Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 66: Chương 66: Chương 65




Cô bay vèo tới trước mặt Vũ Hóa Điền, ngồi xuống trợn tròn mắt nhìn chằm chằm đôi môi đang chạm nhau của hai người. Chạm thậtttt, tên cuồng sạch sẽ Vũ Hóa Điền này thực sự chạm môi hắn vào môi cô! Đáng tiếc cô đang là một linh hồn, không cảm nhận được môi của hắn. Nghĩ tới đây, cô lập tức nhập vào thân thể của mình, hy vọng có thể cảm nhận được môi của hắn, đáng tiếc cô vừa nằm xuống thì hắn đã ngẩng lên rồi.

Cô còn còn chưa kịp tiếc hận, lại nghe thấy hệ thống nhắc nhở: 【Nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành!】

Khó trách là ẩn, trong hai lựa chọn kia dù cô chọn rời khỏi trò chơi hay tỉnh lại đều sẽ không biết được những chuyện xảy ra sau đó, càng sẽ không trông thấy Vũ Hóa Điền hôn cô. Lúc này cô lại cảm thấy thật may mắn, may mắn lúc ấy mình chọn chậm, nếu không lại bỏ lỡ mất một cảnh tượng đặc sắc.

Đúc lúc này, cô đột nhiên bị một sức mạnh vô hình kéo xuống, cô chỉ cảm thấy choáng váng sau đó thì khôi phục như thường. Sau khi sức mạnh kia biến mất, cô cảm thấy cơ thể mệt mỏi nặng nề vô cùng, cô đoán có lẽ mình đã nhập hồn về rồi. Cô đang định mở mắt thử nhìn xem có phải mình đã thực sự có thể khống chế thân thể thì chợt nhớ ra hai người vừa mới hôn nhau, bị hắn hôn tỉnh thật xấu hổ. Huống hồ Vũ Hóa Điền sĩ diện như thế, không phải mãi mới khi cô hôn mê mới dám biểu hiện một chút thôi sao, nếu bây giờ cô tỉnh lại liệu hắn có vì xấu hổ mà hóa thành giận không?

Đang lúc cô còn đang rối rắm hết sức, chợt nghe Vũ Hóa Điền khẽ hỏi: “Tỉnh rồi?” Lần này cô càng không dám tỉnh, tiếp tục nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Cảm nhận được ngón tay Vũ Hóa Điền bấm vào cằm cô một cái, đột nhiên hắn cất giọng gọi: “Tuệ Dung.” Tố Tuệ Dung ở ngoài cửa lên tiếng, Vũ Hóa Điền nói tiếp: “Vào đây.”

Cô nghe được tiếng mở cửa, sau đó là giọng Tố Tuệ Dung vang lên bên giường: “Đốc chủ có gì sai bảo ạ?”

Vũ Hóa Điền nói: “Ngày ấy thần y hấp hối từng lưu lại di ngôn, nói rằng lỡ như nàng xảy ra chuyện thì hãy hỏa thiêu nàng, đừng để thân thể hư thối thành nơi sinh sôi nảy nở cho sâu bọ. Hôm nay đã uống nhiều thuốc như vậy mà thần y vẫn không đỡ, sợ là không thể tỉnh lại nữa rồi, không bằng sai người mang đi thiêu đi.”

Tố Tuệ Dung là con sâu nghe lời của Vũ Hóa Điền, cô ấy sẽ phản ứng thế nào cô rõ hơn ai hết. Thế là cô cuống quýt hô lên: “Đừng thiêu!” Cô nói vội vàng, sợ chậm một chút Vũ Hóa Điền sẽ thực sự mang cô ra ngoài thiêu. Cô mở miệng mới phát hiện giọng mình khô khốc khàn khàn, tuy dùng sức nhưng giọng nói phát ra lại vô cùng yếu ớt. Cô ngượng ngùng mở mắt, có chút vô tội nhìn Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền rũ mắt, xoa xoa nhẫn vàng trên tay, lúc này mới chậm rãi nói: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh?”

Cô không có sức trả treo với hắn, chỉ nói: “Nước…”

Tố Tuệ Dung lập tức rót chén nước bưng tới bên giường, để cô ngồi dựa vào cô ấy. Cô nhận lấy chén nước, vội vàng uống cạn sạch, rồi mới trả chén lại cho cô ấy: “Lấy ấm trà lại đây, cái chén này quá nhỏ.”

Một hơi uống hết nửa ấm, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vừa định thở phào lại cảm thấy bụng đau đau. Tố Tuệ Dung vội vàng nói: “Phu nhân, đừng sợ. Vương ma ma nói đây là bình thường, từ nay về sau mỗi ngày xoa bụng, chẳng bao lâu sẽ hết.”

Cô thầm nghĩ: Thà rằng cứ lơ lửng cho rồi, chờ ở cữ xong hẵng hồi hồn, đỡ phải chịu đau.

Cô mới tỉnh lại không lâu đã có nha hoàn mang thuốc tới. Cô hôn mê mấy ngày không được ăn gì, vừa ngửi mùi thuốc đắng đã cảm thấy buồn nôn. Học trung y nhiều năm như thế trong chén thuốc này dùng dược liệu gì cô cũng có thể đoán ra bảy tám phần, vị nào cũng đắng. Nếu không phải chính cô cũng biết đây đều là những loại thuốc có lợi thì cô thật sự nghi ngờ Vũ Hóa Điền mượn cơ hội trả thù chuyện lúc trước hắn bệnh cô cố ý cho hắn uống thuốc đắng.

Cô mới uống một ngụm đã đắng nhăn cả mặt, ra vẻ đáng thương nói với Vũ Hóa Điền: “Đắng quá…”

Vũ Hóa Điền biết cô không muốn uống thuốc , chỉ nói đúng một câu: “Thuốc đắng dã tật.”

Cô hỏi dò: “Hay ngài đút cho ta đi? Trước đây không phải ngài luôn đút cho ta sao?”

Vũ Hóa Điền mặt không cảm xúc, đáp: “Không muốn uống thuốc thì cứ để đau tiếp đi.” Nói xong, hắn chỉ chỉ bụng cô.

Quả nhiên sinh con xong là không được hưởng chế độ như trước nữa, cô thê lương uống một hơi cạn sạch bát thuốc đắng kia. Vũ Hóa Điền hài lòng nhìn cô uống hết thuốc, vẻ mặt lúc này mới dịu xuống, nói với Tố Tuệ Dung: “Bế bọn trẻ tới cho thần y xem.”

Nghe hắn nói như thế, cô lập tức hưng phấn, ánh mắt thấp thỏm chờ mong nhìn chằm chằm cửa ra vào, quên luôn cả bát thuốc đắng vừa rồi. Hai đứa bé được bế tới, cô vội vàng học bà vú cách bế, thay phiên bế mỗi đứa một lần. Cô ôm đứa bé mềm mại nhỏ nhắn không muốn buông tay, chỉ tiếc bây giờ cô vẫn chưa có sữa, nếu không còn có thể cho hai đứa bé bú.

Vũ Hóa Điền nhìn thấy hai đứa bé liền trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hắn từ ái nhìn bé con trong lòng cô, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của chúng. Cô ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngài đã đặt tên cho chúng chưa?”

Vũ Hóa Điền lắc đầu nói: “Nghĩ được vài cái, nhưng còn chưa quyết định. Bọn chúng còn quá nhỏ, chờ lớn một chút rồi đặt tên.”

Cô không rõ tại sao không thể đặt tên cho bọn trẻ, khó hiểu nhìn hắn. Bà vú đứng cạnh đúng lúc giải thích cho cô: “Đây là tập tục xưa, trẻ con quý giá khó nuôi, không đặt tên thì không được vào Sổ Sinh Tử của Diêm Vương, Diêm Vương cũng sẽ quên, đứa trẻ có thể bình an trưởng thành.”

Cô cũng hi vọng con mình bình an, bởi vậy không phản đối, chỉ nói: “Vậy đặt nhũ danh trước, nhũ danh ngài nghĩ ra chưa?”

Vũ Hóa Điền lắc đầu nói: “Vẫn chưa.”

Không ngờ người làm cha này còn chưa chịu nghĩ tên cho con! Thế là cô nói: “Bé gái đặt là Nữu Nữu, bé trai là Đậu Đậu đi.”

“Vớ vẩn!” Vũ Hóa Điền không chút nghĩ ngợi gạt phắt đề nghị của cô, “Dù là nhũ danh cũng không thể đặt tùy tiện như thế.”

“Người xưa nói tên xấu dễ nuôi mà.” Cô lầu bầu.

Vũ Hóa Điền nói: “Chờ ta mời tiên sinh tính bát tự rồi đặt nhũ danh cho bọn trẻ.” Hắn lại nói: “Nàng vừa tỉnh, chú ý nghỉ ngơi, bọn trẻ cứ tạm thời để bà vú ôm đi.”

Cô nói: “Ôm con không mệt, bụng cũng không đau, tinh thần cũng phấn chấn, để ta ôm thêm lúc nữa đã. Ngài xem, cả hai đứa đều giống ngài, không giống ta.”

“May là giống ta.” Vũ Hóa Điền nói xong cũng tiến lại gần nhìn một lát, dường như đang so xem bọn trẻ giống mình đến mức nào. “Được rồi, trả cho bà vú đi, nếu còn không nghe lời thì trước khi hết ở cữ nàng đừng hòng được ôm bọn trẻ.”

Nghe Vũ Hóa Điền nói vậy, cô lưu luyến giao bọn trẻ cho bà vú, cũng dặn dò bọn họ chăm sóc cẩn thận.

Sau khi bà vú đi, Vũ Hóa Điền nói với cô: “Sau này ngoan ngoãn uống thuốc hàng ngày thì mới cho nàng gặp bọn trẻ.”

Cô lén lườm Vũ Hóa Điền một cái, trong lòng mắng: Âm hiểm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.