Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 34: Chương 34




Vũ Hóa Điền lau tay sạch sẽ xong liền ném khăn tay xuống đất, mắt nhìn cô, nói: “Dù có đắc ý cũng đừng để cho ta nhìn ra, giấu nó sâu một chút.” Cô nghe xong chỉ khóc lắc đầu, Vũ Hóa Điền không để ý đến chuyện cô còn đang bị trói trên bàn, mà đi thẳng ra khỏi phòng. Vũ Hóa Điền đi ra ngoài không bao lâu, Tố Tuệ Dung liền rón rén đi vào.

Tố Tuệ Dung trông thấy bộ dạng chật vật của cô cũng không nói gì, chỉ dùng tốc độ cực nhanh tìm một chiếc áo choàng Vũ Hóa Điền để ở đây che cơ thể cô, lại cởi trói cho cô, mát xa chỗ bị trói. Cô nhẹ nhàng nói: “Lấy hết mấy thứ trên người nữa.” Giọng cô rất nhỏ, nhưng đối với người tập võ như Tố Tuệ Dung thì cũng không khó để nghe thấy.

Cô ấy dùng móng tay cẩn thận cậy từng vết sáp nến xuống, kể cả những giọt Vũ Hóa Điền nhỏ ở chỗ kín. Ngoài cửa có một tiểu thái giám nói: “Tuệ Dung cô nương, Đốc chủ sai ta đưa mấy thứ tới.” Tố Tuệ Dung nhìn cô đợi lệnh, phát hiện cô chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà liền thở dài, rồi mới đi ra cửa mở hé một khe, nghiêng người đi ra ngoài. Đợi cô ấy trở lại, trên tay đã cầm mấy thứ. Cô ấy đến bên tai cô, nói nhỏ: “Đốc chủ sai người đưa thuốc mỡ và quần áo tới, nô tỳ thoa thuốc rồi thay quần áo cho người nhé?” Thấy cô không phản ứng, cô ấy lại khẽ gọi: “Phu nhân?”

Lúc này cô mới đáp: “Còn còn lựa chọn khác sao?”

Tố Tuệ Dung cẩn thận bôi thuốc cho cô rồi nhẹ nhàng giúp cô mặc quần áo, vừa nói: “Quần áo về phòng lại cởi ra, bịt vết thương lại như thế này cũng không tốt.”

Sau khi về phòng, tự cô viết một đơn thuốc, đưa cho người hầu đi sắc, uống xong thì đi ngủ. Cô ngủ thẳng tới sáng hôm sau, bị Tố Tuệ Dung gọi dậy thay thuốc. Cô giống như con búp bê rách nát, tùy ý cô ấy làm gì thì làm. Buổi tối là lúc Vũ Hóa Điền ngâm thuốc, Tố Tuệ Dung ghé vào bên tai cô nói: “Vừa rồi Đốc chủ đã truyền lời tới, nói là mấy ngày nay phu nhân có thể yên tâm dưỡng thương, không cần qua hầu hạ.”

Cô lại nhìn cô ấy một cái, nói: “Không cần, đỡ ta đi.” Cô thay quần áo, viết đơn thuốc, giao cho Tố Tuệ Dung: “Tối nay Đốc chủ nhà các ngươi cần thêm thuốc, sai người sắc theo phương thuốc này, nhanh chóng đưa tới nhân lúc còn nóng.” Nói xong, cô được cô ấy dìu đỡ cẩn thận đi tới phòng Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền vốn đang cởi quần áo, nghe được Tố Tuệ Dung và cô ở ngoài cửa cầu kiến liền lẳng lặng cầm quần áo mặc vào, rồi mới hai người vào. Cô thấy hắn và Tố Tuệ Dung trao đổi bằng ánh mắt, Tố Tuệ Dung ra hiệu cho Vũ Hóa Điền rằng: ‘Nàng hôm nay rất khác thường.’ Vũ Hóa Điền phất tay cho Tố Tuệ Dung lui. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn nhìn cô, không nói gì.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bình thường luôn ngồi, lúc ngồi làm ảnh hưởng tới vết thương, khiến cô nhíu mày mấy lần. Vũ Hóa Điền nhìn cô chằm chằm một lúc, thấy cô không có đến cởi quần áo cho hắn liền tự mình cởi.

Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, thế nên tiếng Vũ Hóa Điền ngồi vào trong thùng tắm liền vô cùng chói tai. Thịt non mới mọc phía dưới chạm vào thuốc khiến hắn đau đến môi trắng bệch, chẳng mấy chốc sau đã có mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống. Cô dùng vẻ mặt vô cảm nhìn Vũ Hóa Điền tắm, cho tới khi bên ngoài có tiểu thái giám bẩm báo nói thuốc đã sắc xong rồi. Cô liếc nhìn Vũ Hóa Điền, đúng lúc hắn cũng mở mắt nhìn cô, xem ra cũng không có ai thông báo cho hắn hôm nay cần thêm thuốc. Cô đứng dậy đi ngoài lấy thuốc, tự mình đưa tới trước mặt Vũ Hóa Điền, nói: “Đại nhân, hôm nay cần thêm thuốc.”Vũ Hóa Điền cũng không đưa tay ra nhận vẫn, chỉ nhìn cô, chờ cô giải thích. Cô nói: “Căn cứ tình trạng cơ thể ngài, nếu như không phải cần thêm thuốc, ngài cho rằng ta sẽ tới đây nhìn ngài tắm sao?”

Vũ Hóa Điền nghe vậy mới đưa tay ra nhận lấy. Hắn cầm thuốc cũng không uống, mà đưa lên mũi ngửi, rồi mới nhíu mày, tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Thuốc này mùi là lạ.”

“Ta không biết đại nhân tinh thông dược lý như vậy từ bao giờ đấy?” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn không chịu uống, liền giằng lại, đặt lên bàn. Cô lại ngồi xuống, nói: “Không uống thì thôi.” Vũ Hóa Điền dùng ánh mắt dò xét nhìn cô một lúc, cuối cùng thấy không được gì mới thôi. Cô thấy hắn như vậy, không khỏi cười phá lên, cuối cùng gần như cười thở không ra hơi.

Vũ Hóa Điền nhíu mày nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn. Cô lau nước mắt chảy ra vì cười, thở không ra hơi nói: “Này, tối hôm qua ngài rất thích đúng không?”

Vũ Hóa Điền tức giận nói: “Làm càn!” Nét mặt kia rất giống con mèo bị giẫm vào đuôi.

Cô không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Ngài làm vậy với ta thích hơn hầu hạ Vạn quý phi rất nhiều rồi đúng không? Ngài vốn cũng không muốn hầu hạ ả như vậy đúng không? Có phải mỗi lần trông thấy bản mặt của ả đều cảm thấy buồn nôn đúng không?” Cô cười ha hả, không đếm xỉa đến lửa giận của hắn, nói tiếp: “Nhìn ta đau, nhìn ta khóc, nhìn ta cầu ngài, có phải đặc biệt kích thích, đặc biệt sung sướng không? Ngài đừng lừa mình dối người, bởi vì ngài chính là một tên biến thái, ta cũng nhìn ra rồi. Khoái cảm của ngài xây dựng trên sự đau đớn của người khác, điểm này Vạn quý phi vĩnh viễn không thể thỏa mãn ngài.”

“Câm miệng! Cô chán sống rồi đúng không?” Vũ Hóa Điền nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn lóc thịt cô vậy.

Cô lại lau nước mắt ở khóe mắt, bưng chén thuốc trên bàn, dùng móng tay gõ gõ chén, phát ra tiếng ‘keng keng’. Nói: “Ngài biết vì sao chén thuốc này có mùi lạ không? Ha ha, bởi vì đây là độc, không phải thuốc.” Nói xong, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng ném bát lên, bát sứ trắng liền rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cô lảo đảo đi về phía cửa, lại nghe phía sau có tiếng nước ‘rào rào’. Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Vũ Hóa Điền như con quay bay vọt từ trong nước lên, nhảy đến phía sau cô, cánh tay bắt được cô, kéo lại. Người ngoài phòng nghe thấy động tĩnh trong phòng lập tức đẩy cửa vào xem, lại bị một câu “Cút ra ngoài!” của Vũ Hóa Điền làm cho sợ tới mức vội vàng khép cửa phòng lại.

Tay Vũ Hóa Điền tại trên dạ dày cô, tay kia dùng sức, cô lập tức cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, cúi đầu nôn ra. Vũ Hóa Điền vẫn dùng sức tra tấn dạ dày cô, cô nôn đến hoa cả mắt, gần như cả cơm tối qua cũng nôn hết ra rồi. Đến khi chỉ nôn ra được dịch dạ này, hắn mới thả cô ra.

Cô lảo đảo đi đến bên cạnh, dùng nước trên bàn súc miệng, nhổ nước trong miệng ra, cô lại cười rộ lên. Ánh mắt Vũ Hóa Điền nhìn cô lúc này giống như nhìn thấy quỷ. Cô cười lớn đi tới cửa, lúc gần đi quay đầu lại nói: “Chẳng qua chỉ là một chút thuốc an thần mà thôi, ngài tắm xong nhớ uống, nếu không tới đêm phía dưới sẽ vô cùng đau đớn, lúc ấy thì đừng có khóc nhé.” Nói xong, cô không đếm xỉa đến ánh mắt phẫn nộ của Vũ Hóa Điền, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.