Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 33: Chương 33




【 “Đau… Cầu xin ngài đừng như vậy… Ta chưa làm sai cái gì mà… A… Đau… Đừng…”】

Vũ Hóa Điền nhìn cô, gằn từng chữ: “Nhớ rõ những gì ta từng nói không? Ta ghét dáng vẻ đắc ý này của cô.” Hắn lắc đầu, nói tiếp: “Nhìn đôi mắt này xem, không hề biết nói dối, ta có thể nhìn thấy đắc ý dưới đáy lòng cô. Ta nói đúng không, thần y?”

Khuôn mặt tiểu thái giám chết lúc trước lập tức hiện lên trong đầu, cô do dự trong giây lát, không biết có nên thừa nhận hay không. Nhưng miệng của cô lại nhanh hơn đầu óc, lập tức chối: “Ta không đắc ý, chuyện này không đáng để ta đắc ý. Ta cảm thấy may mắn là mình không chết đói ở trong phòng tối kia thôi. Đại nhân đã cứu mạng ta, ta cảm kích còn không kịp.”

“Chậc chậc, thần y đúng là nói khéo như rót mật.” Vũ Hóa Điền kéo cổ của cô bắt cô đứng lên, hắn đi một bước về phía trước, cô liền lùi một bước về phía sau, sau eo lại chạm phải bàn. Vũ Hóa Điền nói: “Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đối với loại người thích nói dối hơn nữa còn tự cho là thông minh nhất định không thể nương tay. Cô thấy đúng không, thần y?”

Cô không biết hắn muốn làm cái gì, trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn của hắn. Vũ Hóa Điền nhẹ nhàng nhướng mày một chút, mặt không cảm xúc bắt đầu xé quần áo cô. Cô giãy dụa ngăn cản hắn, nhưng chút sức lực của cô trước mặt một cao thủ võ lâm quả thực không hề có tác dụng. Quần áo của cô trong nháy đã bị hắn xé thành vải rách. Hắn dùng sức ấn thân trên lõa thể của cô lên bàn, hỏi: “Sao cô không học được cách ngoan ngoãn nhỉ?” Vừa nói xong, hắn bắt đầu xé váy của cô, chẳng mấy chốc cô đã trần truồng trước mặt Vũ Hóa Điền.

Cô sợ tới mức cả người run bần bật, lại nhớ tới chuyện xảy ra đêm tân hôn, bụng dưới bắt đầu đau ê ẩm. “Ta van ngài, sau này ta không bao giờ làm chuyện gì khiến ngài tức giận nữa, bất kể là cái gì. Xin ngài tha cho ta lần này, ta xin hứa sau này sẽ nghe lời.”

Vũ Hóa Điền nhìn thân thể trần truồng của cô, trong mắt không có chút tình dục nào. Hắn dùng vải rách trên mặt đất trói tay cô lại, vải hơi dài, đầu cuối một trái một phải buộc cố định ở hai chân bàn. Lại tách hai chân cô ra, hai đùi buộc vào hai chân bàn còn lại. Cứ thế cô bị cố định trên bàn, không tài nào giãy được. Làm xong, hắn đứng ở bên bàn, lạnh lùng bình tĩnh nhìn cô.

Cô thấy được mắt hắn nhìn vào ngực mình, mặc dù hắn không làm gì, nhưng nhũ hoa của cô vẫn dần dần đứng thẳng. Cô cảm thấy cực kỳ sỉ nhục, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cầu xin: “Thả ta ra, xin ngài. Ngài cần ta chữa bệnh cho ngài, làm thế này đối với cả ngài và ta đều không có lợi.”

“Cô hâm mộ ả đúng không?” Vũ Hóa Điền hỏi.

“Ai?” Cô khóc hỏi hắn, không biết tại sao trong hoàn cảnh này hắn còn có thể hỏi chuyện vớ vẩn khác.

“Vạn quý phi.” Vũ Hóa Điền đặt tay lên đầu gối cô, từng chút từng chút vuốt ve lên trên, làm cả người cô nổi da gà. “Hâm mộ những chuyện ta làm với ả, cô cũng từng thấy rồi đấy.” Nói xong ngón tay hắn đã tới vị trí bí ẩn nhất trên cơ thể cô. Hiện giờ tất cả đều phơi bày trước mắt hắn.

“Ngươi điên rồi !” Cô thét to: “Ta bị điên mới hâm mộ ả Vạn quý phi chết tiệt đó, ta chỉ mong cô ta đừng có tiếp tục quấy rầy cuộc sống của ta nữa! Ta chịu đủ cái cảnh bị kìm kẹp giữa hai người các ngươi rồi! Vũ Hóa Điền ngươi là đồ điên, con mẹ nó ngươi mau thả ta ra!”

“Nói cho ta biết, bây giờ có phải cô càng đắc ý hơn rồi không?” Vũ Hóa Điền hỏi.

“Đắc ý cái rắm! Chết tiệt, mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đắc ý hả?” Cô gào lên.

Ngón tay Vũ Hóa Điền chậm rãi vuốt ve hai cánh phía dưới, hắn hết thông thạo loại chuyện này, hắn biết nên dùng sức ở mức độ nào để khiến chúng nó nở rộ. Ngón tay của hắn khéo léo vuốt ve cánh hoa và nhụy hoa, cho tới khi chỗ đó chảy ra giọt sương trong suốt. Thân thể cô không ngừng run rẩy, lại không còn là bởi vì sợ, mà là vì cảm giác tê dại rất nhỏ lại làm cô cảm thấy khủng hoảng ở thân dưới. Vũ Hóa Điền vừa tiếp tục vừa nói: “Nói dối, nơi này đã thích đến thế này rồi. Ta hỏi lại cô lần cuối, chưa từng đắc ý sao?”

Cô nhìn vào mắt hắn, không biết hắn hỏi chuyện lục soát cung hay là chuyện bởi vì bị hắn vuốt ve mà đắc ý. Cô không biết nếu như hiện giờ thừa nhận mình quả thật có chút đắc ý khi hắn vì cứu cô mà trở mặt với Vạn quý phi, thì liệu hắn có tự động cho rằng cô hâm mộ Vạn quý phi cùng hắn làm loại chuyện này không?

“Ta không ngờ thần y cũng can đảm như thế.” Vũ Hóa Điền không cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, hắn rút ngón tay lại, cầm lấy ngọn nến bên cạnh giơ phía trên người cô, rồi mới từ từ nghiêng xuống.

“Bỏ ra! Bỏ nó đi! Cầu xin ngài!” Cô hoảng sợ giãy giạu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn sáp nến dần hình thành, cuối cùng rơi xuống ngực. “A! Đau! Van xin ngài, đừng như vậy, ta đắc ý! Ta thật sự đắc ý! Tha cho ta đi.” Vũ Hóa Điền như thể không nghe thấy, nhỏ từng giọt lên người cô. Ngực, nhũ hoa, bụng, bên đùi, hắn hài lòng nhìn cô không ngừng giãy giụa trên bàn, chân bàn ma xát với mặt đất phát ra tiếng két két ghê tai. Cô hét đến khàn cả cổ, vẫn còn cầu xin: “Đau… Cầu xin ngài đừng như vậy… Ta chưa làm sai cái gì mà… A… Đau… Đừng…”

“Chỗ này đã ẩm ướt thành thế này rồi, sao có thể nói đau? Là thoải mái mới đúng?” Vũ Hóa Điền nói, tiếng nói lại khàn khàn lạ thường. Ngón tay của hắn vuốt ve nhụy hoa ướt sũng, rồi đột nhiên đâm vào. Đầu ngón tay hắn từng chút từng chút sờ tới nơi yếu ớt nhất, dùng sức chọc vào, càng lúc càng nhanh. khoái cảm như thủy triều mãnh liệt lấn át đau đớn do bị nhỏ sáp nến, không ngừng đẩy cô đến cực hạn. Đau đớn do sáp nến trước khoái cảm như vũ bão thật chẳng đáng nhắc đến, thậm chí càng khiến luồng sóng nóng bỏng dưới thân mang đến khoái cảm điên cuồng hơn. Tiếng hét của cô dần thay đổi: “A… A… Đừng, đừng… A…”

Ngón tay Vũ Hóa Điền càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng mạnh. Cuối cùng trước mắt cô trắng xóa, thân thể căng lên, phần dưới cơ thể xoắn chặt ngón tay của hắn. Một dòng nước từ phía dưới phun ra, bắn lên quần áo hắn… Cô cao trào. Ngực Vũ Hóa Điền kịch liệt phập phòng, khàn khàn nói: “Không trả lời ta sẽ cắm ngọn nến này vào.”

Cơ thể cô đã ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt nói: “Vạn quý phi bắt ta hai ngài, làm trễ nải hai ngày trị liệu của đại nhân, đại nhân bất đắc dĩ mới phải cứu ta. Chuyện này không liên quan tới ta, từ đầu đến cuối đều là chuyện giữa ngài và Vạn quý phi.”

“Rất tốt.” Vũ Hóa Điền dường như đã khôi phục như bình thường, hắn cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ lau ngón tay, hỏi: “Còn đắc ý sao? Thần y.”

Cô lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.