[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 9: Người cha vô trách nhiệm (9)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Колыбельная (Lullaby) - Rauf & Faik
Bác sĩ Bạch đã sớm nghe mòn tai câu nói này của ông, trong mắt bà, sự tưởng niệm vợ con của Vệ Minh Ngôn đã đến mức điên cuồng rồi, có lẽ chỉ có cách dựa vào việc ảo tưởng rằng mẹ con bọn họ còn sống, mới có thể làm giảm bớt nỗi thống khổ của ông ta mà thôi.
“Anh nhớ uống thuốc đi đấy, tôi về trước đây.”
Ông ấy là một người đàn ông ưu tú, tiếc rằng, ông trời lại đùa bỡn ông ấy như vậy.
Đêm nay, Kiều Phán Phán ngủ lại nhà của Vệ Minh Ngôn, ngủ trong căn phòng màu hồng phấn.
Nằm trên chiếc giường lớn rộng lớn, thoải mái, vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng trái lại, chưa được một lúc cô đã khép đôi mắt lại, nằm trong căn phòng tràn ngập tình thương yêu của cha dành cho con gái này, làm một giấc mộng.
“Kiều Phán Phán! Cha không cần! Kiều Phán Phán! Cha không thương! Mày là đứa trẻ không ai cần!!”
Cô bé nhỏ đứng giữa đám nhóc, khóc đến mức thở hổn hển, “Mình không phải, mẹ mình nói, cha mình sẽ quay trở về tìm mẹ con mình...”
“Không phải đâu, mẹ tao bảo bảo, cha mày không cần mày nữa rồi!!”
“Kiều Phán Phán! Cha không cần! Kiều Phán Phán! Cha không thương...”
“Cha mình sẽ về, ông ấy sẽ quay về...”
Cô gái nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn đột nhiên mở bừng mắt, thở hổn hển, trên cánh tay trắng nõn lấm tấm mồ hôi.
Cô duỗi tay lau khô nước mắt trên mặt, mặt vô cảm ngồi dậy.
Đối với Kiều Phán Phán mà nói, con nhóc luôn chờ đợi cha về kia, thật ngu xuẩn.
Nhưng trong giấc mộng cô lại thường xuyên nhìn thấy nó.
Con bé chưa từng thấy mặt cha, luôn luôn ao ước, khát khao được gặp cha mì
Nhưng vậy thì sao, sự thật chứng minh, ông ta đã bỏ rơi mẹ con bọn họ, không bao giờ quay trở về nữa.
Kiều Phán Phán mở cửa, vừa lúc Vệ Minh Ngôn bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, thấy cô tỉnh thì lộ ra một nụ cười, “Đồ rửa mặt dùng một lần ở trên bàn đấy, mau mau rửa mặt rồi ra ăn cơm.”
Nhìn người đàn ông đeo tạp dề, tay bưng đồ ăn, Kiều Phán Phán bừng tỉnh, cô vội vàng nói mình đi rửa mặt, chờ đến lúc ra ngoài, Vệ Minh Ngôn đã bày biện xong đồ ăn lên bàn, đang ngồi đợi để cùng ăn với cô.
Trên bàn là bốn món mặn, một món canh điển hình, nhìn qua trông có vẻ rất ngon, thấy Kiều Phán Phán ngạc nhiên, ông khẽ cười nói, “Đã lâu lắm rồi tôi không nấu cơm, nếu lỡ tay cho muối nhiều quá thì đừng trách nhé.”
Sau khi ăn xong, Kiều phán Phán vô cùng tin tưởng, Vệ tổng chỉ là đang khiêm tốn, không khoa trương mà thôi, hương vị của những món ăn này quả thật vô cùng ngon, khi ông hỏi cô mùi vị thế nào, Kiều Phán Phán vô cùng thật thật khen một đống, cuối cùng còn hơi tò mò hỏi tay nghề tốt như vậy là học ở đâu mà ra.
Trước âu hỏi của cô, Vệ Minh Ngôn cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Trước khi gây dựng sự nghiệp tôi cũng từng đi làm công cho người khác, không có bằng cấp, không có quan hệ chỉ có thể làm thuê, tranh thủ lúc làm việc ở phòng bếp học lỏm được.”
Đối mặt sự thắc mắc của cô, Vệ Minh Ngôn cười cười, nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, “Trước khi gây dựng sự nghiệp tôi cũng phải đi làm công cho người khác, không bằng cấp không có quan hệ chỉ có thể đi làm thuê, lúc làm công ở phong bếp thì tranh thủ học được.”
Kiều Phán Phán nhất thời thất thần, trong mắt cô, người đàn ông này trước giờ đều vô cùng hoàn mỹ, cho dù có vết thương thì cũng là vì người thân.
Hoàn toàn không tưởng tượng ra được rằng, một người đàn ông nho nhã giống như con nhà dòng dõi thư hương ấy, cũng đã từng đi làm thuê cho người ta.
Thấy dáng vẻ này của Kiều Phán Phán, Vệ Minh Ngôn cười khổ nói, “Thật ra trước khi tôi bỏ nhà đi, cũng không nghĩ rằng mình sẽ chịu khổ nhiều như vậy, con người vẫn cần phải rèn luyện thêm.” Nói xong, ông lại nói với Kiều Phán Phán, “Bây giờ cô còn trẻ, nên thử thì cứ thử đi, biết đâu sau này cũng có thể tự lập nghiệp.”
Kiều Phán Phán thẹn thùng cúi đầu, “Tôi không có bản lĩnh đó, bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh tốt nghiệp đi làm rồi mua nhà thôi.”
Từ nhỏ đến lớn phiêu bạt, khiến cô luôn mong ngóng có được một ngôi nhà rồi cùng mẹ mình sống yên ổn cùng nhau.
“Được, vậy đầu tiên chúc cô sớm mua được nhà ở!”
Một người trẻ tuổi như vậy nói muốn mua nhà, có thể trong mắt người khác sẽ bị xem là kỳ lạ, nhưng trong mắt của Vệ Minh Ngôn, là một việc vô cùng đáng giá cổ vũ, điểm này vô cùng giống Tề Nhã, cũng khiến cho Kiều Phán Phán thêm tin tưởng.
Suy nghĩ đến tương lai khiến cho khóe miệng cô hiện ra một nụ cười nho nhỏ, bóng ma tối hôm qua lưu lại trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Ăn cơm xong, quả nhiên giống như bác sĩ Bạch nói, Vệ Minh Ngôn khăng khăng muốn cho Kiều Phán Phán nghỉ ngơi mấy ngày.
Tối hôm qua được hắn cứu, lại còn được cưu mang một đêm, vốn dĩ Kiều Phán Phán đã rất cảm kích Vệ Minh Ngôn, bây giờ làm sao dám hưởng lợi thêm, nhưng chống đẩy mấy lần, vẫn bị hắn khăng khăng ép nghỉ.
“Hôm qua gọi điện cho mẹ cô bảo là phải tăng ca, hai ngày này cô cứ xem như là bồi thường cho việc tăng ca hôm qua đi, lát nữa tôi dặn tài xế chở cô về, nghỉ ngơi cho tốt, nếu thật sự vẫn thấy băn khoăn thì ngày kia đi làm theo tôi ra công trường một chuyến là được,“
Nghe thấy ông nói, Kiều Phán Phán vừa cảm động vừa bó tay, đi cùng Vệ tổng tới công trường vốn là chức trách của cô mà.
Có thể gặp được một vị sếp tốt như thế, cô thật sự quá may mắn.
Cả chặng đường được hắn đưa tới trước cửa chung cư, Kiều Phán Phán cảm kích xoay người, “Vệ tổng, thật sự rất cảm ơn ngài.”
“Không có gì, về nhà cẩn thận.”
Vệ Minh Ngôn đứng bên cạnh xe, thân sĩ kéo cửa ra giúp cô, nhìn cô gái ngồi ổn định, “Hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đến công trường khổ lắm đấy.”
“Tôi sẽ, cảm ơn Vệ tổng!”
Từ xa nhìn xe đi, lúc này người đàn ông mới xoay người bước vào chung cư, phía sau hắn, Chu Vân núp ở một bên thò đầu ra nhìn.
Kiều Phán Phán?
Nói cho thanh cao lắm vào! Cuối cùng cũng ngồi siêu xe qua lại với đàn ông thôi.
Trên xe, Kiều Phán Phán tối qua ngủ không tốt nên đầu óc hơi choáng váng khó chịu, đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
Lấy gia thế của Vệ tổng, mua biệt thự cũng là chuyện nhỏ, vì sao lại ở trong một khu chung cư bình thường cộng với một khu phòng ở bình thường như thế nhỉ?