Sợ Mất Em

Chương 11: Chương 11: Tên biến thái




Quân Thiên đưa cô vào phòng, một căn phòng khác với căn phòng cô... Một căn phòng tau nhã, không sặc sỡ chỉ vẻn vẹn vài tấm rèm cửa và những bức ảnh khá kĩ sảo. Đặt biệt là có một sợi dây chuyền được lồng vào một khung ảnh cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ, khiến cô nhìn rất quen mắt. Là... là phòng của Quân Thiên. Anh đặt cô lên giường để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô và đi ra ngoài. Cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh nên không hề kháng cự, vì nếu có kháng cự với cái thân xát này cũng không được gì.

Vừa nằm xuống liền nhận một cuộc gọi, nhìn vào dãy số quen thuộc, nước mắt từ từ túa ra dù cô không hề muốn khóc. Lúc này Quân Thiên mang ly nước từ bên ngoài vào thấy cô thay đổi sắc mặt liền nói.

“Nếu em muốn nghe thì cứ nghe, còn nếu không tôi có thể giải quyết giúp em” - Anh nhìn chằm chằm vào cô.

“Bằng cách nào?” - Hiểu Linh tin tưởng anh, vì cô không muốn lập lại những sai lầm mà cô đã gây ra.

Quân Thiên lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, là một chiếc điện thoại mới và kèm theo đó là một chiếc hộp.

“Đây là gì?” - Hiểu Linh mở chiếc hộp ra và lấy ra một chiếc vòng khá bình thường. Chỉ vẻn vẹn có vài chấm màu trên đó, hình như là bóng đèn. Cô tháo chốt vòng và đeo vào cổ tay. Tuy đơn giản nhưng nhìn rất đẹp.

“Đơn giản nhưng nhìn không tồi!” -Hiểu Linh ngắm ngía chiếc vòng trên cổ tay, cô cũng vui lên được một phần.

“Điện thoại của em đưa cho tôi! Còn chiếc vòng cứ đeo trên tay, không được tháo xuống, nếu tôi không nhìn thấy tôi sẽ phạt em” - Quân Thiên nói xong lấy chiếc điện thoại của cô và đi ra ngoài, không nói thêm lời nào nữa.

“Anh... anh phải bảo vệ tôi cho tốt... tôi không muốn giống như lúc trước” - Nhìn thấy anh ra ngoài cô nói lớn với anh, và nằm xuống che mặt lại.

Quân Thiên nghe vậy mĩm cười ra ngoài. “Cuối cùng em cũng thông suốt“. Quân Thiên nghĩ thầm trong lòng và cười không thôi.

Mấy hôm sau anh và cô đi học lại. Vừa vào cổng cô lại nhìn thấy Lam Nhã bước xuống từ một chiếc xe sang trọng với chiếc bóng quen thuộc phía trong xe. Cô không để ý nhiều và cùng Quân Thiên vào trường. Lam Nhã cũng thấy hai người họ liền đuổi theo.

“Mấy ngày nay hai cậu nghỉ học, không phải có chuyện gì giấu không cho ai biết à” - Lam Nhã liền buông lời móc méo.

“Hình như đang nói cậu thì phải” - Hiểu Linh không nhìn Lam Nhã mà choàng vào cánh tay của Quân Thiên đi thẳng vào lớp.

Lam Nhã tức đến nỗi bóp méo chai nước trên tay, cô không vào lớp ngay mà đi vào một hướng khác.

“Lúc nảy em thấy gì?” - Quân Thiên liền hỏi Hiểu Linh.

“Không thấy gì cả! Có chuyện gì sau?” - Hiểu Linh không hiểu anh đang nói gì.

“Vào học thôi!” - Quân Thiên liền lơ đi chuyện anh hỏi cô, vì anh biết người trong xe không ai khác là Sở Lập Phong, người đã từng lừa dối cô. “Anh sẽ cố gắng che lấp những kí ức đau buồn của em, để em có thể nghĩ về những kỉ niệm đẹp có anh” Quân Thiên nghĩ thầm.

Đến nửa ngày Quân Thiên liền nói: “Hôm nay về sớm, có ba mẹ đến thăm em“.

Cô nghe anh nói xong liền dọn tập sách cùng anh ra về. Lam Nhã nhìn thấy hành động của hai người họ rất mờ ám liền đi theo. Về đến nhà liền có người ra đón cô vào, hôm nay ba mẹ cô đã tuyển thêm người làm mới vì sợ cô lại ốm nữa mất.

Quản gia cũng từ trong nhà bước ra cúi đầu chào và đi theo vào trong. Lam Nhã rất ngạc nhiên vì nếu cô là con nuôi cô sẽ không được chào hỏi cung kính như vậy, còn chào cô trước Quân Thiên. Cô đang suy nghĩ liền có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô liền nhất máy, nghe xong vẻ mặt cô liền vui hẳn lên, hẳn là cô đã nghe tin gì về Hiểu Linh rồi, nghe xong cô liền ra về.

“Con lại làm ba mẹ lo lắng!” - Mẹ Chu thấy cô bước vào liền quát nhẹ cô.

“Con xin lỗi, sẽ không có chuyện này xảy ra nữa” - Hiểu Linh chạy lại ôm mẹ Chu.

“À Quân Thiên nếu Linh Linh không cho con ở đây con có thể về nhà ba mẹ ở, ba mẹ có một mình bên đó, hai anh em nó lại không chăm lo gì cho hai ông bà già này!” - Mẹ Chu liền quay sang nói với anh, lại nói đến chuyện hai anh em cô không lo gì cho họ.

“À... anh ấy còn phải kèm con học” - Nghe vậy Hiểu Linh liền lên tiếng.

“Với lại bây giờ con đã quen với món ăn anh ấy nấu, ba mẹ có thể cho người làm về bớt, con không thích trong nhà có nhiều người.” - Hiểu Linh lại nói tiếp.

Nghe cô nói xong, ba mẹ Chu liền bật cười và đồng ý yêu cầu của cô và nói với cô phải đi công tác ba tháng bảo Quân Thiên ở nhà trong cô và ra về.

Tiễn ba mẹ Chu ra cửa xong cô liền chạy một mạch lên phòng, căn phòng mà Quân Thiên đã để cô ở. Vào phòng cô tấm rửa sạch sẽ, đang mãi mê tấm thì nhìn dưới chân có vật thể là lạ. Nhìn kĩ lại thì thấy một con gián đang nằm dưới chân cô liền phát ra thanh âm khiến cả căn nhà muốn nổ tung. Nghe thấy tiếng cô Quân Thiên liền chạy một mạch lên phòng và vào phòng tấm liền giúp cô vức bỏ chú gián bé nhỏ đó và lấy một chiếc khăn cho cô. Lúc này Hiểu Linh định thần lại, thấy trên người không một mảnh vải che thân, liền dựt lấy chiếc khăn và đá anh ra ngoài.

“Anh ra ngoài ngay cho tôi, ai cho anh vào!” - Hiểu Linh tức giận la lên.

“Thức ăn chuẩn bị xong rồi!” - Quân Thiên nói xong liền ra khỏi phòng.

“Tên biến thái” - Hiểu Linh la lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.