Thật ra trước khi đến nơi này, Nghiêm Khải cũng đã nghĩ qua vô số lần, lúc hai người ở chung sẽ là hình ảnh thế nào, nhưng dù thế nào cũng sẽ không nghĩ được, bản thân mình lại ở phòng khách xem báo, mà cậu ấy thì ngủ trong phòng ngủ. Càng không nghĩ đến chính là, cho dù như vậy mình cũng cảm giác thật sự… thoả mãn.
Trong một đêm đã ngây thơ đến như vậy, cả chính mình cũng thấy có chút buồn cười.
Buổi chiều ba giờ, Phương Nhạc Cảnh rốt cuộc tỉnh ngủ triệt để, đi dép lê xuống lầu.
Nghiêm Khải đặt báo lên bàn. “Lần này tỉnh thật chưa?”
Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. “Muốn nghe lời thật không?”
“Lời thật là tỉnh ngủ hay là chưa tỉnh ngủ?” Nghiêm Khải hỏi.
Phương Nhạc Cảnh nói. “Chưa tỉnh ngủ.”
Nghiêm Khải quyết đoán nói. “Vậy tôi đây muốn nghe nói dối.”
Phương Nhạc Cảnh bị chọc cười, ngồi xổm trước bàn trà ăn ô mai.
“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Nói trước để dì chuẩn bị sẵn.”
“Không quá đói.” Phương Nhạc Cảnh khoanh chân ngồi ở trêи thảm, ngẩng đầu nhìn anh. “Hay là chúng ta tự làm?”
Nghiêm Khải buồn cười. “Chúng ta?”
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, sửa lời nói. “Tôi.”
“Tôi rất vui lòng hỗ trợ.” Nghiêm Khải nhướn mày. “Chỉ cần cậu không chê tôi quấy rối.”
“Thời gian còn sớm.” Phương Nhạc Cảnh xem đồng hồ treo tường, đứng lên nói. “Hay tôi lại đi ngủ một lúc.”
Nghiêm Khải đau đầu, vươn tay kéo cậu về sô pha. “Buổi tối ngủ tiếp.”
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh quay đầu vô tội nhìn anh. “Vậy hiện tại cần làm gì?”
Nghiêm Khải:……
Biểu tình Phương Nhạc Cảnh vô cùng nghiêm túc.
Không khí có vẻ cũng không tệ lắm, Nghiêm Khải hạ quyết tâm, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, mắt Phương Nhạc Cảnh bỗng sáng lên. “A, có trò chơi điện tử.”
Nghiêm Khải nhất thời không phản ứng kịp. “Hả?”
Phương Nhạc Cảnh chạy đến bên cạnh TV, lấy tay cầm từ bên dưới ra, chờ mong nói. “Có thể chơi không?”
“… Đương nhiên.” Tâm tình Nghiêm Khải có chút phức tạp, hơn nữa rất muốn đánh tên Mục Thu cho anh mượn toà biệt thự này một trận – trong nhà có thứ này vì sao không giấu đi hả. (Anh Mục Thu toàn bị bạn bè mình doạ đánh =))))
Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng hoan hô, cắm ổ điện vào rồi rủ rê. “Chơi cùng tôi đi?”
Biểu tình Nghiêm Khải cứng đờ.
Phương Nhạc Cảnh thử nói. “Không phải anh không biết chơi chứ?”
Nghiêm Khải:…
Không biết thật.
Phương Nhạc Cảnh ngoắc ngoắc ngón tay với anh. “Tôi dạy cho anh.”
Nghiêm Khải đành phải ngồi dưới đất với cậu, tiếp nhận một tay cầm điện tử.
Con lợn màu xanh lá cây trong TV đánh thẳng về phía trước, nhìn vui thích lại vô ưu.
Phương Nhạc Cảnh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, nom có vẻ một lòng một dạ muốn chơi trò chơi, Nghiêm Khải cũng chỉ phối hợp với cậu đi về phía trước, qua một cửa lại một cửa, cho đến cuối cùng cứu được công chúa.
“Thắng rồi.” Phương Nhạc Cảnh ném tay cầm qua một bên, sau đó ôm đệm dựa ngã xuống thảm. “Hoa mắt quá.”
Nghiêm Khải cười lắc đầu. “Con nít không lớn được.”
“Anh rõ ràng cũng chơi rất vui vẻ.” Phương Nhạc Cảnh duỗi người.
“Tôi là vì phối hợp cậu.” Nghiêm Khải nằm ở bên người cậu. “Hơn nữa công chúa nhất định sẽ không nguyện ý nhìn đến, cuối cùng cứu nàng lại là một con heo.”
Phương Nhạc Cảnh bị chọc cười, xoay người đối diện với anh.
“Bao lâu nữa mới quay xong?” Nghiêm Khải hỏi cậu.
“Ba bốn tháng nữa.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Nếu như tất cả đều thuận lợi.”
“Vậy cậu còn có hơn một trăm ngày để suy xét, tương lai đến cùng muốn đi con đường nào.” Nghiêm Khải vuốt vuốt chóp mũi cậu. “Cho dù chọn cái gì, tôi đều muốn cậu sẽ không hối hận trong tương lai.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh cười cười, nhìn qua có chút buồn ngủ.
Nghiêm Khải tìm ra một đĩa CD, chỉnh âm thanh nhẹ nhàng nhất.
Mặt trời chậm rãi xuống núi, Phương Nhạc Cảnh vốn dĩ cuộn tròn ngủ say sưa trêи thảm, sau đó không biết mơ thấy cái gì, mày có chút nhăn lại.
Nghiêm Khải dịu dàng cầm tay cậu.
Đại khái là cảm thấy được độ ấm trong lòng bàn tay, Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng an ổn một lần nữa, thậm chí còn chủ động cọ cọ lại gần anh một chút.
Chóp mũi tiếp xúc với sợi tóc mềm mại, Nghiêm Khải cũng có chút ngứa tâm, như là bị mèo nhỏ cào, vì thế có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gáy cậu.
Phương Nhạc Cảnh ở trong mộng né tránh, cả người đều chui vào lòng anh.
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, không biết qua bao lâu, một ngọn đèn nhợt nhạt mới sáng lên bên trong phòng khách.
“Ưm.” Phương Nhạc Cảnh mơ mơ màng màng mở to mắt.
“Nên dậy thôi.” Nghiêm Khải kéo kéo cậu. “Chín giờ tối rồi, có đói bụng không?”
Phương Nhạc Cảnh lười biếng. “Có.”
“Mệt thì đừng làm cơm nữa.” Nghiêm Khải chỉnh chỉnh tóc cho cậu. “Muốn ăn cái gì, tôi gọi mang đến đây.”
“Nấu bát mì là được rồi.” Phương Nhạc Cảnh kéo cánh tay anh đứng lên. “Anh ở phòng khách chờ tôi.”
Nghiêm Khải kiên định theo vào phòng bếp.
May mắn ban ngày dì giúp việc mua nhiều đồ ăn, hai người nấu mì xong rất nhanh. Sau khi cơm nước, Phương Nhạc Cảnh vừa dọn phòng bếp vừa oán giận. “Làm sao đây, đột nhiên không muốn về trường quay.”
Nghiêm Khải cầm chén bỏ vào bồn nước giúp cậu. “Vậy thì cứ ở lại đây.”
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ. “Nếu chủ nhà đến thì làm sao đây?”
Nghiêm Khải trả lời. “Trực tiếp đuổi ra.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Quyết định vậy đi.”
Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối đương nhiên sẽ không buồn ngủ, vì thế hai người thực ngây thơ trèo lên sân thượng, vừa thư giãn vừa nói chuyện phiếm.
Hai người ngồi trêи xích đu lớn cũng rất thoải mái, có điều là ở giữa hơi lõm vào, nằm trêи đó sẽ vô thức dịch gần lại nhau. Nghiêm Khải đối với chuyện này tất nhiên là cầu còn không được, Phương Nhạc Cảnh sau khi điều chỉnh vị trí bảy tám lần, cũng thôi phí công, như chú mèo nhỏ lười biếng cuộn tròn bên người anh.
Chân trời nổi gió, Nghiêm Khải cầm chăn bên cạnh đắp lên người cậu. Màn đêm se lạnh, dường như thân thể bên cạnh càng trở nên ấm áp, do dự nhiều lần, anh cuối cùng nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy bờ vai cậu.
Phương Nhạc Cảnh thất thần nhìn những ngọn đèn xa xa, như thể không cảm giác được gì.
“Nhạc Nhạc.” Giọng Nghiêm Khải mang vẻ chần chờ mà ngay cả chính anh cũng chưa cảm thấy.
“Được.” Phương Nhạc Cảnh vẫn nhìn về phía trước.
Nghiêm Khải nói. “Anh…”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh ngắt lời anh.
Nghiêm Khải cảm giác đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn, đáy mắt chất chứa ý cười. “Được.”
“Em biết anh muốn nói gì sao?” Nghiêm Khải mờ mịt nhìn cậu.
“À… Có lẽ là ngày mai muốn ăn cái gì?” Phương Nhạc Cảnh cong cong khoé môi.
“Nhạc Nhạc.” Nghiêm Khải có chút bó tay.
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng, xốc chăn lên nhảy xuống xích đu. “Em về nghỉ đây.”
Nhưng cậu chưa đi được hai bước thì đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Nghiêm Khải ôm lấy cậu từ phía sau.
Phương Nhạc Cảnh hơi hơi cúi đầu, khóe môi nhẹ cong.
“Chúng ta thử nhé?” Giọng Nghiêm Khải khàn khàn.
Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh ở phía sau. “Em muốn nhìn.”
Nghiêm Khải xoay người cậu lại.
Đáy mắt Phương Nhạc Cảnh lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn.
“Sớm biết anh thích em rồi phải không?” Nghiêm Khải xoa xoa cằm cậu.
“Không có.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng lắc đầu.
Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng, hôn hôn mái tóc đen tinh tế. “Không sao, bây giờ biết là được rồi.”
Thiên hà rực rỡ cuối chân trời, gió dịu dàng thoang thoảng bên tai.
Tối nay, Phương Nhạc Cảnh vẫn ôm chăn như cũ, một mình ngủ an ổn ngọt ngào. Nhưng Nghiêm Khải ở phòng bên cạnh lại trằn trọc không yên, hai ba lần ngồi dậy rồi lại nằm, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà cho qua thời gian.
Ngàn lần không nghĩ tới, sau khi thổ lộ thì ngay cả hôn cũng không được, đã bị phái trở về phòng ngủ.
Nói ra cũng thật doạ người mà…
Nhưng dọa người là một chuyện, anh cũng không muốn xông vào phòng bên, vừa rất thô lỗ, vừa sợ doạ người bỏ chạy. Vì thế sau khi đếm cừu nửa ngày, Nghiêm Khải đơn giản ngồi dậy mở máy tính xem văn kiện. Sau khi xem xong toàn bộ văn kiện thì cũng vừa vặn bốn giờ sáng, nhưng một chút cũng không buồn ngủ, vì thế tiện tay vào diễn đàn, tính toán xem chút tin tức.
Nhưng trước khi mở vào tin giải trí, anh đã bị một bài viết đầu trang chủ hấp dẫn ánh mắt – “Tôi vừa mới thổ lộ với người mình thích!”
Nếu là bình thường, Nghiêm Khải sẽ khinh thường bài viết não tàn này, nhưng đại khái là vì trong bóng đêm rất dễ dàng lạc lối, tự nhiên cũng có cảm giác đồng cảm, vì thế liền thuận tay bấm vào.
Người đăng bài là một tài khoản có màu hồng, bài trêи cùng nói rằng mình đã thầm mến học trưởng rất lâu, thế nhưng vẫn không dám thổ lộ gì đó, vô cùng xấu hổ. Sau đó một đám trạch nam bên dưới bô bô sôi trào, ríu rít bày tỏ nếu không dám thổ lộ thì đừng có thổ lộ, hóng hớt chiều cao cân nặng số đo ba vòng, lăn giường xếp hình gì gì đó, khát vọng tình yêu không cần nói cũng có thể hiểu. Nhưng đáng tiếc bọt xà phòng rất nhanh đã bị chọc thủng, bởi vì chủ nhà nhanh chóng đăng một bài, trình bày chi tiết chính mình tối hôm qua lừa học trưởng về nhà như thế nào, hơn nữa thở gấp tiến hành sắc dụ, cuối cùng thuận lợi đẩy lên giường, trải qua tốt đẹp, đơn giản hào phóng không thể so được. Vì thế trạch nam cũng chỉ vừa tan nát cõi lòng vừa sục sôi bình luận, tỏ vẻ chủ nhà trâu bò đừng có dừng! Sau đó vào thời điểm nhiệt liệt nhất, đột nhiên có người kinh hô tư liệu chủ nhà vì sao lại là nam, hôm trước còn đăng bài xin GV! Vì thế trong nháy mắt toàn diễn đàn bắt đầu quỷ khóc sói tru, quần đã cởi rồi mà còn chịu loại kinh sợ này, rất dễ không dựng được đó! Em gái em mau ra đây làm sáng tỏ tên con trai đáng khinh kia là anh trai của em! Mà chủ nhà đại khái cũng bị người tràn vào trang cá nhân mình ồ ạt làm cho hoảng sợ, qua nửa ngày mới bình luận – tôi vốn là nam mà, là nam thì không thể có bạn trai hả?
Vì thế thế giới im lặng trong nháy mắt.
Nghiêm Khải tiện tay tắt trang, tâm tình hơi có chút phức tạp. Vì cái gì người khác sau khi thổ lộ đã có thể đẩy lên giường, chính mình chỉ sờ soạng tay một chút đã bị đá ra? Hay là vì mình chưa từng yêu đương thật sự, cho nên hơi thiếu thốn kinh nghiệm?
Mặc dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng loại tiến độ này tựa hồ cũng có chút chậm thật, vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời, giám đốc Nghiêm tạo tài khoản, đăng bài thành khẩn xin cố vấn – đương nhiên không ngốc đến độ nói rõ mười mươi, nhưng mà cũng cơ bản biểu đạt được điểm mấu chốt “ngày đầu tiên thổ lộ cả tay cũng không được sờ nhiều” này.
Trạch nam đêm khuya phần lớn đều cô đơn, vì thế trong nháy mắt đã có vô số trả lời, người đầu tiên là cảm khái chủ nhà nhất định muốn khoe mình có bạn gái, tâm cơ quá sâu không thể giao thiệp, đảng khoe khoang gì đó chúng tôi một chút cũng không ghen tị. Sau đó bắt đầu trở lại vấn đề chủ nhà, rối rít bày tỏ thật là quá ngây thơ, chủ nhà đừng có nói xạo, nhà ngươi nhất định là không “dựng” được.