Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 82: Chương 82




Không ai hiểu em ấy hơn tôi! Dương tiên sinh – vô cùng khí phách, vô cùng ôn nhu!

Edit: Giaychuidis

Dương Hy trở về, Thẩm Hàm trở nên nhiệt tình chưa từng có, ngay cả khi thức đêm quay ngoại cảnh cũng cảm thấy sung sướиɠ, bởi vì từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy Dương tiên sinh!

“Không mệt à?”

Tối đó về khách sạn, Dương Hy bất đắc dĩ nhìn cậu nhảy nhót cả ngày: “Mau đi tắm rửa đi!”

“Không!”, Thẩm Hàm cự tuyệt, “Một chút cũng không buồn ngủ!”

“Không buồn ngủ cũng phải ngủ!”, Dương Hy nhíu mày.

Thẩm Hàm dùng ánh mắt “em không ngủ đấy, anh đến đánh em đi” nhìn anh.

Dương Hy trực tiếp bước đến, xách cậu bỏ vào bồn tắm, ra lệnh, “Tắm!”

Thẩm Hàm nhiệt tình mời gọi:

“Không muốn tắm cùng à?”

“Em tự tắm đi”, Dương Hy quay người ra ngoài.

A…. Thẩm Hàm thở dài, thế mà ngay cả hôn nhẹ cũng không cho!

Từ lúc Dương Hy trở về với vị trí người đại diện liền hung dữ, thật sự một chút cũng không vui!

Thứ hai được nghỉ nhưng sáng sớm Phương Nhạc Cảnh đã ngủ dậy, gởi tin nhắn cho Thẩm Hàm hỏi cậu ta đã rời giường chưa.

Dương Hy cầm điện thoại bấm bấm — Hàm Hàm còn đang ngủ.

Phương Nhạc Cảnh đau đầu, vậy anh giúp tôi gọi cậu ấy dậy được không, chúng tôi đã hẹn nhau đi thăm Candy.

Dương Hy rep lại một chữ “được” liền quay vào xem Thẩm Hàm.

Thẩm Mập nào đó ngửa mặt lên trời ngủ say sưa, miệng hơi hé hé, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ!

Dương Hy nhẹ giọng gọi, “Hàm Hàm, rời giường thôi.”

Thẩm Hàm càu nhà càu nhàu, xoay người ngủ tiếp, miệng thì lẩm bẩm, “Buồn ngụ ~~”.

Dương Hy: …

Năm phút sau, Phương Nhạc Cảnh lại hỏi ____ Thẩm Hàm dậy chưa?

Dương Hy lại rep, chưa…

Phương Nhạc Cảnh đành phải tự mình đến nơi, đào Thẩm Hàm từ trong chăn ra.

” Dương Hy, cíu em!!”, Thẩm Hàm ôm chăn bi phẫn.

Dương Hy mặt không cảm xúc, bình tĩnh đi ra ngoài.

Thẩm Hàm tan nát cõi lòng, mị có cảm giác bị vứt bỏ!!

Chỗ ở của Candy là một biệt thự mang phong cách châu Âu. Vì trước đó đã thông báo nên hai người thuận lợi lái xe vào.

“Chời má!”, Thẩm Hàm xuống xe nhìn ngó bốn phía, “Đẹp như trong truyện cổ tích!”

“Taber vốn chính là muốn tạo nên một vương quốc cổ tích mà”, Phương Nhạc Cảnh nói. Chỉ là họ không để ý một truyện, công chúa nào rồi cũng phải lớn lên, hơn nữa luôn khát vọng tự do.

“Chào hai vị”, một quản gia trung niên chờ bọn họ trêи bãi cỏ, “Mời đi hướng này, Candy tiểu thư đã chờ hai người từ sớm”.

Xuyên qua một hành lang dài, cuối cùng dừng lại ở một phòng khách, đẩy cửa ra, Candy ngồi trêи xe lăn, nhìn qua hơi khẩn trương, trêи mật trang điểm nhẹ, hiển nhiên rất mong chờ vào lần gặp lần này.

“Em rất đẹp”, Thẩm Hàm khen ngợi.

“Cảm ơn”.

Vì trước đây đã từng nói chuyện với nhau, Candy rất nhanh liền thả lỏng. Sau khi ăn xong điểm tâm họ gọi lái xe đưa ra ngoài, nơi đến là một công viên nhỏ ở gần đó. Vì trước đấy Candy cũng rất ít khi ra ngoài nên họ cũng không dám đưa cô đi quá xa.

Thời tiết rất lạnh, tối qua còn có tuyết rơi, vì vậy trong công viên có không ít trẻ con đang nặn người tuyết. Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm mua ca cao nóng để mọi người cùng uống.

Candy cầm cốc giấy, gương mặt bị lạnh mà ửng đỏ, có vẻ rất vui.

“Bọn anh nặn người tuyết cho em nhé?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Được”, Thẩm Hàm hoan hô đáp ứng.

Dương Hy bật cười.

Candy cũng cười gật đầu, “Vâng!”

Tuyết rất dày và xốp, Thẩm Hàm ra sức nặn một quả cầu tuyết thật to ném cho Phương Nhạc Cảnh, một mình ngồi một bên lười biếng. Kết quả lại bị mấy quả cầu nhỏ hơn đập vào người.Một đám trẻ con cười đùa chạy qua, Thẩm Hàm quyết tâm chạy theo báo thù.

Phương Nhạc Cảnh che trán, cậu có thể ngây thơ hơn không hả?

Nô đùa một vòng, tuy rằng có ưu thế chiều cao, nhưng do nhân số quá chênh lệch, kết quả đương nhiên, Thẩm Hàm thua. Một đường rơi nước mắt kêu gọi trợ giúp, kết quả bị Phương Nhạc Cảnh mặc kệ.

” Dương Hy…”, Thẩm Hàm mắt long lanh như con cún nhỏ.

Anh nhất định phải giúp em, bởi vì chúng ta là đồng minh!

Dương tiên sinh quay người đi chỗ khác, “Anh đi mua cà phê”.

Thẩm Hàm bị ném một vai đầy tuyết vô cùng ủy khuất! Đúng là con người lạnh lùng không có tinh thần xã hội!

Candy bị bộ dáng cậu ta chọc cười, gò má được mặt trời chiếu vào trở nên hoạt bát.

Mấy người ra ngoài chơi cả ngày mới trở về. Sau khi lưu luyến tạm biệt, quản gia tiễn bọn họ tới cửa lớn, cung kính nói, “Hôm nay cảm ơn các cậu, Candy đã rất lâu chưa từng vui vẻ như vây”.

“Mọi người nên mang cô bé ra ngoài thường xuyên hơn”, Phương Nhạc Cảnh đề nghị.

“Tôi sẽ chuyển lời với tiên sinh”, quản gia gật đầu, giúp họ mở cửa xe, một đường thấy bọn họ rời đi mới gọi điện thoại cho Taber ___ Tuy trong nước bây giờ là rạng sáng nhưng rất nhanh đã có người nghe.

Nghe quản gia kể xong, Taber cười: “Ta đã biết”.

“Candy có vẻ như dễ thích ứng với môi trường bên ngoài hơn chúng ta nghĩ”, quản gia dừng lại một chút, “Hôm nay trong lúc chơi đùa, có một đứa bé hỏi Candy tại sao phải ngồi xe lăn”.

“Sau đó thì sao?”, Taber nhíu mày.

“Sau đó Candy nói, nó vì tai nạn nên bị mất hai chân”, quản gia nói, “Tiểu thư có vẻ rất bình tĩnh, cũng không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa tâm trạng cũng có vẻ rất tốt”.

“Ta đã biết, vất vả cho ông rồi”.

Cúp điện thoại, Taber ngồi trong bóng tối hồi lâu, trong mắt là một mảnh yên bình.******Bởi vì trong phim có cảnh Thẩm Hàm phải vào ngục giam nên để tăng cảm giác chân thực, trước khi quay phim, An Ngải đặc biệt đưa cậu ta tới trại giam thật sự một lần.

Tuy trước đây cũng từng có không ít kinh nghiệm quay phim nhưng từ trước tới nay Thẩm Hàm vẫn chưa từng tới nơi như vậy. Trêи đường đi vốn chưa cảm thấy gì, chỉ là đến khi bước qua cổng lớn nhìn thấy đủ loại tường cao lưới diện và các tù nhân trong đó, tâm lí cũng trở nên áp lực.Thử đặt mình vào khía cạnh nhân vật, loại tâm lí này trở nên gia tăng, cho đến khi trở về khách sạn cũng chưa hoàn toàn biến mất.

“Rất tốt”, An Ngải vỗ vai cậu, “Tôi cần loại cảm giác này, hoặc có thể thử tâm lí sa sút một chút nữa”.

Dương Hy nghe vậy nhíu mày, đành đem những lời an ủi nuốt vào lòng.

Vài ngày sau chính thức chụp ảnh quảng bá phim. Vì để phù hợp với khí chất nhân vật, thợ trang điệm đánh thêm cho Thẩm Hàm một lớp phấn lót, làm cho khuôn mặt cậu nhìn qua trở nên trắng bệch.

Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng nói với Dương Hy, “Cảm xúc Hàm Hàm hình như có chút kém”.

Nhân vật trong phim của Thẩm Hàm tên An Bình, phân cảnh này bạn diễn là bốn diễn viên Mexico, bất kể dáng người hay ngoại hình đều rất rắn chắc. Bốn người vây quanh, gần như che lấp toàn bộ bóng dáng Thẩm Hàm.

Phân cảnh đầu tiên là màn An Bình mới vào tù bị bốn tù nhân cùng phòng giam bắt nạt. Thẩm Hàm nhập vai rất nhanh, cảm xúc cũng rất chân thực. Dù biết đang đóng phim nhưng bốn người bên cạnh cũng bị cảm xúc của cậu ảnh hưởng.

Một chậu nước bẩn giội lên thân hình đầy vết thương của An Bình, An Ngải cũng đứng lên hô cắt.

“Sorry”, Bốn diễn viên kéo cậu lên, Dương Hy nhanh chóng bước tới giúp cậu lau vết bẩn trêи mặt.

“Tốt lắm”, An Ngải vỗ vai Thẩm Hàm, “Nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị cảnh tiếp theo”.

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ Thẩm Hàm cần nghỉ ngơi”, Dương Hy nói.

Ngô Phi và Ngô Kiếm tạm thời chưa về nước cũng đang ở trong studio xem Thẩm Hàm đóng phim, nghe được lời này thì khó hiểu, cảm xúc quay tốt không phải nên quay liền mạch sao.

“Chỉ còn một cảnh cuối thôi, rất nhanh là xong”, An Ngải dĩ nhiên không tán thành việc chia cảnh thành hai ngày.

Thế nhưng Dương Hy đã đem Thẩm Hàm rời đi, trở về khách sạn.

“Có chuyện gì xảy ra à?”, An Ngải nhíu mày.

“Cảm xúc Thẩm Hàm hình như không ổn định”, Phương Nhạc Cảnh giải thích, “Dương Hy chỉ lo lắng cho cậu ấy thôi”.

An Ngải đành phải tạm dừng cảnh quay kết thúc công việc sớm.

Trong phòng khách sạn,

Trong phòng khách sạn, Dương Hy ôm Thẩm Hàm vào lòng, một tay vỗ nhẹ lên lưng cậu.

Thẩm Hàm khẽ nhíu mày, thoạt nhìn hơi mệt mỏi.

“Sao rồi?”, Dương Hy ghé vào tai cậu hỏi, “Thấy đỡ hơn chưa?”

“Ừm”, Thẩm Hàm tựa vào ngực anh, tay cũng nắm lấy tay anh.

“Chỉ là diễn thôi”, Dương Hy ôm chặt cậu an ủi, “Không sao”.

“Em biết”, giọng Thẩm Hàm rất nhỏ, “Nghỉ ngơi môt lúc sẽ ổn thôi”.

“Anh dẫn em đi phơi nắng nhé?”, Dương Hy thăm dò hỏi.

Thẩm Hàm gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Anh sáng trêи ban công ấm áp, trêи người còn thoang thoảng mùi thơm sữa tắm, áp lực nội tâm Thẩm Hàm cuối cùng cũng nhẹ đi một chút, đại não hỗn loạn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Dương Hy ôm cậu thả lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên. Thẩm Hàm ngủ nhưng vẻ mặt vẫn hơi bất an, lông mi run nhè nhẹ, vành mắt dưới có có màu xanh đen mờ mờ, ngón tay túm chặt ống tay áo Dương Hy, mãi mới chịu buông ra.

“Cậu ấy sao rồi?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Ngủ rồi”, Dương Hy nói, “Giúp tôi để ý Thẩm Hàm, tôi đi tìm đạo diễn.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu bước vào phòng.

“Xin nghỉ?”, An Ngải bất ngờ, “Trạng thái Thẩm Hàm kém tới vậy sao?”

“Cậu ấy nhập vai quá sâu, cần nghỉ ngơi vài ngày”, Dương Hy nói, “Nếu tiếp tục diễn sẽ không ổn”.

Từ mấy ngày trước đến trại giam cậu vẫn luôn tự gây áp lực cho bản thân, muốn hòa nhân vật An Bình vào một thể, không nghĩ tới nhập tâm quá sâu nên trái lại bị chính vai diễn của bản thân ảnh hưởng.

“Diễn viên nhập vai đâu phải chuyện gì xấu”, An Ngải không hiểu cách giải thích này.

“Nhưng trạng thái của Thẩm Hàm hiện nay thật sự không ổn”, Dương Hy nói, “Cho đến khi tình trạng tinh thần của Thẩm Hàm trở lại như trước, tôi sẽ không đồng ý để cậu ấy đóng phim”.

“Tôi cho rằng ___”

“Không ai hiểu cậu ấy hơn tôi!”, Dương Hy cắt lời ông ta, “Thật xin lỗi, trong chuyện này tôi sẽ không nhượng bộ”.

An Ngải trầm mặc.

Dương Hy đứng lên, khẽ cúi người rồi trở về phòng.

_Chưa Hết_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.