Rảo bước
trong màn đên đen kịt, thân ảnh hắn luồn qua những tán vạn tuế um tùm.
Hắn đang tiến tới chỗ một tên vận hắc y khác, lấp ló ngoài tẩm điện.
Đưa đôi bàn tay của mình lên bóp mạnh vai kẻ đối diện, tựa hồ nghe được cả tiếng xương cốt tên kia rã rời.
- Thái tử! Xin thái tử tha mạng! - Tên kia ôm lấy bả vai đang dần tan nát của mình, rối rít xin tha.
- Nói! Ngươi làm gì trước Càng Thanh cung của hoàng đế? - Thế Phong lạnh mặt, đôi mắt đen sâu thẳm càng thêm phần lạnh lẽo, hắn gằn giọng.
Đôi ngươi của gã kia cực kì gian xảo láo liên khắp nơi tìm lối thoát, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trước trán.
Một, hai, ba... Gã đang thách thức sự kiên nhẫn của vị thái tử Tử quốc.
- Người đâu!
Thế Phong mất kiên nhẫn, tức giận gọi, tức thì một toán binh lính vây quanh, lưỡi lê tuốt trần đợi lệnh.
- Bắt ngay tên gian tế này giam vào Tông Nhân phủ, đợi hành án! - Hắn
nói đồng thời thả tay ra khỏi bả vai đã bị bóp nát từ nãy tới giờ.
- Rõ!
Hắn thở dài ngước nhìn lên bầu trời vạn ánh sao đêm, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc.
” Cớ sao dạo gần đây, hắn hay bắt được những tên gian tế trà trộn. Lúc
thì là Vĩnh Kim cung, lúc lại là Phượng Linh cung,...bây giờ là Càng
Thanh cung?...”
- Tham kiến phụ hoàng! - Thế Phong cung kính quỳ trước sân rồng.
Hoàng đế gấp bản tấu chương lại, từ tốn phất tay.
- Khuya rồi, sao con còn đến đây?
- Hài nhi mang một số tấu sớ đã phê xong cho phụ hoàng.
Tên nô bộc cầm lấy chồng tấu chương dâng lên cho hoàng đế.
Ngài xem qua một lượt tỏ ý khá hài lòng.
- Tốt rồi! À phải, việc tuyển vũ ưu của hoàng cung sắp diễn ra, con tới chỗ hoàng hậu xem có gì cần giúp không.
Khoé mắt Thế Phong loé lên một tia sáng ... “ vũ ưu...”
Rời khỏi cung Càng Thanh, bộ y thường đen của hắn hoà vào màn đêm đặc
quánh âm u, gió xuân vờn nhẹ, tâm tư hắn bất giác hiện lên bóng hình
trắng thanh tao mang tên Sở Nhi. Tấm ngọc xanh đung đưa, đón làn gió
mới...
Bên con suối nhỏ, không một tia sáng, hai thân ảnh một quỳ, một đứng,
bất động như tượng. Họ ở đó, lặng lẽ mặc cho màn đêm dần nuốt chửng
mình.
- Khởi bẩm vương gia, tên Tào Lục đã bị thái tử bắt giam rồi ạ! - Kẻ đang quỳ cất tiếng.
- Chết tiệt! - Kẻ đang mang mặt nạ sắt nghiến răng, y tự hỏi đang oán lũ vô dụng, hay hận bản thân ngu dốt. - Diệt cỏ tận gốc! - Hắn phun ra bốn chữ, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta khiếp đảm.
- Vâng...
______
Ngày mười lăm, đại hội Ngũ Giới.
Kinh thành.
Sở Nhi xếp hàng hồi hộp chờ kết quả.
Công công đứng trên cao, tay cầm bảng danh sách.
- An Lạc, huyện Gia Lâm...Hoàng Châu Ngọc, Mai Hoa trấn...Quách Tĩnh Nhi, kinh thành...
Từng người từng người một được xướng tên, trống ngực của nàng đánh liên
hồi. Đây là vòng cuối cùng, mười người được chọn sẽ trực tiếp diện kiến
hoàng thượng và hoàng hậu, chọn ra một người trở thành quận chúa.
- Sở Nhi, làng Hồ Điệp!
Tiếng công công vang lên rõ mồn một, Sở Nhi mừng tới chảy cả nước mắt.
Nàng được chọn rồi! Nàng không cần danh hiệu quận chúa gì cả, được làm
vũ ưu của hoàng cung là đã quá sung sướng rồi, chỉ là... Suốt gần một
tháng qua nàng đã đi khắp nơi, kinh thành cũng đã chạy mấy vòng nhưng
chả thấy bóng dáng kẻ nàng đang tìm...
Trưa hôm ấy, Sở Nhi theo chân ba ma ma đến một dãy phòng.
- Đây là gian phòng nghĩ của vũ ưu, các cô có mười người, hai người vào một phòng.
Sở Nhi nhìn dáo dác xung quanh, rồi nàng chọn cho mình căn phòng nằm
ngoài cùng, nó ở cạnh hàng hoa ban trắng, loài hoa nàng yêu nhất.
Vừa bước vào ngưỡng cửa, Sở Nhi đã bị một bàn tay khác kéo lại.
- Cô cho tôi ở cùng nhé!
Quay đầu nhìn lại, một cô gái trạc tuổi nàng, tóc búi bánh bao xoã lưa thưa vài sợi. Đôi mắt tinh anh, sáng ngời biết nói.
- Được chứ! - Sở Nhi cười đáp lại, vừa nhìn nữ nhân này, nàng đã thấy thích rồi.
Hai người cùng bước vào trong, gian phòng nhỏ nhưng lại rất đẹp. Bên
ngoài đặt một bộ bàn ghế bằng ghỗ xoan bóng ngời, xung quanh là vài lọ
hoa. Bên trong, sau tấm rèm kết hạt là hai chiếc giường bông.
- Trời ơi, đẹp quá! - Nữ tử đó reo lên ra điều rất thích thú. - Tôi là An Lạc, cô tên gì?
Nàng đặt túi hành lí của mình xuống giường.
- Tôi tên Sở Nhi.
- Cùng giúp đỡ nhau nha! - An Lạc chạy lại nắm tay nàng.
- Tất nhiên! - Sở Nhi nở nụ cười tươi như hoa, ban đầu nàng còn e ngại
nhưng bấy giờ thấy An Lạc thoải mái như vậy, cũng vui vẻ đón nhận. Xem
ra nàng đã có một người tỷ muội tốt rồi.
Những ngày sau đó, bọn họ luôn cố gắng tập luyện, mỗi người mỗi vẻ, ai
cũng mong được trở thành quận chúa, há chẳng phải đó là một bước hoá
phượng hoàng hay sao?
Đêm đến, An Lạc lại tranh thủ kể chuyện cho Sở Nhi nghe. Phải công nhân
nàng ta rất có khiếu buôn dưa lê, chuyện gì cũng biết, không chỉ chuyện ở quê nhà mà còn chuyện ở kinh thành, ngay tới cả chuyện tranh quyền đoạt sủng trong cung cũng biết. Càng trò chuyện với An Lạc, nàng càng cảm
thấy mình như ếch ngồi đáy giếng, những câu chuyện ấy với nàng khác nào
chuyện trên mây, mới nghe lần đầu.
Một hôm, Sở Nhi đánh liều hỏi An Lạc.
- Này, cô có biết ở kinh thành này, có nam nhân nào tên Thế Phong không?
Vừa nghe nhắc đến hai chữ Thế Phong, An Lạc đã hai mắt trợn tròn.
- Cô đừng hỏi bậy, đó là tên của đương kim thái tử Tử quốc chúng ta đấy!
- Thái tử?! - Sở Nhi hoảng hốt.
- Cô không biết sao, thái tử là người văn võ toàn tài, tướng mạo nghe
bảo là anh tuấn vô cùng, tính cách lại lạnh lùng cao quý, là một mĩ thụ
trong lòng các thiếu nữ. Loạn lạc ở đâu, chỉ cần có ngài ấy là yên ắng
tất cả...
Sở Nhi đờ người, không phải chứ? Chắc chỉ là trùng hợp thôi phải không?...