Edit: H.Junk
Beta: Rolly
- --------------
Ở một nơi khác, Hư Không và Canh Dương tiến về phía Hỉ Nhạc phật miếu tại Kinh thành. Hư Không đi trước, Canh Dương cúi đầu bám sát sau y, cả hai đều không nói một lời.
Căn miếu này mới được xây dựng không lâu, nằm ở phía Nam Kinh thành, chỉ cách Túc phủ một đoạn đường. Lúc này trời đã vào đêm, đám đông đến tế bái giải tán từ sớm. Ngôi miếu đứng im lìm đỏ chói trong màn đêm cực kỳ quỷ quyệt. Sương trắng dần dần tụ lại, bao bọc lấy không gian, khiến cảnh tượng trước mắt trở nên mờ ảo, kỳ dị, tựa như lạc vào một thời không hoàn toàn khác. Treo ngay phía trên cánh cổng miếu đóng chặt là vài ngọn đèn lồng lóe ánh sáng xanh lục, đung đưa trong tĩnh lặng. Hư Không dừng bước, tròng mắt đen nhánh từ từ ngước lên, y không lên tiếng, lặng lẽ quan sát ngôi miếu huyền bí trước mặt.
“Canh Dương” Y nhìn về phía trước chậm rãi lên tiếng.
“Đạo trưởng?” Canh Dương vừa bị gọi tên thì ngạc nhiên ngước mắt.
Hư Không quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thiếu niên, “Ngươi có quan hệ thế nào với Hỉ Nhạc phật này?“. Thân thể Canh Dương đột nhiên run lên bần bật, không thể tin nổi mà trợn tròn hai mắt.
Hư Không nhướng mày cười, “Ngươi lừa được tiểu tử ngốc Ninh Hoàn nhưng không gạt được ta“. Y hơi ngừng lời, giữa chân mày hiện lên tia nghi hoặc, “Nhưng đến bây giờ ta vẫn không thể xác định được ngươi là thứ gì. Nguyên tưởng ngươi là một tử hồn nhưng trên người lại có hơi thở của người sống, ta không hiểu“. Hư Không nhăn mày khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc bén quan sát thật kĩ, Canh Dương chột dạ lùi về sau một bước.
“Ngươi đến tột cùng là ai?“.
“Ta...” Canh Dương ấp úng không lên tiếng, hắn cúi thấp đầu. Dưới ánh trăng mờ mịt không thể nhận ra biếu tình, chỉ thấy hai bàn tay buông thõng bỗng nắm chặt lại, Canh Dương hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, tựa hồ đã đưa ra quyết định, hắn mở miệng lên tiếng, “Ta là...”
Nhưng lời còn chưa nói xong đã nghe thấy từ xa truyền đến tiếng 'ken két' vang vọng. Cánh cổng của miếu thờ tự động mở ra. Từng hàng nến chiếu sáng bên trong căn phật miếu, ngay chính giữa phòng, một bức tượng nửa người, nửa quỷ nở nụ cười quái dị với hai người.
Ánh trăng yêu dã chiếu hai chiếc bóng dài trên nền đá xanh, sau lưng là lớp sương mù đặc quánh che giấu vô số bóng người mờ mịt, bọn chúng lập cập di chuyển từng bước, từng bước lại gần hai người. Hư Không nhìn xung quanh một vòng, môi khẽ cong nở nụ cười nhạt, y nhìn cánh cổng miếu trước mặt rồi quay sang nói với Canh Dương, “Đi, đi theo ta“. Vừa dứt lời thì sải bước về phía Hỉ Nhạc Phật miếu.
Canh Dương sửng sốt vội vàng đuổi theo bước chân của đạo trưởng. Hai cái bóng đen trên nền đá xanh dần dần chìm vào lớp sương mù dày đặc. 'Ầm' một tiếng cửa miếu nặng nề đóng lại. Trong đêm trắng, không có một bóng người trước căn phật miếu. Xa xa canh phu gõ ba tiếng...
Ninh Hoàn và Túc Tiển về đến phủ lúc trời đã tờ mờ sáng, Vương Bá báo hai người kia đi Hỉ Phật Miếu vẫn chưa về.
“Liệu bọn họ có gặp phải chuyện gì không?” Ninh Hoàn lo lắng.
Túc Tiển lắc đầu, “Đừng lo, hồn đăng của y vẫn còn sáng, chứng tỏ y vẫn an toàn“.
Ninh Hoàn gật đầu, lúc này mới yên lòng. Hắn cầm chén trà ngọc trong tay ngắm nghía, chợt nghĩ đến chuyện vừa xảy ra thì tò mò hỏi, “Tại sao ngươi biết người bị nhốt trong Thiên lao không phải là Uông đại nhân?”
Túc Tiển nhíu mày trả lời “Hắn tự mình nói cho ta“.
“Tự mình?” Ninh Hoàn dừng động tác trong tay, có chút kinh ngạc hỏi, “Nhưng chẳng phải kẻ kia nói đại nhân đang bị nhốt ở Quỷ vực cơ mà? Sao ngài ấy lại có thể tự nói cho ngươi được?”
Túc Tiển chạm vào chén trà Ninh Hoàn vừa cầm trên tay, chất ngọc lành lạnh vẫn còn mang hơi ấm của ai kia. Túc Tiển tự rót cho mình một chén, rồi ngước mắt ngắm nhìn Ninh Hoàn, lại thấy cắp mắt tròn vo, đen láy đang chăm chú nhìn mình.
“Cẩm Y Vệ có ám hiệu đặc thì dùng để truyền tin, đặt ở nơi mà người ngoài khó phát hiện. Hôm nay trước khi vào cung, ta có ghé qua phủ của y, phát hiện ám hiệu được lưu lại” Túc Tiển không ngẩng đầu lên tiếng giải thích.
Ninh Hoàn lúc này mới thông suốt, gật gật đầu, “Vậy sao“.
Đưa tách trà lên miệng, cặp mắt như hai ngọn đèn cầy lóe lóe vẫn nhìn chằm chằm. 'Bộp' một tiếng, Túc Tiển đặt chén trà xuống bàn, tức giận quát lên, “Ninh Hoàn, ngươi chết tâm đi, ta sẽ không nói cho ngươi ám hiệu trông như thế nào đâu!“.
Đầu ngón tay của y gõ gõ vào mặt bàn, Ninh Hoàn chột dạ chẹp chẹp miệng, bĩu bĩu môi, “Ta đâu có hỏi, bỗng dưng lại bôi đen người trong sạch!”
“A“.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Hư Không và Canh Dương đã trở lại. Hai người đứng ở ngoài sân, Ninh Hoàn nhìn thấy thì nhổm dậy, “Hư Không đạo trưởng“. Hư Không khẽ gật đầu.
Túc Tiển lên tiếng hỏi, “Phát hiện cái gì?”
“Cái gì cũng không phát hiện. Chỉ là một căn miếu bình thường” Giọng Hư Không chậm rãi, nửa bên mặt chìm trong bóng tối.
“Bên trong có một bức tượng nửa người nửa quỷ, rồi cả một đám tiểu quỷ bò bên dưới đúng không?“. Ninh Hoàn cố nhớ lại cảnh tượng hắn thấy ngày hôm đó.
“Nửa người nửa quỷ sao?” Thanh âm của Hư Không trầm xuống, y nở nụ cười tà mị, lắc lắc đầu trước ánh mắt dò hỏi của Ninh Hoàn, “Đúng là nửa người nửa quỷ, nhưng không có chỗ nào quỷ dị“.
“Phải không...” Ninh Hoàn khẽ mím môi rơi vào trầm tư, chẳng lẽ ngày hôm đó hắn gặp ảo giác?
“Ta định quay lại Quỷ vực” Túc Tiển lên tiếng đề nghị.
Hư Không nghe vậy thì cười trả lời, “Ngươi tính làm thế nào để trở về? Lần trước may mắn gặp đúng lúc quỷ môn quan mở ra, lần này thì tính sao?”
Túc Tiển khẽ cau mày, y kinh ngạc ngước mắt nhìn Hư Không, “Sư huynh, tại sao ngươi lại biết chuyện quỷ môn quan mở ra?”
Hư Không thoáng giật mình, ánh mắt đảo sang một bên, “Dĩ nhiên là sư bá nói cho ta“. Y đổi giọng nói lại, “Nhưng bây giờ Quỷ vực và Kinh thành đã chồng lên nhau, chỉ cần tìm được 'cửa' nối liền hai giới thì tự nhiên vào được Quỷ vực“.
“Quỷ vực và Kinh thành chồng lên nhau?” Túc Tiển nhăn mày lo lắng. Y thầm nghĩ không ổn, ánh mắt hướng về phía Hoàng cung. Khoảng trời bao phủ Hoàng cung xám xịt, từng tầng mây mù cuồn cuộn, tiềm ẩn điềm nguy hiểm.
“ 'Cửa' sao?” Ninh Hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngươi nhìn thấy gì? Giọng nói quỷ dị bất chợt lại vọng về. Ta nhìn thấy gì? Xác người khoác bạch y, cơ thể bị đuối nước đã trương phềnh.
Vậy ngươi còn nhìn thấy gì? Ninh Hoàn cau mày, ta còn nhìn thấy gì? Ninh Hoàn nắm chặt tay đột nhiên đứng bật dậy. Hắn rốt cuộc cũng nhận ra, giọng nói kia nhất định đang nhắc nhở hắn, manh mối mà hắn đã bỏ lỡ, tấm gương tròn được đặt trong cấm địa Hoàng cung. Ninh Hoàn hít sâu một hơi, nói với mọi người, “Ta biết 'cửa' ở đâu“.
“Ngươi biết?” Túc Tiển ngước mắt, bối rối nhìn Ninh Hoàn.
Hắn nghiêm túc gật đầu, nhìn thẳng về phía Túc Tiển mà đem mọi suy đoán nói ra.
“Ngươi nói là tấm gương tròn trong Hoàng cung?” Túc Tiển cau mày hỏi, Ninh Hoàn gât đầu.
“Nếu trong Kinh thành thật sự có một cánh 'Cửa' có thể thông sang Quỷ vực thì suy đoán của Ninh Hoàn cũng có cơ sở” Hư Không lên tiếng.
Túc Tiển trầm tư một hồi, “Nhưng Hoàng cung cũng không phải là nơi muốn vào thì vào muốn ra thì ra. Huống hồ Hoàng thượng đã mang lòng phòng bị với Cẩm Y vệ. Phần lớn người trong cung đã bị Đông Xưởng thay thế, chính ta cũng không có cách nào vào trong. Nhưng mà“. Túc Tiển khẽ dừng lời, rồi lại tiếp tục, “Nơi hẻo lánh đó tuy là cấm địa nhưng vẫn có người canh giữ. Nếu là ban đêm nói không chừng sẽ có biện pháp“.
Bên ngoài trời đã sáng choang. Hư Không ngước mắt nhìn về phía Hoàng cung, ánh mắt buồn bã bất chợt lóe lên, gió lạnh thổi tung vài sợi tóc trước trán rồi từ từ hạ xuống. Y chợt ngân nga vài câu đồng dao kỳ lạ mà Ninh Hoàn chưa từng nghe thấy. Khúc đồng dao du dương như thể một kẻ độc hành lạc bước trong đại mạc, thiên địa mờ mịt chỉ còn một mình thê lương, hoặc giả như thiết mã vọt mình trong tiếng trống trận, hướng về người phương xa một nỗi nhớ nhung vấn vít.
“Bài hát này tên là gì?” Ninh Hoàn không kìm được mà đặt câu hỏi.
Hư Không nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt mờ mịt dần dần có tiêu cự, “Tên là gì? Ta cũng không biết“.
“Ngươi học được từ đâu?”
Hư Không cười một tiếng, nụ cười của y đầy đau thương lại cô tịch, ánh mắt từ từ rơi vào gương mặt của Ninh Hoàn, tựa như xuyên thấu qua đôi mắt đen đặc của hắn nhìn về phía xa xăm, “Đây là khúc ca ta nghe được từ một người khác. Hắn còn chưa nói cho ta biết tên“.
Ninh Hoàn sững người, tiếc nuối thở dài, “Vậy sao, ngươi nên hỏi tên của khúc ca này“.
“Đúng vậy...” Hư Không cười buồn, gương mặt lộ vẻ bi ai vô hạn, y thấp giọng tựa như lẩm bẩm, “Nếu hắn còn bằng lòng gặp ta...”
Ninh Hoàn quay đầu nhìn về phía Túc Tiển, đã thấy y nhăn chặt mi.
Một đêm không ngủ, lúc này chỉ còn vài canh giờ là màn đêm lại buông xuống. Hư Không đứng dậy trước tiên trở về phòng nghỉ ngơi, Canh Dương từ lúc trở về thì không lên tiếng, một mực đứng sau lưng y. Lúc này hắn cũng theo chân người kia rời khỏi phòng.
Túc Tiển nhìn bóng dáng hai người chân mày hơi cau lại. “Ngươi có cảm thấy sư huynh ta có chút kỳ lạ không?” Túc Tiển hỏi.
Ninh Hoàn ngáp một cái, “Có gì lạ?“. Hai tay hắn chống cằm, lắc lắc đầu, ánh mắt rơi vào chiếc giường ấm áp.
Chén ngọc trong tay Túc Tiển nhẹ nhàng chuyển động, lâu sau y mới đặt xuống, miệng khẽ lẩm bẩm. Một ngọn lửa đỏ rực từ đầu ngón tay Túc Tiển không ngừng chập chờn. Y chăm chú quan sát, lông mày dần dần nhướng lên nhưng sau đó rất nhanh bị vẻ mê mang thay thế.
“Đây là cái gì?” Ninh Hoàn xoa xoa đôi mắt muốn sụp xuống, tò mò hỏi.
“Đây là lửa hồn của sư huynh” Ngọn lửa từ đầu ngón tay y đột nhiên dập tắt, Túc Tiển rũ mắt lắc đầu, “Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều“.
“Nhất định là ngươi suy nghĩ nhiều” Ninh Hoàn lầm bầm một câu, trực tiếp ngả người lên giường của Túc Tiển.
Túc Tiển nhướng mày, chẳng biết ai kia đã nằm lên giường y từ lúc nào, khẽ hừ một tiếng. “Ngươi đúng là chẳng biết tự giác, xuống ngay cho ta, sang khách phòng mà ngủ” Túc Tiển tức giận nói.
“Chẳng phải ngươi nói là không có khách phòng sao?” Ninh Hoàn nhỏ giọng thầm thì, lật người chui vào chăn.
Khóe miệng ai đó khẽ giật giật, “Ta nói Vương Bá chuẩn bị phòng cho ngươi, sang bên đó mà ngủ, nghe thấy không?”
Ninh Hoàn cong người vùi mình sâu hơn vào trong, đầu lắc như trống bỏi, lại cuốn hết cả chăn thành kén, hắn lớn tiếng kêu lên, chẳng cần biết là nói cho ai nghe, “Đã ngủ rồi!”