Mấy ngày sau, Chu Tử Hàn anh trai của Hiểu Linh đến thăm cô, mấy hôm rồi cô không đến lớp nghe vậy nên anh đến thăm sẵn tiện hỏi tội Hàn Quân Thiên vì anh đã giao Hiểu Linh cho cậu ta rồi. Không ngờ lại để em gái thành ra như vậy anh rất đau lòng. Hiểu Linh ngồi một mình trong phòng, không mở rèm cửa ngồi trong bóng tối, không hiểu sao lại thành ra như vậy. Nghe tiếng khóc thút thít của cô anh tiến lại gần, lại nhìn ra bộ mặt nhết nhát của cô. Đôi mắt sưng cả lên, khuôn mặt trắng bệt, đôi môi khô nứt tái nhợt. Nhìn thấy cô thành ra như vậy anh hốt hoản hẳn lên kéo cô đứng dậy định thần cô lại. Nhưng cô vẫn không ngó ngàn gì tới anh. Thấy vậy, anh đành bế cô đến bệnh viện.
Một lúc sau, Hàn Quân Thiên vừa vào lớp thì nhận được cuộc gọi của Chu Tử Hàn, và rời khỏi lớp học ngay sau đó.
“Cậu giải thích đi!” - Chu Tử Hàn nắm lấy đôi bàn tay của em gái và hỏi anh.
Quân Thiên lặng im một chút, nhìn về phía Hiểu Linh đang nằm trên giường bệnh với gương mặt tái nhợt, yếu ớt, hình như đã khóc rất nhìu. Anh liền nói.
“Cô ấy bảo cô ấy tới nhiệm kì!” - Quân Thiên ngượng ngùng nói với Tử Hàn. “Bảo tôi về nhà mẹ đẻ!” - Anh nói tiếp.
“Nó đã gặp những ai?” - Anh trai cô hỏi vì lo cô sẽ gặp lại Sở Lập Phong cái tên cặn bã, sở khanh, hai mặt đó, anh vừa nghe cậu ấy vừa trở về thành phố nên rất lo lắng.
“Mấy hôm trước có đi ra ngoài mua miếng bảo vệ. Xong, về như vậy” - Quân Thiên thành thật nói hết nhưng ý không hề giải thích.
Quân Thiên vừa nói xong với Tử Hàn, đột nhiên Hiểu Linh liền tỉnh dậy. Hai người điều nhìn chầm chầm về phía cô.
“Sao không ngủ tiếp!” - Anh trai cô hỏi.
“Hai người...nói chuyện lớn như vậy, phòng kế bên cũng nghe thấy” - Thanh giọng yếu ớt của Hiểu Linh.
“Anh/tôi xin lỗi!” - Tử Hàn và Quân Thiên cùng đồng thanh nói.
“Khụ... hai người còn ăn ý đến như vậy... không biết... cậu là phu quân tương lai của tôi hay là của anh tôi đây” - Hiểu Linh nói tiếp.
“Em nằm nghỉ lát nữa đi, xong phải nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì?” - Anh trai kéo đắp chăn cho cô và bảo cô ngủ.
Hôm sau, về nhà cô biết cô không thể giấu anh chuyện gì, nhưng chắc anh cũng đã biết rồi nên cô thành thật nói cho anh vẫn hơn. Anh trai cô an ủi cô, nói sẽ không sao vì giờ cậu ta và cô đã không còn quan hệ gì, và bảo cô nếu có gặp lại thì xem như không quen biết nhau và nói với anh. Lúc này, Quân Thiên cũng bên cạnh nghe hết được chuyện im lặng không nói gì, ngồi lạnh lùng trên ghế sofa nhìn Hiểu Linh.
“Cậu trông chừng nó thật kỹ vào, không được để nó một mình” - Tử Hàn nói với Quân Thiên với khuôn mặt nghiêm khắc nhưng không kém phần lo lắng.
“Anh nói gì vậy, anh ta còn có gia đình không cần phải lo cho em như vậy, anh ta còn chưa có bạn gái anh dám để anh ta ở trong nhà một mình với em sao?” - Hiểu Linh thấy lời nói đầy hàm ý của anh nên đành phản kháng, cô không muốn như vậy, cô muốn được tự do nếu có người giám sát cô rồi thì cô không còn được thoải mái đi lại, không còn được ngắm mấy anh trai đẹp, không còn được... Cô không muốn!
“Em không thể tự quyết định được gì!” - Thấy cô bướng bỉnh anh đanh buông lời cay nghiệt.
“Được tôi sẽ trông chừng cô ấy” - Quân Thiên liền nhận lời, anh không có ý lãng tránh, huống gì anh cũng muốn biết tên nào dám làm tổn hại đến tiểu bảo bối của anh. Anh đã chờ đợi cô rất lâu rồi, lúc bé ngày nào anh cũng đứng cạnh góc cây gần hồ nhìn cô và bố anh câu cá. Mỗi lần cô đến anh chỉ lén đứng núp sau lưng đi theo cô nên lúc đó thấy cô gặp nguy nên cố sức cứu cô.
Tử Hàn thấy lời nói cùng với nét mặt của Quân Thiên rất thành tâm nên đành cho qua chuyện. Một lúc sau dùng cơm xong anh để cô trên ghế sofa và ra về.
Quân Thiên dọn dẹp xong bàn ăn thấy cô ngồi xem tivi chân mày anh liền nhíu lại, tiến thẳng về phía sofa, cầm lấy chiếc điều khiển anh dập ngay chiếc tivi và bế cô lên.
“Anh... làm cái gì vậy.... thả... thả tôi xuống!” - Hiểu Linh giật mình vỗ vỗ tay vào ngực anh.
“Để xem em còn dám làm như vậy nữa không?”