Thiện ác ắt có nhân quả _ Sự trở lại của Dương tiên sinh
Dù chuyện hợp tác giữa Đông Hoàn và Taber vẫn chưa thống nhất rõ ràng nhưng bầu không khí trong công ty đã sớm có thay đổi. Vệ Dật dù hơi ngốc nhưng cũng chưa đến mức không phát hiện ra:).
“Dật ca”, Tôn Khôi đưa cho hắn một chén nước, “Nay quay quảng cáo mệt lắm hả?”.
“Có chuyện gì nói thẳng đi, tôi đang mệt!”, Vệ Dật xoa thái dương.
“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn”, Tôn Khôi ngồi xuống đối diện hắn, “Trước anh phải hứa là bình tĩnh đã, thằng em chỉ hỏi một câu thôi, không có ý gì khác”.
“Nói”, Vệ Dật đặt ly nước xuống bàn.
“Nghe nói Thiên Tế sắp đổ?”.
Vệ Dật nhíu mày “Ai nói vậy?”
“Tất cả mọi người đều truyền tai nhau như vậy, nghe nói lần này Chiêm Thiên Hoa trở về chính là để liên thủ với Đông Hoàn đánh bại Thiên Tế”, Tôn Khôi nói một tràng xong lại vội bổ sung, “Thằng em này chỉ là tò mò thôi”.
“Tò mò?” Vệ Dật nhếch miệng, “Kể cả tôi nói cho cậu biết, chỉ với cái tòa soạn bé tẹo của các cậu cũng dám đưa tin chắc? Cũng đâu phải mấy chuyện lông gà vỏ tỏi bình thường!”.
“Thằng em này dĩ nhiên không dám đăng bài rồi, cũng đâu có ngốc đâu, chỉ muốn hỏi Dật ca chút thôi”. Nói đến đây hắn lại càng sốt ruột, “Dật ca anh mau nói đâu, em thề không nói bừa với ai”.
Vệ Dật nhíu mày bâng quơ: “Có lẽ thế”.
“Vậy là thật sao? Em còn tưởng bên ngoài nói lung tung chứ”, Tôn Khôi hút một ngụm khí lạnh,Dật ca, anh sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”.
“Cậu nói xem?”, Vệ Dật hỏi ngược lại.
“Chắc là… có đi?”, Tôn Khôi thầm nghĩ trong lòng. Công ty đại diện đổi chủ lí nào nghệ sĩ lại không bị ảnh hưởng? Thế nhưng nhìn mặt Vệ Dật hắn cũng nghẹn không nói ra nửa chữ.
Vệ Dật khép mắt: “Tự có chừng mực ắt sẽ không sao”.
“Vậy là tốt vậy là tốt”, Tôn Khôi còn muốn hỏi thêm, lại thấy sắc mặt hắn không tốt làm nên không dám nhiều lời.
Kỳ thực trong lòng Vệ Dật cũng không quá để tâm đến chuyện này. Lúc về nước hắn cũng chỉ vì Thẩm Hàm là người của Giải trí Đông Hoàn nên mới chấp nhận ký hợp đồng với đối thủ của họ là Thiên Tế, kỳ hạn là 5 năm. Vốn Thiên Tế cũng đã bỏ công đầu tư cho hắn, thế nhưng vẫn không thể bằng những tài nguyên Thẩm Hàm có được ___ Càng đừng nói đến tên cản đường đột nhiên xuất hiện Phương Nhạc Cảnh.
Đến giờ đã qua mấy bận, đối thủ đang bận rộn hợp tác với đạo diễn quốc tế, bản thân vẫn còn trật vật với mấy bộ phim thần tượng chuyển thể từ manga. Tuy hiện giờ nhân khí cao nhưng không phải kế dài lâu, hắn cũng chán ngán với hình tượng mỹ nam mà công ty xây dựng rồi.
Nhớ tới hợp đồng 5 năm, xem ra lần này Thiên Tế thất thế chưa hẳn là chuyện không tốt.
_______________________________________________________________________
Một tuần sau khi lộ thông tin Taber và Nghiêm lão tiên sinh uống trà cùng nhau, Đông Hoàn chính thức tổ chức họp báo tuyên bố mở màn tuyển chọn thành viên cho nhóm nhạc nữ 17 người. Nếu lúc trước chỉ là tin đồn, sau buổi thông cáo này, trận chiến giữ hai tập đoàn giải trí hàng đầu chính thức nổ phát súng đầu tiên.
Ai cũng biết hiện tại con át chủ bài của Thiên Tế là nhóm nhạc nữ đình đám SG, trong nước hiện nay chưa có nhóm nhạc nữ nào có thể đặt ngang hàng. Lần này Đông Hoàn trắng trợn thông báo như vậy, rõ ràng đã có chuẩn bị ho cuộc cạnh tranh.
Đồng thời dư luận cũng xôn xao về chuyện Chiêm Thiên Hoa tiên sinh bí mật trở về lần này để làm cố vấn đặc biệt cho giải trí Đông Hoàn.
Thảm họa 20 năm về trước một lần nữa được đào lên, trở thành câu chuyện uống trà của mọi người, cũng kiêm luôn tiêu đề béo bở cho mấy tòa soạn. Cộng đồng mạng thổn thức không thôi, đòng thời càng sinh lòng hiếu kì mãnh liệt với vị tiên sinh tên Chiêm Thiên Hoa này, thầm suy đoán nguyên nhân ông trở lại vứt bỏ đồng bọn hợp tác năm xưa mà đứng cùng chiến tuyến với Đông Hoàn.
Gần đây tin tức trêи mạng rất lộn xộn”, Nghiêm Khải đặt chén trà lên bàn, “Ngài vẫn nên đừng xem thì hơn”.
“Sợ ta chịu không nổi chắc?”, Taber gấp màn hình vi tính.
“Chỉ cảm thấy không cần thiết mà thôi”, Nghiêm Khải ngồi xuống cạnh ông.
“Hai mươi năm trước internet còn chưa phổ biến như bây giờ, thế mà ngay cả tờ báo lá cải bán vệ đường cũng nói ta chết bất đắc kỳ tử trong nhà trọ, lúc thì lại uống thuốc độc hay ngạt khí than. Chết đi chết lại suốt, đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”, Taber xoa xoa thái dương, trong mắt là cay đắng mơ hồ.
Nhìn tóc mai ông cũng đã điểm bạc, Nghiêm Khải thở dài trong lòng, nâng tách trà đưa tới, “Cũng sớm qua thôi”.
“Ta cũng hy vọng chuyện này sớm kết thúc”.
Taber nhấp một ngụm trà, đổi đề tài:
“Nhạc Nhạc gần đây thế nào?”.
“Rất tốt, quay phim đều thuận lợi. Hôm qua còn gọi điện thoại nhờ cháu gửi lời thăm hỏi”.
“Cậu bảo vệ thằng bé thật tốt”, Taber khen ngợi, “hẳn là không dễ dàng”.Nghiêm Khải bật cười:
“Em ấy là món quà trời ban cho cháu”.
Augustine tựa cửa nãy giờ không chịu nổi:
“Cậu có thể buồn nôn hơn nữa không hả?”
“Có thể”, Nghiêm Khải nhíu mày, “Muốn nghe không?”.
“Hoàn toàn không muốn!”, Augustine quay người ưu nhã rời đi.
Thứ nhàm chán như tình yêu, chỉ có kẻ điên mới muốn hãm sâu vào.
Khi Taber im lặng theo dõi thông tin thì trêи mạng đủ loại tin tức và Phoang Hoa năm đó lại càng trở nên khoa trương hơn. Một nhóm người tự xưng là “Kẻ hiểu chuyện” đăng tin lên diễn đàn bốc phét, hoàn toàn không quan tâm “sự thật” đã sắp đến đẳng cấp của tiểu thuyết viễn tưởng. 20% sự thật trêи nền tảng 80% bốc phét lại còn ra vẻ ta đây biết rất nhiều.
Trong Thiên Tế, Chu Quốc Khánh nôn nóng:
“Đại ca, trêи mạng đang lan truyền thông tin về vụ nổ năm đó. Chúng ta có nên mua thủy quân ép tin này xuống không?”.
“Người ta là Chiêm Thiên Hoa đấy, thuê thủy quân ư?”, Giả Sơn liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Chiêu này chính là ra oai phủ đầu với chúng ta thôi”.
Chu Quốc Khánh nghẹn lời, hồi lâu mới nói:
“Vậy, hay là chúng ta cứ từ từ … nói chuyện?”.
“Ông cho rằng tôi không muốn chắc?”, Giả Sơn hỏi.
“Vậy phải làm sao”, Chu Quốc Khánh nhíu mày, “Nếu chuyện này còn lan truyền, chỉ sợ …”
“Đủ rồi”, Giả Sơn cắt lời, “Tôi tự biết giữ chừng mực”.
Chu Quốc Khánh vẫn do dự:
“Đại ca, tôi muốn hỏi ông, chuyện năm đó…”
Giả Sơn vỗ bàn đứng lên:
“Chuyện năm đó tôi không muốn nhắc lại”.
Chu Quốc Khánh muốn nói lại thôi.
“Ra ngoài đi!”, Giả Sơn ngồi lại xuống ghế, “Tôi muốn yên lặng suy nghĩ”.
Chu Quốc Khánh xoay người ra ngoài, trong lòng vẫn nghi hoặc không thôi. Nhiều năm trôi qua, ông vẫn luôn nghi ngờ về vụ nổ năm đó của Phong Hoa, cảm giác chuyện này không hề đơn giản chỉ là một vụ tai nạn. Mà lần này, một loạt hành động của Chiêm Thiên Hoa khi về nước, người ngoài không rõ nhưng cẩn thận suy nghĩ, càng ngày càng thấy giống như … báo thù.
Xâu chuỗi sự việc xong, mặt Chu Quốc Khánh trắng bệch, lòng bàn tay cũng dần thấm ra mồ hôi lạnh.
Thời điểm tin tức dần lắng xuống, trêи mạng lại thấy đăng tải một tấm hình khác, vẫn là Taber đang tản bộ, chỉ là người bên cạnh đã đổi thành Dương Hy.
Dương! Hy!
Người! Đại! Diện! Của! Thẩm! Mập! Mạp!
Vì thế lần này không đơn giản là bát quái trêи diễn đàn nữa, fan của Thẩm Hàm cũng bắt đầu đi theo tham gia náo nhiệt. Dù sao người đẹp trai lãnh khốc còn thần bí anh tuấn như Dương tiên sinh trong ánh mắt của quần chúng *thuần khiết* sáng như sao cũng có nhân khí vô cùng tốt! Trong nháy trang cá nhân của Thẩm Hàm có thêm vô số bình luận:
Ê này chuyện gì đấy bà con?
Ông lại để lạc người đại diện chứ gì?
Anh đại diện đẹp trai có phải sắp đi đóng phim hông bà con? Không làm đại diện nữa à TAT
Ôi mẹ ơi tôi tò mò voãi!
Thẩm Hàm rep lại ___ Mị cũng không biết á!
Làm gì có chuyện cu cậu không biết! Fan hâm mộ lập tức buồn bực, Dương tiên sinh sao anh có thể làm thế hả hả? Con chúng tôi nó ủy khuất không dám nói gì đây này này! Đúng là tên đờn ông bội tình bạc nghĩa y như Trần Thế Mỹ!
Thẩm Hàm một bên nhấn F5 đầy khϊế͙p͙ sợ:
“Tôi đã nói gì đâu mà các thím ai cũng biết hết dị? Tôi rõ ràng chưa công khai mờ, không khoa học!!”
“Suy đoán thôi, chắc là đánh bừa mà trúng”, Phương Nhạc Cảnh giúp cậu ta dọn vali, việc ở studio xong hết rồi, ngày mai phải sang thành phố khác họp mặt đấy”.
“Nhưng mà thật sự rất khẩn trương, như kiểu bị bắt gian á!”, Thẩm Hàm ngồi trêи giường cảm khái.
Phương Nhạc Cảnh câm nín, “Cậu có thể đổi từ khác hay ho hơn không hả!”
Thẩm Hàm lầm bầm, đổi được mới lạ.
Phương Nhạc Cảnh dọn xong, nhón tay khều ra một cái qυầи ɭót in hình dâu tây, không chịu được nói:
“Trông trẻ con quá, tớ ném đi nhé?”
Thẩm Hàm bay tới giải cứu qυầи ɭót:
“Không được! Không được! Đây là đồ đôi của tớ với Dương Hy!”
Nhất định không thể ném!
Phương Nhạc Cảnh phức tạp, trong đầu lập tức tưởng tượng hình ảnh Dương tiên sinh mắc qυầи ɭót in hình dâu tây…
Một người đàn ông rắn rỏi đầy cơ bụng như thế…
Hình như là hơi biến thái rồi đấy?
“Không được nghĩ lung tung”, Thẩm Hàm cốc đầu Phương Nhạc Cảnh.
Phương Nhạc Cảnh cảm khái: “Cơ mà Dương Hy ngay cả cái này cũng chịu đáp ứng, nhất định là rất thích cậu.”
“Tớ cũng nghĩ vậy”, Thẩm Hàm hớn hở nắm qυầи ɭót bò lên giường, định bụng nấu cháo điện thoại với Dương tiên sinh.
Vừa nghĩ đến lại thấy vui, người yêu tôi sắp về rồi!!!!
——————————————————————————————
“Anh cả”, ảnh chụp bị phát tán, Giả Hải lập tức gọi điện thoại tới, “Anh đã thấy tấm hình chụp Dương Hy và Chiêm Thiên Hoa chưa?”
“Chú nói xem”, Giả Sơn dập điếu thuốc.
“Sao hai người họ lại gặp nhau”, Giả Hải lo lắng, “Hay là phát hiện điều gì nên…”
“Tôi đang phái người điều tra”, Giả Sơn nói.
“Vậy kết quả thế nào?”, Giả Hải hỏi.
Giả Sơn trầm mặc.
“Anh, chi bằng chúng ta gặp họ nói chuyện rõ ràng?”, Giả Hải thăm dò.
“Làm vậy khác gì tự nhận chúng ta có vấn đề.”
“Vậy phải làm sao”, Giả Hải gấp đến mức đi vòng vòng, “Đã nhiều năm vậy rồi còn tưởng là mọi chuyện đã qua hết, ai ngờ lại náo đến mức này cơ chứ.”
“Chú tỉnh táo chút đi”, Giả Sơn cũng hơi loạn.
“Việc đã đến nước này anh còn tỉnh táo được?”, Giả Hải hoảng loạn, “Từ lúc Dương Hy trở về tập đoàn mọi chuyện đã không giống dự kiến em đã cảm thấy có người ngầm giúp đỡ hắn ta, chỉ là mãi cũng chưa tra được, ai mà ngờ được người đó lại là Chiêm Thiên Hoa. Vốn tưởng là người phe mình lại giúp đỡ Đông Hoàn đối đầu chúng ta, chuyện này anh còn chưa rõ sao? Rõ ràng là muốn ép anh em ta vào đường cùng!”
Giả Sơn đập chén trà trong tay.
“Ông ta làm vậy nhất định có lí do, còn về lí do gì, anh phải rõ hơn ai hết”, mặt Giả Hải trắng bệch, ” Chúng ta không thể giấu giếm mãi được”.
Giả Sơn xoa thái dương, “Bước tiếp theo chú định làm gì?”
“Em định ra nước ngoài lánh mặt một thời gian”, Giả Sơn nói, “Chuyện lúc trước vốn không sạch sẽ, lại còn là chuyện của một tập đoàn lớn, chỉ sợ củ cải trắng không thấy mà lại đào ra bùn, đến lúc muốn chạy cũng không kịp.”
“Ra nước ngoài?”, Giả Sơn nhếch miệng, “Chỉ sợ là không muốn về nữa”.
“Vậy có thể làm gì?”, Giả Hải nói, “Đã đến tuổi này rồi, mắt thấy hạnh phúc ngay trước mắt, em cũng không muốn phải vào tù bóc lịch.”
“Nếu như truyện năm đó bị tra ra, ngồi tù e rằng vẫn còn nhẹ”, Giả Sơn thản nhiên, “Hơn mười mạng người, người sắp đặt là anh, nhưng người chuẩn bị thuốc nổ… là chú đấy”.
“Bây giờ anh nhắc lại chuyện này là có ý gì?”, Giả Hải biến sắc.
“Không có ý gì, chỉ là nhắc nhở chú, chúng ta là châu chấu cùng trêи một sợi dây”.
“Vậy anh có cách gì khác không?”, Giả Hải hỏi.
“Nếu Chiêm Thiên Hoa điều tra được chuyện năm đó nhất định đã sớm báo cảnh sát, chú nghĩ có thể chạy được sao?”, Giả Sơn nói, “Chỉ sợ cửa kiểm tra cũng không qua được”.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta phải ngồi chờ cảnh sát tới tận cửa sao?”, Giả Sơn hốt hoảng.
“Nếu không thể quang minh chính đại, cũng chỉ còn cách tạo thân phận giả mà thôi”, Giả Sơn nói, “Mọi thứ tôi sẽ an bài, chậm nhất bảy ngày sau sẽ có kết quả”.
“Vậy thì tốt”, Giả Hải thở ra, “Anh không biết đâu, kể từ lúc nghe tin Chiêm Thiên Hoa về nước, đêm nào em cũng hốt hoảng không ngủ được”.
Nhắm mắt lại là vụ nổ năm đó hiện ra, chỉ sợ báo ứng ập tới lúc nào không biết.
Vài ngày sau, Giả Sơn nghe tin phía cảnh sát bắt đầu có động tĩnh liền nhanh chóng chuẩn bị giấy tờ trốn ra nước ngoài, còn thả tin tức mình bị bệnh nặng cần tĩnh dưỡng.
Vốn tưởng kế hoạch không có chút sơ hở, đáng tiếc người mới lên tàu không bao lâu đã bị cảnh sát giữ lại.Nhìn còng tay sáng choang, đầu gối Giả Hải nhũn ra, gần như được cảnh sát kéo lên xe.
Giới giải trí trong nước trong một đem đã rúng động, trang đầu khắp các mặt báo đều là tin tức về vụ án hai anh em mấy mươi năm trước, hiện giờ bị cảnh sát bắt giữ.
Công mộ ở ngoại thành, Taber một thân tây trang đen ôm bó hoa trắng đang nhổ cỏ dại trêи bia mộ.Không trung rơi xuống những hạt tuyết nhỏ, đọng trêи nền đá xanh có vẻ khá trơn.
Nghiêm Khải đỡ Taber để tránh ông bị ngã, Dương Hy đứng sau bung dù che cho hai người.
Ảnh trêи bia mộ là một người phụ nữ có nét cười dịu dàng, bên cạnh là một cậu bé chừng tám chín tuổi. Taber nước mắt tuôn, im lặng đứng trước ngôi mộ hồi lâu.
Đến lúc trời tối, Nghiêm Khải đành khuyên ông trở về nhà.
Vụ án kinh thiên đọng địa năm đó cuối cùng cũng lộ chân tướng. Với tư cách là cổ đông lớn thứ hai của Phong Hoa, Giả Sơn lợi dụng chức vụ để tham ô tài sản công ty cho bản thân bị Chiêm Thiên Hoa nghi ngờ.
Một phen dự mưu vốn định tiêu hủy hết trong vụ nổ, không ngờ Taber lại may mắn sống sót___chỉ tiếc vợ chết, con gái cũng bị thương nặng. Taber lúc đó gần như suy sụp hoàn toàn, xử lý xong hậu sự liền mang con gái sang châu Âu chưa từng trở lại.
Vài năm đầu Giả Sơn còn sợ hãi, chỉ là lâu dần cũng buông lỏng cảnh giác, thầm nghĩ chuyện này thần không biết quỷ không hay. Vì thế đem số tiền tham ô và tài sản sau khi đóng cửa Phong Hoa để thành lập giải trí Thiên Tế, cùng Giả Hải trở thành công ty gia đình trị, một đường huynh đệ đồng tâm.
Thế nhưng ông ta không nghĩ tới, Taber vốn không hề từ bỏ điều tra, hơn nữa còn hợp tác với Đông Hoàn và tập đoàn Đai Duyên. Đây vốn chỉ là một chiêu cuối trong kế hoạch mà thôi, chứng cứ phạm tội ông đã điều tra ra bảy tám phần, chỉ chờ cá chui vào rọ.
“Con không thể ở lại sao?”Trong văn phòng lớn của tập đoàn Đại Duyên, một người đàn ông trung niên tóc điểm bạc nhìn Dương Hy, “Con nên suy nghĩ về việc ở lại”.
“Không cần đâu”, Dương Hy cười, “Nguy cơ của công ty đã giải trừ, sức khỏe của anh cả cũng dần bình phục, chuyện còn lại con tin người có thể giai quyết tốt”.
Người đàn ông thở dài, “Ta…”
“Con biết người muốn nói gì, không sao cả”, Dương Hy nói, “Nếu sau này người cần con, con sẽ trở lại”.
“Là cha có lỗi với mẹ con con”, ánh mắt ông tràn ngập áy náy.
“Đều đã qua”, Dương Hy nói, “Con không để trong lòng, cha cũng đừng quá áy náy”.
Thay vì án hận, chi bằng trân trọng những gì đang có.
Huống hồ bây giờ anh cũng rất hạnh phúc.
_________________________________________
“Ông nội ơi, con xin ông đừng cười nữa”, nước Ý xa xôi, Phương Nhạc Cảnh lấy chăn che đầu, vô cùng muốn tống cổ thằng dở hơi bên cạnh.
” Dương Hy nói sắp xếp xong thủ tục rồi, sẽ về sớm”, Thẩm Hàm chống nạnh đứng bên giường cười ha hả.
“Tém tém chút được không”, Phương Nhạc Cảnh cầm gối lông ngỗng phang cho người này một cái.
“Không được cười nữa, mau ngủ đi!”
“Ngủ nghê gì nữa”, Thẩm Hàm bổ nhào qua, “Đợi đến khi Dương Hy về, chúng ta sẽ không ngủ với nhau được nữa, chi bằng quý trọng thời gian làm vài việc …. hệ hệ”.
“Nằm mơ đi!”, Phương Nhạc Cảnh kiên quyết cự tuyệt, “Tớ còn lâu mới chơi game với cậu”.
“Vị anh hùng này…”, Thẩm Hàm liều mạng cọ cọ, “Tớ thật sự không ngủ được mà!”
Nhưng mà tôi ngủ được anh đại ơi!
Phương Nhạc Cảnh lao lực quá độ khóc không ra nước mắt, thật muốn nhốt người này vào toilet rồi khóa cửa lại.
Giằng co tới quá đêm, Thẩm Hàm cuối cùng cũng chịu im lặng lên giường ngủ vù vù.
Trong mộng cũng không quên ngoác mồm cười. Phương Nhạc Cảnh giúp cậu ta đắp mền cũng thấy vui theo.
Thật tốt…
Lòng càng mong chờ thì thời gian trôi càng chậm.
Một tuần sau, sáng sớm tinh mơ Thẩm Mập Mạp đã dậy trang điểm a trang điểm.
Đợi đến khi Phương Nhạc Cảnh tắm rửa xong đi ra đã thấy trêи sàn là một đống quần áo hỗn độn, thậm chí còn có một cái qυầи ɭót đang bay tới phía mình.
Phương Nhạc Cảnh: …
Thẩm Hàm chui ra từ tủ quần áo, vui sướиɠ nhảy chân sáo vào phòng tắm.
Phương Nhạc Cảnh quyết đoán xoay người tới trường quay. Tuy rằng hai hôm nay không có cảnh nên có thể không tới, nhưng so với việc ở lại khách sạn nhìn người này không ngừng thay quần áo, đến studio xem quay phim vẫn dễ chấp nhận hơn.
Ngô Phi và Ngô Kiếm mới ra ngoài gọi đồ ăn quay lại, bất hạnh bị tóm được bày tỏ: xem xong toàn toàn bộ quá trình đổi trang phục này, thật là sống không bằng chết.
PS: hình như 2 anh này là vệ sĩ của anh họ mặt thẹo.
“Đêm nay nhất định không được quấy rầy tớ!”, lúc ăn cơm tối Thẩm Hàm nghiêm túc dặn dò.
“Mẹ trẻ ơi bây giờ con còn không muốn gặp mẹ!”, Phương Nhạc Cảnh khinh bỉ.
Thẩm Hàm hoàn toàn không bị đả kϊƈɦ, ôm cốc nước trái cây hút sột sột.
“Không ăn cơm à”, Phương Nhạc Cảnh gắp cho cậu ta một miếng cá.
“Không ăn”, Thẩm Hàm cự tuyệt, “Tớ muốn gầy một chút”.
Phương Nhạc Cảnh lấy đĩa thức ăn, “Vậy tớ mang vào bếp đổ”.
“Vẫn không ăn!”, Thẩm Hàm hoàn toàn không bị mê hoặc, ý chí kiên định nói.
Đây chính là sức mạnh của ái tình đấy các cậu ạ!
Vì vậy trải qua quá trình nhịn cơm lâu dài, có thể thấy rõ thời điểm Thẩm Hàm nhìn thấy Dương Hy vui vẻ cỡ nào.
“!”
Dương Hy mới vào cửa, hành lý còn chưa kịp mang lên, trước mắt đã thấy một tàn ảnh xé gió lao tới.
” Dương Hy!”, Thẩm Hàm mắt sáng như sao!
Dương tiên sinh bật cười: “Ừm, anh đây!”
Thẩm Hàm ôm anh cười hihi, nhìn qua có chút ngốc.
Dương Hy mang cậu ngồi xuống giường, sau đó hôn nhẹ.
“Anh thật không đi nữa sao?”, Thẩm Hàm vuốt vuốt mặt anh, cảm thấy như đang mơ.
“Không đi nữa”, Dương Hy cầm tay cậu, “Anh đã làm xong thủ tục với Lâm Na rồi, chính thức trở lại”.
Thẩm Hàm ôm chặt lấy anh, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
“Cảm ơn em đã luôn chờ anh”.
“Tất nhiên rồi”, Thẩm Hàm gật đầu, “Em chính là vô cùng hiền lương đếy”.
Dương Hy bật cười hôn lên trán cậu.
Sau đó liền bị Thẩm Hàm kéo xuống nút lưỡi nhiệt tình.
Tách ra đã lâu, hai người từ phòng ngủ một đường dây dưa tới phòng tắm, Thẩm Hàm thò tay cởi cúc áo anh, cởi đến một nửa thì đột nhiên ngừng lại như đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Dương Hy hỏi.
Thẩm Hàm nghiêm túc: “Anh ăn cơm chưa?”.Đói bụng lăn giường chưa biết chừng lại ảnh hưởng đến độ thung thướng đấy! Tiểu biệt thắng tân hôn, không thể để xảy ra sai xót gì.
Dương Hy cười, dùng răng nanh nhay nhay vành tai cậu: “Ăn em quan trọng hơn!”.
Thẩm Hàm lập tức ngượng ngùng, rển rỉ được Dương tiên sinh ôm vào bồn tắm lớn.
“Lại gầy”, Dương Hy ôm cậu vào ngực.
“Lần này anh không được nuông chiều em”, Thẩm Hàm nghiêm túc dặn dò, “Bằng không thì dễ béo lại đấy!”
“Được”, Dương Hy xoa mặt cậu, “Về sau anh cùng chạy bộ mỗi ngày”.
Ngoại trừ chạy bộ còn có phương thức vận động khác mà…
Thẩm Hàm xoay người áp đảo, một tay sờ sờ cơ ngực người yêu.
Thật là thỏa mãn đến sắp ngất!!!
- Hết chương 81-