Tô Nhược Hàm có chút ngạc nhiên, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, tầm mắt kinh ngạc liếc mắt ngắm nhìn một lão đầu nhi (ông cụ) đã đi tới cửa? Ách, được rồi... Kỳ thật đối phương cũng chỉ mới năm sáu mươi tuổi mà thôi, tóc cũng còn chưa có hoa râm, thật ra còn không đủ trình độ là danh hiệu lão đầu nhi này nữa, chỉ có thể xem như đại thúc...
Đại thúc đứng ở ngưỡng cửa thở hồng hộc hổn hển ánh mắt thì như muốn ăn thịt người trừng mắt Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh nàng. Mà một lát sau tầm mắt của hắn dừng ở trên người Tô Nhược Hàm, nhất là sau khi nhìn thấy con 'Sâu' ở trên mu bàn tay nàng cắn chặt không buông miệng, ánh mắt ăn thịt người của đối phương mới chuyển dời đến trên người nàng.
Nhìn đến toàn thân xích thể đã đỏ bừng của Thiên Tàm, đại thúc đã tức giận đến tóc cũng muốn dựng ngược, lúc này mắt hổ trợn lên, đứng ở cửa đưa tay chỉ vào Tô Nhược Hàm, miệng tức giận đến phát run hướng Phượng Thiên ở phía sau đã đuổi theo hỏi: “Đây, đây tuyệt đối không phải là cái con ta nuôi dưỡng đúng không? Phượng Thiên, tuyệt đối không phải đúng không?” Sau khi nói xong hắn giống như là an ủi mình, lại lập lại một lần.
Phượng Thiên cũng thô lỗ thở hổn hển đứng ở cửa, hắn nhìn thấy bộ dáng lúc này của lão Vương gia nhà mình là một vẻ lừa mình dối người cùng với muốn mình chứng thực. Phượng Thiên có chút bất đắc dĩ, cũng có chút chột dạ, nhưng mà lại vẫn chịu đựng da đầu run lên cứng ngắc gật gật đầu nhỏ giọng nói: “Nếu... như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là chính là của người nuôi dưỡng.”
Tô Nhược Hàm nghi hoặc liếc mắt nhìn đại thúc kia một cái, lại liếc mắt nhìn Phượng Thiên một cái. Đại thúc này là ai, Phượng Thiên đi vào theo hắn, chẳng lẽ hắn là người của Phượng Vân Cẩm?
Hơn nữa lúc này đại thúc vừa nghe Phượng Thiên nói, vẻ mặt đang thổi râu trừng mắt đột nhiên hóa đá, sững sờ ở nơi đó gần nửa ngày.
Ngay tại lúc Tô Nhược Hàm còn đang khó hiểu, người hóa thạch hơn nữa ngày rốt cục hành động, chẳng qua bộ dáng của hắn là một vẻ muốn liều mạng vọt tới chỗ của nàng, miệng lại rít gào lớn tiếng giận dữ la hét: “A a a... Thiên Tàm của ta, ngươi cái nữ nhân chết tiệt này... Ngươi trả Thiên Tàm cho ta, ngươi trả bảo bối cho ta... Tức chết Lão Tử, ngươi là kẻ trộm...”
Đối phương có bộ dáng hùng hổ, tuy rằng Tô Nhược Hàm không biết làm sao mình lại trêu chọc đối phương, nhưng ý thức an toàn của nàng vẫn rất cao, ở trước khi đối phương bắt được mình, nàng vội vàng lắc mình một cái trốn được phía sau Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh.
“Thiên Tàm là cái gì? Ta không biết.” Bị người mắng làm kẻ trộm làm cho trong lòng nàng cự kì không vui, nhíu mày thò đầu ra mở miệng hỏi, thuận tiện dùng sức lắc lắc cái tay của mình. Đồ chết tiệt này, vì sao cái thứ trên mu bàn tay còn không nhả ra?
Mà nàng dùng sức vung vẩy cái tay, con sâu kia thì sống chết không nhả, nàng thật sự không có dũng khí lấy tay đi kéo nó ra, chỉ vì Tô Nhược Hàm nàng cái gì cũng có thể không sợ, nhưng mà lại sợ nhất là mấy thứ như sâu bọ côn trùng. Tuy rằng cả người con sâu này trong suốt óng ánh, xem thì cũng không đáng sợ như sâu bình thường, nhưng mà cũng không thay đổi được chuyện nó thực sự là sâu.
“Thiên Tàm rõ ràng ngay tại trên tay ngươi, ngươi lại còn nói không biết... Phượng Thiên, bắt lấy nữ nhân này cho ta, nàng dám trộm Thiên Tàm của Lão Tử, Lão Tử muốn cho nàng ăn cơm tù...” Lúc này Phượng Cửu Thiên bị Phượng Vân Cẩm ngăn trở, không bắt được Tô Nhược Hàm phía sau hắn, hắn trực tiếp quay đầu rống lên với Phượng Thiên vẻ mặt đau khổ ở phía sau.
Lúc này Phượng Thiên thật sự hy vọng mình có thể ẩn hình, lão Vương gia kêu mình đi bắt cái nữ nhân kia, vậy không phải muốn để cho hắn sau này bị thiếu gia lột da phá cốt sao. Biết rõ thiếu gia tặng ngọc bội cho nàng, ngay cả Thiên Tàm cũng trộm cho nàng, lại còn kêu mình bắt nàng, lão Vương gia hắn … đây … đây không phải là đang hại mình sao? Rốt cuộc là bắt không bắt đây? Phượng Thiên có chút rối rắm đứng ở đó.
Phượng Vân Cẩm bất đắc dĩ thở dài, tầm mắt thản nhiên liếc mắt quét qua Phượng Thiên ở bên kia một cái, bên trong ánh mắt có ý hỏi, ý tứ là vì sao hắn lại nhanh như vậy đã mang theo lão nhân về đây?
Phượng Thiên thật là vô tội buông tay, ý bảo mình căn bản không ngăn cản được lão Vương gia.
Cũng không phải hắn không thấy được ánh mắt không vui của thiếu gia nhà mình, nhưng mà khi lão Vương gia biết bảo bối Thiên Tàm của hắn bị thiếu gia phái người trộm đi rồi, thì lập tức kêu người chuẩn bị xe đuổi theo tới đây. Cho dù là như vậy, nhưng mà vẫn đến chậm một bước, Thiên Tàm bị thiếu gia cho uống máu của Tô Nhược Hàm.
Thậm chí Phượng Thiên dám giơ hai tay mà nói, thiếu gia nhà mình tuyệt đối là cố ý, nhất định là vừa rồi ở bên trong khi nghe được tiếng rống giận dữ của lão Vương gia, hắn mới cho Thiên Tàm uống máu Tô Nhược Hàm. Bằng không vì sao lúc này Thiên Tàm lại còn liều chết bám vào mu bàn tay của Tô Nhược Hàm không nhả miệng đây? Biết rõ lão Vương gia đã chạy tới đây, thiếu gia lại vẫn đưa Thiên Tàm cho Tô Nhược Hàm.
“Phụ thân... Thiên Tàm là ta cho người đi rộm, không liên quan đến nàng.” Phượng Vân Cẩm nhíu mày mở miệng.
Không mở miệng thì còn tốt, Phượng Vân Cẩm vừa mở miệng, lửa đạn trực tiếp dời đi.
Lúc này Phượng Cửu Thiên hung tợn trừng mắt dậm chân mắng: “Không liên quan đến nàng? Như thế nào lại không liên quan đến nàng, nếu không vì lời của nàng, ngươi sẽ trộm Thiên Tàm của ta sao? Còn có... Ngươi đưa ngọc bội cho nàng ta cũng còn chưa có tính sổ với ngươi, lại còn dám trộm Thiên Tàm của ta cho nàng, ngươi tức chết Lão Tử ... Ngươi biết rõ nó là Lão Tử thật vất vả mới bắt được, bảo bối mà ta nuôi dưỡng giống như hầu hạ tổ tông mấy năm, tên bất hiếu nhà ngươi liền hủy mất của Lão Tử... Ngươi đền cho ta...” Lúc nói đến sau cùng, Phượng Cửu Thiên đã nhào qua níu chặt vạt áo của Phượng Vân Cẩm dùng sức đong đưa, hoàn toàn bị vây trong trạng thái khóc lóc om sòm.
Phượng Vân Cẩm có chút đau đầu, cũng may lúc này tửu lâu mới còn chưa khai trương buôn bán, cho nên trong đại sảnh cũng chỉ có một ít người trong nhà. Mà thời điểm vừa mới nghe được tiếng rống giận dữ, một đám tiểu nhị vô cùng khôn khéo đã sớm chạy trốn đi nơi khác, thật ra lúc này trong đại sảnh cũng chỉ còn lại có bốn người bọn họ. Bằng không với cái dạng này của phụ thân hắn mà bị người khác nhìn thấy còn không chê cười chết sao, nói như thế nào hắn cũng đường đường là một Vương gia không phải sao?
Tuy rằng hắn cũng đoán được trộm Thiên Tàm của lão nhân thì nhất định hắn sẽ phát điên, nhưng mà không nghĩ tới là, lão nhân lại vì Thiên Tàm mà đuổi tới Lâm Lan thành chỉ vào cái mũi của mình mà mắng. Nhưng mà nghe qua ý tứ trong lời nói của hắn, thật ra thì có chút giống như vì nữ nhân sau lưng mình mà tới.
Về phần Thiên Tàm thì...
Phượng Vân Cẩm cười vô tội nhún vai nói: “Ngươi thấy rồi đó, Thiên Tàm đã được uống máu, muốn ta đền cũng không có biện pháp, ngươi vẫn nên chờ nàng nuôi Thiên Tàm đến khi thành thục, đợi cho nó hóa kén thành bướm sau đó đẻ trứng rồi lại đền cho ngươi đi!” Quay đầu nhìn lướt qua Tô Nhược Hàm tránh ở phía sau của mình, trên mặt của hắn lại lần nữa có ý cười, chỉ vì cảm thấy một màn nàng né tránh ở phía sau mình này vô cùng thuận mắt. Cho dù lúc này nàng đang hung tợn trừng mắt với mình, nhưng bộ dáng nàng ẩn thân phía sau mình vẫn làm cho hắn cảm thấy có một loại cảm giác che gió ngăn mưa cho nàng, ừ... Nếu có thêm một cái bánh bao nhỏ Mặc nhi thì tốt, mình không ngại về sau che gió chắn mưa giúp cho mẫu tử bọn họ.
Thấy Phượng Vân Cẩm nhìn mình, hai mắt Tô Nhược Hàm nheo lại nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có thể giải thích một chút, nó, đến, cùng, là, cái tình huống gì?” Thuận tiện giơ lên cái tay bị 'Sâu' cắn không rời cho hắn xem.
Vừa rồi thời điểm ngoài cửa vang lên một tiếng tiếng rống giận dữ, Phượng Vân Cẩm vốn đang vẻ mặt ý cười thì đột nhiên tươi cười cứng đờ. Tô Nhược Hàm cũng còn chưa có phản ứng kịp, liền nhìn thấy thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này đột nhiên từ trong tay áo mặt lấy ra một cái gì đó màu xanh biếc. Lúc ấy lóa mắt nàng vừa thấy còn tưởng rằng là một cái vật phẩm trang sức điêu khắc bằng Phỉ Thúy. Tiếp theo nàng liền cảm giác được trên mu bàn tay của mình đau đớn một chút, là Phượng Vân Cẩm quăng cái gì đó màu xanh biếc đến trên mu tay nàng. Mà cũng một lúc sau nàng mới phát hiện, cái này làm sao lại là vật phẩm trang sức bằng Phỉ Thúy gì chứ, nó căn bản chính là một con sâu màu xanh biếc, nhưng mà miệng lại đang cắn chết không buông uống máu của nàng...
Sau đó lão nhân được Phượng Vân Cẩm gọi là phụ thân vọt vào liền chỉ vào cái mũi của nàng lại liên tục điên cuồng hét lên, mắng nàng là kẻ trộm, còn kêu nàng đền cái gì mà Thiên Tàm, gặp quỷ á... Không phải Thiên Tàm mà hắn nói, chính là con sâu đang cắn mu bàn tay mình không chịu nhả đi?
Hơn nữa nàng thực sự không thấy con sâu này có cái gì là bảo bối, vậy mà lão cha Phượng Vân Cẩm lại còn là một bộ dáng giống như đã đánh mất nhi tử mà ở đó kêu rên.
Còn có... Cái ngọc bội kia rốt cuộc có vấn đề gì, lần trước Liễu lão cha giống như cũng muốn nói cái ngọc bội kia như thế nào đó, kết quả giữa chừng lại bị ngắt lời. Chuyện này nàng lại quên hỏi luôn, hơn nữa Phượng Vân Cẩm không phải nói ngọc bội là tín vật của Hương Phiêu Trai sao?
“Ha ha, không chuyện gì, chính là phụ thân hắn biết ta có ý trung nhân, cho nên chạy đến xem tức phụ nhi và tôn tử tương lai của mình thôi, thế nào? Con dâu xấu gặp cha mẹ chồng, có cảm giác khẩn trương hay không?” Phượng Vân Cẩm nhíu mày nhìn nàng, khóe miệng tươi cười cực kì có thâm ý nhìn nàng.
Gì?? Xem tức phụ nhi và tôn tử tương lai? Hỏi nàng có khẩn trương hay không, ý tứ kia chính là tức phụ nhi là nàng?
Khóe miệng Tô Nhược Hàm hung hăng run rẩy vài cái, ánh mắt nguy hiểm không thôi trừng mắt nhìn hắn, Phượng Vân Cẩm người này là cố ý là sao?
Biết rõ lúc này bộ dáng phụ thân hắn giống như hận không thể ăn mình, hắn lại còn nói ái muội cái gì mà con dâu xấu gặp cha mẹ chồng như vậy, chẳng lẽ là muốn để nàng bị ánh mắt như đao của lão Vương gia ở bên kia tức giận đến tóc cũng muốn dựng đứng lên giết chết sao?
Nghĩ đến đây, giọng nói của nàng hung tợn để sát vào hắn thấp giọng cảnh cáo nói: “Họ Phượng kia... trò đùa này không hề buồn cười chút nào, lần sau lại nói lung tung như vậy nữa, ta liền bóp chết ngươi. Còn có... Nhanh chóng lấy con sâu chết tiệt này xuống khỏi tay ta... Ghê tởm chết người.” Nói xong còn đưa tới bàn tay bị Thiên Tàm cắn, đầu ngón tay run lẩy bẩy.
Phượng Vân Cẩm cười lấy Thiên Tàm đã uống máu no nê từ trên tay nàng xuống, mà Tô Nhược Hàm thì lại là nhanh chóng rút lại tay mình bị sâu cắn qua, trên mu bàn tay dính vết máu và dịch của Thiên Tàm thì đưa qua cổ tay áo màu tím rộng thùng thình của hắn mà lau vài cái, rất có ý tứ trả thù khiêu khích liếc hắn một cái, ghê tởm chết ngươi.
Buồn cười lắc lắc đầu, nhìn bộ dáng tức giận đến nhe răng trợn mắt của nàng lúc này, nhất là trong đôi con ngươi đen láy mang theo ánh lửa nóng rực nhìn mình. Cho dù là tràn ngập lửa giận, nhưng mà Phượng Vân Cẩm vẫn cảm thấy biểu tình này của nàng thuận mắt đến cực điểm, cảm giác giống như là thời điểm một con mèo nhỏ không ngừng bị chủ nhân trêu chọc, vui đùa nó đến cực hạn. Nó trực tiếp xù lông dựng thẳng cái đuôi lên vươn móng vuốt hung hăng cho ngươi thấy một chút.
Không biết vì sao, đột nhiên hắn thích loại cảm giác trêu chọc nàng, nhất là nhìn thấy bộ dáng nàng tức giận đến xù lông, thấy thế nào cũng cảm thấy tâm tình thực sung sướng à... Ách, này vì sao có hứng thú cổ quái như vậy?
Nhưng mà Phượng đại thiếu gia thì nhìn sung sướng, người bên cạnh nhìn thì không chắc à ...
Biểu tình chán ghét của Tô Nhược Hàm vừa vặn bị Phượng Cửu Thiên bắt được, đối với một chút oán khí của nàng liền bạo phát ra, hắn dùng sức đẩy con trai đứng ở trước mặt mình ra, thổi râu trừng mắt đưa tay chỉ vào mũi của nàng quát: “Ngươi, ngươi nữ nhân vô sỉ này, chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ? Con ta còn chưa ghét bỏ ngươi, ngươi lại còn ghét bỏ hắn? Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì hả? Hơn nữa... Thiên Tàm Lão Tử nuôi dưỡng mấy năm tự dưng không công tiện nghi cho ngươi, ngươi lại còn dùng vẻ mặt ghê tởm nhìn nó? Ngươi ngươi... tên bất hiếu, ngươi xem xem người ta căn bản cũng không cảm kích, tại sao ngươi còn lãng phí Thiên Tàm của Lão Tử, để cho nàng bị tử mẫu cổ hành hạ chết không tốt sao? Có người tận tâm tận lực trả lại như vậy sao?” Mới đầu hắn còn mắng Tô Nhược Hàm, mắng một hồi sau lại đột nhiên phản ứng kịp, không phải hắn không muốn nàng ở chung với nhi tử mình thôi sao, lúc này biết nàng ghét bỏ nhi tử của mình, làm sao mình lại tức giận như vậy?
Phượng Cửu Thiên càng nói càng rối rắm, nói đến lúc sau lại trực tiếp dời mục tiêu đi mắng sang nhi tử đứng ở một bên đang nhếch miệng mỉm cười, trực tiếp hận không thể không có sinh ra nhi tử cánh tay hướng ra bên ngoài này.
Phượng Vân Cẩm bị mắng xong thì lạnh nhạt ngẩng đầu, ở trong nháy mắt ngẩng đầu thì trong đôi mắt sáng kia xẹt qua vẻ giảo hoạt, đợi đến khi ngẩng đầu rồi, thì trên mặt của hắn chỉ còn lại có vẻ phức tạp và chua sót lẫn lộn cười nói: “Phụ thân, ngươi không rõ, ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng... Hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, người ta căn bản chướng mắt nhi tử của ngươi, không phải ngươi cho là người ta quấn quít lấy nhi tử của ngươi không buông sao, ai... Xem ra phụ thân không được ôm tôn tử rồi, nếu kiếp này không thú (cưới) được nàng, ta liền quyết định đời này cũng không thú tức phụ.” Lúc nói đến phần sau, tầm mắt của hắn bất tri bất giác trông mong nhìn về phía nàng.
Lúc thấy một màn như vậy, Tô Nhược Hàm trợn mắt xem thường, thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này có dám lại diễn khoa trương hơn một chút hay không? Đừng tưởng rằng nàng không có nhìn thấy tia sáng chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn, còn có khóe miệng hắn nhanh chóng hiện lên tươi cười gian trá, phụ thân hắn mà tin cái mê sảng này của hắn thì có quỷ rồi.
“Không được...” Phượng Cửu Thiên rống lớn.