Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 90: Chương 90: Chương 89




“Em ở phòng nào”, đợi bà Moli về phòng, Phương Nhạc Cảnh hỏi Nghiêm Khải.

“Đương nhiên là ở cùng anh”, Nghiêm Khải mang cậu đi lên lầu, tự nhiên không gì sánh được.

“Không được”, Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt, “Cho em một cái phòng khách”.

“Ngủ phòng khách làm gì”, Nghiêm Khải mở cửa phòng, “Ba mẹ cũng gặp cả rồi”.

“Em sang phòng bên cạnh”, Phương Nhạc Cảnh xoay người định chạy. đam mỹ hài

Nghiêm Khải đơn giản ôm ngang lấy cậu, bước nhanh vào phòng.

Phi thương khí phách phi thường lãnh khốc!

Vì trong nhà không chuẩn bị áo ngủ nên Phương Nhạc Cảnh sau khi tắm xong chỉ mặc tạm áo ngủ của Nghiêm Khải, vừa lau tóc vừa đi ra.

Nghiêm Khải tự nhiên lia mắt trắng trợn nhìn hai chân cậu.

“Nhìn cái gì!”, Phương Nhạc Cảnh chui vào chăn, trừng mắt nói, “Ngủ!”

Nghiêm Khải vươn tay ôm người, không nói lời nào đã hôn xuống, vừa dịu dàng vừa mang vài phần cường thế. Người trong ngực toàn thân sạch sẽ thoải mái, trêи người còn có mùi hương hơi nhạt, áo ngủ quá cỡ khiến cổ áo mở rộng, nhìn qua vừa mê người vừa ngọt ngào, càng nhìn tình cảm càng xôn xao, động tác cũng vvif thế mà trở nên càn rỡ.

“Đừng ồn”, Phương Nhạc Cảnh cầm cổ tay anh, khẩn trương nói, “Bác trai bác gái đều ở nhà”.

Nghiêm Khải niết mũi cậu, dùng vẻ mặt em bé muốn ăn kẹo nhìn lại, “Muốn”.

“Bây giờ không được”, Phương Nhạc Cảnh cài lại nút áo, ôm cổ anh thỏ thẻ, “Đợi về phòng trọ đã”.

“Được”, biết da mặt cậu mỏng, Nghiêm Khải cũng không quá ép buộc, cúi đầu chỉnh lại mấy sợi tóc cho cậu:

“Ngày mai chúng ta về luôn”.

Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng, đưa tay tắt đèn ngủ: “Ngủ ngon”.

“Ngủ ngon”, Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng thật chặt.

Lúc trước tưởng tưởng vô số tình huống gặp gia trưởng, vốn tưởng khi gặp thật sẽ rất khẩn trương, bây giờ xem ra cũng rất tốt.

Phương Nhạc Cảnh kéo lại áo ngủ bị anh ôm nhăn, khóe miệng treo ý cười.

Tuy rằng năm giờ mới ngủ nhưng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức trêи điện thoại Phương Nhạc Cảnh đã đúng giờ reo lên. Vừa mở mắt đã thấy Nghiêm Khải đứng đầu giường đang thắt caravat.

“Sao còn cài báo thức”, Nghiêm Khải giúp cậu tắt di động.

“Tối qua mới cài”, Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy ngáp một cái, chưa lấy lại tinh thần.

“Ngủ tiếp đi”, Nghiêm Khải vuốt má cậu, “Mới ngủ chưa được bốn tiếng”.

“Không được”, Phương Nhạc Cảnh dùng sức duỗi lưng, “Phải dậy thôi”.

Làm gì có đạo lí con dâu tới ra mắt lại ngủ tới trưa.

“Được rồi, tùy em”, Nghiêm Khải nói, “Chín giờ có cuộc họp, anh phải đi đây. Dì giúp việc hôm nay xin nghỉ, em vào bếp nấu món gì mà ăn”.

“Anh với bác trai đi cùng nhau à?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Nghiêm Khải gật đầu.

“Chỉ có … em với bác gái ở nhà?”, Phương Nhạc Cảnh chỉ chỉ mũi mình.

“Sợ gì chứ, không phải tối qua hai người trò chuyện rôm rả lắm sao?”, Nghiêm Khải cười, “Người một nhà với nhau đừng lo lắng nhiều, mẹ hôm qua cũng bốn giờ mới đi ngủ, chắc cũng phải trưa mới dậy”.

“Được rồi”, Phương Nhạc Cảnh giúp anh chỉnh cà vạt, “Nhớ về sớm”.

Nghiêm Khải hôn trán cậu, xoay người mở cửa.

Đợi sau khi hai người tới công ty, căn nhà trở nên yên tĩnh hẳn. Phương Nhạc Cảnh rửa mặt xong vào bếp, muốn mở tủ lạnh xem có nguyên liệu gì để làm bữa sáng không thì bà Moli đã đi xuống.

“Bác gái”, Phương Nhạc Cảnh đứng dậy, “Bác dậy sớm vậy?”

“Thói quen”.

Tóc bà buộc gọn sau gáy, người mặc một nộ váy gấm xanh thêu hoa trắng, cổ tay là đôi vòng ngọc phỉ thúy vừa hòa ái lại quý khí, Hiển nhiên để sắp đặt cho cuộc gặp con dâu, mẹ chồng cũng phải tu dưỡng vô cùng chuyên nghiệp.

“Bữa sáng bình thường bác dùng gì ạ?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Hay là nấu chút cháo đi?”, bà mở tủ lạnh, “Ăn cùng bánh bao chiên?”

“Được ạ”, Phương Nhạc Cảnh cười nhẹ, giúp bà lấy nồi ra.

Trong phòng bếp tràn ngập ánh nắng mặt trời cùng nhau làm cơm, thật là một hình ảnh đẹp.

Ăn sáng xong, hai người cùng vào phòng khách xem tin tức nói chuyện phiếm, thuận tiện tra xem tin tức tối qua mà bà Moli phản kϊƈɦ. Bài post của Giang Tịch Nhan đã thành nhà cao chọc trời (*), chủ post còn vô cùng nhiệt tình săn sóc, còn có dân cư mạng nhiệt tình còn screenshot cả địa chỉ cô nàng. Không chỉ vậy các trang báo mạng khác cũng theo đó đăng bài, số lượng share (**) tăng nhanh, hiện đã đứng thứ 3 top search.

Chú thích:

(*) thường thì mỗi comment sẽ gọi là "lầu", nhà càng cao tầng chứng tỏ là nhiều lầu = nhiều comment.

(**) bản gốc là chuyển phát, tương tự như share của fb nhưng wb thì hình như giống twitter hơn.

Đương nhiên vấn đề gần như không liên quan gì tới Phương Nhạc Cảnh nữa, dù có kẻ nào nhắc tới cũng chỉ là trêu chọc, nói nữ chính lăng xê kéo chân Phương Nhạc Cảnh vân vân, không ảnh hưởng nhiều. Mà trợ lí của bà Moli cũng rất nhanh đã gọi tới, nói công ty Giang Tịch Nhan đang móc nối quan hệ để liên lạc với Lý Tĩnh của phòng truyền thông Đông Hoàn, muốn thương giải vụ này.

Moli trực tiếp chuyển điện thoại cho Bạch Dực xử lí, sau đó mới hỏi Phương Nhạc Cảnh, “Sau này gặp chuyện tương tự, đã biết giải quyết thế nào chưa?”

“Biết ạ”, Phương Nhạc Cảnh sùng bái gật đầu.

“Đã bước vào giới này thì không thể mềm lòng, A Khải cũng không thể lúc nào cũng để mắt tới con, chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình. Không phải chỉ biết đóng phim là đã được, còn cần phải ra tay quyết đoán”.

“Dạ”, Phương Nhạc Cảnh cười, “Con sẽ cố gắng”.

“Con là đứa nhỏ thông minh”, bà vỗ tay cậu, “Buổi chiều có rảnh không? Buồn bực ở nhà cũng không làm được gì, chi bằng đến phòng tranh của bạn ta xem tranh”.

“Được ạ”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, lại nói thêm, “Con đã đọc tự truyện của bác rồi”.

Bên trong có nhắc tới, trước đây bà Moli học hội họa, sau mới đổi nghề làm diễn viên, không nghĩ lại là thật.

“Nghệ thuật liên quan tới nhau, không thành họa sĩ thì làm diễn viên cũng không tệ”, bà cười nói, “Lần sau có cơ hội ta làm cho con một bộ trà cụ”.

“Bác còn biết làm trà cụ ạ?”, Phương Nhạc Cảnh bất ngờ.

“Đương nhiên, ta vốn còn muốn làm một nghệ nhân làm gốm”, bà uống một hớp trà, nhìn như vân đạm phong khinh nói, “Đáng tiếc giáo sư của ta không biết nhìn hàng”.

Phương Nhạc Cảnh: …

“Lúc đó ta còn muốn tiếp tục đào sâu nên mới đến trường học”, bà kể, “Lúc thi đầu vào, giáo sư ra đề, muốn ta làm một tác phẩm mang hơi thở phương Đông thật đặc sắc còn phải ẩn chứa hy vọng”.

“Sau đó bác làm cái gì?”, Phương Nhạc Cảnh hiếu kỳ, đoạn này không có trong tự truyện.

Bà trả lời: “Ta làm một cái tên lửa Trường Chinh”.



Phương Nhạc Cảnh bị dọa.

Tên lửa là loại tên lửa mình đang nghĩ sao?

“Ta cảm thấy thứ này vừa mang hơi thở phương Đông, lại còn rất có hy vọng”, Bà Moli chỉ trích, “Giáo sư đánh trượt ta hoàn toàn vì ánh mắt ông ta quá nông cạn”.

Ngữ điệu mười phần tự tin, tràn ngập khí phách.

“Không sai”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, không kiêng nể lấy lòng mẹ chồng.

“Thế nên ta mới giận dữ về nước làm diễn viên”, Bà rót một chén trà đưa sang, “Còn con? Sao lại làm diễn viên?”

Phương Nhạc Cảnh nhận chén, “Con làm diễn viên chỉ do ngoài ý muốn”.

Bà bật cười, “Đợi sau khi thành Thiên vương, nhớ giữ câu này để trả lời ký giả”.

“Con nói thật”, Phương Nhạc Cảnh kể lại chuyện cậu thử sức với Phương Nhạc Cảnh, cuối cùng may mắn gặp được đạo diễn Trương Cổ.

“Có chút ấn tượng, hình như trêи tin tức có nói”, được cậu nhắc, Bà Moli mới nhớ ra. “Tình tiết cũng thật li kì, ta còn nghĩ là truyền thông tự biên chuyện cơ”.

“Chuyện này đúng là thật, con cũng không ngờ tới”.

“Con biết tại sao có nhiều thiên vương thiên hậu chọn nghề này đều vì giúp đỡ bạn bè không?”, bà hỏi.

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.

“Bởi vì có người sinh ra đã hợp với nghề này, cho nên họ có tài năng nên mới được nhắm tới. Đã là trời sinh thì không thể cầu, người có vận may tốt thậm chí nổi tiếng cũng không kỳ lạ. Giống như con vậy, chỉ cần nỗ lực, tương lai nhất định không thể đo đếm”.

“Dạ”, Phương Nhạc Cảnh nghe lời bà gật đầu, bầu không khí càng thêm hòa hợp.

Kết quả là, đến tối hôm đó Nghiêm Khải vẫn chưa thể đem người về nhà, bởi vì sau khi mẹ Nghiêm và Phương Nhạc Cảnh xem tranh xong đã trực tiếp phái trợ lí đi mua quần áo và một số đồ dùng hàng ngày, đóng gói mang về biệt thự.

“Mẹ định dự Nhạc Nhạc ở lại à?”, Nghiêm Khải thử hỏi.

“Con có ý kiến?”, bà Moli nhìn lại.

“Đương nhiên không có, nhưng xung quanh đây khó tránh có "chó săn", nhỡ bị chụp tới thì sao?”, Nghiêm Khải nhắc nhở.

“Đường đường là giám đốc công ty giải trí lại sợ "chó săn", chức vụ này anh không làm nổi nữa sao?”, bà lãnh diễm liếc mắt.

Nghiêm Khải: …

“Nhạc Nhạc còn chẳng có ý kiến gì”.

Nghiêm Khải gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ, mẹ đã lên tiếng rồi em ấy có thể nói không sao.

“Vậy "chó săn" cần ta ra tay không?”, bà lại hỏi.

“Đương nhiên không cần”, Nghiêm Khải thức thời — thực ra ban nãy anh cũng chỉ muốn tìm lí do mang Phương Nhạc Cảnh về mà thôi.

“Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, về phòng sớm nghỉ ngơi đi”, bà Moli vỗ tay Phương Nhạc Cảnh, đứng dậy về phòng ngủ.

Nghiêm Khải quay đầu vô tội nhìn Phương Nhạc Cảnh — ở lâu à?

Phương Nhạc Cảnh: …

“Có phải quen rồi không?”, trêи giường lớn trong phòng ngủ, Nghiêm Khải ôm cậu xoa xoa, “Nếu như em ngại, hay là anh tìm lí do nói em có show ở ngoài?”

“Thật ra cũng không sao, bác gái rất tốt”.

“Vậy là quen thật?”, Nghiêm Khải hỏi.

Phương Nhạc Cảnh suy nghĩ một chút, gật đầu.

Nghiêm Khải bật cười, nghiêng người hôn cậu, “Thật tốt”.

Gặp cha mẹ chồng đã dễ dàng vậy, tương lai ra mắt cha mẹ vợ nhất định cũng không quá gian nan.

Thẩm Hàm ký hợp đồng phát ngôn với Candy Day nên sau khi quay phim xong cũng không nghỉ được mấy ngày đã phải bận rộn quay quảng cáo. Phương Nhạc Cảnh cố ý mang canh tới thăm.

“Cảm ơn”, Thẩm Hàm quả nhiên cực kỳ vui vẻ, mở nắp nhìn thoáng qua, “Món gì vậy?”

“Không biết, hình như là súp đặc chế”, Phương Nhạc Cảnh nói.

“Không phải cậu làm hả”, Thẩm Hàm uống một ngụm, “Cũng được lắm”.

“Là bác Nghiêm”, Phương Nhạc Cảnh trả lời.

Thẩm Hàm thiếu chút nữa bị sặc.

“Bà gần đây rảnh rỗi không có việc gì nên mấy ngày này đều hầm canh. Còn cố ý bảo tớ mang tới cho cậu”, Phương Nhạc Cảnh nói.

“Giúp tớ chuyển lời cảm ơn bác nhé”, Thẩm Hàm cảm khái, “Không nghĩ tới quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người lại hòa hợp dữ!”

Phương Nhạc Cảnh bối rối, vừa định kêu cậu ta thay từ "quan hệ mẹ chồng nàng dâu" bằng từ khác lại chợt nhận ra người này luôn dùng từ "gian|tình" để hình dung tình cảm, lại đem lời nuốt lại.

“Thẩm Hàm, chuẩn bị chụp được rồi”, trợ lý chụp ảnh tới thông báo.

“OK”, Thẩm Hàm đáp lời, vặn lại nắp bình giữ nhiệt, “Đợi chút nữa tớ tìm cậu”.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu, ngồi bên cạnh nhìn cậu quay quảng cáo.

Bên trong bể bơi lớn trải đầy kẹo hạt đậu đủ màu, Thẩm Hàm mặc T-shirt trắng bước vào. Thầm nghĩ thật sảng kɧօáϊ, thế giới nháy mắt đầy hoa nở.

“Hàm Hàm, cười giả quá”, nhϊế͙p͙ ảnh gia chưa hài lòng.

Một chút cũng không giả mà, tôi cười hoàn toàn từ nội tâm!!!!

Thẩm béo trong lòng thầm kháng nghị, sau đó điều chỉnh độ cong miệng một chút.

“Rất tốt”, nhϊế͙p͙ ảnh gia tỏ vẻ hài lòng.

Thẩm Hàm lẩm bẩm, rõ ràng bây giờ mới là giả cười có được không!

“Uống nước không?”, Dương Hy đưa cho Phương Nhạc Cảnh một chai nước.

“Cảm ơn anh”, Phương Nhạc Cảnh đưa tay nhận, “Hôm nay cần chụp tới lúc nào?”

“Chắc phải ba tiếng nữa”, Dương Hy nói, “Sang tuần Thẩm Hàm còn có lịch làm việc, trong tuần này phải hoàn thành xong”.

Hai người nói chuyện trêи trời dưới đất một hồi, Thẩm Hàm đã trèo thang chuẩn bị chụp cảnh mới.

Căn nhà bằng kẹo có mái hình tam giác, mái ngói cũng làm từ nhựa cây giả thành kẹo thủy tinh. Nơi Thẩm Hàm cần ngồi là mái của ngôi nhà, độ cao không lớn nên không cần công cụ bảo hộ.

Phía dưới là ghế nhỏ bảy sắc cầu vồng, Thẩm Hàm ngồi lên, thầm nghĩ hơi bị lắc lư.

“Hàm Hàm”, Phương Nhạc Cảnh kêu lên sợ hãi.

Mọi người còn chưa định hình, Dương Hy đã chạy vọt tới trêи con đường rải kẹo.

“A!”, Thẩm Hàm hoàn toàn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy phần đỡ dưới thân đã không còn, cả người theo trọng lực rơi xuống.

Sau đó được Dương Hy đỡ được.

“Hàm Hàm”, Phương Nhạc Cảnh chạy tới.

Thẩm Hàm vẫn chưa tỉnh hồn, sau lưng còn nghe tiếng căn nhà kẹo đằng sau rớt xuống bùm bùm.

“Không sao”, Dương Hy để cậu xuống đất, thấp giọng an ủi, “Đừng sợ”.

Người phụ trách hiện trường cũng bị dọa đổ đầy mồ hôi hột, thấy Thẩm Hàm không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu truy cứu trách nhiệm của tổ đạo cụ.

Mái nhà của căn nhà do chưa vặn chắc đinh ốc dẫn tới không đỡ được trọng tải yêu cầu, khi Thẩm Hàm đứng lên mới bị đổ xuống.

Xảy ra chuyện này, dù người không bị thương nhưng trường quay bừa bộn cũng không thể tiếp tục chụp quảng cáo được, chỉ có thể tạm hoãn lại.

“Có cần tôi đưa hai người tới bệnh viện không?”, ngồi trêи xe, Phương Nhạc Cảnh hỏi Dương Hy — tuy rằng mái nhà không quá cao nhưng dù gì Thẩm Hàm cũng là người trưởng thành, chỉ bằng hai tay tiếp được chắc chắn sẽ có tổn thương.

“Không cần, tôi không sao”, Dương Hy cử động cánh tay, “Không tổn thương đến gân cốt, về thoa chút thuốc là được”.

“Không được, phải tới bệnh viện kiểm tra”, Thẩm Hàm nhíu mày kiên trì hung dữ.

Phương Nhạc Cảnh cũng không hỏi lại ý Dương Hy nữa, trực tiếp lái xe tới bệnh viện, đồng thời gọi điện cho Phùng Chử nhờ hỗ trợ.

Gần đó có một bệnh viện lớn, có điều vừa lúc đó là giờ tan tầm cao điểm, ba người tắc đường một hồi, đến khi tới nơi Phùng Chử đã chờ trước cửa, gặp mặt thì vội vã chạy tới, “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Hàm Hàm quay quảng cáo kẹo thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Cánh tay Dương Hy hình như bị trật nhẹ, còn lại thì không có chuyện gì lớn”.

“Để tôi đi xếp hàng trước”, Phùng Chử nói, “Trong bệnh viện nhiều người, cậu với Hàm Hàm đều đợi trong xe đi, nhỡ bị fan nhận ra chưa biết chừng còn gây náo loạn”.

“Tôi phải đi cùng”, Thẩm Hàm kiên quyết.

“Nghe lời”, cánh tay Dương Hy đã bắt đầu sưng.

Thẩm Hàm lấy khẩu trang trong túi ra mang lên, lại đoạt luôn mũ lưỡi trai của Phương Nhạc Cảnh.

Phương Nhạc Cảnh không thể làm gì khác, nói: “Được rồi, để tôi chờ trong xe, có việc gì thì cứ gọi điện thoại”.

Phùng Chử gật đầu, mang hai người vào làm thủ tục.

Dù thời tiết này đội mũ đeo khẩu trang đúng là hơi kỳ quái, thế nhưng bệnh viện là nơi loại người gì cũng có nên cũng không có vẻ quá nổi bật, chỉ thỉnh thoảng có vài cô gái nhìn sang bên này, nguyên nhân là Dương tiên sinh trông lạnh lùng còn đẹp trai, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Hàm nghiêm nghiêm thực thực cải trang bên cạnh.

“Cánh tay còn đau không?”, trong lúc chờ kết quả X quang, Thẩm Hàm hỏi lần thứ mười hai.

“Tàm tạm”, Dương Hy cười, “Đừng lo lắng”.

“Xương không bị ảnh hưởng, đừng lo lắng”, Phùng Chử cũng an ủi, “Nghỉ ngơi vài ngày là được”.

Thẩm Hàm sờ sờ cánh tay anh đầy yêu thương.

Chụp X quang xong, chẩn đoán của bác sĩ y đúc lời Phùng Chử, xương không bị tổn thương, chỉ là căng cơ cần nghỉ ngơi kết hợp bóp thuốc.

“Thời gian này để tôi làm trợ lý cho Thẩm Hàm”, Phùng Chử nói, “Cậu cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi”.

“Cảm ơn anh”, Dương Hy gật đầu. “Hàm Hàm gần đây hơi bận rộn, làm phiền anh rồi”.

Lái xe chở hai người về xong Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử mới tạm biệt ra về. Dương Hy tay bôi thuốc, dùng bang vải cố định trêи cổ.

“Em gọi canh sườn lợn rồi”, Thẩm Hàm giúp anh uống thuốc xong, “Anh còn muốn ăn gì không?”

“Gì cũng được”. Dương tiên sinh rất dễ nuôi.

“Xin lỗi”, Thẩm Hàm lại gần ôm anh.

“Đồ ngốc”, Dương Hy bật cười, “Sao phải xin lỗi, cũng đâu phải lỗi của em”.

“Nếu em gầy đi một chút thì tay anh đã không bị trật nghiêm trọng như thế”, Thẩm Hàm ảo não, lại nhớ khi sáng mình còn ăn một tô mì bò lớn, uống hết hai chén canh bự.

Dương Hy cười ra tiếng, dùng cánh tay không bị thương xoa đầu cậu, “Em bây giờ cũng rất gầy rồi”.

Thẩm Hàm hôn lên môi anh, “Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa, ngộ nhỡ em rơi vào đầu anh thì làm sao?”

“Anh có chừng mực”, Dương Hy để cậu tựa vào ngực mình, “Bác sĩ cũng chỉ nói là căng cơ thôi, mấy ngày nữa là khỏi”.

“Em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt”, Thẩm Hàm đặt tay lên ngực anh.

Dương Hy hôn lên xoáy tóc cậu, "Ừ”.

“Hàm Hàm”, Phương Nhạc Cảnh gọi điện tới.

“Làm sao vậy?”, Thẩm Hàm hỏi.

“Cậu có xem tin tức giải trí không?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không có”, Thẩm Hàm giật mình, “Nhanh như vậy đã lên tin tức?”

“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh click chuột, chọn lọc từ ngữ, “Có hơi, hơi, … cảm động”.

Thẩm Hàm khó hiểu, tin giải trí còn có thể cảm động?

Mở đường link Phương Nhạc Cảnh gửi tới, Thẩm Hàm nhất thời sợ ngây người.

Bởi vì tiêu đề bài viết tuy chỉ có năm chữ nhưng lại vô cùng chấn động.

THẨM HÀM SA CHÂN RỒI!

“Đừng có đặt nhan đề phát rồ như vậy chứ!”, Thẩm Hàm vẫn còn sợ hãi.

Dương Hy cũng đau đầu.

Mà phản ứng của hầu hết người đọc khi thấy tin tức này cũng đều là hít một ngụm khí lạnh, trong đầu não bổ ra hàng loạt tình huống đập | đá, chơi | gái, bao | dưỡng các thứ. Run rẩy mở link tin tức, thuận tiện cảm khái giới giải trí đúng là phương nhuộm, Thẩm Hàm nhìn đơn thuần như vậy mà cũng đọa lạc.

Đương nhiên, đây đều là phản ứng trước khi đọc nội dung.

Bởi vì mọi người nhanh chóng phát hiện, "sa chân" ở đây … thật ra vẫn là "sa chân" nghĩa đen! Ngã từ mái nhà xuống cái gì đó đúng thật là sợ hãi mà!

Lại thêm trong đoàn có một nhân viên là fan của Thẩm Hàm đã ghi được toàn bộ quá trình, tuy rằng độ phân giải không cao, tay run hơi mạnh, hét cũng hơi to. Có điều giang cư mận sau khi xem xong đều bày tỏ mình rất xúc động, như thể sau khi xem phim Hàn Quốc vậy á!

Phía dưới còn có người comment ảnh chụp của hai người ở bệnh viện, nhìn bộ dáng có vẻ như đang đợi lấy số. Thẩm Hàm đổi mũ và khẩu trang lớn, hai tay đỡ tay Dương Hy, trông vừa ôn nhu vừa săn sóc.

Giang cư mận lại càng vì thế mà khóc huhu, cả đám nhào tới weibo của Thẩm Hàm hỏi chuyện, bày tỏ chúng tôi đều hết sức lo lắng.

Thấy nhiều người hỏi thăm, Thẩm Hàm đặc biệt đăng một tin, thông báo Dương Hy không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn, cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Thấy cậu nói vậy fan mới dám thở phào nhẹ nhõm, ngược lại bắt đầu lên án bên quảng cáo thiếu trách nhiệm, đồng thời cống hiến vô số công thức nấu thuốc bổ.

“Nấu thuốc bổ cũng cần tỉ lệ chính xác sao?”, trong số comment có cả một tài khoản là một bác sĩ đông y khá nổi tiếng, Thẩm Hàm sau khi thấy mới đặc biệt hỏi một câu.

Những lời này rất nhanh đã bị fan thấy được, cả đám ôm mặt thét chói tai, nói như vậy là định tự nấu canh tình yêu sao á á á á á!!!!!

Thẩm Hàm: …

Dương Hy lắc đầu, “Ngoan, đừng trả lời nữa”.

Thế nhưng hiển nhiên là bây giờ nghĩ lại đã không kịp nữa, tập thể fan bày tỏ "Thẩm ngốc manh muốn nấu canh kìa, hình ảnh đẹp quá mị không dám nghĩ nữa”.

Có đại thần nhanh tay lập tức ra lò ngay Q bản Thẩm Hàm mặc tạp dề dâu tây đứng nấu canh, Dương tiên sinh tay quấn bang đứng bên cạnh dịu dàng ngắm nhìn.

Cảm giác CP này thật không chịu nổi mà!!!!

Một tiếng sau, trọng tâm câu chuyện chuyển sang — Thẩm ngốc manh lập gia đình.

Dương Hy nhíu mày, cầm điện thoại muốn gọi cho công ty lại bị Thẩm Hàm ngăn lại, nói: “Bọn nó nói cũng không sai”.

Kỳ thực đối với chuyện này … cậu vẫn cảm thấy có chút mừng thầm nho nhỏ.

Bởi vì đa số thời gian Dương Hy đều một tấc không rời Thẩm Hàm nên trêи mạng có không ít hình ảnh và video hai người cùng xuất hiện. Đảng CP tìm bừa cũng có không ít tài nguyên. Thậm chí còn có một video cắt nối biên tập lấy tốc độ ánh sáng ra đời, kết hợp một số hình ảnh trong phim của Thẩm Hàm với một bài hát cảm động thành một MV. Trong đó Thẩm Hàm vượt qua nghìn năm, từ cổ đãi đến mãi hiện đại thế nhưng lại cùng Dương Hy nhiều lần bỏ lỡ cơ hội. Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở đoạn ánh mắt hai người giao nhau, đoạn này vốn cut từ một hoạt động tuyên truyền.

Cả MV quá xuất sắc khiến mọi người xem xong đều nhỏ nước mắt, biểu thị "ngọa tào, quá cẩu huyết!"

Kiếp này nhất định không được bỏ qua nhau!

Thế là hot search nhanh chóng thay đổi.

Trở thành: Dương Hy cưới Thẩm Hàm.

- Hết chương 89-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.