Thế là cô cũng được hưởng thụ sự xa xỉ của giai cấp thống trị phong kiến
Cô ngủ một giấc đến giữa trưa, mở mắt ra phát hiện Vũ Hóa Điền đã mặc
chỉnh tề ngồi trong phòng đọc sách rồi. Cô dụi mắt, vừa xuống giường vừa nói: “Giờ nào rồi?”
Vũ Hóa Điền nghe vậy để sách trong tay
xuống, đứng dậy đi đến bên giường, nói: “Vẫn chưa tới bữa trưa, không
ngủ tiếp một lát nữa sao?”
Cô đi giày, lắc đầu nói: “Không ngủ, ngủ nữa đau đầu.”
Vũ Hóa Điền cầm quần áo trên giá đi tới mặc cho cô, cô hoảng sợ nhìn hắn.
Vũ Hóa Điền giúp cô mặc quần áo? Đang mơ sao, bình thường cô hầu hạ hắn
mặc quần áo, hắn có chút không vừa ý đều sẽ tức giận mắng cô ‘Không có
mắt.’ Hôm nay bị sao vậy?
Vũ Hóa Điền nhăn mày: “Thất thần cái gì? Còn không đưa tay ra.”
“Không, không dám làm phiền đại nhân, hay để ta tự làm?” Cô thử hỏi.
Vũ Hóa Điền nhướng đuôi lông mày, tỏ vẻ “Cô thử không nghe lời xem”. Cô
rụt cổ, ngoan ngoãn giang hai tay ra Vũ Hóa Điền giúp cô mặc quần áo.
Vũ Hóa Điền ngồi xổm xuống giúp cô sửa sang lại vạt áo, cô cúi đầu có thể
trông thấy đầu đỉnh của hắn. Cô thầm nghĩ: Đúng là lời to, hắn là ngự
dụng đấy, hầu hạ Hoàng đế nương nương, đừng để lãng phí. Thế là cô cũng
được hưởng thụ sự xa xỉ của giai cấp thống trị phong kiến.
Mặc
quần áo xong Vũ Hóa Điền lại dắt cô đến trước bàn trang điểm. Hắn cầm
lược gỗ, cẩn thận chải tóc cho cô. Cô nhìn Vũ Hóa Điền trong gương, chỉ
thấy hắn một tay đỡ tóc cô, một tay cầm lược gỗ chải tóc cho cô. Trong
phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng lược chải tóc. Tay nghề
của Vũ Hóa Điền rất thuần thục, chẳng mấy chốc đã búi hết tóc lên, không làm đứt lấy một sợi.
Vũ Hóa Điền một tay đỡ tóc cô, một tay duỗi ra mở ngăn kéo trên bàn trang điểm, thấy bên trong chỉ có hai cây trâm
gỗ. Hắn hơi cau mày, lúc này mới nhớ ra cô không có đồ trang sức. Trước
kia tiên đế thưởng không ít, nhưng tất cả đều cho vào kho chẳng để lại
cho cô cái gì. Hắn cao giọng nói: “Tuệ Dung.”
Tố Tuệ Dung nghe thấy Vũ Hóa Điền gọi cũng không vào, chỉ đứng ngoài cửa đáp: “Có nô tỳ.”
“Lấy ít đồ trang sức của phụ nữ tới đây.” Vũ Hóa Điền nói.
Tố Tuệ Dung ngoài cửa cứng đờ, lần này đi vốn không chuẩn bị đồ trang sức
cho cô. Trên thực tế cô vốn không hề có đồ trang sức, nếu như chuẩn bị
cần phải được Vũ Hóa Điền đồng ý, lấy từ kho trong quý phủ. Mặc dù đồ
tốt trong tay Vũ Hóa Điền không ít, nhưng hắn chưa bao giờ để ý, đám
người hầu đương nhiên cũng không dám nhắc tới. Lúc này nàng ta cũng chỉ
có thể miễn cưỡng nói: “Bẩm Đốc chủ, ngày ấy đi có chút vội vàng, không
kịp chuẩn bị đồ trang sức của phu nhân, xin Đốc chủ thứ tội.”
Vũ Hóa Điền nghe sau mắng: “Ngu xuẩn! Trong phủ thì thôi, ra ngoài sao có thể xuề xòa như thế?”
Mặc dù cách một cánh cửa nhưng hai chân Tố Tuệ Dung vẫn mềm nhũn, quỳ xuống, nói: “Xin Đốc chủ trách phạt.”
Vũ Hóa Điền cũng biết là do mình không nói trước cho nên đám người hầu mới không chuẩn bị những thứ này. Hắn cũng không định trách phạt Tố Tuệ
Dung vì những việc không quan trọng như thế, liền nói: “Bên cạnh thần y
chỉ có mình ngươi hầu hạ, phạt ngươi tạm thời cũng không tìm được ai
thay, lần này coi như nể mặt thần y.”
Tố Tuệ Dung vội vàng nói: “Nô
tỳ tạ ơn phu nhân không phạt.” Nói tiếp: “Hay để nô tỳ sai người rời
thuyền, thúc ngựa đến thị trấn ven đường chọn mua một ít cho phu nhân
dùng tạm?”
Vũ Hóa Điền không vui nói: “Những thứ đó sao dùng
được? Ngươi lập tức sai người hồi phủ lựa vài món lịch sự tao nhã mang
đến. Phải nhanh. Còn bây giờ dù sao cũng phải đi thuyền mấy ngày nữa,
tạm thời dùng trâm của ta.” Nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn cô một lượt,
nói: “Nhân tiện lấy vài cuộn vải đến đây chờ thuyền đi ngang qua thị
trấn lớn một chút thì mời thợ may lên thuyền may cho thần y thêm mấy bộ
quần áo.”
Chỉ trong chốc lát sau đã có người mang tới hai chiếc
hộp ngà voi. Trong quá trình ấy tay Vũ Hóa Điền vẫn luôn đỡ tóc cô không để búi tóc tuột ra.
Vũ Hóa Điền đưa tay lục lọi trong hộp. Tiểu
thái giám thì đứng ở bên cạnh Vũ Hóa Điền, cô nghiêng đầu sang tò mò
muốn xem Vũ Hóa Điền bình thường dùng trang sức như thế nào.
Vũ
Hóa Điền phải thu tay về, nắm cằm cô xoay đầu cô thẳng lại, nói: “Đừng
quay lung tung, búi tóc tuột ra bây giờ.” Hắn lấy hai cây trâm bạch ngọc từ trong hộp cài lên cho cô, rồi nói với tiểu thái giám đang bưng hộp:
“Cứ để ở đây.”
Sau khi tiểu thái giám đi ra ngoài cô lập tức tới
gần xem. Trâm cài tóc của đàn ông không có quá nhiều kiểu dáng, đều là
một đầu nhọn, đầu còn lại trạm trổ hoa văn, không lịch sự văn nhã thì
khí thế hào hùng. Vũ Hóa Điền có đến hai hộp coi như không dễ rồi. Cô
xem mà trầm trồ, có to có nhỏ, có thẳng có cong, có tròn có dẹt, chất
liệu khác nhau, kiểu dáng đủ loại. Một người đàn ông lại nhiều đồ trang
sức như thế thật đúng là biến thái.
Vũ Hóa Điền không chấp với cô, hắn cũng không ngăn cô lại, tự mình quay về bàn sách cầm lấy quyển sách vừa rồi đọc nốt.
Thưởng thức xong hộp trâm của Vũ Hóa Điền cô quay đầu lại nhìn tóc hắn. Tóc
được buộc cẩn thận lên đỉnh đầu, dùng kim quan bó lại. Cô nói với hắn:
“Thật ra ngài xõa tóc cũng rất đẹp, bình thường ngài để xõa được không?”
Vũ Hóa Điền cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vớ vẩn, tóc tai bù xù còn ra thể thống gì?”
Cô bĩu môi, không so đo với hắn, rồi mới gọi người mang nước vào rửa mặt.
Thấy cô đã sửa sang xong xuôi, Vũ Hóa Điền liền sai người đưa đồ ăn lên. Cô chỉ vào mặt mình nói: “Sao ngài không vẽ lông mày cho ta?” Vũ Hóa
Điền đã tự tay mặc quần áo chải đầu cho cô rồi, cô không hiểu sao hắn
không vẽ lông mày cho cô. Trước khi xuyên không cô rất thích tình tiết
trượng phu vẽ lông mày cho thê tử trong tiểu thuyết, hôm nay có cơ hội
hiếm hoi tâm trạng Vũ Hóa Điền không tệ, cô liền nói ra.
Nghe
vậy, Vũ Hóa Điền buông sách trong tay, hắn nhìn cô một lát mới nói:
“Bình thường ta thấy cô rất ít khi trang điểm, sao hôm nay lại muốn?”
Bởi vì không biết trang điểm cho ai xem. Cô ngước mắt nhìn Vũ Hóa Điền, cuối cùng xua tay nói: “Thôi, không vẽ nữa.”
Vũ Hóa Điền thấy cô không vui, liền nói: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, không bằng ta trang điểm cho thần y nhé?”
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng nhất lắc đầu nói: “Thôi, những thứ đó không tốt cho đứa bé.”
Vũ Hóa Điền nghe cô nói vậy cũng không nói gì nữa, vừa khéo phòng bếp cũng đã đem cơm lên. Mùi thức ăn lập tức tràn ngập cả căn phòng, lúc này cô
mới cảm thấy mình đã đói bụng đến khó chịu, buồn bã lập tức bị ném ra
sau đầu.
Vũ Hóa Điền ở trong nội cung nhiều năm, có thể nói là đã quen với chuyện quan sát sắc mặt người khác, mặc dù đa phần đều là
người khác xem sắc mặt hắn. Thấy cô thật sự đã quên không vui lúc trước
mới yên lòng. Hắn ngồi vào bàn, mời: “Đều là rau tươi sáng nay mới đưa
lên thuyền, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Vừa nói trong lòng vừa cân nhắc
chuyện vừa rồi. Có lẽ hắn đã đáp sai rồi, dù sao để phu quân vẽ lông mày cũng là mong muốn trong lòng của tất cả phụ nữ, ngay cả Vạn quý phi
cũng không ngoại lệ. Hắn lúc này nên nói những câu đại loại như “Chờ đứa bé sinh ra ta sẽ vẽ lông mày cho cô” để bù lại, nhưng thực sự chờ đến
lúc đứa bé sinh ra hắn hiển nhiên sẽ không dỗ dành cô như lúc này nữa.
Dù sao cô cũng đã không rối rắm chuyện vừa rồi nữa, Vũ Hóa Điền cũng
không muốn nhắc lại.