Vũ Hóa Điền theo thói quen chà chiếc nhẫn trên tay. Vàng là tục vật trong mắt kẻ có tiền. Có nhiều vàng sẽ cảm thấy nó tục. Nhưng trong mắt người nghèo đó lại là thứ không dám mơ ước tới. Tất cả
dân chúng đều dùng tiền bằng đồng, có tiền cũng xâu thành chuỗi cất đi,
nếu may mắn có được một thỏi vàng cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Vũ Hóa Điền cười nhạt, hắn rốt cuộc vẫn là kẻ tục nhân, sự yêu thích đối với vàng chưa bao giờ giảm. Hắn trước kia đã phải trải qua quá nhiều
khó khăn, từ lúc ấy hắn đã hạ quyết tâm muốn trở nên nổi bật, để những
kẻ lúc trước đều phải quỳ xuống dưới chân hắn, cầu xin hắn tha mạng cho
bọn chúng.
Tiền tài, quyền thế, địa vị, hắn đều đã có được, nhưng cái giá phải trả
là mất đi một phần quan trọng không thể bù đắp được. Cho đến khi gặp
được vị cao tăng kia, hắn mới thấy được hi vọng. Lúc ấy đã lên kế hoạch
đâu vào đấy. Tư thông với Vạn quý phi, bồi dưỡng con mình lên ngôi. Ai
có thể ngờ sau này lại xảy ra thay đổi.
Vạn quý phi dùng mọi cách làm khó dễ cô, bà ta đang thử giới hạn của
hắn. Một lần hai lần hắn đều ngầm đồng ý. Hắn không muốn vì cô mà phá
hỏng quan hệ hợp tác với Vạn quý phi. Nhưng hắn không ngờ Vạn Trinh Nhi
càng ngày càng quá đáng. Hắn không tin bà ta làm thế vì ghen, hắn không
tin giữa bọn họ có tình cảm. Vạn Trinh Nhi làm như vậy chỉ vì bà ta là
kẻ có ham muốn chiếm hữu mạnh mà thôi.
Đối mặt với sự khiêu khích lần thứ ba của Vạn Trinh Nhi, Vũ Hóa Điền
cũng chỉ bình tĩnh tới tìm bà ta đòi người mà thôi. Ngoài dự đoán của
hắn là Vạn Trinh Nhi lại cự tuyệt. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể dẫn người
xông vào cứu cô.
Sau khi vào mật thất, nhìn cô cuộn người ở góc phòng, trong phòng đầy uế vật, nhìn cô lảo đảo bước về phía hắn, khoảnh khắc ấy hắn thực sự muốn
giết người. Hắn là tất cả của cô, cùng vinh cùng nhục, sống chết của cô
nằm trong tay hắn, người của hắn sao có thể để người ngoài tùy ý làm
nhục như thế.
Bỏ thuốc đối với hắn không phải chuyện khó. Vạn quý phi chết hắn có thể
đưa một người phụ nữ khác lên thay. Ai ngờ Hiến Tông hoàng đế lại si
tình như thế, vì Vạn quý phi mà chết bệnh. Tân đế đăng cơ rất ít khi tới hậu cung, mỹ nhân đưa vào cũng không sủng hạnh ai cả. Đúng là sai một
ly đi một dặm.
Tân đế đa nghi, có lẽ là do những chuyện đã trải qua thuở nhỏ. Ở ngoài
mặt tân đế tỏ vẻ coi trọng Vũ Hóa Điền nhưng thực chất thế lực của hắn
cũng không chen được vào là bao. Số phụ nữ hắn đặt vào hậu cung kim
thượng không hề chạm vào. Phụ thân của hoàng hậu mới sắc lập cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt ở QUốc Tử Giám. Trên triều đình, vây cánh của
hắn cũng không được trọng dụng, kim thượng đều dùng người trẻ tuổi,
dường như cố ý tước quyền lực của đám quan viên tiền triều. Vua nào
triều thần nấy, chuyện này cũng không lạ.
Vũ Hóa Điền vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, âm thầm tính toán. Dùng mọi
cách đều không được thì nay chỉ có thể bồi dưỡng lứa mới đưa vào triều
đình. Hắn đương nhiên nghĩ đến thằng nhóc Tiểu La, thằng bé kia tư chất
không tệ, tương lai chắc chắn làm nên tiền đồ. Có điều hiện giờ nó còn
quá nhỏ, phải bảo vệ cẩn thận, tốt nhất là không để đám người bên ngoài
biết quan hệ với hắn, như vậy kim thượng mới có thể an tâm dùng. Chỉ
bằng một mình Tiểu La thì vẫn chưa đủ, hắn phải nhân lúc mình còn có thể nhúng tay vào chuyện trên triều đình an bài xong xuôi, như vậy hắn mới
không cần lo hậu hoạ về sau.
Vũ Hóa Điền lo cô sinh nở ở nơi xa, hắn đã chuẩn bị hai ngày tới qua đó
với cô, vừa giấu tai mắt vừa để có thời gian sắp xếp mọi chuyện trong
cung. Lúc đó đương nhiên là để Phong Lý Đao ở lại giả làm hắn, có Mã
Tiến Lương theo dõi, hắn coi như an tâm. Phía Tiểu La có Kế Học Dũng
cũng sẽ không xảy ra chuyện, như vậy chỉ còn lại chút việc vặt trong
cung cần xử lý.
Rồi sau đó… Là có thể tới bên cô và con. Vừa nghĩ đến đứa bé, trái tim
Vũ Hóa Điền bỗng đập nhanh hơn. Trong một khoảng thời gian rất dài trước kia hắn đã tuyệt vọng với chuyện con nối dõi. Hắn là người tự chủ cực
cao, bắt buộc mình không nghĩ đến chuyện con cái, đặt sự chú ý lên
chuyện khác. Nhưng đó chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi, càng
không có càng mong chờ, chỉ có điều đây không phải chuyện tiền tài có
thể giải quyết được.
Nghĩ tới đứa bé, vẻ mặt hắn dịu đi rất nhiều, tiện đà hắn nhớ tới cô
đang mang thai. Đi đường xóc nảy sợ rằng cả hai mẹ con đều sẽ phải chịu
khổ. Đây cũng là bất đắc dĩ, trong kinh thực sự không an toàn chút nào.
Vũ Hóa Điền lắc đầu, theo tính cách của cô, mười tháng này chỉ sợ sẽ
trèo lên đầu lên cổ hắn làm loạn. Nhưng cũng chỉ mấy tháng mà thôi, nghĩ đến đây Vũ Hóa Điền bỗng bật cười. Mười tháng sau chẳng phải lại mặc
hắn làm gì thì làm sao. Vũ Hóa Điền chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, vội vàng ngừng nghĩ tới chuyện đó, bắt đầu tính kế hoạch tới phủ Tô Châu.
Vũ Hóa Điền suy nghĩ kế hoạch cả đêm còn cô thì ngủ tới giữa trưa hôm
sau mới dậy. Khi vừa mở mắt, trong lúc còn mơ màng cô cứ ngỡ rằng mình
đang ở quý phủ của Vũ Hóa Điền ở kinh thành, ngây ra một lúc mới nhớ
mình đã trên đường rời Kinh.
Sau khi dậy là ăn cơm, bây giờ tiêu chuẩn một bữa của cô đã tăng thành
mười món ăn một món canh, còn nhiều hơn Vũ Hóa Điền hai món. Ăn cơm tối
xong cô yêu cầu ra boong thuyền ngắm cảnh, Tố Tuệ Dung khoác thêm áo
choàng đỡ cô đi ra ngoài, cô vừa đi ra lập tức có bốn năm thị vệ vây
quanh, cũng không cho cô đi gần mép thuyền, sợ cô nghĩ quẩn nhảy xuống
không bằng.
Cô rảnh rỗi đi dạo trên thuyền, thật sự rất chán nhưng cô không dám về
đọc truyện đồi trụy, giờ hứng mà lên là không dễ giải quyết chút nào.
Cũng may là mang thai ham ngủ cho nên cô đi ngủ rất sớm, gần như vừa nằm xuống là ngủ mất.
Ngủ đến nửa đêm, cô đột nhiên choàng tỉnh, chỉ thấy một cái bóng đứng
bên giường. Người nọ nhấc màn đi vào, cô lén lút luồn tay lấy con dao
dưới gối, chính là thanh hắn đã đưa cô lúc ở trong sa mạc. Cô cầm dao
đứng dậy dùng sức đâm về phía người nọ. Người nọ nâng tay, lưỡi đao bị
hắn dễ dàng kẹp lấy. Chỉ nghe hắn nói: “Đừng sợ, là ta.”
Là Vũ Hóa Điền.
Vũ Hóa Điền trả dao lại cho cô cất đi, nói: “Lần sau chờ ta xoay người
hẵng đâm, động tác của cô vốn chậm, ngồi dậy chỉ khiến mình bại lộ sớm
hơn mà thôi, thà rằng chờ đối phương chủ động.” Hắn vỗ vỗ ra hiệu cho cô dịch vào bên trong một chút, rồi mới vén chăn lên giường. Hắn hẳn là
vừa tắm xong, trên người còn có mùi thơm xà phòng. Cô sờ lên tóc hắn,
còn hơi ẩm.
“Sao giờ mới tới?” Cô kiên quyết rúc vào trong lòng hắn, cảm nhận được
cơ thể hắn lặng lẽ dịch ra bên ngoài, xem ra vẫn chưa quen tiếp xúc gần
gũi với người khác như thế.
“Che dấu tai mắt. Mau ngủ đi.” Vũ Hóa Điền sắp xếp xong mọi chuyện liền
ra roi thúc ngựa đuổi theo cô, mông ngựa bị quất đến tróc da bong thịt.
Không thể phủ nhận sau khi Vũ Hóa Điền đến đây cô cảm thấy an toàn hơn
nhiều. Cô dịch tới gần, gác cả tay lẫn chân lên người hắn, đầu gối ở
trên bả vai hắn, coi hắn như cái ôm gối lớn. Cô ghé vào tai hắn hỏi:
“Nếu như bây giờ có người dùng mạng của ta uy hiếp ngài, ngài có nghe
theo không?”
“Xem tình huống, xem hắn muốn làm gì đã.” Vũ Hóa Điền nói cô liền cắn cổ hắn, hắn vỗ lưng cô nói: “Đây là nể mặt đứa bé… A… Thần y đúng là miệng lưỡi bén nhọn. Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, mau ngủ đi,
ngoan.” Hắn nói xong thấy cô còn không chịu nhả đành phải nói: “Sáng mai cho cô cắn thêm, giờ ngủ đi đã.”