- Trời ơi! Mệt đến nỗi nói không nên lời!- An Lạc rên rỉ bò lên giường rồi rúc vào chăn.
- Cô vẫn còn nói được mà!- Sở Nhi ngồi trước gương, hai tay lúi húi gỡ mấy cây trâm trên tóc mình xuống.
Ngày mai, hai nàng cùng với những vũ ưu khác sẽ diện kiến các bậc tiền bối trong hoàng thất.
- Tôi thật sự là đang rất lo lắng đó Sở Nhi à! Cô múa đẹp như vậy, khuôn mặt lại rất thanh tú, sớm muộn cũng lọt vào mắt xanh của họ. Còn ta,
tới giờ động tác vẫn còn rất cứng, thật lo quá...
Sở Nhi trèo lên giường, vừa cười vừa bảo:
- Cha tôi hay dạy, dù có chuyện gì, chỉ cần tin vào bản thân mình thì tất cả sẽ ổn thôi.
- Ừm... Sở Nhi, cô có từng nghĩ, nếu như chúng ta trở thành quận chúa, thị phi sẽ ập tới không?
- Tôi không rõ, nhưng chắc chắn nó cũng sẽ vô cùng thú vị. Cuộc đời,
mười phần thì có đến bảy tám phần không như mong đợi rồi, vui vẻ ngày
nào thì hãy vui, tôi không muốn lo xa.
- Phải, không gì là trọn vẹn...- An Lạc nhìn nàng - Nè! Dẫu cho ngày
mai, ai được làm quận chúa, tôi, cô, hay là các tỷ muội khác, chúng ta
mãi là bạn tốt của nhau nha!
- Tất nhiên!
- Ngoéo tay! - An Lạc hớn hở chạy qua giường của Sở Nhi, ngoéo chặt ngón tay hai người lại với nhau.
Họ nhìn đối phương rồi bật cười khanh khách, tiếng cười trong sáng vô tư len tới mọi ngóc ngách căn phòng, tới những khóm ban đang toả hương,
tắm mình dưới sự ngọt ngào của ánh trăng huyền ảo...
Hôm sau, khắp Ngự Hoa viên tơ hoa giăng lối, hương xuân dịu dàng bao
trùm lấy muôn vật, như một dải lụa buông vô định từ chốn Cửu Thiên
xuống...
Sở Nhi lo lắng ngồi trước gương, để cho các cung nữ chỉnh đốn y phục tóc tai cho mình. Bên ngoài đại sảnh, âm nhạc du dương âm trầm réo rắc từng đợt vang lên, sau An Lạc sẽ là tới nàng.
Hoà vào giữa những tấm lụa treo ngang dọc, tấm váy hồng phấn của nàng
làm sống dậy tất cả. Từng động tác như sóng lượn mây vờn, thoát tục hơn
cả khói sương, mong manh hơn cả tuyết ngàn, cũng mạnh mẽ hơn cả lửa
thiên.
Xung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, giữa tiếng nhạc ngân nga,
mỹ nữ xoay vòng làm tung bay góc váy, khuôn mặt đẹp tới rung lòng người, mây thua nước tóc tuyết nhường màu da*. Vừa thanh cao tựa sen đài, vừa
mị hoặc tựa phù dung, khác gì Hằng Nga trút bỏ lốt tiên hạ giới.
Thế Phong ngồi trên ghế toạ, mải mê thưởng thức vị cay của rượu, bỗng
nhiên lại luống cuống bất ngờ, cổ họng không còn ý thức gọi lên ba chữ : Sở cô nương.
Hắn thật sự không tin vào mắt mình, vũ ưu đang làm bao người điên đảo phía trước là Sở Nhi? Nàng vì hắn mà đến đây sao?
Trong vô thức, Thế Phong bật người dậy, hai mắt đen sâu thẳm nhìn đăm
đăm vào thân ảnh trước mặt, tấm ngọc bội hắt lên tia sáng ngọt ngào.
Sở Nhi mải miết hoà mình vào từng âm vang nhạc hoạ, bỗng dưng lại ngấn
lệ, hai đôi mắt tìm lấy nhau, nàng ngơ ngác, cuống cuồng như lạc vào mê
trận, hắn là Thế Phong? Đừng đùa với nàng! Những gì An Lạc nói là thật,
kẻ mà nàng đang tìm kiếm không phải nam nhân bình thường, mà là đương
kim thái tử Tử quốc cao cao tại thượng, hai thứ cảm giác vui mừng và hụt hẫng xem kẽ vào nhau, chia nước mắt của nàng thành hai vị, một mặn
đắng, một lại ngọt ngào. Nàng vui vì cuối cùng cũng gặp lại được hắn
giữa biển người mênh mông, lại hụt hẫng vì mãi mãi sẽ không chạm tới
được một kẻ uy quyền như hắn. Phải, hắn là thái tử cao quý, là gió trời
phiêu diêu nhân gian, còn nàng chỉ là nhành cỏ nhỏ, chỉ có thể lung lay
chứ không bao giờ bay theo hắn được. Nàng loay hoay, cố gắng tìm lối
thoát nhưng ngày càng lúng sâu vào cái vực thẵm ngàn nhẫn trong đôi mắt
kẻ đối diện...
Kết thúc màn múa, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, lời khen tặng dành cho nàng rộ lên như pháo rắc.
Sở Nhi quay vào trong, An Lạc lo lắng khi nhìn thấy thần sắc nàng tái
đi, khuôn mặt không chút biểu cảm dù rằng màn biểu diễn của nàng là hoàn hảo nhất.
- Cô sao vậy? Sở Nhi? - An Lạc huơ huơ tay mình trước đôi mắt nâu đang nhìn vào chốn vô định nào đó của Sở Nhi.
- À, ờ... Tôi không sao! - Nàng cười gượng tự trấn tĩnh bản thân mình. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Đến lúc phong danh, Sở Nhi cùng chín vũ ưu quỳ trước bệ rồng, nàng không ngoảnh đầu lên càng không dám nhìn Thế Phong.
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, ngụ ý gì đó, lập tức bà đứng dậy, bước xuống trước nàng.
- Ngẩng mặt lên đi! - Lời nói đầy uy quyền nhưng cũng rất từ bi.
Sở Nhi vốn định sẽ mãi cuối đầu cho đến lúc buổi phong danh kết thúc, nhưng bây giờ...
Nàng ngẩng mặt mình lên.
- Thưa, hoàng hậu nương nương!
- Từ nay về sau, ngươi chính là Sở Nhi quận chúa, ban cho Hiên Diên
cung, ngang hàng công chúa tiểu thư, có quyền tham gia vào tất cả các
buổi họp mặt, yến tiệc của hoàng thất! - Bà vừa nói vừa đưa ra trước mặt nàng một cung vũ, lông tơ đỏ thắm.
Hoàng hậu vừa dứt câu, nàng còn nghĩ tai mình có vấn đề, nàng đã trở thành Sở Nhi quận chúa.
An Lạc quỳ bên cạnh thấy Sở Nhi cứ như kẻ mất hồn, vội vàng ngắt mạnh
vào tay Sở Nhi như ngụ ý: “ Cô còn không mau nhận lấy cung vũ rồi đa tạ
hoàng thượng và nương nương.”
Sở Nhi luống cuống vội cầm lấy rồi dập đầu.
- Tạ sự ân điển của hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.
Trên kia, Thế Phong tỏ ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, dù nàng chỉ là cây cỏ nhỏ, không theo hắn được thì hắn sẽ mãi bên nàng...
----------
*: câu thơ của Nguyễn Du miêu tả vẻ đẹp của chị em nàng Kiều.