Vũ Hóa Điền xoay mặt cô lại, vỗ vỗ lưng cô như an ủi: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Cô ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Còn ngài thì sao?”
Vũ Hóa Điền ôm cô đặt lên giường, nói: “Ngủ cùng cô.”
Vũ Hóa Điền đứng lên, cô phát hiện phía dưới của hắn đã chào cờ, lại
nhìn hắn rửa mặt thay quần áo như không có gì, cô âm thầm giơ ngón cái,
định lực tốt thật.
Cô nằm trong, Vũ Hóa Điền nằm ngoài, giữa hai người cách nhau một khoảng nằm vừa một người nữa. Cô lăn đến bên cạnh Vũ Hóa Điền, đầu gối lên tay hắn. Vũ Hóa Điền dùng ngón tay đẩy đầu cô ra, cô lại gối lên. Lặp đi
lặp lại mấy lần, cô liền phiền, nói: “Ngài còn đẩy, ta sẽ xuống giường
nhảy cả đêm đấy.”
Vũ Hóa Điền nói: “Cô còn lăn sang ta sẽ trói cô lại.”
Cô nói: “Làm vậy rất không tốt cho đứa bé.”
Vũ Hóa Điền không nói được gì. Cô toàn thắng, vô cùng sảng khoái ôm một cánh tay Vũ Hóa Điền ngủ thiếp đi.
Cô ngủ tới tận trưa hôm sau, Vũ Hóa Điền đi lúc nào cũng không biết.
Cô tỉnh, Tố Tuệ Dung vừa hầu hạ cô thay quần áo vừa nói: “Phu nhân, đồ
đạc đã thu dọn xong cả rồi. Đốc chủ có lệnh sau khi phu nhân dậy lập tức lên đường. Vì che dấu tai mắt, đốc chủ không thể đi cùng phu nhân,
nhưng ngài ấy nói ngài ấy sẽ theo sau.”
Tin tức đến quá bất ngờ, cô hết hồn, nói: “Đi đâu?”
Đêm qua ngủ cùng Vũ Hóa Điền đâu có nghe hắn nhắc tới chuyện chuyển nhà.
“Về phía nam, phủ Tô Châu.” Tố Tuệ Dung nói: “Chuyện của phu nhân không
thể để lộ. trong kinh thành rất nhiều tai mắt, phu nhân sinh con ở đây
không an toàn. Phu nhân yên tâm, chúng ta đi đường thủy, sẽ không sao
đâu.”
Những chuyện thế này trước giờ không phải do cô quyết định. Vừa mặc
chỉnh tề liền có kiệu mềm ở ngoài đón cô. Có lẽ vì để che giấu tai mắt,
cỗ kiệu rất bình thường. Cô ngồi vào trong kiệu mới phát hiện lần này đi chỉ có cô và Tố Tuệ Dung, hành lý của hai người chỉ là chiếc bao nhỏ
trên lưng cô ấy.
Cô chỉ vào bao vải, nói: “Vũ Hóa Điền sẽ không để chúng ta tới Tô Châu chỉ với ít đồ này chứ?”
Tố Tuệ Dung vừa ra lệnh nâng kiệu vừa nói: “Phu nhân yên tâm, người của chúng ta đã chờ ở trên đường rồi ạ.”
Xuống kiệu, Tố Tuệ Dung đỡ cô lên một chiếc thuyền con. Chiếc thuyền này bên ngoài tuy cũ kỹ nhưng bên trong lại thoải mái. Trên thuyền ngoại
trừ người chèo thuyền thì cũng chỉ còn cô và Tố Tuệ Dung. Trong khoang
thuyền đặt một bàn ăn, toàn là những món cô yêu thích, còn bốc hơi nóng
nghi ngút. Cô chưa ăn cơm trưa, nhìn thấy đồ ăn lập tức xông tới, ăn
ngon lành.
Buổi tối lại không được may mắn như vậy, chỉ ăn chút điểm tâm và đồ ăn, không có món ăn nóng, nhưng hoa quả không ít.
Đến đêm khuya, Tố Tuệ Dung gọi cô dậy. Thuyền đã cập bờ, bọn cô lên một chiếc thuyền khác.
Chiếc này lớn hơn chiếc lúc sáng rất nhiều, đương nhiên vẫn không thể
sánh bằng chiếc thuyền lớn xa hoa của Vũ Hóa Điền. Nhưng chiếc này tương đối không bắt mắt, nhìn bên ngoài cũng chỉ nghĩ rằng đây là đội buôn
của nhà giàu nào đó.
Trên thuyền có nhiều người hầu hạ hơn, còn vài người rõ ràng là cao thủ được phái đến bảo vệ cô.
Thuyền lớn chìm sâu đương nhiên đi sẽ cân bằng hơn, trong phòng không hề cảm thấy chòng chành.
Số phòng trên thuyền không ít, gian phòng của cô được trang hoàng giống
phòng của Vũ Hóa Điền y như đúc, ngay cả đệm chăn cũng được mang theo.
Những thứ thường ngày cô dùng, quần áo cô thích đều mang đi, ngay cả mấy cuốn truyện đồi trụy cô thích cũng xuất hiện trong phòng.
Ăn bữa khuya được chuẩn bị xong, cô lên thẳng giường, đi ngủ. Thời kỳ
đầu mang thai cô rất thích ngủ. Nếu là trước kia, mệt thế này cô nhất
định không thể ngủ yên, nhưng bây giờ chỉ cần nằm xuống liền ngủ mất.
Trong kinh thành, Vũ Hóa Điền nhận được tin cô lên thuyền bình an, hơn
nữa ngủ rất ngon, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói: “Sai người bảo vệ chặt chẽ, gặp kẻ nào khả nghi lập tức giết.”
Người nọ chắp tay: “Thuộc hạ tuân lệnh. Có Nhị đương đầu bảo vệ xin đại nhân yên tâm.”
Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, xua tay để thám tử lui ra.
Hiện giờ hơn nửa đồ trong phòng hắn đã chuyển lên thuyền, cho nên hắn
không về phủ nữa. Trong cung có phòng của hắn, lúc trực đêm thường tới
đây nghỉ ngơi. Mấy năm từ khi gặp thần y hắn gần như đêm nào cũng về
phủ, bây giờ ở lại phòng này lại có chút không quen. Bất kể ban đầu xuất phát từ mục đích gì mà giữ cô lại bên mình, thì bây giờ hắn phát hiện
mình đã quen có người trong phòng. Hiện giờ có một mình hắn tuy yên tĩnh hơn hẳn nhưng cũng có chút cô đơn.
Thói quen đúng là thứ đáng sợ.
Vũ Hóa Điền bỗng nhớ lại, cái ngày hắn lên núi tìm lão thần y dường như
mới chỉ ngày hôm qua. KHông ngờ thần y thì không mời được, lại nhặt được cô. Có lẽ đây chính là cái mà người ta hay gọi là số mệnh.
Hắn đã điều tra cô, nhưng không tra ra được gì. Điều duy nhất biết được
là cô được lão thần y cứu từ dưới vực về. Cô từ đâu tới vẫn là bí ẩn. Đã không tra được thì không thể an tâm thả cô đi, phải giày vò cô, nhốt cô lại bên mình đến chết. Vấn đề này rất đơn giản, không cần hỏi hắn cũng
biết đáp án.
“Đêm tân hôn” của hai người, nơi yếu ớt nhất của hắn phơi bày trước mắt
cô mà cô lại còn tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm. Khoảnh khắc ấy hắn hận
không thể rút gân, lột da, nghiền xương cô thành tro, như vậy dường như
vẫn chưa đủ để giải quyết uất hận của hắn. Đáng tiếc là hắn không thể,
hắn phải giữ cô lại đến khi khỏi hẳn. Thế là hắn dùng cách cực kỳ thô
bạo để cướp đi lần đầu tiên của cô. Nhìn cô đau đớn giãy giụa, khóc, cầu xin hắn, khoái cảm khó nói thành lời lấp đầy toàn thân hắn. Khoái cảm
này không phải quyền lực, địa vị, tiền tài có khả năng mang đến, hắn lập tức say mê cảm giác này.
Sau này, Vũ Hóa Điền mới được biết cái gì là rối rắm. Hắn không ưa cô
nhưng lại không làm gì được cô. Đã bao nhiêu năm rồi không ai dám khiêu
khích hắn? Hắn không chỉ một lần hận đến ngứa răng. Hắn hận cái vẻ đắc ý không coi ai ra gì của cô, cô không thèm để ý đến hắn, cũng không để ý
bất cứ ai. Mặc dù bề ngoài tỏ vẻ ngoan ngoãn nịnh nọt, nhưng đó vĩnh
viễn chỉ là vẻ bề ngoài, cô thậm chí còn không muốn che giấu. Cho dù là
đối với Vạn quý phi hay đối với hắn, cô đều như vậy. Cô sợ quyền thế,
rất sợ chết, nhưng từ trong xương tủy lại toát ra vẻ kiêu ngạo, giống
như cô không thuộc về thế giới này. Tất cả mọi thứ xung quanh đối với cô chỉ như một trò chơi, cô nhập vai, cảm nhận được cuộc sống trong trò
chơi nhưng vẫn ngự trị toàn bộ cuộc chơi.
Vũ Hóa Điền không biết kiểu tính cách này của cô được hình thành như thế nào, hắn không điều tra ra lai lịch của cô.
Nói cô xuất thân cao quý, cô lại không biết khuôn phép. Nói cô xuất thân thấp hèn, nhưng lời nói cử chỉ của cô lại rất thoải mái, gặp phải
chuyện gì cũng không luống cuống.
Nếu là dân chúng tầm thường nghe đến chuyện đi gặp Vạn quý phi thì đã sợ mất mật rồi. Cô thoải mái đi, bị bắt nạt trở về được một thời gian ngắn lại tung tăng như trước.
Từ tận đáy lòng mình Vũ Hóa Điền hận loại người như cô, hận sự cao ngạo của cô.
Chưa bao giờ kẻ hắn hận lại sống được lâu đến thế. Càng như vậy hắn lại
càng muốn làm bẩn cô, nhìn cô khuất phục hắn, nhìn cô đau khổ, nhìn cô
khóc cầu xin hắn.
Hắn chờ mong có một ngày có thể mài mòn sự kiêu ngạo của cô, khiến cô khuất phục hắn từ tận thâm tâm.