[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 10: Người cha vô trách nhiệm (10)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Lemonade Mouth - She's so gone
Tài xế rất nhanh đưa Kiều Phán Phán đến trước cửa bệnh biện, nói cảm ơn xong, cô lên tầng rón rén mở cửa phòng bệnh ra, dưới ánh mặt trời ấm áp, người phụ nữ cho dù bị bệnh cũng vẫn xinh đẹp, ưu nhã đang đọc quyển sách trên tay, nghe thấy tiếng động, bà hơi nghiêng đầu, cười với con gái.
“Sớm như vậy đã tới rồi?”
“Đúng vậy, Vệ tổng nhờ người đưa con về.” Kiều Phán Phán cố tình ngáp một cái, làm nũng với mẹ, “Tăng ca cả đêm, mệt chết đi được.”
Trên xe cô đã gọi điện thoại, nói với mẹ rằng hôm qua mình thức cả đêm để tăng ca nên được cho nghỉ hai ngày.
“Nhanh ngủ một giấc bù lại đi.” Quả nhiên Tề Nhã không hề nghi ngờ gì, nghe con gái nói vậy, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm, “Lần sau không cần thức khuya thì cố đừng có thức, tuy là con còn trẻ, nhưng thức khuya nhiều cơ thể vẫn không chịu nổi đâu.”
“Con biết rồi mà, do hôm qua công ty bận quá, ngay cả Vệ tổng cũng phải thức khuya, con làm trợ lý cũng phải thức cùng mà.” Kiều Phán Phán cười vô cùng tự nhiên, nói như thật, “Nhưng mà như thế cũng tốt, thức cả đêm bù lại được hai ngày nghỉ, hai ngày nay con sẽ ở đây với mẹ, ngày nào con cũng đi làm, mẹ con mình cũng chẳng gặp nhau mấy.”
“Mẹ cũng đâu phải là con nít, cần người ở cạnh đâu nào.” Nói thì nói vậy, thấy con gái ỷ lại mình, trên mặt Tề Nhã vô cùng vui vẻ.
Bà khép sách lại, giọng nói mềm nhẹ thúc giục, “Nhanh nằm xuống ngủ một giấc đi, mẹ không làm phiền nữa.”
“Đợi con đi đổ rác đã.” Kiều Phán Phán bỏ ba lô xuống, thuần thục thu dọn rác rưởi, lúc nhìn thấy tấm hình được cắt ra từ báo, cô hơi ngừng một chút, đây không phải là ảnh khu chung cư mà Vệ tổng ở hay sao?
“Mẹ, mẹ cắt tấm hình này ra làm gì?”
Cô cũng không nghĩ nhiều, hỏi luôn.
Tề Nhã dừng lại một lúc, đôi mắt ảm đạm, rất nhanh đã bị bà che dấu, “Đúng lúc nhìn thấy, bên trên nói là trong hai mươi năm đổ lại giá nhà tăng nhanh chóng, làm mẹ nhớ đến lúc con còn chưa ra đời, mẹ và cha con dự tính mua phòng ở trong tòa chung cư này, không ngờ hai mươi năm sau vẫn còn có thể nhìn thấy nó, mẹ mới cắt xuống để xem...”
Lại là ông ta, ông ta đã từng ba hoa với mẹ những gì vậy!
Kiều Phán Phán không tự chủ dùng sức nắm lấy tấm hình kia, trên mặt vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh, thả tấm hình kia xuống, cười nói, “Nhân tiện con xuống nhà ăn mua một ít đồ ăn luôn, lát nữa mẹ con mình ăn.”
Quay đầu đi, tủi thân mà tối hôm qua cô chịu đựng lại xuất hiện.
Thật ra lúc mới nhìn thấy mẹ, không ai biết rằng cô đã muốn nhào vào lòng mẹ khóc như thế nào, kể ra tối hôm qua cô đã sợ hãi như thế nào, khát khao muốn được che chở như thế nào.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể cố gắng tươi cười, ra vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ, dấu diếm chuyện này đi.
Nghĩ tới tấm hình mẹ cô cắt ra kia, cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt đỏ ửng, nuốt nước mắt vào trong, đổ lỗi cho cơn gió.
Mình dựa vào bản thân là đủ rồi mà, Vệ tổng nói rồi, tin rằng mình có thể tự mua phòng bằng chính sức mình đấy thôi.
Vệ tổng lợi hại như thế, lời hắn nói nhất định sẽ thành sự thật!
Hai ngày qua Kiều Phán Phán luôn tự nhủ như thế, chuyên tâm ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, buổi sáng hai người cùng nhau đọc sách, xem TV, qua giờ ngọ* cô lại đẩy Tề Nhã xuống vườn hoa của bệnh viện để phơi nắng, hai mẹ con vẫn sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm đương nhiên vô cùng thân mật, lại cũng đều là mỹ nhân, ở cạnh nhau vừa nói vừa cười, cũng là một phong cảnh vô cùng đẹp.
*Giờ ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ.
Ngày nghỉ ngơi rất nhanh đã kết thúc, tuy rằng cô hơi lưu luyến hai ngày sinh hoạt an nhàn bên mẹ, Kiều Phán Phán vẫn đến công ty như bình thường, đối mặt với câu hỏi của mọi người, cô nói theo lời Vệ Minh Ngôn dạy đó là bị trẹo chân nên ở nhà nghỉ ngơi.
“Chân bị thương cũng không phải là việc nhỏ, không thì hôm nay cậu nói với Vệ tổng một tiếng không đi công trường nữa, chỗ đó đất cũng không hề bằng phẳng, nhỡ đâu lại ngã một cái, thương gân động cốt như chơi đấy.”
Đối với việc mọi người quan tâm, Kiều Phán Phán vón không hề bị thương ngại ngùng đáp lời, “Không sao đâu, mình sẽ cẩn thận.”
Lúc trước cô nghe nói Vệ tổng sẽ đi công tác thị sát, loại việc này vốn dĩ bình thường sẽ do cấp dưới đi làm, nhưng ở Nam Nhã, đều do Vệ Minh Ngôn tự mình đi, nghe nói là vì bảo đảm chất lượng.
Kiều Phán Phán không hiểu mấy chuyện này lắm, nhưng lúc này cô đã nghiễm nhiên trở thành người hâm mộ của Vệ tổng, vô cùng tôn sùng việc rõ ràng hắn có thể ở văn phòng, lại còn muốn đích thân đi công trường thị sát.
Lại một lần nhìn thấy Vệ Minh Ngôn, người đàn ông nho nhã này nhìn cô hơi mỉm cười dặn dò, “Lát nữa phơi nắng nhiều, cô nhớ tìm chỗ râm mát mà đứng, con gái phơi nắng nhiều da đen đi thì khổ.”
Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, lại không hề nhắc tới chuyện hôm trước, như là đã quên mất rồi.
Kiều Phán Phán biết Vệ tổng để ý đến cảm xúc của mình, miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng nhất định sẽ đi theo sau hắn để ghi chép, nhất định không thể Vệ tổng phải vất vả một mình.
Tới công trường, nắng gắt, Kiều Phán Phán kiên trì đi theo hắn, nhìn đôi mắt nghiêm túc và mỏi mệt của hắn, cô chần chờ đề nghị, “Vệ tổng, hay là nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều lại tiếp tục.”
“Mệt mỏi hả, xem xong cái này chúng ta đi ăn cơm nhé.”
Vệ Minh Ngôn ôn hòa cười cười, vỗ bàn tay đang đeo găng, từ từ đúng dậy, đang định cười nói gì với Kiều Phán Phán, lại biến sắc nhìn về phía sau lưng cô.
“Cẩn thận!”
Mọi thứ chỉ xảy ra trong một chớp nhoáng, Kiều Phán Phán còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn kéo ra, lảo đảo vài bước chân mới đứng vững lại được, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy mọi chuyện trước mặt đồng tử kịch liệt thu nhỏ lại.
Người đàn ông chật vật ngã trên mặt đất, trên đùi thon dài cắm một cây thép nghiêng nghiêng, nhìn mà ghê người.
“Vệ, Vệ tổng...”
Cả người Kiều Phán Phán run lên, đại não trống rỗng, hoàn toàn theo bản năng gọi Vệ Minh Ngôn.
Vệ Minh Ngôn cau mày, trên gương mặt anh tuần lấm tấm mồ hôi lạnh, rõ ràng đã vô cùng yếu, vẫn cố gắng chịu đau trấn an cô gái, “Không sao đâu, đừng sợ.”
Vị trí chân của hắn, đúng là chỗ mà Kiều Phán Phán vừa mới đứng, nói cách khác, hắn đã chắn thay cho Kiều Phán Phán một cây thép.
Kiều Phán Phán bị dọa sợ, như một người máy bị đưa ra mệnh lệnh, bị Vệ Minh Ngôn chỉ huy gọi điện thoại.
Xe cứu thương tới rồi, nhìn miệng vết thương dữ tợn trên chân hắn sau khi quần áo bị cắt ra, còn có cái trán vì đau nhức mà lộ ra gân xanh, rốt cuộc Kiều Phán Phán nhịn không nổi mà bật khóc.
“Đừng khóc, không sao đâu, trước kia tôi còn bị thương nặng hơn nhiều, phẫu thuật xong là được.”
Rõ ràng đã đau đến mức run cả người, Vệ Minh Ngôn còn cố gắng cười an ủi cô gái.
“Xin, xin lỗi... Rất xin lỗi Vệ tổng, đều do tôi...”
Thấy Kiều Phán Phán nức nở xin lỗi, người đàn ông buồn cười, “Chuyện này đâu thể trách cô được, được rồi, đừng khóc, sẽ đến bệnh viện ngay thôi, người ta nhìn thấy lại cười cho đấy.”
Nói xong, xe cứu thương dừng lại trước cửa bệnh viện.
Kiều Phán Phán đỏ mắt xuống xe, lúc này mới phát hiện ra đây là bệnh viện mà mẹ mình đang ở.