Thấy lực chú ý của Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ bị mình dời đi, Tô Nhược Hàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong lòng âm thầm quyết định, chờ sau khi bọn họ đi rồi, nàng nhất định phải cảnh báo Mặc nhi thật kỹ một phen, để cho nó về sau trực tiếp bỏ qua lời nói của tên Phượng Vân Cẩm kia. Bằng không một ngày nào đó con trai mình bị tên kia bắt cóc cũng còn không biết, như vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Liễu Phong Viêm có hứng thú nhất với chuyện gì? Đương nhiên chính là kiếm tiền rồi.
Vừa nghe nhị tỷ nhà mình nói xong, mà trong từng từ từng câu chữ đều để lộ ra mùi bạc, nhất thời hắn tỉnh táo tinh thần, thấy nàng đang ở đó cúi đầu trầm tư, hắn có chút nôn nóng thúc giục: “Nhị tỷ... tỷ nói nhanh đi, là hạt giống gì hả?”
“A? Là như vầy, trong tay ta có một chút mầm móng, chính là ta sử dụng bên trong món ăn này.” Nàng hoàn hồn rồi thản nhiên nói.
Liễu Phong Viêm vừa nghe được thì lập tức hứng thú, kỳ thật vào lúc đầu tiên được ăn món ăn nhị tỷ làm thì hắn đã muốn hỏi. Hương vị kia làm cả người cực kì si mê, bên trong giống như bỏ thêm một chút gì đó, nhưng mà hắn lại nói không nên lời là cái gì. Vốn muốn hỏi nhị tỷ, nhưng mà lại sợ nàng không muốn nói, cho nên mới đành phải nén ở đáy lòng. Lúc này Tô Nhược Hàm chủ động đề cập, Liễu Phong Viêm tò mò không thôi hỏi: “Nhị tỷ... Những mầm móng gia vị này làm sao mà có được? Sẽ không phải cũng là cái gì mà gọi là tổ truyền của tỷ đi?” Khi nói đến hai chữ tổ truyền, bên trong có ý tứ trêu ghẹo nồng đậm.
“Khụ khụ... Khụ... Không, không phải!” Tô Nhược Hàm bị lời trêu ghẹo này của hắn, làm cho trực tiếp bị sặc nước miếng, sắc mặt đỏ bừng xấu hổ lắc đầu.
Đợi một hồi sau, nàng thuận khí không còn ho khan nữa mới mở miệng nói: “Chúng nó là lúc trước khi đi vào Lâm Lan thành, ta ngoài ý muốn cứu một cụ già nghèo túng đã tặng cho, lúc ấy hắn nói cho biết ta phải gieo trồng thực vật này như thế nào, cùng với đưa tặng ta một ít sách dạy nấu ăn rồi sau đó liền rời đi.” Tuy rằng lý do có chút gượng ép, nhưng mà dùng như vậy để giải thích tại sao mình có sách dạy nấu ăn cùng với mầm móng cũng không sai. Dù sao nàng cũng nói chính là một cụ già hơn nữa người ta cho đồ rồi bước đi, nếu thực sự có người muốn đi thăm dò chứng thựcc, thiên hạ phân chia tam quốc, xem bọn họ làm sao tìm được người.
Thấy Liễu tiểu đệ và Liễu lão cha đều trầm mặc không có tiếp tục truy vấn, nàng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó lại nói lần nữa: “Ta cùng với Phượng Vân Cẩm hợp tác mở một tửu lâu, mấy ngày sắp tới cũng chuẩn bị bắt đầu buôn bán, bên trong món ăn sẽ dùng gia vị này nấu. Bởi vì thứ này thực mới mẻ độc đáo, đến lúc đó tất nhiên sẽ khiến cho người ngoài tra xét cùng với khao khát dòm ngó. Ta đã đáp ứng khi đến mùa xuân sẽ là lúc cho Phượng Vân Cẩm một ít mầm móng, sau đó cũng sẽ cho hắn biện pháp gieo trồng. Dưới danh nghĩa Liễu gia cũng có không ít tửu lâu, tuy rằng ta không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, nhưng mà tóm lại các ngươi là thân nhân của ta, ta cũng không thể quên mất các ngươi. Cho nên mầm móng cùng với phương pháp gieo trồng ta cũng sẽ cho các ngươi, hy vọng đối với tửu lâu của Liễu gia cũng có thể có một chút giúp ích là được.” Hơn nữa nàng còn chưa nói là, cứ như vậy mấy thứ này sẽ không phải nàng độc chiếm, nàng sẽ không sẽ bị mọi người nhớ thương, cuộc sống cũng an toàn hơn không ít.
Dù sao trên thế giới này bình thường đều không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương. Nếu như có một người từ một nơi bí mật gần đó nhớ thương ngươi, thừa dịp ngươi không phòng bị mà đâm cho ngươi một đao, dù không chết cũng muốn vứt nửa cái mạng. Hiện tại Tô Nhược Hàm nàng chỉ nghĩ trông coi Mặc nhi an an ổn ổn mà sống, cũng không muốn vì một chút tiền tài mà đánh mất mạng nhỏ.
“Cái gì? Con lại còn kết phường mở một tửu lâu cùng với con hồ ly Phượng Vân Cẩm kia? Hương nhi, ta không có nghe sai đi?? Con hồ ly kia gian trá lại phúc hắc, con hợp tác với hắn, chỉ sợ là sẽ bị lột sạch da ăn đến xương cốt cũng không còn đi?” Liễu lão cha nghe xong không có cao hứng vì Hương nhi nhà mình không quên mất Liễu gia, ngược lại là quan tâm nàng có thể bị Phượng Vân Cẩm tính kế hay không, nhất thời có chút lo lắng giơ chân gào thét.
Hơn nữa Liễu Phong Viêm cũng có chút hoài nghi nhìn chằm chằm dồn sức mà đánh giá nhị tỷ nhà mình, nhị tỷ còn có thể làm ăn buôn bán? Nhưng mà lại cùng cái tên Phượng Vân Cẩm kia kết phường làm buôn bán mở tửu lâu? Có lầm hay không hả? Trước kia nhị tỷ tiêu tiền như nước, cho tới bây giờ cũng chỉ biết là xài bạc như thế nào, làm sao mà kiếm bạc biết như thế nào chứ? Hơn nữa trong nhà có lão cha biết kiếm tiền, còn có đại ca và mình có thủ đoạn vơ vét của cải cao minh, nhị tỷ nàng cho tới bây giờ đều chỉ cần cầm bạc mặc sức xài là được. Cho dù bọn họ có keo kiệt đến như thế nào, nhưng mà đối nàng lại thực hào phóng, cho tới bây giờ cũng không biết nhị tỷ lại còn có thể làm buôn bán, có khả năng sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Phong Viêm cũng tán thành mở miệng: “Nhị tỷ... Phượng Vân Cẩm người này rất khôn khéo, nếu như làm đồng bọn hợp tác, hơi vô ý sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Nếu nhị tỷ thật sự là muốn mở tửu lâu mà không đủ vốn, chúng ta đưa thêm khoản này cho nhị tỷ là được, tỷ không cần tìm Phượng Vân Cẩm nữa. Dù sao nói như thế nào thì Liễu gia chúng ta cũng là nhà giàu có nhất Thương Lan quốc này.”
Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ thở dài, chuyện hợp tác cùng với Phượng Vân Cẩm đã sớm được quyết định xong, giờ phút này đột nhiên giở quẻ, đây không phải phong cách làm việc của nàng. Hơn nữa nàng cực kì khinh thường hành vi như vậy, cho dù giữa hai người căn bản không có cái gọi là hợp đồng kiềm chế, mà lúc trước thời điểm nàng cần hỗ trợ thì Phượng Vân Cẩm cũng không có cự tuyệt mình xin giúp đỡ, nàng cũng không thể làm chuyện như vậy được.
Lại nói...
“Phương diện chuyện tiền vốn các ngươi không cần quan tâm thay ta, ta cũng biết các ngươi đang lo lắng cái gì. Kỳ thật tuy rằng trên danh nghĩa là ta cùng hắn kết phường mở tửu lâu, nhưng mà về phương diện tiền bạc là hắn ra, trước đó còn có một phần bạc lợi nhuận từ Hương Phiêu Trai của hắn chia cho ta. Mặc kệ nói như thế nào hắn chính là người xuất vốn, còn ta thì một lượng bạc cũng không có bỏ ra.” Tô Nhược Hàm vẫn nói ra tình hình thực tế.
“Ách... Còn có chuyện như vậy? Tỷ xác định người hợp tác với tỷ là Phượng Vân Cẩm?” Liễu Phong Viêm vốn đang muốn ngăn chặn thì đột nhiên ngừng lại, có chút ngoài ý muốn kinh ngạc nghi hoặc hỏi.
Liễu lão cha cũng ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn nàng.
Tô Nhược Hàm bình tĩnh gật đầu: “Thật là như vậy, nhưng mà cho dù như vậy hắn cũng sẽ không thiệt thòi.” Bỏ tiền vốn này, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tửu lâu khai trương không lâu là có thể kiếm trở về rồi.
Nhị tỷ không ra một phân tiền nào, cái này giống như thật sự không giống như là việc mà Phượng Vân Cẩm sẽ làm đi?
Chẳng lẽ nói con hồ ly giảo hoạt Phượng Vân Cẩm này chỉ là muốn lợi dụng chiêu này để dụ dỗ nhị tỷ nhà mình, giống như hắn lặng lẽ chạy tới dụ dỗ Mặc nhi như vậy, thừa dịp mẫu tử bọn họ trong bất tri bất giác thì cuỗm bọn họ chạy đi?
Thật lâu sau Liễu lão cha hết than lại thở nói: “Hương nhi... cái khác phụ thân cũng không nói nhiều, bạn thân con phải cẩn thận mọi chuyện hơn. Phụ thân tin tưởng sau năm năm con trải qua hết thảy, thì rất nhiều chuyện con cũng có ý nghĩ và quyết định của chính mình. Nếu như có nhu cầu gì muốn chúng ta hỗ trợ thì con nhất định phải mở miệng, mặc kệ con muốn làm cái gì phụ thân đều sẽ ủng hộ con.”
“Ta cũng ủng hộ nhị tỷ...” Tuy Liễu Phong Viêm có chút không đồng ý nàng và Phượng Vân Cẩm hợp tác, lại bị một ánh mắt của Liễu lão cha ngăn lại, cho nên cười cười nhấc tay tỏ thái độ, chỉ có thể từ một nơi bí mật gần đó đề phòng cái tên Phượng Vân Cẩm kia tính kế nhị tỷ.
Ánh mắt phụ tử hai người giao nhau, kỳ thật trong lúc lơ đãng Tô Nhược Hàm cũng đã nhìn thấy, nhưng mà lời nói của Liễu lão cha làm cho nàng vẫn có chút để ở trong lòng. Dù sao thiên hạ này không có bữa ăn nào là miễn phí, rất nhiều thứ đều cần trao đổi như nhau.
*****
“Tức chết bổn vương ...”
Một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, một chén trà tốt nhất bị nam nhân trung niên ném xuống mặt đất trong đại sảnh.
Gương mặt đã có nếp nhăn lúc này đã tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, râu mép phía ngoài miệng bởi vì hô hấp dồn dập của hắn mà lúc lên lúc xuống, điển hình của thổi râu trừng mắt chính là cái dạng trước mắt này rồi.
Phía dưới Phượng Thiên cung kính đứng ở đó mà trong lòng kêu khổ không ngừng, thiếu gia nhà mình thật đúng là hại mình khổ mà. Biết rõ lá thư kia sau khi đưa trở về lão Vương gia sẽ triệu hồi mình về hỏi tình huống, vậy mà thiếu gia vô lương lại còn thực sự quăng mình trở về đối mặt với lửa giận của lão Vương gia.
Lúc này nam nhân ngồi trên ghế chủ vị đã quăng bể một chén trà rồi mà còn chưa hết giận, tức giận đến vỗ bàn đứng lên, đứng ở đó lớn tiếng nổi giận mắng: “Vô liêm sỉ... Tiểu tử này nó là muốn tạo phản có phải không? Phượng Thiên ngươi là thấy thiếu gia thế nào? Hắn thực sự tặng Phượng Bội cho nữ nhân kia?”
Phượng Thiên oan ức cong khóe miệng gật đầu, việc thiếu gia muốn làm, mình có thể ngăn cản sao?
“Hồ đồ, vô liêm sỉ... Ôi mẹ ta nha, hắn là muốn tức chết Lão Tử ta đúng không? Tuy rằng Lão Tử kêu hắn cưới tức phụ nhi về cho Lão Tử ôm tôn tử, nhưng mà Lão Tử không có kêu hắn đi tìm một nữ nhân bị hưu bỏ à, lại còn mang theo một đứa con riêng, không được, không được... Tức chết Lão Tử rồi, Lão Tử mới không cần nuôi dưỡng tôn tử cho người khác đâu! Hắn lại còn dám mơ tưởng Thiên Tàm của Lão Tử, nằm mơ... Không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có, Lão Tử phải tăng quân số nhân thủ canh chừng Thiên Tàm bảo bối của ta.” Sau khi Lão Vương gia thấy Phượng Thiên gật đầu, lập tức vừa tức giận lại nóng nảy đi tới đi lui ở đó nói.
Phượng Thiên tức giận liếc mắt lườm lão Vương gia một cái, hắn rất muốn nói cho lão Vương gia, thiếu gia nhà mình sớm phái người tóm Thiên Tàm mà lão Vương gia ngài nuôi dưỡng đi rồi. Dựa theo lộ trình thời gian để tính, phỏng chừng Thiên Tàm cũng đã nhanh chóng vào trong tay thiếu gia rồi mới đúng, hiện tại cho dù muốn ngăn cản hình như cũng đã chậm rồi.
Thời điểm Lão Vương gia quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp được vẻ mặt trên mặt Phượng Thiên, nhất thời tức giận đến hai mắt trợn lên, một hồi sau mới quát lên không ngừng: “Không phải ngươi định nói cho ta biết, hỗn tiểu tử kia đã bắt mất Thiên Tàm của ta đi rồi đi?” Nếu đúng như vậy, Lão Tử nhất định phải đuổi tới Lâm Lan thành làm thịt cái tên hỗn tiểu tử kia.
Chân Phượng Thiên run lẩy bẩy, cứng ngắc gật gật đầu.
Đợi cho hắn vừa gật đầu một cái, lão Vương gia vốn đang ở trên ghế chủ tọa đã giống như một cơn gió lướt qua trước mặt hắn, tức giận tận trời liền xông ra ngoài quát lên với bọn hạ nhân: “Chuẩn bị ngựa xe cho bản Vương, ta muốn đi Lâm Lan thành...”
Phượng Thiên ở trong đại sảnh âm thầm nuốt nuốt nước miếng, âm thầm cầu nguyện, hy vọng thiếu gia và lão Vương gia sau khi gặp mặt thì không cần phát sinh sự cố bạo lực mới tốt.
*****
Thời gian qua thật sự nhanh, gia cụ bên trong tửu lâu mới sau khi lần trước bị Tô Nhược Hàm trả về, thời điểm một đám gia cụ khác được chế tạo gấp gáp vừa hoàn thành một lần nữa, thì Tô Nhược Hàm đã được Phượng Vân Cẩm phái người mời nàng đi qua. Nói là mọi thứ cũng muốn để cho nàng là một trong lão bản (bà chủ, ông chủ) tương lai phải xem xét, tránh cho nàng không hài lòng trì hoãn thời gian khai trương tửu lâu.
Lúc Tô Nhược Hàm đi tới tửu lâu, Phượng Vân Cẩm đã ở đó, nhưng mà lại không có bóng dáng Phượng Thiên vẫn đi theo bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Tô Nhược Hàm đến đây, đột nhiên Phượng Vân Cẩm thu lại chiết phiến trong tay, cười gật đầu chào hỏi nàng: “Nàng đã đến rồi?”
Tô Nhược Hàm đi tới ngồi xuống, tự ý rót một ly trà giải khát rồi mới nói nói: “Ừ... Ngươi đợi lâu lắm không?”
“Ha ha... vậy thì không có. Sao Mặc nhi đến cùng với nàng?” Phượng Vân Cẩm cười nhẹ lắc đầu, thấy nàng đến đây một mình, thật ra chỉ tùy ý hỏi Mặc nhi.
Không đề cập tới Mặc nhi thì còn tốt, vừa nghe hắn hỏi Mặc nhi vì sao không có tới, Tô Nhược Hàm cổ quái liếc mắt nhìn hắn, một hồi sau lầu bầu nói một câu: “Biết ta muốn tới đây, nó bị ngoại công mang đi dạo phố rồi.” Từ mấy ngày trước đây sau khi Mặc nhi hỏi cái vấn đề tiểu thế tử kia, quả thực Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ đối với Phượng Vân Cẩm liền giống như đề phòng cướp. Kiên quyết không cho Mặc nhi lại đến gần Phượng Vân Cẩm, bọn họ rất sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thì Mặc nhi bảo bối của bọn họ sẽ bị Phượng Vân Cẩm cuỗm mất.
Về phần Tô Nhược Hàm nàng thì... ít nhất nàng cũng là người lớn, tương đối không có dễ bị lừa gạt như Mặc nhi vậy, bọn họ cũng hơi yên tâm một chút.
Phượng Vân Cẩm hơi nhíu mày, có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng.
Đang lúc Tô Nhược Hàm chuẩn bị mở miệng nói đi xem cái bàn gia cụ, thì đột nhiên nghe được một tiếng rống tràn đầy sức mạnh vang lên ở bên ngoài: “Hỗn tiểu tử... ngươi lăn ra đây cho Lão Tử...”