“Xú tiểu tử, rốt cuộc nàng cho ngươi uống thuốc gì, lại còn dám nói cái gì nếu không cưới được nàng thì cả đời không cưới?”
Nghe tiếng rống giận dữ trung khí mười phần của Phượng lão Vương gia, xa xa Tô Nhược Hàm cũng âm thầm run lẩy bẩy, Phượng lão Vương gia này cũng đã một bó tuổi rồi còn càng già càng dẻo dai, ngay cả lượng hô hấp cũng khỏe như vậy, thiếu chút nữa làm lỗ tai nàng cũng nổ tung rồi.
“Năm đó ngươi cũng đối với mẫu thân là không phải khanh thì không cưới, hơn nữa còn giống như huyên náo oanh oanh liệt liệt trực tiếp mang theo nàng bỏ trốn đi, không phải sao? Vì sao ta lại không thể không phải nàng thì không cưới chứ?” Phượng Vân Cẩm cười vô tội mở miệng. (không phải khanh thì không cưới: khanh này là từ thân mật trong vợ chồng. Khanh là nữ, quân là nam)
Phượng Cửu Thiên đột nhiên bị lôi chuyện cũ ra, nhất thời sắc mặt đỏ sậm lên, xấu hổ ho khan vài tiếng sau đó tức giận trừng mắt nhìn chính nhi tử của mình liếc mắt một cái. Lại lấy chuyện tình năm đó của mình làm cớ, một gương mặt già nhất thời có chút thẹn quá thành giận đỏ lên quát: “Dù sao thì ta cũng không đồng ý ngươi thú nàng.”
“Mặc kệ ngươi, dù sao người muốn ôm tôn tử cũng không phải ta.” Phượng Vân Cẩm cũng không giận, thần sắc không thay đổi, gió nhẹ mây bay nhìn lướt qua sắc mặt rối rắm của Tô Nhược Hàm ở bên kia mà cười trả lời.
“Ngươi...” Vừa nghe lời này, phổi của Phượng Cửu Thiên cũng muốn nổ luôn rồi, nhưng mà vừa rống lên một từ 'Ngươi', đột nhiên tắt hẳn cơn tức.
Giống như hắn đã quên mất một chuyện rất trọng yếu gì đó, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó có chút không thích hợp, nhưng mà lại nghĩ không ra, kỳ quái, thật là kỳ quái à...
Bởi vì đáy lòng nghi hoặc, Phượng Cửu Thiên đột nhiên cau mày đứng ở nơi đó ngưng mi trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, một ánh sáng hiện lên ở trong đầu, nhất thời hai mắt híp lại nguy hiểm không thôi quét về phía hỗn tiểu tử nhà mình ở đối diện: “Nhất định là nàng thật sao?”
Phượng Vân Cẩm nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn bộ dáng lão nhân nhà mình nhanh như vậy liền phản ứng kịp, nhưng mà đối với vấn đề của lão nhân, hắn vẫn vạn phần xác định nên cười nhẹ gật đầu: “Đúng!”
Từ khi biết được hỗn tiểu tử này đưa tín vật của Vương phi cho một người bị chồng ruồng bỏ còn mang theo đứa nhỏ, ở trong lòng mình giống như có một nỗi tức giận không có phát tiết ra được. Đến sau đó thời điểm lại biết hỗn tiểu tử này lại càng bởi vì nữ nhân này mà trộm Thiên Tàm của mình, cơn tức lại đến cực điểm, hiện tại đột nhiên ngẫm lại... Thấy thế nào cũng giống như là một bàn cờ hỗn tiểu tử này thiết kế, hơn nữa đối với hỗn tiểu tử này mà nói tuyệt đối là bàn cờ thắng cả hai bên.
Hảo tiểu tử... Thiếu chút nữa thì mắc mưu của nó rồi.
Nếu Tô Nhược Hàm này là hỗn tiểu tử cố ý tìm đến làm mình tức giận, nếu mình phản đối hắn thú nàng, vậy tên hỗn tiểu tử này còn tìm lấy một cái cớ quang minh chính đại khổ sở vì tình gì đó làm lý do, vừa vặn tiểu tử này đã có thể tạm thời không cần cưới vợ để cho mình được ôm tôn tử.
Mà nếu quả thật hỗn tiểu tử này thật sự thích Tô Nhược Hàm, nếu mình ngăn cản nó, chỉ sợ hỗn tiểu tử sẽ thực sự làm ra cái chuyện cả đời không cưới, như vậy kết quả thì vẫn là mình toi công, cũng đừng hòng ôm tôn tử.
Suy đoán ra hai loại tình huống này, đột nhiên Phượng Cửu Thiên liền tỉnh ngộ lại, tiểu tử gian trá này hoàn toàn thiết kế một ván cờ cho Lão Tử nhà mình. Mà mặc kệ là tính loại khả năng thế nào, mình cũng không thể phản đối hắn và nữ nhân này ở cùng nhau, chỉ vì hai loại kết quả cũng không phải là hắn mong muốn.
Nghĩ tới mấy vị bằng hữu của mình thường xuyên ôm tôn tử cháu gái của bọn họ đến khoe khoang cùng với mình. Trong lòng Phượng Cửu Thiên phải nói là hâm mộ ghen tị hận. Mà trước đó không lâu đã khoe khoang khoác lác ở trước mặt mấy lão hữu, nói là trong vòng năm nay nhất định phải để cho hỗn tiểu tử nhà mình thành thân hơn nữa cho mình ôm tôn tử. Cho nên lúc ấy hắn mới đuổi hỗn tiểu tử này ra ngoài, còn nói không mang tức phụ nhi về cho mình ôm tôn tử thì cũng đừng đi trở về. Chỉ phải trách thê tử âu yếm của mình lúc trước thân thể yếu nhược nhiều bệnh nên đi sớm, chưa sinh nhiều con trai cho mình, bằng không hiện tại ít nhất mình có thể tìm một đứa sinh tôn tử cho mình ôm nha, tội tình gì phải đến bức bách tiểu hồ li trước mắt này?
Hiện tại mặc kệ nói như thế nào, nếu Phượng Cửu Thiên hắn muốn ôm tôn tử, vậy vô luận như thế nào cũng không được ngăn cản nhi tử cùng với nữ nhân trước mắt này ở chung rồi.
Tô Nhược Hàm nhìn phụ tử hai người Phượng Vân Cẩm trước mắt đột nhiên ở đó giống như đang đánh đố với nhau, làm cho nàng không hiểu ra sao. Nghĩ tới Liễu lão cha dẫn Mặc nhi đi dạo phố, chỉ sợ sau khi bọn họ dạo xong thấy mình đã lâu không ra đi, nhất định muốn tới đây tìm. Về phần hôm nay đến đây xem cái bàn gia cụ gì đó, vừa mới ngồi xuống thì đã bị Phượng lão Vương gia tới đây phun tức giận. Lúc này nàng cũng chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn quét một vòng trong đại sảnh, những thứ bàn ghế gia cụ thật ra đã làm cho nàng vừa lòng rồi. Còn phòng khách cùng với nhã gian trên lầu căn bản nàng còn chưa có đi lên xem thử, cho nên cũng không biết là bộ dáng gì nữa. Nghĩ đến dưới lầu cũng đã được xử lý tốt, vậy thì có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nếu đã như vậy, nàng có thể không cần lại đi nhìn xem thế nào, cũng không cần ở lại đây nhìn khủng long phun hỏa nướng nhi tử nhà mình, vẫn nên chạy nhanh né tránh đi tìm Mặc nhi nhà mình thì có vẻ tốt hơn.
Đã có quyết định, cước bộ dưới chân Tô Nhược Hàm đã bắt đầu di động, chậm rãi dời đi về phía cửa.
Chỉ là nàng tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng mà vẫn làm cho tầm mắt của mấy phụ tử Phượng Vân Cẩm ở đây, cùng với Phượng Thiên vốn đang đứng ở cửa đồng loạt nhìn qua.
Phượng lão Vương gia nhìn sang khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tô Nhược Hàm khó hiểu dừng lại: “Rời đi à.”
“Ngươi lại dám rời đi vào lúc này?” Sắc mặt Phượng Cửu Thiên đen lại, không dám tin lớn tiếng hỏi.
“Bằng không thì sao?” Tô Nhược Hàm có chút khó hiểu liếc mắt quét qua Phượng Thiên một cái, lúc này lão Vương gia cũng chưa nói bắt mình ăn cơm tù, hắn còn ngăn cản mình làm cái gì?
Phượng Thiên khinh bỉ liếc mắt quét nàng một cái, khóe miệng cong lên rất nhỏ.
Tiếng 'Xuy' rất nhỏ như không thể nghe thấy tràn ra từ trong miệng hắn, đã khiến cho lão Vương gia chửi bới thiếu gia một trận, thân là đầu sỏ gây nên nàng lại còn muốn vỗ mông chạy lấy người, rất vô trách nhiệm đi?
Lúc này Phượng lão Vương gia lại không nổi bão, đưa tay che miệng xấu hổ không thôi ho khan vài tiếng rồi nói: “Khụ... Nếu như gạo đã nấu chín thành cơm, Thiên Tàm cũng bị ngươi cho uống máu, ngươi phụ trách nuôi dưỡng Thiên Tàm bảo bối của ta đến khi hóa kén thành bướm hơn nữa đẻ trứng hóa sâu đền cho ta, còn có... Đừng cho là hỗn tiểu tử của gia đã nhận định ngươi thì các ngươi có thể ở cùng một chỗ. Phải biết rằng người hoàng thất Phượng Lan quốc cũng không phải dễ nói chuyện như vậy. Bọn họ cũng sẽ không quản ngươi có bao nhiêu thích xú tiểu tử của nhà ta, những người đó chỉ biết xem trọng tôn nghiêm hoàng thất của bọn họ so với cái gì cũng quan trọng hơn. Cho nên ngươi phải được những người đó tán thành, cơ bản là có thể buông tha cho ...”
Tôn nghiêm hoàng thất của bọn họ?? Phượng Thiên có chút tức giận liếc mắt nhìn lão Vương gia và thiếu gia nhà mình một cái, phụ tử hai người bọn họ thật đúng là không thích đánh đồng bản thân mình và mấy vị trong hoàng cung kia có quan hệ nha, nhất là vị có địa vị cao nhất Phượng Lan quốc kia, một câu nói lại có thể nhìn ra được manh mối.
Từ lúc Tô Nhược Hàm nghe được Phượng lão Vương gia ở đối diện có tính tình táo bạo lại ngạo kiều (kiêu ngạo), nói ra là gạo sống đã nấu chín thành cơm thì liền choáng váng. Đến lúc sau lại nói ra cái gì mà tôn nghiêm hoàng thất, hiện tại nàng thật sự rất muốn thốt lời thô tục. Gạo sống nấu chín thành cơm cái em gái hắn, tán thành và tôn nghiêm hoàng thất cái em gái hắn, căn bản nàng vô tội muốn chết có được không? (cái em gái hắn: tiếng Hoa là hắn muội cũng coi như là một câu chửi tục nhé)
Qua một lúc lâu sau nàng mới tìm về được giọng của mình, vô cùng cứng ngắc mở miệng đánh gãy phía bên kia còn đang nói liên miên cằn nhằn: “Cái đó... Phượng lão Vương gia thực xin lỗi ta muốn đánh gãy lời ngươi một chút, kỳ thật... có vẻ ngươi đã hiểu lầm rồi.”
Phượng Cửu Thiên không vui nhìn về phía nàng: “Ta hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn đền Thiên Tàm cho ta, hả?” Lúc nói đến câu sau, giọng điệu liền có chút âm trầm nguy hiểm, rất có ý tứ nếu nàng dám gật đầu, hắn liền nhào qua bóp chết nàng.
“Ách... Không có!” Thình lình bị tức giận trợn trừng, nàng nuốt nuốt nước miếng vội vàng lắc đầu.
“Vậy ngươi nói ta hiểu lầm cái gì hả?”
Tô Nhược Hàm cắn chặt răng nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, phát hiện tên kia không biết từ khi nào thì đã đi đến bên cạnh nàng. Lại còn cầm con 'Sâu' đã ăn uống no máu biến thành hồng bảo thạch (ruby) trong suốt đưa tới cho nàng, nhất thời sắc mặt của nàng buồn bực không thôi nói: “Đương nhiên hiểu lầm quan hệ giữa ta và con ngươi.” Phượng Vân Cẩm chết tiệt, đã thấy chết mà không cứu được thì cũng quên đi, lại còn vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng cười.
Tô Nhược Hàm thấy ánh mắt ăn thịt người của Phượng Cửu Thiên trừng tới mình thì vội vàng lắc đầu: “Chúng ta thực không có quan hệ ái muội.” Có chăng cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường cùng với hợp tác.
Phượng Cửu Thiên hoài nghi nhìn nàng lại nhìn qua Phượng Vân Cẩm, đột nhiên hắn xuất ra một câu: “Hay là ngươi cảm thấy hỗn tiểu tử của nhà ta có điểm nào không tốt?”
Tô Nhược Hàm nhíu mày: “Không có gì không tốt.”
“Vậy dựa vào cái gì ngươi chướng mắt con ta?” Râu của Phượng Cửu Thiên cũng vì tức giận mà sắp dựng thẳng lên. Nữ nhân này nói chuyện thật là giẫm lên mặt mũi, ngươi nói xem nàng là một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ còn mang theo con riêng, dựa vào cái gì mà chướng mắt nhi tử anh tuấn tiêu sái lại biết kiếm tiền của mình? Hơn nữa nhà mình nói như thế nào cũng là người trong hoàng thất, dựa vào cái gì mà bị nàng khinh thường?
Nghe được lão Vương gia nói, Phượng Thiên hóa thạch không nói gì nhìn trời, lão Vương gia cũng bị Tà Thần bám vào người sao?
Không phải Lão Vương gia hẳn là cực lực ngăn cản thiếu gia và nữ nhân này ở cùng một chỗ sao? Tại sao lúc này ngược lại trở thành lão Vương gia chất vấn nàng vì sao không cần nhi tử của mình đây?
Tô Nhược Hàm có chút đau đầu, không phải nàng chướng mắt Phượng Vân Cẩm, mà là căn bản nàng chỉ cảm thấy Phượng Vân Cẩm nói thích mình là vui đùa, cho tới bây giờ nàng đều không coi là thật mà thôi.
“Ta không có khinh thường hắn, ngược lại ta biết hắn thực vĩ đại, chỉ là ta và hắn thật sự chính là đồng bọn hợp tác mà thôi.” Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ giải thích.
“Ngươi lừa quỷ hả? Ngươi nhận tín vật Bạch Ngọc Phượng Bội đại biểu cho Vương phi của hỗn tiểu tử nhà ta đưa, hắn còn cánh tay chỉa ra bên ngoài lừa gạt phái người trộm mất bảo bối của ta giải cổ cho ngươi. Ngươi có biết trong vòng tam quốc Thiên Tàm này là một con duy nhất dưỡng thành thục thể (cơ thể thành thục) không? Một khi cho uống máu giải cổ thì sẽ hóa kén thành bướm, đợi cho đến khi lại đẻ trứng rồi ấp trứng, vậy phải mất bao nhiêu thời gian biết không? Ngẫm lại tâm của ta cũng đều muốn đau lòng muốn chết, ta hầu hạ nó mấy năm a... Ngươi, ngươi nữ nhân này, bây giờ ngươi còn nói giữa ngươi và hỗn tiểu tử không có quan hệ, ngươi cho là ánh mắt của ta mù hay là đầu óc của Lão Tử ngốc hả?” Phượng Cửu Thiên hổn hển mở miệng
Tô Nhược Hàm bị Phượng lão Vương gia trái một câu Lão Tử phải là một câu Lão Tử rống lên nên sắc mặt có chút biến thành màu đen. Tuy rằng có khó chịu nhưng mà vì ý tứ từ trong lời nói của hắn mà trầm mặc xuống.
Bạch Ngọc Phượng Bội ... là tín vật Vương phi?
Lúc trước thời điểm Phượng Vân Cẩm lấy ngọc bội ra, Phượng Thiên đi theo bên cạnh hắn sắc mặt liền đại biến, cùng với sắc mặt của mấy người Liễu gia và Mạc Tử Khanh ngay lúc đó, có lẽ bọn họ hẳn là biết kia ngọc bội là tín vật Vương phi. Cho nên lúc trước Liễu lão cha mới không muốn cho nàng nhận lấy ngọc bội, kết quả sau đó nàng lại ngây ngốc bị Phượng Vân Cẩm kia lừa gạt, nói đó là tín vật Hương Phiêu Trai, cầm nó có thể lấy bạc chỗ nào cũng được. Mà trùng hợp nàng tự nhận không tham tài nhưng tuyệt đối không phải không thích tiền muốn chiếm tiện nghi, cho nên liền nhận ngọc bội.
Còn có con sâu kêu là Thiên Tàm kia, là có thể giải cổ độc? Nghĩ tới tử mẫu cổ trên người mình, Tô Nhược Hàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang Phượng Vân Cẩm bên cạnh mình, giọng điệu thật sự nghiêm túc hỏi: “Thiên Tàm thật sự là giải cổ độc trên người ta?”
“Ừ, cho nên nàng không cần lo lắng sâu trưởng thành trên người nàng rồi.” Phượng Vân Cẩm cười nhẹ trêu ghẹo, mà trên thực tế tử mẫu cổ cũng sẽ không mọc đầy sâu trên người, chỉ là sức tưởng tượng của bản thân nàng quá mức khoa trương mà thôi.
Nàng giật mình hỏi: “Vì sao?”
“Hả?” Hắn nhíu mày khó hiểu nhìn Tô Nhược Hàm đang cau chặt mày.
Có lẽ là từ thần sắc của nàng mà nhìn ra cái gì, trong đôi mắt đen nhánh của Phượng Vân Cẩm hơi ảm đạm, lại lập tức giấu đi chỗ khác thường chợt lóe rồi biến mất đó, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười tà khí để sát vào nàng nhỏ giọng nói: “Chỉ là trùng hợp biết lão nhân nuôi dưỡng một con, cho nên lấy đến đây có chỗ cần dùng thôi, hắn dưỡng ở đó không dùng thì cũng lãng phí. Dù sao đợi cho nó đẻ trứng hóa sâu sau đó nàng nuôi dưỡng rồi trả lại cho lão nhân thì tốt rồi. Làm sao nhìn ta như vậy? Ha ha... Chẳng lẽ nàng bị ta làm cảm động hả, nếu thật muốn cảm kích ta, nàng dứt khoát liền lấy thân báo đáp là được.”
Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt khóe miệng mang nụ cười ôn nhuận, con ngươi đen nhánh của đối phương nhìn chằm chằm vào nàng, bên trong tươi cười trêu ghẹo lại mang theo vẻ nghiêm túc, làm cho nàng có chút không biết phải làm sao.
Chẳng qua nàng và Phượng Vân Cẩm nhận thức chỉ mới ít ỏi hơn một tháng, nàng cũng không phải xinh đẹp như thiên tiên và tài nghệ tuyệt luân, làm sao hắn có thể sẽ thích nàng? Nhưng mà lại đưa ngọc bội như thế cho nàng, lại vì nàng mà trộm Thiên Tàm trân quý như vậy của phụ thân hắn.
Rốt cuộc hắn...
Thần sắc Tô Nhược Hàm phức tạp nhẹ giọng mở miệng: “Ta...”
Phượng Vân Cẩm thản nhiên cười cười, đột nhiên để sát vào nàng bên tai thấp giọng hỏi nói: “Như thế nào? Bị lão nhân nói nên ảnh hưởng rồi, cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn? Ha ha... Không cần để ở trong lòng, nàng xem lão nhân ngoan độc bức hôn ta như vậy, ta cũng không có biện pháp mới ra một chiêu này, coi như nàng hỗ trợ giúp ta là được. Lại nói giả bộ làm vị hôn thê của ta nàng cũng sẽ không thiệt thòi à, nam nhân tuấn nhã nhiều tiền giống như ta vậy, mang đi ra ngoài cũng sẽ không đánh mất mặt mũi của nàng không phải sao?”
Cái gì... Làm bộ? ? ?
Vốn đáy lòng còn có một chút băn khoăn, cùng với tâm tình hơi hơi có chút xúc động mềm mại và phức tạp đột nhiên dừng lại. Hồi lâu sau đột nhiên ánh mắt tỏa ra ánh sáng lạnh nhìn về phía nam nhân bên cạnh này. Nàng thật sự là một người ngu ngốc là đi, cho tới bây giờ nàng cũng rõ ràng căn bản mình và hắn là không có khả năng. Lúc này bị người ta nói một chút và Phượng lão Vương gia trêu chọc một chút, lại còn cho nàng một loại ảo giác kỳ thật Phượng Vân Cẩm thích mình. Kết quả vừa rồi tên nhãi này nói nhỏ một phen ở bên tai, trực tiếp hắc nước lạnh làm nàng tỉnh lại.
Nha, tên nhãi này nháo như vậy, hoàn toàn vì không cho lão cha của hắn được bức hôn hắn, cho nên mới kéo nàng xuống nước?