Sau khi xử lý tốt vết thương trêи cánh tay Tề Thụy, đạo diễn cũng chuẩn bị cho lần quay thứ hai. Tề Thuỵ tất nhiên biết bản thân bị người đá trúng nên mới ngã, chẳng qua cũng không nghĩ nhiều, lại lười so đó với đám diễn viên quần chúng. Nắng trời rất gắt, hắn thầm nghĩ quay nhanh một chút rồi trốn vào bóng râm.
Lúc bắt đầu quay lần này ngược lại thực thuận lợi, Tề Thuỵ sau khi ngã xuống đất, diễn viên quần chúng liền chen chúc mà bắt đầu đấm đá, nhìn qua rất hung hãn. Trương Nghị xen lẫn ở bên trong, tìm đúng cơ hội đạp một cú – khi gã còn trẻ có tâm nguyện làm ngôi sao cho nên cố ý học qua công phu quyền cước, biết rõ đánh nơi nào mới có thể đau nhưng không lưu dấu vết.
Tề Thuỵ bất ngờ không kịp đề phòng bị gã đá trúng, một hơi không thở được thiếu chút nữa nghẹn họng, chỉ là không đợi hắn hít khí, Trương Nghị đã lại đánh tới. Vây xung quanh ít nhất cũng mười người, Tề Thuỵ chỉ thấy tất cả mọi người trưng ra bộ mặt dữ tợn đánh mình, cũng không biết là ai ra tay ác liệt, muốn kêu ngừng lại bị chân đá loạn trúng ngực, nhất thời đau đến tê liệt.
Đạo diễn vừa mới bắt đầu còn có cảm giác không tệ, không tin được hỏi đạo diễn bên cạnh. “Kỹ xảo diễn xuất của Tề Thuỵ từ lúc nào trở nên mạnh mẽ như vậy?”
“Đúng vậy.” Phó đạo diễn cũng buồn bực. “Cái này cũng quá thảm đi.”
“Cắt!” Đạo diễn đứng lên.
Trương Nghị tranh thủ thời gian đánh tiếp một cú, sau đó tản ra cùng mọi người, mặt mày hớn hở chờ nhận cơm hộp.
Tề Thuỵ đứng lên từ mặt đất, nhìn qua có chút chật vật.
“Vẫn không được, cần phải quay lại lần nữa.” Đạo diễn nói. “Cho dù là gặp rủi ro thì cũng là hổ lạc bình dương (1), biểu tình vừa rồi của cậu rất giả.” Còn nửa câu ông chưa nói, không giống với anh hùng chịu nhục, mà thật sự như bị đánh thảm.
Tề Thuỵ ngồi ở trêи ghế, nửa ngày mới thở đều được, mọi người ở trường quay thấy hắn không nói lời nào cũng đều tự giác im lặng, hoàn toàn không biết cái gì lại chọc phải hắn rồi.
“Sao vậy?” Willy cũng không hiểu, còn tưởng rằng hắn không muốn quay đi quay lại dưới nắng nóng, vì thế đưa qua một chai nước. “Nghỉ một lúc trước đã, lát nữa lại quay.”. Truyện Full
“Mẹ nó là ai tìm những người này?” Tề Thuỵ không thể nhịn được nữa, hung hăng ném chai nước trêи tay xuống đất.
Diễn viên quần chúng hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Những người khác trong đoàn phim cũng có chút khó hiểu, phó đạo diễn nhíu mày. “Là tôi tìm đến, có vấn đề gì?”
“Có biết quay phim không hả!!” Tề Thuỵ đứng lên, toàn thân đau mỏi ngực khó chịu, quả thực như bị nội thương.
Được rồi đó, mọi người còn lại trong đoàn phim đều nói thầm trong lòng, người khác rõ ràng quay rất tốt, sao không nói là kỹ năng diễn xuất của cậu rất giả, ôm đầu lăn qua lăn lại thôi mà một chút cảm giác thẩm mỹ cũng không có.
“Vừa rồi là ai đánh tôi? Ai?!” Tề Thuỵ vươn tay chỉ vào đám đông diễn viên quần chúng.
Mọi người còn lại đều bị dọa đến không nói lời nào, chỉ có một người lớn gan ngượng ngùng nói. “Chúng tôi đều đánh.”
Tề Thuỵ bạo phát. “Đừng tưởng rằng ông đây—”
“Tề Thuỵ!” Trước khi hắn ta nói lời quá phận, Willy kịp thời lớn tiếng cắt ngang. Tính tình Tề Thuỵ hắn rõ ràng nhất, sau khi nổi nóng hoàn toàn có thể ăn nói không suy nghĩ.
Tề Thuỵ che ngực ho khan.
Mọi người trong đoàn phim đều không hiểu ra sao, tâm nói cuối cùng vì sao lại tức giận hử, có xong được hay không đó.
“Đến cùng là sao thế?” Đạo diễn cau mày hỏi.
Tề Thuỵ há miệng thở dốc tức giận, trêи thực tế hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể quy kết là đám người này ghen tị mình là diễn viên chính, cho nên mới tìm cơ hội trút giận – tuy rằng nghe vào có chút kỳ quái, nhưng mà hắn cũng không tìm được lý do khác.
“Nghỉ một lúc đi, sau đó tiếp tục quay.” Thấy hắn không nói lời nào, đạo diễn cũng không hỏi nhiều.
Tề Thuỵ ngồi trở lại ghế dựa, hung hăng trừng mắt với diễn viên quần chúng.
Mọi người quay quay đầu, cảm giác người này đại khái nhất định có vấn đề.
Thời điểm quay lại lần thứ ba, Tề Thuỵ đã hạ quyết tâm muốn tìm ra tên đầu sỏ gây chuyện, nhưng đáng tiếc lần này quay thật sự rất thuận lợi, vài phút sau đã kết thúc phân cảnh. Nhưng điều này cũng khiến hắn nắm chắc một ý tưởng khác, đối phương hiển nhiên không phải vì quay phim cho nên đánh loạn, rõ ràng là cố ý!
“Hôm nay cậu đến cùng là làm sao?” Thấy hắn sau khi quay xong vẫn trừng mắt xem lại cảnh diễn, Willy thật sự rất là buồn bực.
Tề Thuỵ phiền lòng nôn nóng, cũng không muốn nói thêm nữa, cả người nhìn qua cứ như là phiên bản khác của Thiên Lôi.
Vì thế diễn viên quần chúng sau khi nhận cơm hộp xong liền tấp nập không ngừng rời khỏi trường quay, nói nói tỏ vẻ quay phim nhiều, cũng chưa từng gặp qua diễn viên chính nào hẹp hòi như vậy.
Ngô Phi sau khi thuận lợi quay hết toàn bộ quá trình, nhếch nhếch khoé miệng, xoay người đi ra khỏi chùa, cắt chỉnh đơn giản một chút rồi gởi cho Thẩm Hàm.
Bởi vì vẫn không có nói với Dương Hi, cho nên chuyện này hiển nhiên cũng không thể chia sẻ với nhau. Không thể chia sẻ gì đó quả thực khiến người sốt ruột! Thật vất vả đợi đến buổi tối, xem chừng Phương Nhạc Cảnh cũng quay xong, Thẩm Hàm lập tức ôm điện thoại gọi đến, nói với cậu chuyện này.
“Thật hả?” Phương Nhạc Cảnh bật cười như dự kiến.
“Đương nhiên là thật.” Thẩm Hàm hừ hừ. “Mặc kệ tương lai hắn thế nào, hiện tại đấu một trận ra trò đã rồi nói!”
“Cậu khôi phục thế nào rồi?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Thẩm Hàm nói. “Đã xuất viện, sẽ đến phim trường nhanh thôi.” Nghĩ nghĩ một hồi lại nhớ ra. “Quán ăn chay còn mở không?”
“Đương nhiên.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи giường.
Thẩm Hàm vui sướиɠ, sắp có thể ăn quán mới gì gì đó, thật sự là vô cùng tuyệt vời.
Mà trước khi Thẩm Hàm gặp được Phương Nhạc Cảnh, một người khác đã đến trước cậu ta.
“Xin nghỉ sao?” Nghiêm Khải hỏi qua điện thoại.
“Ừ, có điều chỉ có một ngày rưỡi.” Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trêи ghế lắc lư. “Không biết có bị ai bắt được không?”
“Đừng sợ, tôi sẽ nhắn thời gian địa điểm vào di động, sẽ có người tới đón cậu.” Nghiêm Khải hỏi. “Muốn ăn cái gì?”
“Tôi không quen thuộc khu vực này.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Chưa từng rời khỏi phim trường.”
“Vậy tôi quyết định thay cậu.” Nghiêm Khải cười cười. “Phải đi rồi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh ôm đệm dựa, giọng điệu mang theo nét trẻ con.
“Bạn gái?” Phùng Chử vừa vặn vào cửa.
“Làm sao có thể.” Phương Nhạc Cảnh bật cười.
“Hù chết tôi.” Phùng Chử đưa cho cậu một chai nước. “Ngày mai cậu đến cùng muốn đi đâu?”
Phương Nhạc Cảnh nói. “Trong nhà có việc.”
“Thật sự không cần tôi đi cùng?” Phùng Chử nhắc nhở. “Hiện tại cậu là đại minh tinh, rất nhiều chuyện tự mình làm không tiện.”
“Không cần, sẽ có người tới đón tôi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Yên tâm đi, tôi sẽ trở về đúng giờ.”
“Cũng được, có chuyện thì cứ gọi ngay cho tôi.” Bởi vì công ty đã dặn dò qua trước đó, cho nên Phùng Chử cũng không có can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của cậu quá nhiều.
Vì cố gắng hết sức không để người phát hiện, Phương Nhạc Cảnh ra ngoài vào lúc rạng sáng bốn giờ, tại con đường đã hẹn trước, quả nhiên có một tài xế đang chờ. Bốn phía đều không có một bóng người, đèn đường mơ màng nhàn nhạt, trong không khí cũng có nét lạnh se se.
Tài xế trầm mặc ít lời, Phương Nhạc Cảnh ngồi ở ghế lái phụ, cảm giác có chút buồn cười, có chút giống như đang hoạt động ngầm.
Hơn một giờ sau, xe nhỏ vững vàng đỗ ở gara của một toà biệt thự, ánh đèn bên trong phòng khách ấm áp. Nghiêm Khải đang ngồi ở trêи sô pha cười nhìn cậu. “Chúc mừng cậu vượt ngục thành công.”
Phương Nhạc Cảnh nhìn nhìn bốn phía. “Là nhà anh hả?”
“Không phải, mượn của bạn, hắn không ở trong nước.” Nghiêm Khải đưa cho cậu một ly nước. “Cậu có thể tạm thời xem nơi này là nhà.”
Đại khái là bởi vì gần đây ngủ không đủ giấc, sắc mặt Phương Nhạc Cảnh nhìn qua thế nào cũng không tốt. Nghiêm Khải cầm lấy túi sách cậu đặt ở trêи sô pha. “Thời gian còn sớm, ngủ thêm một giấc đi.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh dụi dụi mắt, ngáp dài đi vào phòng ngủ.
Nghiêm Khải đóng cửa phòng ngủ lại cho cậu, sau đó liền dựa vào hành lang. Nếu trước đây mình đối xử với cậu ấy tốt, còn có thể hiểu thành là do muốn ký kết hợp đồng phát triển vào giới giải trí, vậy thì bây giờ, dựa vào trí thông minh của cậu ấy, không cảm thấy khác thường mới là lạ. Mà nếu như cảm nhận được, còn đồng ý đến, điều ấy có phải thể hiện rằng, thật ra cũng không phải chỉ một mình mình đơn phương?
Nghĩ đến điều này, khoé môi Nghiêm Khải cong lên, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh.
Bức màn che nắng bên trong phòng ngủ có hiệu quả rất tốt, cho nên Phương Nhạc Cảnh ngủ đến mười giờ sáng mới tỉnh lại, ôm chăn cọ cọ, nằm thật sự rất thoải mái, có chút không muốn rời giường.
Nửa tiếng sau, Nghiêm Khải nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng ngủ, muốn xem thử cậu tỉnh hay chưa.
Phương Nhạc Cảnh nằm ở trêи giường, quay đầu nhìn anh.
Nghiêm Khải nhướn mày. “Nằm lỳ trêи giường không phải thói quen tốt.”
Giọng Phương Nhạc Cảnh khàn khàn. “Chưa tỉnh ngủ.”
“Ra ăn chút gì đã.” Nghiêm Khải đứng ở cửa phòng ngủ.
Phương Nhạc Cảnh vùi đầu vào gối. “Ừa.”
Nghiêm Khải đóng cửa phòng ngủ lại cho cậu một lần nữa, xoay người đi xuống lầu. Phương Nhạc Cảnh dùng sức duỗi cái eo lười biếng, sau khi rửa mặt thì đi đến phòng ăn, thấy Nghiêm Khải lấy sữa ra, thuận tiện hỏi. “Anh làm hả?”
Nghiêm Khải bình tĩnh. “Ừ.”
“Gạt người.” Phương Nhạc Cảnh rõ ràng không tin.
Nghiêm Khải bật cười. “Dì giúp việc đi rồi, không biết cậu thích ăn cái gì, cho nên mỗi kiểu làm một ít.”
Điểm tâm trêи bàn rất phong phú, Phương Nhạc Cảnh bưng một chén vằn thắn nhỏ lên, cúi đầu ngoan ngoãn ăn.
“Gầy rồi.” Nghiêm Khải ngồi đối diện cậu. “Ăn không đủ no sao?”
“Làm sao có thể.” Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Đạo diễn cũng nói tôi rất gầy, còn cố ý dặn phải thêm cơm.”
“Có thích ứng kịp với tiết tấu đoàn phim không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Tàm tạm.” Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ. “Mệt hơn so với đi làm trước đây, nhưng cũng vui hơn khi đi làm.”
“Tôi có hỏi qua đạo diễn Trương, ông ta cũng nói cậu biểu hiện không tệ.” Nghiêm Khải hỏi. “Vậy tương lai tính thế nào?”
“Không biết.” Phương Nhạc Cảnh cắn thìa. “Còn chưa nghĩ rõ ràng, chờ thêm một thời gian nữa lại nói.”
“Gần đây không thiếu địa điểm chơi vui, nhưng đại khái cậu không thể đi được.” Nghiêm Khải nói. “Chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở biệt thự.”
“Cũng không tệ lắm.” Phương Nhạc Cảnh lười biếng. “Coi như là nghỉ ngơi.”
“Tâm tính thật tốt.” Nghiêm Khải xoa xoa đầu cậu. “Bị nhốt ở nhà cũng vui vẻ như vậy.”
“Có thể ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh lại ngáp một cái, gần đây cậu thật mệt – tuy rằng không phải lúc nào cũng quay phim, nhưng thường quay một lần là trọn cả ngày, một ngày ngủ chỉ có ba bốn tiếng là chuyện thường.
Nghiêm Khải thở dài ở trong lòng, đưa cho cậu một ly sữa. “Ăn xong liền tiếp tục đi ngủ đi, nơi này rất im lặng, cậu có thể ngủ đã rồi tỉnh, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy.”
Thật sự là… một quý ông tốt.