Vũ Hóa Điền thường xuyên dùng hai đứa bé để khống chế cô, đến khi cô hết
thời gian ở cữ mới có thể tự do hành động. Trước đó do dùng châm cứu trợ sản nên cơ thể bị suy nhược, cũng không có sữa. Cô bị ép nằm trên
giường cả tháng ở cứ, thậm chí suốt nửa sau năm đó cô vẫn được đối xử
đặc biệt. Đủ loại thuốc quý báu được đưa tới như nước, cô vì sức khỏe
của bản thân cũng ngoan ngoãn uống hết. Nửa năm sau, khi cô hoàn toàn
được tự do đi lại Vũ Hóa Điền mới hạ lệnh lên đường hồi kinh. Từ một
khía cạnh nào đó mà nói, hắn vẫn rất săn sóc cô, chờ cô hoàn toàn hồi
phục mới khởi hành. Bởi vì thân phận của Vũ Hóa Điền nên những người hầu trong biệt viện Tô Châu đều không được mang theo, cũng công bố với bên
ngoài hai đứa bé là con nuôi.
Sinh con xong, thái độ của Vũ Hóa Điền đối với cô chênh lệch cả cây số,
mặc dù vẫn chăm sóc cô như bệnh nhân nhưng thái độ hắn đối với cô rất
thờ ơ. Chỉ có điều bây giờ hắn không bóp cổ cô nữa, bởi vì hai đứa bé đã hoàn toàn biến thành nhược điểm của cô, chỉ cần đem con ra thì muốn cô
làm gì cũng được.
Trở lại Kinh Thành, bước vào phủ lâu không về, bao kỷ niệm trước kia lại hiện ra trước mắt cô. Hiện giờ nhớ lại những chuyện đó, cô quả thật
không thể tin là mình có thể sống đến bây giờ. Không biết Vũ Hóa Điền
rốt cuộc bị chập dây thần kinh nào, rõ ràng lúc cô hôn mê hắn tốt như
thế cơ mà. Cô cúi đầu nhìn hai đứa bé y y nha nha trong lòng, bật cười.
Bữa tối, cô lại giở trò cũ, nói: “Hôm nay ta không muốn ăn, ngài đút cho ta đi?”
Vũ Hóa Điền liếc bụng cô một cái, nửa năm nay cô luôn điều dưỡng, hắn
không hề chạm vào cô, bụng cô đương nhiên không thể có gì đó được. Thế
là, Vũ Hóa Điền nói: “Không muốn ăn thì đừng ăn, đói một hai phần cũng
tốt cho cơ thể.”
Biết trước là hắn sẽ không đút cho cô rồi, chỉ không ngờ hắn lại từ chối thẳng toẹt ra như vậy. Cô dùng đũa chọc cơm trong bát, chua xót nói:
“Lúc ta mang thai hôm nào ngài cũng đút cho ta, trên bàn đều là món ăn
ta thích, ngài nhìn bây giờ xem…” Cô nhìn thức ăn trên bàn một lượt, chỉ vào một đĩa rau: “Ta thấy chỉ có đĩa rau này là món ta thích ăn.”
Vũ Hóa Điền cũng nhìn đồ ăn trên bàn một lượt, nói: “Món vịt Bát Bảo này tuần trước nàng cũng đã ăn không ít, cả món gân nai hầm kia nàng cũng
không chưa, thịt thỏ lần nào nàng cũng nói đáng thương nhưng luôn là
người ăn nhiều nhất.”
Lúc trước ở Tô Châu bởi vì quyền lực có hạn nên đồ ăn cũng chỉ là những
món ăn bình thường, hồi kinh rồi cô có thể ăn thỏa thích. Cô gãi cằm,
cười nói: “Ta ăn nhiều không nhất định là bởi vì ta thích ăn, ta thấy
ngon miệng, ăn nhiều hơn người khác một chút thì sao.”
Vũ Hóa Điền liếc cô một cái, nói: “Cũng tự hiểu chính mình đấy.” Vũ Hóa
Điền nói xong, lại nhìn bàn đồ ăn cũng cảm thấy không thèm ăn, đúng là
chỉ toàn những món cô thích, hắn chỉ vừa mắt vài món. Hắn để đũa xuống,
lạnh lùng nói: “Nhà bếp đúng là càng ngày càng biết nhìn người mà nấu
rồi.”
Được lắm, cô tùy tiện làm nũng một câu đã khiến đầu bếp bị tai bay vạ
gió rồi. Có lẽ ăn cùng cô lâu nên sở thích của Vũ Hóa Điền càng ngày
càng giống cô, nếu như hắn không chú ý thì bình thường cũng ăn rất ngon
miệng. Cô thấy Vũ Hóa Điền không định ăn nữa vội vàng sai người dọn đi.
Cô sai bà vú bế hai vị “Tổ Tông nhỏ” đến trấn an trái tim mong manh của
Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền bế hai đứa bé chơi đùa một lúc, thái độ mới dịu lại. Bọn trẻ chơi mệt lại sai bà vú ôm đi cho bú rồi đi ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi cô và Vũ Hóa Điền, cô đi đến bên hắn ngồi
lên đùi hắn. Lúc mang thai nơi đó đã thành chỗ ngồi riêng của cô. Vũ Hóa Điền không muốn ôm cô, cô vẫn cứ ngồi lên. Hắn cũng không bắt cô xuống, tay theo thói quen ôm eo cô. Cô gối đầu lên bờ vai hắn, ghé vào tai hắn nói khẽ: “Ta mang thai ngài đối xử với ta tốt biết bao, bây giờ nghĩ
lại còn cảm động phát khóc.” Ngón tay cô vẽ vòng lên lồng ngực hắn, nhìn hầu kết hắn lên xuống.”Ngài chỉ đối tốt với con, không đối tốt với ta
sao?”
Vũ Hóa Điền không nói gì, nhưng cô thấy lông mày hắn cau lại, nhưng chỉ thoáng chốc lại nhướng lên.
Cô lại nói: “Nếu ta lại mang thai, có phải ngài sẽ lại đối tốt với ta
như lúc ấy không?” Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu một cái gần như không nhìn
thấy được. Khóe môi cô hơi cong lên, lại hỏi: “Như vậy nếu chúng ta sinh thật nhiều thật nhiều con thì ngài sẽ mãi đối tốt với ta phải không?”
Lần này Vũ Hóa Điền đã chịu đáp lời cô, hắn khẽ nói: “Phải.”
“Sau này sớm muộn gì cũng có ngày ta không sinh được nữa, vậy ngài sẽ không cần ta nữa sao?” Cô hỏi tới.
“Sẽ không, lúc ấy ta cũng già rồi.” Vũ Hóa Điền đáp.
Cô vội la lên: “Ngài thật sự định để ta sinh đến già à?”
Vũ Hóa Điền nói: “Nhiều con nhiều phúc.” Trước mắt cô bỗng tối sầm suýt
ngất, lại nghe Vũ Hóa Điền nói tiếp: “Nàng không thích con của chúng ta
à?”
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn, đôi mắt đen láy của bọn trẻ, cô
liền mềm lòng. Cô nhìn Vũ Hóa Điền nói: “Vậy ngài mau cố gắng lên.” Vũ
Hóa Điền nghe xong liền định cô đứng lên, cô vội vã nói: “Đừng đừng
đừng, khoan đã, ta vẫn chưa nói xong.” Vũ Hóa Điền lại ngồi xuống chờ
cô nói hết, cô cười gian nói: “Ngài hôn ta một cái đi, ngài hôn ta ta sẽ cân nhắc sinh thêm cho ngài mấy đứa.”
Sắc mặt Vũ Hóa Điền đen sì, cô nhân cơ hội nói tiếp: “Cũng đâu phải chưa hôn bao giờ, chẳng lẽ ngài sợ à? Không ngờ đường đường là Đốc chủ Tây
xưởng Vũ Hóa Điền lại sợ hôn… Ưm…” Cô còn chưa dứt lời, đã bị Vũ Hóa
Điền dùng môi chặn lại. Vũ Hóa Điền hôn vô cùng ngượng ngập, môi của hắn chỉ biết chạm lên môi cô mà không có động tác nào khác.
Tám chín phần là nụ hôn đầu tiên! Cô đưa tay gỡ trâm gài tóc trên đầu
hắn, mái tóc dài lập tức xõa xuống. Ngón tay cô luồn vào tóc hắn, đồng
thời đưa lưỡi vào trong miệng hắn. Vũ Hóa Điền đột nhiên cứng đờ, theo
bản năng muốn rời khỏi, tay cô lại dùng sức ấn đầu hắn xuống.
Đầu lưỡi cô tùy ý trêu đùa trong miệng hắn, dụ dỗ lưỡi hắn cùng cô quấn
quýt. Vũ Hóa Điền nhanh chóng nắm được kỹ thuật, giành lại thế chủ động, ngay sau đó thuộc tính biến thái của hắn cũng trỗi dậy. Hắn cắn môi cô, mút máu chảy ra. Lần này đến lượt cô muốn tránh, lại bị hắn giữ đầu.
Sau khi nụ hôn triền miên lại máu tanh chấm dứt, cô mềm nhũn trong lòng
hắn, môi hơi động cũng đau.
Vũ Hóa Điền đứng dậy đối mặt với cô, cũng ấn đầu cô xuống phía dưới hắn. Cô không cam tâm tình nguyện lấy ra tiểu huynh đệ đã sớm chào cờ dưới
hông hắn, há miệng ngậm vào. Vũ Hóa Điền phát ra một tiếng thở dài thoả
mãn, sau đó bắt đầu thô bạo ra vào. Thứ đó của hắn đâm thật sau vào cổ
họng cô, khiến cô gần như không thở nổi. Quá lâu không làm Vũ Hóa Điền
cũng không duy trì được lâu, cuối cùng hắn đâm vào thật mạnh vài cái,
rồi mới nhanh chóng rút ra. Cô tránh không kịp, bị hắn bắn lên mặt.
Vũ Hóa Điền nheo mắt, hài lòng nhìn cô. Hắn dùng ngón tay lau khóe miệng cô, cô đưa lưỡi liếm ngón tay dính chất lỏng của hắn. Hắn tự tay xé nát quần áo cô, lấy ra một sợi thừng treo lên xà nhà, buông xuống trói chặt cổ tay cô, chiều dài dây thừng chỉ đủ để mũi chân cô chạm đất. Cô hoảng sợ nói: “Ngài không thể bình thường một chút sao!”
Hắn không để ý, nâng mông cô lên, gậy thịt cứng rắn cắm vào mật huyệt,
mãnh liệt ra vào. Hai chân cô quặp chặt eo hắn, tư thế như vậy khiến cho hắn tiến vào càng sâu, làm cô gần như muốn phát điên. Vũ Hóa Điền vuốt
mông cô, điên cuồng ra vào, cô nỗ cố gắng vặn vẹo vòng eo thích nghi với động tác của hắn.
Hai người điên cuồng đã làm suốt cả đêm, trời gần sáng, hắn mới thả cô
xuống. Trên người cô chi chít vết tím xanh, đều ấn ký vừa đau đớn vừa
thỏa mãn. Trong thân thể của cô đầy chất lỏng của hắn, hắn lấy ra một
căn ngọc thạch nhét vào mật huyệt của cô, chặn chất lỏng ở bên trong.
Hắn cẩn thận bôi thuốc cho cô, cô nằm trên giường thiu thiu ngủ. Hắn ghé vào bên tai cô, nói khẽ: “Ta sẽ mãi mãi đối tốt với nàng.”
Cô mỉm cười: “Ừm…”
( Hết trọn bộ )
Cô: “Chờ một chút! Ta không muốn hết ở cảnh 18+ không quần áo nàyyyyyyyyyyyy! ! ! !”
Vũ Hóa Điền mặc chỉnh tề cho cô.
( Hết trọn bộ )
Cô: “Lừa bịp trắng trợn! Cái này không tính!”
Kể từ đó cô và Vũ Hóa Điền sống hạnh phúc bên nhau, hai người về sau sinh rất nhiều con.
( Hết trọn bộ )
Cô: “Hệ thống chết tiệt, cố ý đối nghịch với ta đúng không? Ta không đồng ý kết thế này!”
( Hết trọn bộ )