Tây: “Tây Tây, con nghĩ thoáng một chút, giờ con đã nộp đơn ly hôn rồi, con và Lục Tử Minh sau khi ly hôn là sẽ không còn quan hệ.”
Trình Mai Tây vẫn nhắm chặt hai mắt, mẹ cũng không hiểu tâm sự của cô. Cuộc hôn nhân với Lục Tử Minh, chính là 7 năm tươi đẹp nhất của cuộc đời cô. Cuộc đời của một người phụ nữ, còn được mấy lần 7 năm như thế? Bây giờ cô muốn yên tĩnh để từ biệt cuộc hôn nhân đó, con đường phía trước đương nhiên là mờ mịt, nhưng cô nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng, để đi tiếp con đường tương lai tốt hơn.
Phương Chi Viễn cảm thấy, Trình Mai Tây lúc này bề ngoài nhìn như bình tĩnh, thực ra trong lòng lại là sóng ngầm mãnh liệt. Anh lẳng lặng chờ đợi , cho tới khi Trình Mai Tây chậm rãi mở mắt, Phương Chi Viễn mới nói: “Cô, chú, Mai Tây, mọi người cứ yên tâm ở chỗ này, cháu sẽ chuyển tới ở cùng với luật sư Khả.”
Ông Trình hết sức kinh ngạc: “Bác sĩ Phương, chúng ta ở nhà cháu, cháu lại phải chuyển ra ngoài, muốn chuyển cũng là chúng ta chuyển chứ?”
“Không, chú đừng hiểu lầm. Đó là nghĩ tới việc mọi người ở nhà cháu, cháu cũng ở nhà, sợ ra tòa Lục Tử Minh sẽ vu cáo, đến lúc đó chúng ta khó mà nói rõ được, chờ sau khi có phán quyết ly hôn, cháu lại chuyển về.” Phương Chi Viễn vội vàng giải thích.
“Tiểu Phương, cháu lo cho Mai Tây chu đáo quá, đối với chúng ta tốt như vậy, cô chú thực sự không biết nên nói gì!” bà Trình nhìn Phương Chi Viễn trìu mến, cậu con trai làm bà cảm thấy tình thương của mẹ dạt dào này, bà còn chưa kịp thương yêu anh.
Phương Chi Viễn mỉm cười nhìn về phía bà Trình: “Cô, cô đừng khách sáo, cháu cũng có làm được gì cho mọi người đâu. Thời gian vừa rồi cháu làm gì chưa thỏa đáng, thì mong mọi người tha thứ.”
Bà Trình hiểu được ý tứ của Phương Chi Viễn, đây là bí mật giữa hai người, vì điều bí mật này, giữa hai người họ có chút ăn ý của mẹ con, sự hiểu lầm vừa biến mất khiến khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần, cả hai đều có chút lưu luyến không rời.
Ông Trình không hiểu nội tình, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước biểu hiện của bà Trình lúc nào cũng ăn to nói lớn: “Mẹ nó, bác sĩ Phương chỉ là tạm thời chuyển ra ngoài một khoảng thời gian, bà làm cứ như là sinh ly tử biệt thế hả?”
Bà Trình lau khóe mắt đầy nước: “Ông cũng không phải không biết, tôi lúc nào cũng muốn có một đứa con trai, Tiểu Phương đối với chúng ta tốt như vậy, tôi còn chưa kịp thương nó, nó đã đi, tôi không đau lòng sao được?”
“Thế được thôi, chúng ta nhận Tiểu Phương làm con nuôi, thỏa mơ ước có con trai của bà!” ông Trình nhanh mồm nhanh miệng nói.
Bà Trình và Phương Chi Viễn cũng không nói tiếp, chỉ nhìn nhau cười, Trình Mai Tây bất ngờ mở miệng: “Bác sĩ Phương, cảm ơn anh!”
Phương Chi Viễn nghe được lời của Trình Mai Tây, quay lại nói với bà Trình: “Cô, cháu có lẽ phải đi một thời gian, cháu lên nhà thu dọn đồ đạc chút.”
Cả nhà 3 người Trình Mai Tây đứng nhìn Phương Chi Viễn đi. Sau khi trải qua sự cãi vã cùng cả nhà Lục Tử Minh, lại gặp được Phương Chi Viễn chân thành trọng tình, trái tim đã chết của họ dường như lại hồi phục lại lần nữa, chẳng qua là, cả ba người lúc này đều đang mang những tâm sự khác nhau.
Phương Chi Viễn sau khi lên tầng không bao lâu, liền quay lại nhà ấm trồng hoa, tuyên bố với cả nhà Trình Mai Tây: “Luật sư Khả đã đưa đơn kiện giao cho tòa án, tòa án đã thụ lý, 20 ngày sau sẽ mở phiên tòa.”
Ông Trình kích động đứng dậy, nắm lấy tay Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, cám ơn cháu, nhờ cháu chuyển lời cảm ơn của chú tới luật sư Khả.”
Phương Chi Viễn lắc đầu: “Chú, chú đừng ngại, dù sao cháu và Khả Dĩ An cũng là bạn lâu năm rồi, cho dù về việc công hay việc tư, cậu ấy cũng sẽ tận tâm tận lực giúp cho Mai Tây.”
Ông Trình gật đầu: “Tiểu Phương, đại ân khó mà nói hết được, cháu hãy nhờ luật sư quan tâm Mai Tây nhé.”
Phương Chi Viễn đi tới trước mặt Trình Mai Tây: “Tòa án sẽ chuyển thư mời tới Lục Tử Minh trong khoảng 5 ngày tới, em cần có sự chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, người nhà họ Lục nhận được giấy của tòa án chắc chắn sẽ tới đây gây chuyện!”
Trình Mai Tây đồng ý: “ Em biết, em sẽ cố gắng nhanh chóng khỏe lên.”
Phương Chi Viễn có chút lưu luyến rời khỏi nhà ấm trồng hoa, nơi này hoa tươi vô vàn, tình cảnh này đã nhiều năm chưa xuất hiện. Nhiều khi anh nghĩ, cứ như vậy, ở đây bầu bạn cùng người phụ nữ mà anh yêu mến. Nhưng mà, anh không thể không tạm thời rời đi, vì lợi ích của cô, anh tin tưởng rằng, mình rời đi, là vì sự trở về tốt đẹp hơn.
Lên tầng 2 thu dọn đồ đạc, anh lấy ra chiếc vợt cầu lông đã lau sạch sẽ lúc trước, cất nó vào vali hành lý, cũng đến thời điểm tỷ thí một phen với Khả Dĩ An rồi.
Lúc Phương Chi Viễn đi xuống, cả nhà Trình Mai Tây đã quay lại nhà, ông Trình đang chơi cờ trong phòng khách, một mình chơi cho hai người, bà Trình đang bận rộn trong bếp, hôm nay Phương Chi Viễn muốn đi, bà muốn chuẩn bị mấy món tủ.
Phương Chi Viễn nhẹ nhàng hỏi ông Trình: “Mai Tây đâu ạ?”
“Lúc cháu lên tầng, chú cho nó tập thêm một lúc, bây giờ đang mệt nên nghỉ ngơi.”
Phương Chi Viễn nhìn xuống bàn cờ vây ông Trình đang bày, đây là một môn giải trí mà lúc còn sống ông Phương rất thích. Khi đó hai cha con thường hay chơi cờ, Phương Chi Viễn thường là tướng bại trận, nhưng lại hay thích khích ông Phương chơi cùng, sau đó lúc thua sẽ ăn vạ. Sau khi ông Phương mất, bộ cờ vây này vẫn luôn vứt ở phòng khách , hôm nay ông Trình mang nó ra lau sạch sẽ, dường như có thể quay lại những ngày tháng đó.
Lời của ông Trình làm gián đoạn ký ức của Phương Chi Viễn: “Cháu biết chơi cờ vây không?”
“Cháu biết sơ sơ, nhiều năm lắm rồi không chơi.” Phương Chi Viễn buồn bã trả lời. Người đánh cờ đã mất, nhiều năm rồi anh chưa từng chơi lại
“Vậy cháu chơi quân đen, chú quân trắng.” ông Trình nghe Phương Chi Viễn nói nhiều năm không chơi, liền để anh đi nước đầu.
Phương Chi Viễn cũng không từ chối. Nhiều năm trước chơi cùng ông Phương, annh cũng là cầm quân đen, hôm nay chuyện cũ tái hiện, cảnh tượng lại cùng những năm trước tương tự.
Ông Phương là kiến trúc sư, ông nội từng là giáo sư đại học Bắc Kinh, từ nhỏ đã có gia truyền, sau mấy ván, ông Trình chính thức nhận thua: “ Tiểu Phương à, cháu nói có mười mấy năm không chơi cờ, vậy thì nội công của cháu thực sự là thâm hậu đấy!”
Phương Chi Viễn mỉm cười: “Ba cháu năm đó là cờ vây cấp 9, từng là đại diện thành phố đi thi cờ vây cấp quốc gia, cháu đi theo ông ấy học từ bé, cũng học được chút ít.”
“Chỉ học được chút ít mà đã tới mức này, vậy ba cháu chắc chắn là vô cùng cao siêu rồi. Ba cháu lẽ nào là Phương Tùng Sênh?” ông Trình ngạc nhiên hỏi.
“Chú, chú quen ba cháu ạ?” Phương Chi Viễn vô cùng ngạc nhiên.