Edit: Giaychuidis
“Có cần anh chuẩn bị một bác sĩ tâm lý không?”, nghe Phương Nhạc Cảnh kể lại, Nghiêm Khải cũng nhíu mày___ diễn viên có thể nhập vai là chuyện tốt, thế nhưng lún quá sâu vào nhân vật mà không thể thoát ra quả thật rất nguy hiểm. Vậy nên có không ít diễn viên, sau mỗi vai diễn phải nghỉ ngơi để điều chỉnh cảm xúc. Ví dụ như bộ phim “The Sunset” lấy bối cảnh một xã hội u ám, thậm chí còn từng có việc diễn viên bị tinh thần phân liệt.
“Tạm thời chưa cần, có Dương Hy ở đây rồi”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Đạo diễn An đã cho cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ vài ngày nữa sẽ khá hơn”.
“Được rồi” Nghiêm Khải đáp ứng, “Vậy có chuyện gì thì gọi anh”.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, tắt điện thoại đi đến ban công, vừa vặn bắt gặp Dương Hy đang dẫn Thẩm Hàm ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”, Thẩm Hàm hỏi anh.
“Ra ngoài giải sầu”, Dương Hy kỹ lưỡng giúp cậu đeo khăn quang cổ, “Lạnh không?”.
Thẩm Hàm lắc đầu.
Dương Hy cũng không lái xe, hai người đi bộ dọc theo con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại ở sườn núi.
“Mệt quá”, Thẩm Hàm ngồi xổm xuống đường, “Không đi nữa”.
Dương Hy bật cười, cũng ngồi xuống đối diện cậu, “Kéo búa bao, thắng thì anh cõng em”.
“Thua anh cũng phải cõng thôi”, Thẩm Hàm rất có nguyên tắc.
Dương Hy điểm mũi cậu, quay người đưa lưng lại.
Thẩm Hàm bò lên nằm úp sấp.
Tấm lưng Dương Hy vô cùng rắn chắc, lại được ánh nắng chiếu vào, Thẩm Hàm khoan kɧօáϊ đến nheo mắt.
Mùa đông không khí trong lành, tâm tình cả hai đều nhẹ nhàng. Đi tới đỉnh núi, Dương Hy lấy từ ba lô một hộp cơm picnic:
“Ăn lót dạ trước, lúc về còn còn có nhiều món ngon”.
“Món gì?”, Thẩm Hàm hiếu kì.
“Em muốn nghe hả?”, Dương Hy nhìn cậu, “Nói ra mất vui, chỉ số ngon cũng sẽ giảm đấy!”.
Thẩm Hàm bật cười, “Anh bắt chước em!”
“Không được hả?”, Dương Hy đưa sandwich cho cậu, “Anh học nhiều lắm đấy, muốn nghe không?”
Thẩm Hàm gật đầu: “Nói thử xem”.
Dương Hy suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“Một tuần không thể ba ngày liên tục đều ăn rau được, bằng không thì mặt cũng biến thành màu xanh lục luôn!”
Thẩm Hàm bị chọc cười, há mồm cắn một miếng bánh to, nhai nhồm nhoàm.
Bên tai gió thổi từng cơn, cả thành phố thu lại trong mắt, máy nhà đủ màu sắc sặc sỡ như cầu vồng, dưới ánh mặt trời giống hệt một thị trấn cổ tích.
“Tâm tình có tốt hơn không?”, Dương Hy hỏi cậu.
“Tốt hơn nhiều rồi”, Thẩm Hàm nhìn anh, “Cảm ơn anh”.
“Đừng quá mệt mỏi”, Dương Hy giúp cậu vén tóc, “Thân thể của em là quan trọng nhất”.
“Em sẽ cố điều chỉnh”, Thẩm Hàm gật đầu, “Không sao đâu, anh đừng lo lắng”.
“Vậy có thể tiếp tục quay phim không?”, Dương Hy hỏi.
“Có thể”, Thẩm Hàm nói, “Hôm qua em cũng nói chuyện với đạo diễn rồi, không sao”.
Suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Có anh ở đây em có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ”.Đúng là con người nặng tình mà ~~
Dương Hy cười, ghé sát vào hôn lên má cậu một cái, “Cố gắng lên!”
Lên núi xem mặt trời lặn, lại tới nhà hàng cao cấp ăn bữa tối xa hoa, thậm chí còn uống thêm một chén rượu, Thẩm Hàm trở về khách sạn bắt đầu ngủ vù vù.
Hôm sau thời điểm tới khách sạn, hoàn toàn là bộ dáng tinh thần sáng láng, so với vẻ mặt tinh thần sa sút hôm trước tưởng chừng như hai người.
Vì vậy cả đoàn phim đều nhẹ nhàng thở ra.
“Hàm Hàm không sao rồi”, Phương Nhạc Cảnh gọi điện cho Nghiêm Khải, “Không cần quá lo lắng”.
“Nhưng em thì khác”, Nghiêm Khải dặn dò, “Anh không ở bên cạnh, phải tự biết chăm sóc bản thân cho tốt”.
“Yên tâm đi, em tự biết chăm sóc mình”, Phương Nhạc Cảnh tựa lên rào chắn, “Anh đang làm gì đó?”
“Còn đang ở công ty”, Nghiêm Khải nói, “Gần đây công ty hơi nhiều việc, chắc một lúc nữa mới về được”.
“Do chuyện của Thiên Tế sao?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Cũng một phần, thêm nữa Đông Hoàn đang tái điều chỉnh cơ cấu”, Nghiêm Khải nói, “Phức tạp lắm em cũng muốn nghe à?”
“Không nghe”, Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.
Nghiêm Khải bật cười.
“Anh cũng đừng mệt mỏi quá”, Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở, “Nhớ chú ý nghỉ ngơi”.
“Được”, Nghiêm Khải gật đầu, “Hôn một cái”.
Xung quanh không có người, Phương Nhạc Cảnh ngoan ngãn hôn một cái.
“Á à ~~~”, Thẩm Hàm đứng ngoài cửa phát ra thanh âm du dương trầm bổng.
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cúp điện thoại.
Thẩm Hàm ca ngợi, “Nghiêm tổng thâm tình thật đấy”.
“Cậu im đi!!!”, Phương Nhạc Cảnh ném đệm dựa qua.
Thẩm Hàm lách mình tránh thoát, đem chiếc hộp trong tay đặt lên bàn, “Dương Hy làm bánh tiêu, ăn không?”
“Cảm ơn”, Phương Nhạc Cảnh đưa tay nhận.
“Đang xem gì đấy?”, Thẩm Hàm nhìn qua màn hình máy tính bảng kinh ngạc, “Cậu xem tin tức của Vệ Dật?”
“Cậu không tìm hiểu à”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
Thẩm Hàm lắc đầu, “Hắn ta làm sao?”.
“Thiên Tế đổ, hợp đồng của hắn cũng vừa hay hết hiệu lực. Vì vậy cùng người đại diện Tiền Quân tự mở văn phòng làm việc cho bản thân. Trước mắt dưới trướng văn phòng đó chỉ có mình hắn là nghệ sĩ, nhưng vì Tiền Quân có trong tay không ít tài nguyên, hơn nữa nhân khí trước đây của hắn cũng không tệ nên hiện giờ không đến nỗi nào”.
Thẩm Hàm bĩu môi, ra vẻ không quan tâm.
“Hắn coi như may mắn”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Trước đây Thiên Tế tập trung lăng xê hắn nhưng cố định hình tượng mỹ nam nho nhã làm hạn chế con đường phát triển. Hiện tại tự lập văn phòng chưa biết chừng điều kiện còn tốt hơn trước”.
Thẩm Hàm nhăn nhó, “Vậy ý cậu là, hắn sẽ càng ngày càng nổi tiếng?”
“Tớ chỉ nói vậy thôi, nhưng cậu cũng không thể cứ trốn tránh sự thật được”, Phương Nhạc Cảnh xoa đầu Thẩm Hàm, “Nhưng chắc chắn cậu sẽ nối tiếng hơn hắn nhiều”.
Thẩm Hàm lập tức vui vẻ: “Tớ cũng nghĩ thế!”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, mở hộp bánh tiêu ra cắn một miếng.
Chú thích:
Bánh tiêu/bánh hạt tiêu là một loại đặc sản khá nổi tiếng nguồn gốc từ vùng Phúc Kiến, hiện nay là một loại đồ ăn đường phố phổ biến ở Đài Loan.
Nhân của loại bánh này khá đơn giản, bao gồm: thịt nạc và mỡ thái nhỏ, thêm hành lá, tiêu, sả,.. Vỏ bánh dùng bột mì thoa mỡ lợn để không quá giòn cũng không quá dai.
*********
Ở một diễn biến khác, fan hâm mộ của Phương Nhạc Cảnh đón nhận một tin tức không lớn không nhỏ:
Quản lý cao cấp của diễn đàn fan Đường Thảo từ chức không rõ nguyên nhân!
Thế nhưng có tin đồn nói cô ta trở về làm quản lí fan cho Vệ Dật. Fan hâm mộ của Phương Nhạc Cảnh đương nhiên bất mãn, mà fan hâm mộ của Vệ Dật cũng kín đáo phê bình, thậm chí có fan mất lí trí đăng bài định bóc phốt nhưng may mắn kịp thời xóa bài nên không tạo ảnh hưởng quá lớn.
“Thật xin lỗi”.
Trong một nhà hàng nọ, Vệ Dật áy náy cười.
“Hình như tôi đã khiến cô gặp không ít phiền phức”.
“Không sao”, Đường Thảo ngồi đối diện hắn, “Tôi chỉ vì chuyện học tập quá bận rộn nên không thể cùng lúc quản lí cho hai người, thế mà không một ai tin tưởng tôi”.
“Nếu có gì buồn phiền, cô có thể kể cho tôi”, ánh mắt Vệ Dật ôn hòa, “Số điện thoại của tôi cô đã có, lúc nào cũng sắn sàng lắng nghe”.
“Cảm ơn…”, Đường Thảo do dự, tâm tình phức tạp.
Thấy cô còn hơi hoảng hốt, Vệ Dật cũng không hỏi gì thêm. Hai người ăn cơm xong liền gọi Tiền Quân đưa cô về.
Trong giới này ai cũng biết, thường người quản lí nhóm fan có quan hệ khá thân thiết với nghệ sĩ. Vì thế có không ít trưởng nhóm fan biết được những chuyện không nên biết trong giới. Nghệ sĩ không sợ bị bôi đen mà sợ fan biến thành anti fan, hơn nữa trưởng nhóm fan trở thành antifan.
Lúc trước Vệ Dật lôi kéo Đường Thảo vốn để tìm ra điểm yếu của Phương Nhạc Cảnh, ai ngờ lại không thu được tin tức nào hữu dụng.
Mà Đường Thảo tuy chưa rõ ý đồ của Vệ Dật nhưng cũng mơ hồ cảm giác được gì. Tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ trước đây mình yêu mến nên cô không dám nghĩ nhiều. Vốn theo đuổi thần tượng đơn thuần là niềm yêu thích đối với các thiếu nữ, một khi bị dính đến vấn đề khác thì rung động ban đầu cũng biến mất. Do vậy cô quyết định lui về không quản lí nữa, muốn để bản thân yên tĩnh một thời gian.
“Chuyện này nhất định có liên quan đến tên Vệ Dật đó”, Thẩm Hàm sau khi nghe tin giận đến nắm chặt tay.
“Đúng là thằng hèn!”
“Phùng Chử đã hỏi cô ấy rồi, nhưng không thu được tin gì”.
Phương Nhạc Cảnh nói:
“Nhưng cô ấy đúng là còn đi học, có lẽ không muốn ảnh hưởng đến thành tích thôi”.
“Còn tưởng hắn ta biết điều rồi chứ, ai ngờ lại đi đâm sau lưng người khác”, Thẩm Hàm đưa cho cậu một chén nước, “Cậu cũng đừng nên tức giận làm gì”.
“Tớ sẽ tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với cô ấy, hiện giờ trêи diễn đàn đang loạn, bây giờ tìm cô ấy có khi cũng không ổn”.
Thẩm Hàm khí phách:
“Lo gì, cậu cũng làm gì có tin đồn xấu nào, mặc kệ hắn muốn nói sao thì nói”.
Nói xong mặt lại trắng bệch:
“Không ổn, cậu có một điểm yếu vô cùng lớn!”
“Là gì? Sao tớ không biết?”
Sau đó là âm thanh nghiêm túc của Thẩm Hàm:
“CHÚ SÁU!!!!”(aka Nghiêm tổng)
Thật làm người ta nơm nớp lo sợ.
Giải thích: Cho bạn nào không nhớ, lúc trước Nhạc Nhạc lưu tên Nghiêm Khải trong điện thoại thành “Chú sáu” để Thẩm Hàm không phát hiện ra.
_Hết Chương 82_