- Có vẻ là một người khác –
Nghiêm Khải nắm chặt tay cậu, hai người đồng thời nhẹ nhàng mở hộp ra, một chiếc đồng hồ màu trắng sạch sẽ lại đơn giản yên lặng nằm trên lớp nhung đen dưới ánh đèn tản ra một vầng sáng nhàn nhạt.
" Đặc biệt làm ra cho em, toàn thế giới chỉ có một cái." Nghiêm Khải nói, " Thợ điêu khắc vẫn hỏi anh cả đời chỉ có một cơ hội, có phải đã xác định người này không."
" Sau đó anh trả lời thế nào?" Phương Nhạc Cảnh hỏi.
" Sau đó anh liền nói cho ông ta biết, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa thì cũng chỉ làm duy nhất một lần cho một người duy nhất, dù sao hẹn trước cũng không dễ dàng." Nghiêm Khải nói nhẹ nhàng như chuyện hiển nhiên.
Phương Nhạc Cảnh bật cười tay trái cùng anh gắt gao cùng nắm một chỗ.
Mặt trong dây đồng hồ có khắc ký hiệu tinh xảo là viết tắt tên của hai người như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
" Có thích hay không?" Nghiêm Khải hỏi.
" Ân." Phương Nhạc Cảnh tựa vào trong lòng ngực anh, " Cảm ơn."
" Nói cảm ơn là xong sao?" Nghiêm Khải cắn vành tai cậu, thanh âm khan khan lại hấp dẫn.
Nút thắt áo ngủ bị giải khai, lộ ra thân thể trắng nõn thon dài, bởi vì quay phim trên đó còn không ít vết bầm xanh tím. Động tình là lúc tát cả vạn vật trên thế gian này đều không tồn tại chỉ còn lại tình dục như nước thật lâu không muốn tiêu tan, như nghi lễ hiến tế của vu tộc trần đầy thành kính cúng bái và điên cuồng cấm kỵ.
Ngập trong hương hoa hồng.
Sáng hôm sau, Phương Nhạc Cảnh nằm trọn trong ổ chăn mềm ấm áp, lông mi run nhè nhẹ.
Tuy tối hôm qua mệt chết đi được nhưng đồng hồ sinh học vẫn đúng giờ réo vang đem cậu từ trong mơ bừng tỉnh lại.
" Ngoan thời gian còn sớm." Nghiêm Khải trên lưng cậu vỗ vỗ, " Hôm nay em nghỉ phép."
" Ân." Phương Nhạc Cảnh ôm thắt lưng anh, rất nhanh đã ngủ trở lại, vô cùng ấm áp an tâm. Nghiêm Khải tùy tay lấy di động gửi tin nhắn cho Philip.
" Nhạc Nhạc muốn nghỉ phép?" Ansel nghe được tin tức có chút nhíu mày, " Có phải do hôm qua ngâm mưa lâu nên hôm nya bị cảm?"
" Đúng vậy đúng vậy." Philip gật đầu, " Hơn nữa thân nhân của cậu ấy vừa lức đến thăm cho nên hôm nay xin ở lại khách sạn nghỉ một ngày."
" Được, không thành vấn đề." Do Phương Nhạc Cảnh luôn luôn chăm chỉ khó có một lần nghỉ ngơi Ansel đương nhiên sẽ không xét nét quá nhiều mà còn nói kết thúc công việc muốn đến thăm.
Ngàn van đừng! Philip quá sợ hãi, " Ngài vẫn là đừng đi." Nếu không tôi nhất định sẽ chết.
" Bởi vì... người nhà Nhạc Nhạc không thích người ngoại quốc để râu quai nón nhất là giống ngài vậy." Lý do này nghe tuyệt quá đi, vừa biết liền phi thường hợp lý!
Thẩm Đô Đô đang ngồi uống nước bên cạnh thiếu chút nữa phun nước đầy mặt.
Ông sáu quả nhiên rất mảnh mai mong manh dễ vỡ.
Ansel với bộ râu quai nón dài vẻ mặt khiếp sợ, " Còn có chuyện này?"
" Không sai." Philip thành khẩn gật đầu.
Ansel tâm tình phức tạp.
Trăm triệu không nghĩ tới bộ râu quai nón yêu dấu của mình cũng có ngày khiến người khác kì thị.
Thật vất vả bịa chuyện xong Philip nhẹ nhàng thở ra một hơi, gửi một tin nhắn báo cáo cho Nghiêm Khải sau đó tính toán quay lại khách sạn ngủ, kết quả vừa quay người lại thì đụng ngay Lôi Cách, vì thế nhất thời lúm đồng tiền nở như hoa. Nhưng mà không đợi hắn mở miệng đến gần thì Lôi Cách đã bước về phía Thẩm Hàm.
" Có việc gì sao?" Thẩm Hầm để ly nước xuống.
" Nhạc Nhạc hôm nay không đến phim trường." Lôi Cách hỏi, " Cậu ấy sinh bệnh sao?"
" Kỳ thật không có a." Philip đúng lúc chạy tới còn kéo chặt cánh tay hắn.
Lôi Cách:...
Thẩm Hàm:...
Không phải nói thích cô em hả, vì sao nhìn qua khí tràng không thích hợp thế này!
" Nhạc Nhạc hôm nay đi đâu ông hẳn là biết." Philip hướng hắn chớp chớp mắt, sâu không lường được.
Lôi Cách khẽ nhíu máy.
" Đúng không?" Philip nhìn về phía Thẩm Hàm.
Thẩm Đô Đô do dự một chút sau đó kiên định gật đầu.
" Có rất nhiều người yêu thích Nhạc Nhạc." Philip tiếp tục ôm cánh tay hắn cọ cọ.
Lôi Cách trầm mặc ba giây sau đó hướng Thẩm Hàm cười cười xin lỗi, " Quấy rầy."
" Không đâu." Thẩm Hàm thăm dò nhìn hắn, đây là tính toán buông tay?
Lôi Cách xoay người đi ra khỏi phim trường.
Philip tiếp tục siêng năng đu cánh tay Lôi Cách y chang con khỉ, dù hắn cao mét tám cũng không tính lùn nhưng Lôi Cách thân cao hai thước lại khỏe mạnh cho nên treo lên nhìn cũng không thấy chướng mắt.
Lôi Cách tay trái gắt gao nắm chặt thành nấm đấm rất muốn đánh một trận cái kẻ có tiền ăn chơi trác táng này.
Philip đơn giản trực tiếp ghé vào trên lưng hắn.
Hai người thất tha thất thểu một đường ra khỏi phim trường, Thẩm Hàm che hai mắt lại thật không đành lòng nhìn thẳng mà.
Đây rốt cuộc là hình ảnh quái quỷ gì...
Bởi vì Phương Nhạc Cảnh tạm thời xin nghỉ, cho nên buổi chiều đổi thành một cảnh quay khác. Trong khách sạn, Phương Nhạc Cảnh đang cùng Nghiêm Khải nấu cơm giống như quay lại thời điểm trong nước, ngọt ngào lại ấm áp.
" Không muốn trở về thì phải làm thế nào đây." Nghiêm Khải từ phía sau ôm lấy cậu.
" Vậy không cần trở về." Phương Nhạc Cảnh cẩn thận bưng canh được nấu tốt đi ra, sau đó bị nóng đến thổi thổi ngón tay.
" Ý kiến hay." Nghiêm Khải nói, ""Ở lại chỗ này làm trợ lý cho em."
" Kia Phùng Chử thì tính sao?" Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn anh.
" Không biết." Nghiêm Khải nghĩ nghĩ, " Không thì đuổi đi làm tổng tài Đông Hoàn."
" Hắt xì!" Phùng Chử ở phim trường đánh cái hắt xì, mũi có chút ngứa.
Ây ya nằm không cũng trúng đạn -_-
" Anh chừng nào về nước?" Phương Nhạc Cảnh hỏi Nghiêm Khải.
Nghiêm Khải dừng một chút, sau đó giận dữ nói, " Tối mai phải đi."
" Nhanh như vậy?" Phương Nhạc Cảnh giật mình, thời điểm trước đây mình đi công tác ở nước ngoài anh ấy cũng tới thăm, ít nhất cũng ở thời gian, như thế nào chưa tới hai ngày phải đi rồi.
" Không có biện pháp, công ty bận quá.""Nghiêm Khải nói, " Em cũng biết, gần đây Chiêm lão tiên và ba anh lui tới chặt chẽ, hai người đồng thời làm không ít việc, anh không thể lúc này ở bên ngoài nghỉ phép."
" Còn tưởng rằng anh có kỳ nghỉ ngắn hạn." Phương Nhạc Cảnh vươn tay sờ sờ má anh có chút bất đắc dĩ, " Nếu mệt vậy cần chi chạy tới đây nữa." Không nói trước còn sai múi giờ, liền tính ngồi máy bay mệt chết đi.
Nghiêm Khải nhìn cậu, " Bởi vì muốn tổ chức sinh nhật cho em." Cho dù chỉ có vài ngày ngắn ngủi cũng đáng giá.
Phương Nhạc Cảnh ôm thắt lưng anh nửa ngày cũng không nói chuyện.
Đầu vai truyền đến cảm giấc ẩm ướt ấm áp, Nghiêm Khải vươn tay nâng mặt cậu lên, " Đừng khóc."
Phương Nhạc Cảnh thanh âm rõ ràng mang theo giọng mũi, " Ừa."
" Quay xong là có thể trở về nhà rồi." Nghiêm Khải hôn hôn tóc cậu, " Lại kiên trì một thời gian nữa được không?"
" Ân." Phương Nhạc Cảnh đem anh ôm càng thêm chặt.
" Kia không cho khóc." Nghiêm Khải ôm cậu đặt lên bệ cửa sổ, " Ngoan."
Phương Nhạc Cảnh đỏ mắt nhìn anh.
" Không biết còn tưởng rằng anh khi dễ em." Nghiêm Khải dùng ngón cái giúp cậu chùi nước mắt, " Đừng khóc cười cho lão công xem cái nào."
Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt, " Không cười."
" Vậy anh đây cười cho em một cái." Nghiêm tổng rất biết nghe lời.
Phương Nhạc Cảnh thuận lợi bị đùa bật cười.
" Như vây mới đúng." Nghiêm Khải xoa bóp mũi cậu, để sát vào khẽ hôn nước mắt trên mặt cậu, cuối cùng dừng trên cánh môi mềm mại kia.
Triền miên như lửa nóng.
Sáng ngày thứ hai, Philip đúng giờ lái xe tới khách sạn đón Phương Nhạc Cảnh về phim trường.
" Cậu khóc?" Philip để sát vào nhìn cậu.
" Không có." Phương Nhạc Cảnh phủ nhận.
" Nhưng mà ánh mắt của cậu ướt sũng."Philip cơ hồ cúi mặt gần chạm chóp mũi cậu, không để ý còn cường điệu, " Còn có chút hồng, nhìn cái liền biết mời khóc nhè."
" Lái xe." Phương Nhạc Cảnh dùng sức đẩy đầu hắn trở lại.
" Cậu xác định cứ như vậy mà trở về?" Phlip nhắc nhỏ, " Chúng ta nên chườm lạnh trước một chút."
" Không cần." Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.
Philip cảm khái, " Người chìm trong tình yêu quả thật khó hiểu." Sau đó một bên lái xe một bên đọc diễn cảm, " Ôi!
Đây là ái tình!"
Phương Nhạc Cảnh đeo tai nghe lên, hoàn toàn không muốn lại nghe thanh âm của hắn.
"" Nhạc Nhạc." Trong trường quay, Thẩm Hàm phơi nắng đọc kịch bản, nhìn thấy cậu thì cười hì hì chào hỏi, " Cậu trở lại rồi."
" Ân." Phương Nhạc Cảnh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hàm.
" Oa a." Thẩm hàm nhìn thấy ánh mắt Phương Nhạc Cảnh sưng đỏ trong lòng tràn đầy cảm khái.
Phương Nhạc Cảnh hung ác nhéo mặt cậu.
" Tớ cái gì cũng chưa có nói." Thẩm Đô Đô thực ủy khuất." Oa a" một chút cũng không được sao, rõ ràng cậu chính là kẻ có tật giật mình!
" Cái này tặng cho cậu." Phương Nhạc Cảnh đưa cho cậu một cái túi vải.
" Gì thế?" Thẩm Hàm tò mò mở ra.
" Cậu thích nhất loại quả hạch rang* thủ công này mà." Phương Nhạc Cảnh trả lời.
( trong QT ghi là quả hạch ngưu trát – không biết nên chế nữa rồi:D)
Thẩm Hàm nhất thời vui sướng, " Giúp tớ cảm ơn BOSS!" Quả nhiên là ông chủ tốt Trung Quốc, đáng giá tiếp tục hợp tác hữu hảo.
Phương Nhạc Cảnh nheo ánh mắt lại nhìn cậu, " Cậu sớm đã biết anh ấy sẽ tới cư nhiên không nói cho tớ!"
" Để cho cậu kinh hỉ mà." Thẩm Hàm rất có đạo lý, " Thế nào, BOSS có làm cậu cảm động không?" Trên giường lớn phủ kín hoa hồng, ôn nhu thân thân lại nói một ít tình thoại, tiểu thuyết đều viết như vậy.
" Cảm cái đầu cậu." Phương Nhạc Cảnh nói, " Lần sau có loại chuyện này không cho lại gạt tớ."
Thẩm Đô Đô nghiêm túc gật đầu, sau đó ở trong lòng thâm trầm lắc lắc ngón tay.
NO, NO, NO
Ta đây chính là gián điệp siêu cấp.
Phi thường hai mặt, cực kỳ phúc hắc.
" Tớ đi chào hỏi đạo diễn." Phương Nhạc Cảnh đứng lên.
" Còn có chuyện muốn nói với cậu." Thẩm Hàm nói, " Lôi Cách trở về."
" Trở về?" Phương Nhạc Cảnh dừng bước lại.
" Ân, trở về trấn nhỏ ngày xưa ông ấy sống." Thẩm Hàm đem chuyện Philip kể với cậu nói lại một lần, " Ông ta nói là muốn buông tay."
" Như vậy cũng tốt." Phương Nhạc Cảnh cười cười, " Ông ấy là người tốt." Cho dù trước đây có làm gì sai cũng đã chịu trừng phạt của pháp luật, thẳng thắn mà nói, trừ bỏ ngoại hình, Lôi Cách hiện tại thậm chí rất giống thân sĩ khiêm tốn.
" Thẻ người tốt không thể tùy tiện phát." Thẩm Hàm thực nghiệm túc.
Ngoài phim trường tích tích truyền đến âm thanh của loa phát thanh, tuy hiện tại không có quay phim Ansel vẫn là hơi nhíu mày.
" Tôi phải đi!" Philip khoan khoái phất tay, " Hẹn gặp lại các bạn của tôi!"
" Anh muốn đi đâu?" Thẩm Hàm bất ngờ.
" Theo đuổi cuộc sống mới!" Philip đầu khoa trương đội mũ rơm lớn y như anh chàng cowboy! Nhưng mà thứ hắn cưỡi không phải là con bò mà là Porsche.
Đối với ý nghĩa " theo đuổi cuộc sống mới " của hắn đoàn làm phim ai cũng khó hiểu.
Sau ba giờ, một chiếc Bentley màu đen tiến vào phim trường, mở cửa xe ra là một nam nhân đẹp trai ngời ngời mặc áo gió đen bước xuống, ngực áo cài một đóa hoa hồng đỏ tươi, đôi mắt tựa như biển xanh thẳm. Tuy cùng ngũ quan Philip có vài phần tương tự nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được, theo đuổi cuộc sống mới cái khỉ gì, mà là sợ ca ca bắt hắn về nhà.
" Philip đâu?" Augustine lạnh lùng hỏi.
" Cậu tới chậm một bước." Ansel giang hai tươi cùng hắn ôm một chút, " Ba giờ trước hắn vừa mới nói muốn theo đuổi cuộc sống mới."
Augusstine sắc mặt tối thui, hiển nhiên rất bất mãn với hành vi tránh né của hắn, mà loại bất mãn này vẫn kéo dài đến khi gặp mặt Nghiêm Khải.
" Nếu muốn cậu ta không phản nghịch nữa thì cậu không cần vẫn luôn dung túng." Nghiêm Khải đưa cho hắn một ly rượu đỏ.
Augustine mặt không đổi sắc tiếp nhận ly rượu, ngửa đầu một hơi uống sạch.
" Muốn tôi giúp gì cậu không?" Nghiêm Khải hỏi hắn, " Cậu ta hình như rất thích nghề diễn viên."
" Tôi tự mình xử lý." Augustine lắc đầu.
" Được, tự cậu quyết định." Nghiêm xem đồng hồ, " Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi sân bay."
" Ngàn dặm xa xôi từ Trung Quốc bay đến Italy chỉ vì một ngày ngắn ngủi ở chung?" Augustine lắc đầu, " Không giống phong cách cậu trước đây."
" Đó là do trước đây tôi chưa gặp được em ấy." Nghiêm Khải khoác áo gió, " Chờ về sau cậu cũng gặp được đúng người có lẽ sẽ hiểu rõ tâm tình tôi hiện tại."
Augustine không để bụng, " Tôi vĩnh viễn sẽ không gặp được người như vậy." ( có xạo không quá ba =)))
" Nói trước bước không qua." Nghiêm Khải nhướng mày.
" Đem buồn vui giận hờn của mình giao cho một người là chuyện nguy hiểm nhất." Augustine nói.
" Cũng là ván bài rất thú vị." Nghiêm Khải nói, " Cậu không hiểu đâu, tôi thương em ấy."
" Tôi sẽ không chơi bất cứ ván bài nào." Augustine lắc đầu, " Bởi vì chán ghét."
Nghiêm Khải nhún vai, " Vậy chúng ta cứ chóng mắt chờ xem."
Augustine cười cười, đem ly rượu trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Máy bay ồn ào bay vào không trung, hướng về phía xa một đường bay mất.
Trong biệt thự ngoại ô, Nghiêm lão gia tử đang chậm rì rì uống trà, thuận tiện nghiên cứu sách dạy đánh cờ.
" Ba." Nghiêm Khải đẩy cửa ra, " Con đã trở về."
Nghiêm lão gia tử nhanh chóng ngẩng đầu lên.
" Bá phụ." Augustine đi phía sau anh, hơi hơi cúi người nói, "" Đã lâu không gặp."
Nghiêm lão gia tử phun sạch một miệng nước trà.
" Ba?" Nghiêm Khải nhanh chóng tiền lên vỗ vỗ ông, " Ba không sao chứ?"
Augustine cũng cầm một tờ khăn giấy hai tay đứa qua, " Bá phụ."
" Từ từ, hai đứa tại sao đồng thời trở về?" Nghiêm lão gia tử nửa ngày mới hoãn khí, dùng ánh mắt quái thú nhìn hai người.
" Chúng ta tại sao không thể đồng thời trở về?" Nghiêm Khải buồn bực, " Augustine là trở về trợ giúp con."
" Chỉ đơn thuần là hỗ trợ?" Nghiêm lão gia tử lại truy vấn một câu.
" Không phải thì sao?" Nghiêm Khải bất đắc dĩ " Chẳng lẽ cậu ta còn có thể mơ ước tài sản của con."
Nghiêm lão gia tử đứng lên, tỉ mỉ chăm chú nhìn Augustine nửa ngày.
Nghiêm Khải:...
Augustine đứng im bất động, sau đó dùng khóe mắt liếc Nghiêm Khải – cậu xác đinh bá phụ không bị vu thuật ám lấy?
" Con theo ta lại đây." Nghiêm lão gia tử xoay người lên lầu vào luôn thư phòng.
Nghiêm Khải cùng Augustine liếc nhau, nhanh chóng đuổi theo, " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
" Con... Không phải là cậu ta?" Nghiêm lão gia tử từ ngữ doạ sợ kinh người.
Sét đánh giữa trời nắng, Nghiêm Khải cả người cũng muốn bị đánh đến bất tỉnh.
" Mẹ con mấy ngày trước đi tìm thầy bói nói là lần này con sẽ mang người về nhà." Nghiêm lão gia tử thanh âm run rẩy, " Không là người này hả?" Cho dù là nam nhân khẩu vị cũng quá mặn rồi.
" Làm sao có thể!" Nghiêm Khải nghiến răng nghiếm lợi, cơ hồ là muốn gào thét!
" Vậy là tốt rồi." Nghiêm lão gia tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi bị dọa thiếu chút nữa bệnh tim tái phát.
Nghiêm Khải cảm thấy chính mình rất muốn hộc máu.
" Augustine?" Moli sau khi nghe được tin tức này bị chấn kinh không nhẹ.
" Đã sớm nói với bà mấy lão thầy bói đầu đường không thể tin mà! " Lão gia tử râu mép nhếch lên.
" Không phải tôi đây sốt ruột sao." Moli rất bất mãn, thanh âm cũng lớn hơn.
Biết rõ chuyện con trai yêu đương lại chậm chạp không thấy được con dâu, mỗi một bà mẹ đều sẽ hỏng mất!
Dưới lầu trong phòng khách, Augustine ánh mắt cũng rất... phức tạp.
" Nghe lén người khác nói chuyện là hành vi không thân sĩ." Nghiêm Khải nói.
" Tôi cho tới bây giờ chưa từng là thân sĩ." Augustine sắc mặt trắng bệch.
Sớm biết như vậy liền ở lại khách sạn a!
Giờ thì tốt rồi gặp được một đạo sấm sét.
Mà Nghiêm Khải cũng rất đau đầu, nghĩ có nên tìm cơ hội trước cung cấp một ít tin tức cho người trong nhà. Nếu không có tin tức có thể gây sức ép cho mẹ không biết còn gây ra chuyện gì nữa.
Augustine a... Nghĩ một chút phía sau lưng Nghiêm tổng run lên, nhịn không được quay đầu nhìn hắn.
Hai người ánh mắt vừa lúc chạm vào nhau.
Sau đó đều bị ghê tởm phun trào.
Thật sự là không có tình nghĩa hảo huynh đệ.
Nghiêm Khải rời đi chỉ ba ngày nên người trong công ty cũng không biết chuyện, còn tưởng rằng anh vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi. Thời điểm họp vào thứ hai, Bạch Dực mở ppt ra trình bày đại khái kế hoạch bước tiếp theo của công ty.
" Có vấn đề gì không?" Nghiêm Khải hỏi.
Người còn lại sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ không có gì, chỉ có một cấp dưới cười trêu ghẹo, " Đối với đối thủ cạnh tranh không lưu tình như vậy không giống tác phong của ngài."
Nghiêm Khải cười cười, cũng không nhiều lời.
Thẳng thắn mà nói, này đích xác không phải là chủ ý của anh mà xuất phát là Taber cùng ba ba.
" Thật sự sẽ ra tay với Thiên Tế*?" Sau khi hội nghị kết thúc, Bạch Dực tới phòng lầm việc tìm anh.
( Chương trước có bạn nhắc mình nên mình đổi Chân Trời Mới -> Thiên Tế nha)
Nghiêm Khải gật gật đầu, " Cậu cảm thấy thế nào?"
" Kỳ thật không cần như vậy ngoan..." Bạch Dực suy nghĩ một chút, " Sorry, tôi không tìm thấy từ thích hợp."
Nghiêm Khải đưa cho hắn một tách cà phê, " Ngoan độc?"
Bạch Dực nhướng máy, " Đây là anh nói, tôi chưa nói gì hết."
" Tôi biết cậu đang nghĩ gì." Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế." Thẳng thắn mà nói điều này không phải là phong cách của tôi."
" Thế tại sao phải làm?" Bạch Dực không giải thích nổi, " Miếng bánh lớn như, liền tính Thiên Tế thật sự sụp đổ chúng ta cũng nuốt không hết, ngược lại càng dễ khiến người trong giới miệng lười, cho dù là chủ ý của bá phụ anh cũng nên khuyên nhủ ông ấy."
" Lần này không chỉ là cha tôi còn có một người khác." Nghiêm Khải vỗ vỗ bờ vai hắn, " Yên tâm đi, tôi không làm việc không nắm chắc sự tình."
Bạch Dực nghe vậy khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút vẫn là gật đầu.
Trong công ty giải trí Thiên Tế, Giả Sơn vừa mới mở cuộc họp hội nghị thường kỳ, sắc mặt nhìn qua không quá tốt. Gần đây Đông Hoàn làm không ít chuyện, cơ hồ mỗi chuyện đều là nhắm vào Thiên Tế, có thể fan đoán không ra nhưng người trong ngành liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra manh mối. Tuy rằng trạng thái cạnh tranh giữa hai nhà vẫn luôn tồn tại nhưng đại đa số thời gian đều duy trì ở mức độ hảo hữu, hiện tại đột nhiên đối phương tăng lớn thế công, chính mình khó tránh khỏi trở tay không kịp.
" Không giống phong cách Nghiêm Khải, có thể là cha hắn, hoặc là nói cha hắn năm đó cũng không ác như vậy." Phó tổng nói, " Chúng ta có nên đánh trả không?"
" Muốn đánh trả thế nào?" GIả Sơn hỏi.
" Bọn họ chơi ngầm, chúng ta cũng có thể." Phó tổng nói.
" Đi ra ngoài trước đi." Giả Sơn khoát tay, " Tôi còn suy nghĩ."
Phó tổng nhíu mày, " Nhưng là –"
" Đi ra ngoài!" Giả Sơn ngữ điệu cất cao.
" Xin lỗi." Phó tổng đành phải đem lời nuốt xuống, xoay người rời khỏi văn phòng.
Giả Sơn để văn kiện trong tay qua một bên, ánh mắt có chút tối tăm.
Vừa rồi hắn có một câu nói đúng, việc này không phải là phong cách của Nghiêm Khải, cũng không giống Nghiêm lão gia tử mà như là tác phong của một người khác.
Về phần người này là ai, chính mình theo hắn nhiều năm chẳng lẽ không nhìn ra đáp án.
Do dự hồi lâu, hắn vẫn là gọi điện thoại qua thử thăm dò.
" Mời tôi ăn cơm?" Taber đang ngồi bên hồ nghỉ ngơi, " Sao đột nhiên rảnh vậy."
" Chỉ là muốn tán gẫu một chút." Giả Sơn cười nói, " Không thì liền tối nay?"
" Không cần." Taber nói, " Tôi gần đây rất bận, không có thời gian hẹn trước."
Cúp điện thoại, Giả Sơn sắc mặt xanh mét cơ hồ muốn bóp nát ống nghe điện thoại.
Mà vài ngày sau, trên mạng cũng lan truyền một ảnh chụp là cảnh tượng Taber và Nghiêm lão gia tử cùng nhau uống trà. Tuy rằng ảnh chụp từ cẩu tử, mà xế chiều hôm đó toàn bộ đã được cắt bỏ sạch sẽ cũng không khiến do cư dân mạng quá chú ý nhưng lại gây ra con sóng lớn cho người trong ngành – dù cho sau này xuất hiện thêm nhiều nhân tài nhưng vẫn tồn tại sự kính sợ với công ty Hoa Phong, càng không nghĩ tới Chiêm Thiên Hoa thế nhưng nguyện ý trở về giới giải trí.
" Đại ca, kế tiếp phải làm thế nào?"" Không nghĩ tới sự tình phát sinh như vậy, Thiên Tế và vài trợ thủ cơ hồ muốn sứt đầu mẻ trán – chỉ có một đôi phụ tử Nghiêm gia đã quá sức đối phó, hiện tại thêm Chiêm Thiên Hoa mỗi bước đều là tính toán thâm độc, không muốn cạnh tranh chỉ sợ sẽ bị chơi sát ván.
Giả Sơn nhắm mắt lại, trên mặt không có cảm xúc gì.
Một phòng phó tổng hai mặt nhìn nhau cũng không ai dám mở miệng nói chuyện.
" Ảnh chụp kia là ai chụp?" Nửa ngày sau, Giả Sơn rốt cuộc mở to hai mắt hỏi.
" Không biết." Phó tổng lắc đầu, " Là diễn đàn nặc danh post bài, không đến ba giờ đã bị cắt bỏ, nghe nói Chiêm lão gia tự mình gọi điện thoại cho chủ biên nghe nói tâm tình rất kém." Mà mặt khác truyền thống cũng không dám đăng lại, hiện nay hiện là đều quan sát thái độ, chỉ giới hạn trong ngành lén lút truyền bá.
" Có thể tìm ra là quán cà phê nào không?" Giả Sơn phóng đại ảnh chụp trên máy tính." Tra qua rồi, là quán cà phê Đông Hoàn tự thiết kế." Phó tổng nói, " HẲn là không có biện pháp phái người theo dõi."
Giả Sơn xanh cả mặt, lấy một viên thuốc hạ huyết áp trên bàn nuốt xuống, " Nửa giờ sau đến phòng hội nghị họp."