Nắng sớm vừa lộ ra, xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, trên bệ cửa sổ hoa nở đến cực kỳ diễm lệ, gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa qua khe hở bay vào trong phòng.
Mục Song Hàm giống như mơ một giấc mộng, nàng rơi vào trong nước, cố gắng nhoi đầu lên, lại bị vật gì đó quấn lấy, thật vất vả mới bắt được một khối bè gỗ, một trận sóng đánh vào, cuốn nàng vào chỗ sâu dưới đáy nước, mắt mở không ra, trong đầu chỉ có sự trống rỗng, chỉ có loại cảm giác vừa hưng phấn kích thích vừa thống khổ giãy giụa thật lâu không tan...
Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, đôi mắt nàng giật giật, vừa mở ra, liền đối mặt với một đôi mắt xanh u, tựa như biển trời xanh thẳm, nhạt đi giữa lông mày dung nhan đẹp đẽ yêu dị, làm người ta sinh ra một loại ảo giác thiên địa bình yên, năm tháng trầm tĩnh tốt đẹp.
- - Đây đương nhiên là ảo giác.
Sớm tinh mơ bị người hôn tỉnh, sắc mặt Mục Song Hàm chợt đỏ lên, lui về phía sau, trong người lập tức như muốn tan rã đau nhức không thôi, trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều hình ảnh tối qua... Nàng phút chốc nghiêng người đi, che mặt, rầu rĩ nói: “Chàng làm gì vậy?”
“Trời đã sáng, nàng vẫn còn ngủ, ta đành phải bất đắc dĩ đánh thức nàng.”
“Ai bảo chàng giằng co một đêm...” Mục Song Hàm tức giận đá một cước qua, còn chưa đạp được người, chính mình lại kêu “tê” trước : “... QAQ” mẹ nó, thực sự muốn đánh thái tử mà!
Lạc Chiêu Dực lúc đầu còn mạnh miệng, thấy nàng như vậy lại có chút lo lắng, “Không sao chứ?”
Hắn tự tay ôm lấy nàng ngồi dậy, hai người tóc đen giao triền cùng một chỗ, tai Lạc Chiêu Dực chợt đỏ lên, Mục Song Hàm cũng đỏ mặt, trong lòng lại ngăn không được oán thầm, tối qua sao không thấy chàng thẹn thùng, hiện tại lại thẹn thùng chứ?
“Chàng, cho dù chàng... Chàng cũng không thể nhẹ chút sao?” Mục Song Hàm trừng hắn, đáng tiếc gò má đỏ bừng, ánh mắt còn mang theo nét lười nhác vừa ngủ dậy, phối hợp với gương mặt xinh đẹp quyến rũ người kia, không có một chút lực sát thương, ngược lại giống như đang làm nũng.
“Nhịn không được... Xem đi, nàng lại đang quyến rũ ta!” Vẻ mặt Lạc Chiêu Dực đứng đắn, liếc qua, nhịn không được, lại đè nàng xuống tiếp tục hôn.
“... Cút!”
Các cung nữ bưng chậu nước rửa mặt đứng bên ngoài rất lâu mới nghe được thái tử lạnh nhạt nói, “Vào đi.”
Mọi người đều biết tính tình thái tử, đều là mắt nhìn thẳng thu dọn đồ đạc, cho dù có tâm tư nhỏ bé gì cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Mục Song Hàm rửa mặt xong, các cung nữ lại dâng quần áo lên cho nàng chọn lựa, nàng suy nghĩ một chút, sau khi đại hôn vẫn nên mặc đồ tương đối vui vẻ chút, nghĩ vậy liền chọn bộ màu đỏ nhạt, Lạc Chiêu Dực ở một bên căn bản không có nhìn phía này, lúc này lại đột nhiên tùy ý chỉ một bộ, “Món đó.”
Hắn chỉ một bộ y phục màu tím nhạt, Mục Song Hàm chớphai mắt, lại thấy trước mặt hắn đang đặt một chiếc áo bào màu tím, vừa nhìn chính là cùng màu cùng kiểu.
# Điện hạ chàng nói xem chàng có ý định gì nha #
Nàng nhịn nhịn, nhịn không được, quay mặt cười đến dạ dày cũng đau - - ngẫm lại thái tử điện hạ vẫn rất là khả ái (? ) ...
Lạc Chiêu Dực tựa như không nghe thấy, làm vẻ mặt lạnh nhạt đứng đắn, nghiêm trang cầm lấy khăn lông lau mặt, nhiệt khí bốc lên, hun đỏ (? ) lỗ tai của hắn, Mục Song Hàm muốn xoa một cái, trong lòng tự nhủ không biết làm vậy hắn có xù lông hay không...
Các cung nữ tiếp tục mắt nhìn thẳng, đoan chính nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt đất, dường như muốn nhìn cho ra một cái lỗ.
“Vậy cái này đi.”
Mục Song Hàm chọn lấy cung phục màu tím nhạt, quần áo của thái tử phi mặc rất là rườm rà, mất sức lực rất lớn mới mặc xong, một bên kia, Lạc Chiêu Dực lại tự mình lưu loát mặc quần áo tử tế, động tác thuần thục giống như là luyện tập vô số lần, cung nữ đứng ở một bên, không dám tiến đến gần hầu hạ.
Mục Song Hàm khẽ nhướn mày, vui vẻ từ trong mắt tràn ra, đi qua ôm lấy eo hắn, thân thể Lạc Chiêu Dực cứng đờ, nàng đã đi vòng qua phía trước giúp hắn cài đai lưng, lại đưa tay giúp hắn sửa sang tà áo, rồi nhận lấy ngọc quan trên tay cung nữ giúp hắn đeo lên, lưu loát liền mạch, không có chút cảm giác mất tự nhiên nào.
Sau đó, Mục Song Hàm lùi lại mấy bước, quan sát hắn, y quan chỉnh tề, phong thái tuấn dật, lập tức hài lòng gật đầu.Mọi người: Thái tử phi thật sự là hiền lương thục đức!
Lạc Chiêu Dực nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng.
Mục Song Hàm: Vì cái gì thái tử lại có bộ dáng rất cảm động vậy? Ta chỉ là theo thói quen giúp tiểu hồ ly vuốt lông mà thôi nha... Ồ, có chỗ nào không đúng?
Chờ hai người xử lý xong, dùng xong đồ ăn sáng, Lạc Chiêu Dực nhìn sắc trời một chút, liền nói: “Không còn sớm, chúng ta đi Trường Thọ Cung.”
“Không đi Phượng Nghi Cung sao?” Mục Song Hàm có chút kỳ quái, nàng là con dâu hoàng hậu, tân hôn ngày thứ hai theo lý thuyết nên đến kính trà cho hoàng hậu trước, không phải sao?
Lạc Chiêu Dực giải thích: “Phụ hoàng mẫu hậu lúc này tất nhiên đều đang ở Trường Thọ Cung, chúng ta cùng qua chỗ thái hậu, cũng đỡ phải chạy thêm mấy lần.”
Hắn dắt tay nàng, chậm rãi bước đi, giống như đang nhàn nhã tản bộ, ra cửa, Mục Song Hàm giãy giãy, không thoát được, cũng tùy hắn, “Sao lại không thấy tiểu hồ ly và Tiểu Bạch?”
“Hôm qua đại hôn, chúng nó quá ầm ĩ, đều nhốt lại rồi.”
“...” Dường như nàng nghe được tiếng kêu sám hối thê thảm của chúng, còn có thể vui sướng trao đổi hay không?
Bọn họ đi ở phía trước, cung nhân không dám đi theo quá gần, Mục Song Hàm liếc về phía sau, thấy khoảng cách rất xa, liền kìm nén không được nỗi băn khoăn trong lòng, đè thấp thanh âm hỏi: “Ngày hôm qua... hoàng hậu nương nương đến tột cùng là thế nào?”
“Bà ấy vẫn như vậy, khi thì bình thường, khi thì không bình thường, nàng chỉ cần làm như không nhìn thấy không nghe thấy là được rồi.” Lạc Chiêu Dực cầm tay nàng nắm thật chặt, sau đó điềm nhiên như không nói : “Mấy năm này so với trước kia bà đã khá hơn nhiều, nàng không cần lo lắng.”
Mục Song Hàm lặng im trong chốc lát, nói thật, lần trước nàng bị hoàng hậu dọa qua một lần, thế nên hiện thời thấy hoàng hậu lại có chút căng thẳng.
“A Hàm.” Lạc Chiêu Dực đột nhiên nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng, đổi cách nói khác, “Bà ấy hiện tại... sẽ không thật sự đả thương người.”
Mục Song Hàm giật mình, hiện tại sẽ không, vậy chính là... Trước kia có?
“Chớ suy nghĩ lung tung...”
Lạc Chiêu Dực vừa nói một câu, đã đến Trường Thọ Cung, Mục Song Hàm mím môi, đổi vẻ mặt bình tĩnh đi vào, vừa nhìn lại giật mình... Người quá nhiều!
Ngồi ở trên cao chính là thái hậu và Văn Đế, thoáng phía dưới là hoàng hậu cùng các phi tần phần vị không thấp, sau đó là các hoàng tử, chính phi còn chưa vào cửa, tam hoàng tử cũng không có ở đây.
Gương mặt quen có, lạ hoắc cũng có, nhưng Mục Song Hàm quét mắt qua một cái, lại chú ý tới một nam tử hơn hai mươi tuổi, không phải hắn có bao nhiêu hấp dẫn người, mà đây rõ ràng là một nam tử trưởng thành, vẻ mặt lại si ngốc, hành vi so với đứa trẻ ba tuổi còn không bằng, hắn ngồi bên cạnh một nữ tử rất đẹp, ôn nhu lại kiên nhẫn nhẹ giọng nói với hắn gì đó, cô gái này đẹp như nước, không giống với Trang Nhược Hân là loại liễu yếu đào tơ, nàng ta thật sự là bộ dáng mềm mại đa tình.
Trong nháy mắt Mục Song Hàm liền nghĩ đến đại hoàng tử chưa bao giờ xuất hiện qua, nghe nói vị hoàng tử này khi còn bé bị sốt cao, sốt đến hỏng đầu óc, cứ như vậy ngây ngốc hơn hai mươi năm, mẹ đẻ hắn lại khó sinh mà chết, người người nhắc tới đều cảm thán một câu đáng thương. Mà vị bên cạnh hắn kia, chắc là chính phi của đại hoàng tử.
Lạc Chiêu Dực mang theo Mục Song Hàm hành lễ, kính trà, sau cùng thái hậu kéo tay Mục Song Hàm, cười đến hòa ái dễ gần, từ từ nói chuyện phiếm.
Đột nhiên, phía dưới truyền đến động tĩnh, Mục Song Hàm theo bản năng nghiêng đầu, là đại hoàng tử tay chân vụng về làm đổ chén trà, làm nóng tay đại hoàng phi, gấp đến độ nước mắt ào ào, thấy nhiều người nhìn hắn như vậy, lại co rụt cả người, dáng vẻ sợ hãi.
Nói đến đây, một nam tử trưởng thành có loại hình dạng này là vô cùng buồn cười, nhưng mà ai cũng không thể cười.
“Khang nhi, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Ngữ khí thái hậu thập phần ôn nhu, lo lắng nhìn sang, nói xong liền muốn đứng dậy.
Đại hoàng tử Lạc Khang ngồi xổm người xuống muốn nhặt chén trà lên, Lạc Chiêu Dực bước nhanh qua, giữ chặt cánh tay của hắn, “Đại ca, huynh ngồi đi.” Đang lúc nói chuyện, có cung nữ đến nhanh chóng thu dọn xong chén trà, rồi mang chén mới đến.
“Thất, thất...” Đại hoàng tử vỗ tay, nín khóc mỉm cười, chỉ Lạc Chiêu Dực, lắp bắp kêu.
“Đại ca, là Thất đệ.” Lạc Đình giúp hắn rót trà một lần nữa, thổi nguội đặt ở bên cạnh, vừa ấm giọng nhắc nhở, vừa nhìn đại hoàng tử phi, giọng nói giống như bình thường, “Đại tẩu nên chăm sóc đại ca thật tốt.”
Đại hoàng phi sững sờ một chút, vội vàng dời tầm mắt đi, không nhìn tới Lạc Đình, hỏi han ân cần đại hoàng tử, luôn miệng nói xin lỗi, “Điện hạ, là thiếp thân không tốt, người không nên tức giận...”
Đại hoàng tử lại giống như không nghe thấy, chỉ ngóng nhìn Lạc Chiêu Dực cười, rất là gian nan đọc từng chữ: “Thất, Thất đệ!”
Lạc Chiêu Dực gật đầu cười, Mục Song Hàm phát hiện hắn lúc này cực kỳ nhẫn nại, không có chút nào mất kiên nhẫn, hắn thật sự kính trọng đại ca dù Lạc Khang có ngốc nghếch vụng về như vậy. Hơn nữa, Mục Song Hàm không biết có phải chính mình quá nhạy cảm hay không, nàng cảm thấy đại hoàng phi có điểm gì là lạ, không yên lòng ...
Văn Đế thở dài, hốc mắt thái hậu lại ướt, “Là ai gia gọi Khang nhi đến, Chiêu Chiêu, ta muốn cho đại ca con trông thấy em dâu... Khang nhi mệnh khổ, chỉ hi vọng huynh đệ các con giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn một đời an khang vui vẻ, ai gia hôm nay thấy huynh đệ các con tình thâm, cho dù có một ngày ra đi, cũng an tâm...”
Mục Song Hàm nghĩ, thái hậu thật sự là lao tâm vì mấy tôn tử, cho dù hơi có thiên vị, cũng không đến nỗi nào.
“Tổ mẫu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, “ Lạc Chiêu Dực cười cười, vân đạm phong khinh nói, lại giống như đang hứa hẹn, “Tôn nhi cũng không phải là người bạc tình phụ nghĩa!”
Thái hậu nhìn hắn, trong lòng vừa chua vừa đắng lại vui mừng, là thật sự vui mừng, chuyện Lạc Thương trúng độc phong ba còn chưa ổn, cũng còn đang điều tra, hôm nay bà gọi đại hoàng tử bị ngốc tới, tuy nói một câu hư hư thật thật như vậy, kỳ thật là cố ý thử thái tử, ai ngờ Lạc Chiêu Dực cũng rất dứt khoát, trực tiếp cho bà một lời hứa hẹn “Sẽ không bạc tình phụ nghĩa“.
Lần này, thái hậu nhìn Mục Song Hàm ánh mắt cũng thêm gần gũi.
Mọi người đều cùng cười, duy chỉ có hoàng hậu trước sau thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào.
Kính trà, theo thứ tự từng người, trong lòng Mục Song Hàm cũng có chút đuối.
Thái hậu dù sao cũng lớn tuổi, nói chuyện một hồi liền mệt mỏi, Văn Đế dẫn Lạc Chiêu Dực cùng các hoàng tử đến Ngự thư phòng, lại phân phó những người khác rời đi, để thái hậu nghỉ ngơi thật tốt.
Lạc Chiêu Dực nháy mắt với Mục Song Hàm, Mục Song Hàm lặng lẽ đưa tay đáp lại “Yên tâm“.
Nàng đối với hoàng cung còn rất xa lạ, vừa vặn mượn cơ hội này làm quen, Lạc Tĩnh Nghi thân thiết với nàng nhất, Mục Song Hàm liền muốn tìm Lạc Tĩnh Nghi đi tản bộ, bất quá chỉ trong nháy mắt, Lạc Tĩnh Nghi đã không thấy tăm hơi, Mục Song Hàm chỉ đành từ bỏ.
Ai ngờ ra khỏi Trường Thọ Cung, đi không bao lâu, cách một thân cây liền thấy được bóng dáng Lạc Tĩnh Nghi đứng ở bên hồ, nhưng bên cạnh nàng còn có một người không ngờ được... Đại hoàng phi!
“Công chúa, ngươi tìm ta chuyện gì?” Đại hoàng phi cúi thấp đầu hỏi.
“Rất lâu chưa gặp qua đại tẩu, xem ra gầy gò rất nhiều, hôm nay lại còn thất thần, sao vậy, có tâm sự gì sao?” Lạc Tĩnh Nghi cười đến thiên chân vô tà, hòa hòa khí khí.
Sắc mặt đại hoàng phi có chút trắng bệch, thấp giọng nói: “Công chúa, nếu không có việc gì, vậy ta đi trước một bước, điện hạ sẽ sốt ruột.”
Nói xong, nàng ta liền xoay người muốn đi, Lạc Tĩnh Nghi đột nhiên giữ chặt nàng, kêu tên của nàng ta: “Liễu Đan Nhạn...”