“Ninh Hoàn, dậy đi!”
Trời vào đêm, canh ba, Ninh Hoàn còn ngủ mờ mịt đã bị Túc Tiển bên cạnh đánh thức. “Đến giờ rồi sao?” Ninh Hoàn xoa xoa đôi mắt, mờ mịt nhìn hai bên. Y “Ừ” một tiếng, thúc giục, “Dậy đi“.
Ninh Hoàn mắt nhắm mắt mở gật đầu như mổ thóc, hắn cúi người tìm kiếm đôi giày chẳng biết đã quăng đâu mất. Túc Tiển xuống giường, chui vào tủ để đồ tìm kiếm một hồi rồi lấy ra một bộ y phục. Y quay người nhìn Ninh Hoàn còn quờ quạng tìm kiếm đôi giày đã chui vào gầm giường từ lúc nào. Túc Tiển bĩu môi, ném y phục cho người kia, “Ngươi thay bộ này đi“.
“Đây là thứ gì?” Ninh Hoàn cầm lấy thứ rơi trên đầu, chỉ thấy là một bộ y phục đen tuyền, thêu đồ án phi ngư, hắn nghi hoặc ngẩng đầu hỏi, “Ngươi đưa quan phục cho ta làm gì?”
Túc Tiển hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên nụ cười bực bội, y từ tốn giải thích, “Thế Ninh công tử là muốn cứ như vậy nghênh ngang vào Hoàng cung, rồi bị coi là thích khách mà bắt lại?”
Ninh Hoàn híp mắt, nuốt khan một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, hắn gãi gãi đầu nhìn nhìn quan phục trước mắt. Ninh Hoàn nhanh nhẹn cởi luôn lý y đang mặc trên người, hơn nửa lồng ngực trần trụi lộ ra bên ngoài, hai viên đậu đỏ hồng hồng nho nhỏ theo động tác của hắn mà lúc tỏ lúc mờ, lấp ló trong lớp áo. Ánh mắt Ninh Hoàn liếc thấy bóng dáng ai đó cứng đờ đứng bên người, hắn mờ mịt quay đầu hỏi, “Ngươi sao vậy?”
Túc Tiển ngẩn ra, vành tai ửng đỏ, ánh mắt đảo ngay sang hướng khác như thể bị bắt tại trận. Nếu Túc Tiển hôm nay vẫn còn ở hình dáng con bạch miêu kia thì nhất định y đã xù bông cả lông rồi. Y hắng giọng như để che đi cái vẻ chột dạ của mình, rồi tức giận quát Ninh Hoàn, “Ngươi có biết xấu hổ không hả, chờ ta ra ngoài hẵng thay y phục“.
Ninh Hoàn cau mày khó hiểu, “Chẳng phải trước kia ta cũng toàn thay đồ trước mặt ngươi hay sao?“. Hắn chậm rãi cài từng nút áo, chợt ngẩng đầu lên lộ ra cái vẻ hiểu biết lắm, “Ta hiểu rồi. Chẳng phải chỉ là bãi một chức quan thôi sao, giận cái gì chứ! Cùng lắm thì quay lại làm đạo sĩ, cái thuật pháp dùng hình nhân kia của ngươi mà bán cho thư viện bọn ta thì chắc chắn là kiếm được ối tiền nha“.
“Ta cầu ngài, ngài im miệng cho ta“. Túc Tiển vớ lấy miếng quế hoa cao trên bàn chặn miệng người kia. Ninh Hoàn ngậm bánh, một miệng ngọt ngào nhưng vẫn không dừng dông dài, “Chúng ta có thể định giá năm trăm lượng trước nha, không phân biệt già trẻ chia đều, ta bảy ngươi ba...”
Túc Tiển trợn tròn mắt bất lực lắc đầu, y ngồi xổm xuống, nhặt lên đôi giày bị Ninh Hoàn đá vào trong gầm giường, xong rồi lại kéo lấy chân người kia, nghiến răng mà nói, “Đi giày vào“.
Ninh Hoàn mặc quan phục Cẩm Y vệ theo sau Túc Tiển. Gió lạnh ban đêm thổi bay luôn cơn buồn ngủ của hắn. Ninh Hoàn chợt nhớ tới Hư Không và Canh Dương liền hỏi, “Sao không thấy Hư Không đạo trưởng và Canh Dương đi theo?“.
“Bọn họ? Lúc mà ngươi vừa ngủ được khoảng một nén nhang thì biến mất” Túc Tiển trả lời.
“Biến mất?!” Ninh Hoàn kêu lên, trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng của hắn trở nên vang dội, hắn vội vàng hạ giọng hỏi tiếp, “Hai người bọn họ tại sao lại biến mất?”
Túc Tiển rũ mi quay đầu nhìn người kia đầy vẻ lo âu, “Hai người kia không phải là sư huynh và Canh Dương“. Trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của Ninh Hoàn, y trầm giọng, “Ngươi còn nhớ cánh cửa nối liền quỷ vực và Kinh thành mà hắn nhắc tới? Ta hỏi qua sư phụ, y chưa từng đề cập đến chuyện này với sư huynh“.
“Nhưng mà...” Ninh Hoàn khẽ cau mày nhìn xuống con đường dưới chân, hắn im lặng một hồi rồi đột ngột bước nhanh lên phía trước Túc Tiển, xoay người nhìn y, “Nhưng cũng chính hắn đã nhắc nhở chúng ta về cánh cửa kia, liệu việc chúng ta vào Hoàng cung lúc này có phải là âm mưu?”
Túc Tiển cười lạnh, “Vậy thì để xem hắn ta muốn làm gì?“. Ánh mắt y dừng lại trên gương mặt lo lắng của Ninh Hoàn, y nói nhỏ, “Ta cũng hỏi sư phụ, cánh cửa kia quả thật có tồn tại, mà phân nửa suy đoán của ngươi là chính xác“. Túc Tiển đưa mắt nhìn về phía Hoàng cung, “Cánh cửa kia ở trong cung“.
Ngoài việc phải đi lòng vòng đường nhỏ, Ninh Hoàn khoác quan phục của Túc Tiển không gặp bất cứ trở ngại gì, hai người thành công vào trong Hoàng cung. tránh thoát toán thị vệ cuối cùng, Ninh Hoàn thở phào một hơi thật dài, lấy ống tay áo xoa đi mồ hôi lạnh trên trán. Túc Tiển nhàn nhã liếc nhìn ai kia, khóe miệng nở nụ cười, hai mắt cong cong vui vẻ, “Tiền đồ!“. Túc Tiển châm chọc, Ninh Hoàn khịt mũi không thèm để ý. Canh năm còn chưa điểm, bọn họ đã đặt chân quay trở lại khu vực cấm địa của Hoàng cung.
Cây ngô đồng khô héo đứng bi thương trong đình, ánh trăng vằng vặc soi xuống mặt ao trong vắt, băng qua hành lang dài chính là noãn các trong ký ức. Nơi này bị mạng nhện bao phủ, nhìn như đã bị hoang phế từ lâu. Túc Tiển đưa tay thắp sáng giá cắm nến trên bàn, ánh vàng ấm áp xuyên thấu qua lớp giấy cửa sổ khỏa lấp ánh trăng thê lương.
Sách để lộn xộn trên bàn dài, nghiên mực đã nứt, án thư phai màu, sa trướng thêu trăm điệp xuyên hoa, bìa sách ố vàng lắng đọng dấu vết thời gian. Túc Tiển cầm một cuốn sách, thổi đi lớp bụi dày, tờ giấy phát ra âm thanh lạo xạo, dưới ánh nến mờ, y cẩn thận lật từng trang.
Ninh Hoàn nhìn quanh bốn phía, lên tiếng hỏi, “Thế vị Vương gia ở đây là ai?”
“Không phải Vương gia” Túc tiển đầu không ngẩng trả lời.
“Không phải Vương gia?” Ninh hoàn có chút kinh ngạc.
“Kỳ quái sao?” Túc Tiển dừng động tác trong tay, nhẹ nhàng ngước mắt, “Chẳng lẽ ngươi không biết đương kim Thánh thương không phải là thân tử của Tiên đế?”
Ninh Hoàn đương nhiên là biết, Tiên đế Minh Vũ Tông mất sớm, không lưu lại tử tự, vì vậy ông đã nhận hài tử của Tứ Vương gia làm Thái tử.
“Nhưng ngươi nói là bào đệ” Ninh Hoàn cau mày bối rối hỏi lại.
Túc Tiển nhẹ nhàng khép lại cuốn sách, “Đúng là bào đệ của Hoàng thượng chết đuối nên nơi này trở thành cấm địa“. Y nhìn đồ vật hoang tàn xung quanh, “Nhưng trong Hoàng cung vẫn tồn tại một lời đồn khác“. Túc Tiến hạ mắt, nhẹ giọng thì thầm vào tai Ninh Hoàn, “Người ta nói, người chết ở nơi này là vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Hoàng thượng“.
Ninh Hoàn ngẩn ngơ, hắn không hiểu ý tứ trong lời đồn kia. Túc Tiển nhếch môi giải thích, “Năm đó, Dương thủ phủ đại nhân lập nhi tử của Hưng Hiến Vương làm đế. Hưng Hiến Vương có hai người con trai, trưởng tử đã chết, đương nhiên thứ tử lên ngôi“.
(Góc học tập: đoạn này có thật trong lịch sử TQ nhé. Năm 1521, Minh Vũ Tông qua đời, hưởng dương 30 tuổi. Do vua không có con nối dõi, lại không chỉ định ai kế vị nên các đại thần, đứng đầu là Dương Đình Hòa, đã căn cứ theo Hoàng Minh tổ huấn để đưa con trai của Hưng vương Chu Hữu Nguyên, theo vai vế là em họ ông, là Chu Hậu Thông, khi ấy 14 tuổi lên kế vị).
Ninh Hoàn nghe đến đây thì trợn to hai mắt, vẻ mờ mịt thay thế bằng sự kinh ngạc tột độ. “Ngươi nói là...” Nhất thời hắn hít một hơi thật sâu, bí mật động trời gì thế này. Liệu Hỉ Nhạc phật và Thánh thượng năm đó, rồi cả chủ nhân của biệt viện này, tất cả có quan hệ như thế nào chứ?
Túc Tiển đặt cuốn sách trong tay xuống bàn. Ninh Hoàn nhìn vào lớp bìa đã hoen ố, đồ văn kì lạ trên bìa sách khiến hắn chú ý, “Đây là cái gì?” Ninh Hoàn tò mò hỏi.
“Cái này?” Túc Tiển lật ra trang sách, bên trong cũng là những ký tự ngoằn ngoèo kì lạ. “Đây là chữ viết của người Xiêm La, một tiểu quốc nằm ở phía Đông Nam“. Ninh Hoàn hiểu rõ gật đầu một cái, Túc Tiển cuộn tròn cuốn sách nhét vào ống tay áo. Y cong môi nói, “Ta đọc không hiểu nhưng sư huynh thì có thể“.
“Hư Không đạo trưởng“. Nhắc tới Hư Không, Ninh Hoàn lại lo lắng, “Không biết đạo trưởng và Canh Dương đang ở nơi nào?”
“Không chết được” Túc Tiển thờ ơ trả lời, y tiến vào chính giữa noãn các, quan sát tấm gương trên khung tròn trạm trổ hoa văn, “Không biết chừng đã sớm vào Quỷ vực“.
Túc Tiển đứng trước tấm gương, mặt kiếng trong suốt sạch sẽ, hoàn toàn tách biệt với hoàn cảnh đổ nát bụi bặm xung quanh. Dưới ánh nến lập lòe, mặt gương phản chiếu cảnh vật bên ngoài không hề thay đổi. Chiếc bàn dài đã tróc sơn lộ ra lớp tâm gỗ, sa trướng đung đưa trong gió đêm, vài quyển sách đặt lộn xộn, không một bóng người, bên trong phòng không có một bóng người...
Túc Tiển quay đầu lại hỏi, “Ngươi nói chính là tấm gương này sao?“. Ninh Hoàn gật đầu.
Túc Tiển nhăn mày, tay phải sờ lên viền gương, y trầm mặc hồi lâu thì vẻ mặt chợt lộ ra thần sắc thông suốt. Tiếng lầm bầm từ miệng y vừa vang lên, trong phòng đột nhiên nổi gió lớn, từng trang sách ố vàng bị lật tung, ánh nến lóe lên như muốn vụt tắt. Lúc này mặt gương như thể biến thành mặt nước, lăn tăn gợn sóng, bàn tay Túc Tiển từ từ xuyên qua mặt gương.
Ninh Hoàn kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, “Đây là?”
Túc Tiển trầm giọng, “Ngươi đoán không sai. Đây chính là cánh cửa vào Quỷ vực“.
“Đi“.
Mặt gương tròn tựa như ảo ảnh, Ninh Hoàn một lần nữa gặp lại thư sinh khoác bạch y kia nhưng lúc này người kia đứng quay lưng lại với hắn.
“Lần này là đi không trở lại sao?”
“Ừ” Thanh âm một người khác vang lên. “Lần này sẽ không trở lại“. Mưa rơi rả rích nhấn chìm tiếng thở dài của ai đó, từng dòng nước mắt của ai vùi vào màn mưa trôi.
“Tử Dương” Tiếng than thở khàn khàn buồn bã, người kia trầm mặc một lúc rồi lên tiếng, “Ta chúc ngươi nhi nữ song toàn, tâm tưởng sự thành“.
“Được“.
“Ninh Hoàn?” Túc Tiển thấy Ninh Hoàn ngây ngẩn đứng trước mặt gương thì lo lắng. “Ngươi sao vậy” Túc Tiển nhíu mi.
Ninh Hoàn chớp nhẹ đôi mắt mờ mịt dần dần lấy lại tiêu cự. “Ta...” Môi Ninh Hoàn khẽ mở rồi khép lại, hắn lắc đầu, nở nụ cười với Túc Tiển. “Không có việc gì, chúng ta đi thôi“.
Túc Tiển không yên tâm nhìn lại Ninh Hoàn, hắn toe toét nở nụ cười sáng lạn, “Thật, không có việc gì“. Ninh Hoàn nhấn mạnh thêm một lần, Túc Tiển lúc này mới thoáng thả lỏng đôi mày cau chặt.
“Theo sát ta“.
Ninh Hoàn gật đầu, hai bóng người hoàn toàn biến mất sau mặt gương.
Phía bên kia mặt gương nối liền với Quỷ vực. Chấn song chạm trổ, bàn gỗ sơn đỏ, ánh sáng xuyên thấu song chỉ vào trong căn phòng, bên ngoài tiếng mưa rơi rả rích không ngừng. Mọi thứ trước mắt chẳng khác nào phía còn lại, tựa như một thời không song song nhưng mọi thứ đều được phục chế mới mẻ.
“Uông đại nhân bị nhốt ở đâu?” Ninh Hoàn đảo mắt nhìn xung quanh hỏi.
Túc Tiển lắc đầu, “Đi ra ngoài xem đã“.
Từng phiến lá ngô đồng ướt nước. Trong màn sương mờ ảo, ẩm ướt, đầm sen hiện lên với vô vàn đóa hoa nở rực rỡ. Bên ngoài noãn các là hai vị tăng nhân.
Tăng nhân trẻ tuổi tay cầm chổi, quét lá dưới tàng cây ngô đồng. “Tâm trung vô phật thì sao có thể tu phật?“. Phía sau lưng y, vị sư già lần tràng hạt trong tay lên tiếng hỏi.
“Tu phật thì có thể gặp được hắn sao?” Tăng nhân không ngẩng đầu, chậm rãi nói. 'Xào xạc' động tác trong tay y không ngừng nghỉ, quét sạch từng chiếc lá rơi trên nền đất gom lại một chỗ.
Vị sư già không biết làm sao chỉ đành lắc đầu thở dài, “Sinh giả tất diệt, hội giả tất ly, ngươi vì sao còn không buông bỏ được?”
“Nhân sinh bát khổ, sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán trường cửu khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ uẩn khổ. Phật có thể độ chúng sinh, vì sao chúng sinh vẫn khổ. Ta một lòng chỉ vì hắn, phật lại chẳng thể độ ta. Có phật hay không, với ta thì có ích lợi gì?”
“Người này là ai?” Ninh Hoàn nghi hoặc. Lúc này vị tăng nhân trẻ tuổi xoay người lại, Ninh Hoàn chợt thấy dáng dấp của y có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Bỗng chốc, hắn ngẩn ra, tăng nhân kia chẳng phải chính là vị thư sinh bạch y sao?
“Chủ nhân của nơi này có quan hệ gì với Hỉ Nhạc phật?” Ninh Hoàn lẩm bẩm.
Đúng lúc này, tăng nhân trẻ tuổi đi về phía noãn các. Ninh Hoàn hốt hoảng muốn tìm chỗ trốn liền bị Túc Tiển kéo lại. Y nhìn biểu tình kinh hoảng của người kia thì giải thích, “Nơi này vốn chỉ là một mảnh vụn kí ức trong tấm gương kia, hắn không nhìn thấy chúng ta“. Quả nhiên tăng nhân xuyên qua người bọn họ vào trong phòng.
Đôi mắt thâm thúy của Túc Tiển nhìn đồ đạc xung quanh, “Nơi này có phải là Hoàng cung mười mấy năm về trước?“. Y rầm rì tựa như nói chuyện một mình, “Chuyện gì đã xảy ra“. Đôi mày rậm thoáng có điểm nghi hoặc, y trầm giọng, “Chỉ có Chỉ huy sứ đại nhân mới nắm được“.
Ninh Hoàn mím môi sốt ruột nhìn xung quanh, “Không biết Uông đại nhân bị nhốt ở đâu“.
Túc Tiển suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng, “Nếu nơi này giống hệt Hoàng cung, thì có lẽ ta biết đại nhân bị nhốt ở đâu“.
Hai người ra khỏi đình viện, ẩn núp khỏi toán lính Thanh đồng tìm đến Thiên lao.
Bên ngoài Thiên lao là một đội quân Thanh đồng đứng canh giữ. “Làm sao bây giờ?” Ninh Hoàn thì thầm hỏi. Đúng lúc này có hai thị vệ Thanh đồng tiến về phía họ. Túc Tiển chuyển hai tròng mắt, mâu quang lóe tia tính toán. Y vỗ bả vai Ninh Hoàn nói, “Đuổi theo“.
Ninh Hoàn nhìn lớp khôi giáp trên người hai kẻ kia hoài nghi hỏi, “Ngươi... có làm được không?”
Túc Tiển lau đao, chậm rãi nâng mắt liếc xéo ai kia, “Lắm lời“. Y nhìn gương mặt trắng nõn của Ninh Hoàn, nghĩ một hồi rồi lau đi vệt máu khô trên mặt hắn. Ninh Hoàn bực mình chun mũi nhưng cũng không né tránh động tác nho nhỏ của người ta.
Tiếng khôi giáp nặng nề rầm rầm, Ninh Hoàn không lên tiếng bám sát theo Túc Tiển. “Đến đây làm gì?” Một tên đứng canh giữ ngay trước cửa Thiên lao tiến lên ngăn lại hai người.
Túc Tiển cúi đầu, bắt chước chất giọng khàn đặc của bọn chúng trả lời, “Hỉ Nhạc phật muốn gặp“.
Gã Thanh đồng lộ vẻ nghi ngờ, “Nhanh như vậy đã lại gặp?“. Nhưng sau đó vẫn lùi người nhường đường cho bọn họ vào trong.
Túc Tiển và Ninh Hoàn lòng vòng trong Thiên lao mới tìm thấy Uông Chấn Ninh trong một góc phòng giam ướt lạnh. “Uông đại nhân!”, Túc Tiển thấp gọi gọi tên.
Bên trong phòng giam bốc lên mùi máu tươi nồng đậm, người nằm trên đám rơm rạ thân thể da tróc thịt bong, máu chảy đầm đìa. “Y không sao chứ?” Ninh Hoàn lo lắng nhìn người im lìm, không nhúc nhích.
Người nằm trên mặt đất đột nhiên giãy giụa, phát ta tiếng rên rỉ thống khổ, “Uông đại nhân?”
Bên dưới lớp tóc rối bù, y từ từ mở ra đôi mắt thanh minh, thấy hai người đứng trước phòng giam, y muốn chống người ngồi dậy nhưng lại bị cơn đau ép nằm ngược trở lại. Y nhìn chằm chằm Túc Tiển lên tiếng hỏi, “Ngươi đến đây bằng cách nào?”
Túc Tiển cau mày, đảo mắt nhìn Uông Chấn Ninh một thân thương tích nằm dưới đất thì hỏi ngược lại, “Ngài rốt cục là đã đắc tội gì với vị Hỉ Nhạc phật kia?”
Uông Chấn Ninh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm khoảng trời trên đầu, y nhếch khóe miệng, “Hắn có lẽ cực hận ta, vì chính đôi tay này đã giết chết Canh Nghị“. Y thở dài một hơi phát ra tiếng cười khổ, rồi thì thầm tựa như đang nói chuyện với chính mình, “Nhưng kẻ thực sự đã giết chết y là ai đây?“.