Rõ ràng là trời nắng rực rỡ, mặt trời còn có chút đốt nóng người, mặt đại hoàng phi Liễu Đan Nhạn lại như giấy trắng, một mỹ nhân nhu tình như nước lại run rẩy thân thể, tựa như gió thổi qua sẽ ngã ngay.
“Tĩnh Nghi công chúa, ngươi còn có chuyện gì sao?” Nàng đè thấp giọng, bỗng mang chút khẩn cầu.
“Đang yên đang lành làm như bổn công chúa bắt nạt ngươi, bổn công chúa chỉ muốn hỏi ngươi, bộ dáng ngươi hôm nay ... Có phải còn nhớ đến nhị ca ta không?”
Lạc Tĩnh Nghi vốn là bởi vì chuyện Đào Vận được chỉ cho Lạc Đình mà uất nghẹn cực kỳ, nhưng việc này có thành hay không còn khó nói, dù sao Lạc Đình không thích Đào Vận, Đào Vận cũng không muốn gả cho Lạc Đình, nhưng mà Liễu Đan Nhạn... Nàng ta là người Lạc Đình đã từng thích, những người khác không biết, Lạc Tĩnh Nghi vẫn biết rõ ràng tường tận, lúc trước cũng bởi vì Liễu Đan Nhạn kích thích, Lạc Tĩnh Nghi mới thật sự hiểu tâm ý của mình.
Liễu Đan Nhạn vịn lan can, phút chốc ngẩng đầu, “Ta không có! Công chúa, lúc trước ngươi đã đáp ứng nhị điện hạ, vĩnh viễn không nhắc lại chuyện này, vì sao không giữ lời hứa?”
“Bổn công chúa đã đáp ứng không nhắc tới với người ngoài, nhưng ngươi là người biết chuyện không phải sao? Huống chi, bổn công chúa chỉ tìm một mình ngươi nói chuyện riêng, chính là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi hôm nay ở Trường Thọ Cung làm ra vẻ ta đây, là sợ người khác nhìn không ra không thích hợp sao?” Lạc Tĩnh Nghi nhíu mày, “Nếu không phải sợ ngươi liên luỵ đến nhị ca, bổn công chúa mới lười phải cùng ngươi nhắc lại chuyện xưa!”
Liễu Đan Nhạn nghe vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng ta tự cho rằng che dấu vô cùng tốt, ai ngờ ở trong mắt người khác lại trăm ngàn chỗ hở... Có một số việc, có chút tình cảm, vô luận nhìn thế nào cũng giấu không được.
“Công chúa, nhị điện hạ cũng không nói gì, ngươi cần gì xen vào việc của người khác?”
“Chuyện của nhị ca cũng là chuyện của ta, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi nắm một người giữ một người, lẳng lơ ong bướm, qua sông rút ván, lợi dụng xong rồi liền ném, vì vinh hoa phú quý cái gì cũng có thể...”
“Đủ rồi!” Liễu Đan Nhạn đột nhiên đưa tay hung hăng đẩy nàng một phen, ôm ngực, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, tựa như bị khơi gợi lên hồi ức xa xăm, nở nụ cười như điên, thấp giọng nói: “Ngươi cho rằng, ngươi cho rằng Lạc Đình từng thật lòng thích ta sao? Ha ha ha, Tĩnh Nghi công chúa, ngươi thực ngây thơ ngu ngốc, người hoàng gia, ngoại trừ ngốc tử còn có ai thật lòng...”
Nàng ta giống như không thở nổi, trừng lớn hai mắt, thẳng tắp ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Này, sao ngươi nói choáng liền choáng...”
Lạc Tĩnh Nghi có chút không biết nói gì, kết quả sau một khắc, sau lưng liền truyền đến thanh âm lắp bắp: “Đan, đan đan...”
Thị nữ đi theo Liễu Đan Nhạn tiến cung tìm đại hoàng tử Lạc Khang tới, hết lần này tới lần khác đều trùng hợp như thế!
Lạc Khang vội vàng xông đến, dưới chân còn bị vấp một cái, hắn dường như không cảm giác được đau nhức, lại đứng lên chạy tới, ôm lấy Liễu Đan Nhạn kêu vài tiếng, “Đan, Đan Đan...”
Không có người đáp lại hắn, mặt hắn vo thành một nắm, lập tức khóc bù lu bù loa.
Thị nữ Châu Nhi của Liễu Đan Nhạn ủy khuất nói: “Không biết công chúa vì sao kéo tiểu thư nhà ta đi nói chuyện riêng, lúc này người lại còn bị hôn mê bất tỉnh... Là cảm thấy tiểu thư nhà ta và đại hoàng tử điện hạ dễ bị khi dễ?”
Một cái mũ lớn như vậy chụp lên đầu, Lạc Tĩnh Nghi cúi đầu muốn kéo Lạc Khang đứng lên, “Đại ca, Tĩnh Nghi chưa từng...”
Lạc Khang hất tay nàng ra, thở phì phì, lại không biết làm sao nói cho lưu loát, “Ngươi, Đan, Đan Đan, bắt nạt, người xấu, đáng ghét...”
Đại ca ngốc à, khó trách Liễu Đan Nhạn nói ngốc tử mới có thật lòng, một lần lại một lần tin tưởng, nhưng người ta lại đem thật lòng của người ném dưới chân chà đạp.
Con người quả nhiên là ngốc, lúc nào cũng đuổi theo người sẽ không quay đầu nhìn lại ngươi... Nhưng mà tâm vẫn đang nhảy lên trong lồng ngực, không cách nào thật sự dùng lý trí đối phó với hết thảy.
Lạc Tĩnh Nghi không biết đang đáng thương cho Lạc Khang, hay đang giễu cợt chính mình.
Nàng cắn môi dưới, nghĩ tới muốn giải thích gì đó, Lạc Khang mặc dù ngốc nghếch, lại yêu hận rõ ràng, phụ hoàng thái hậu yêu thương đồng thời cũng càng thương tiếc hắn, Lạc Tĩnh Nghi cũng không muốn chọc cho đại ca ghét.
“Tĩnh Nghi, sao tỷ lại đến trước?”
Mọi người nghe tiếng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Song Hàm chậm rãi mà đến, thái tử phi mới tân hôn xinh đẹp chói lọi, diễm sắc vô song, bên môi mỉm cười, trong người còn mang theo vui vẻ chưa tản ra, vừa đến liền hòa tan bầu không khí giằng co bên này.
“Tham kiến thái tử phi!”
Mục Song Hàm mỉm cười, tựa như vừa nhìn thấy Liễu Đan Nhạn té xỉu, kinh ngạc nói: “Đại tẩu đây là thế nào? Tĩnh Nghi, không phải là hẹn ta cùng nhau đi gặp mặt đại tẩu, sao ta vừa đến, lại thành như vậy?” Nàng nói, liền khoác cánh tay Lạc Tĩnh Nghi, lặng lẽ nhéo một cái.
Lạc Tĩnh Nghi mím môi, “Ta mới vừa cùng đại tẩu nói chuyện ở đây, đại tẩu đột nhiên phát bệnh ngất đi, ta đang muốn sai người đi gọi thái y, lại thấy thị nữ này kéo đại hoàng huynh chạy đến, luôn mồm nói ta bắt nạt đại tẩu, thật là không có quy củ!”
“Nô tỳ khi dễ chủ nhân, bản cung vẫn là lần đầu gặp!” Mục Song Hàm nghe vậy, liếc về hướng Châu Nhi.
Châu Nhi vội vàng quỳ xuống, “Công chúa thứ tội, thái tử phi minh giám, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó, quả thật lo lắng cho đại hoàng phi, thế nên không lựa lời nói, nô tỳ tự vả miệng ba cái…”
Nói xong, nàng ta lưu loát cho mình hai bạt tay, cúi đầu quỳ.
Lạc Khang nhìn Châu Nhi, lại nhìn Mục Song Hàm và Lạc Tĩnh Nghi một chút, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn còn nhớ rõ vừa rồi Lạc Chiêu Dực đến cùng Mục Song Hàm, liền từ từ yên tĩnh trở lại, “Thất, thất…”
“Đại ca, Tĩnh Nghi là muội muội, hẳn là sẽ không bắt nạt đại tẩu, việc này là hiểu lầm thôi.” Mặc dù biết Lạc Khang nghe không hiểu, Mục Song Hàm vẫn kiên nhẫn giải thích một chút.
“Muội, muội…”
Lạc Tĩnh Nghi mắt nhìn Liễu Đan Nhạn, nói: “Đại ca, không bằng mang đại tẩu đến Nghi Hòa Cung nghỉ ngơi một chút đi, ta phái người đi mời thái y…”
Nàng vừa dứt lời, Liễu Đan Nhạn lại âm thầm tỉnh lại, đại hoàng tử lập tức vui vẻ ra mặt, “Đan Đan!”
“Đa tạ ý tốt của công chúa, ta cũng không có việc gì, ” Liễu Đan Nhạn không nhìn các nàng, chỉ nhìn đại hoàng tử, ôn nhu nói: “Điện hạ, chúng ta về nhà đi.”
Đại hoàng tử ngây thơ mờ mịt gật đầu, đỡ nàng đứng lên, động tác hắn mặc dù vụng về, cũng rất cẩn thận, như tiểu hài tử bình thường ôm trân bảo yêu thích che chở.
Lạc Tĩnh Nghi nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, bỗng dưng mũi chua xót, “A Hàm, muội cảm thấy đại ca ta hạnh phúc sao?”
Mục Song Hàm không biết nàng hỏi cái này là ý gì, liền trả lời cái nhìn của chính mình, “Đại hoàng tử mặc dù tâm trí không hoàn hảo, nhưng hình như rất quan tâm đại hoàng phi…”
“Phải không.” Lạc Tĩnh Nghi không nói, nàng đột nhiên không muốn đi vạch trần Liễu Đan Nhạn nữa, xem gương mặt đại ca, nàng nguyện ý cho Liễu Đan Nhạn thêm một cơ hội, nếu như nữ nhân kia có thể an phận bảo vệ đại ca cả đời, cũng coi như chuộc lỗi.
Mục Song Hàm như có điều suy nghĩ, trước kia còn cảm thấy đơn giản, một khi gả vào hoàng cung, càng cảm thấy ở đây như một tầng sa mông lung, người người đều giấu trong sương mù, mỗi người đều có liên quan, làm sao cũng thấy không rõ.
Sau đó, Mục Song Hàm tạm biệt Lạc Tĩnh Nghi, trở về Đông cung.
Mới vừa vào cửa, liền bị một quả cầu màu đỏ bổ nhào vào làm lui lại mấy bước, “Chi chi chi ô ô ô – – ”
Tiếng kêu loạn thất bát tao làm tâm tình Mục Song Hàm thoáng cái tỉnh táo, nàng buồn cười bế tiểu hồ ly lên, thấy nó đưa hai cái móng vuốt che mắt, vừa kéo móng vuốt ra, trong mắt ngân ngấn nước mắt, chuyển tới chuyển lui cũng không rơi xuống, bộ dáng nhỏ đặc biệt ủy khuất, ý là – – Chủ nhân quá đáng là người xấu QAQ
Mục Song Hàm tập mãi thành thói quen sờ sờ, vuốt lông, “Ai bảo các ngươi nháo loạn, về sau phải biết nghe lời.”
Đại Bạch Hổ nằm ở bên cạnh ao nước, trên cỏ, tựa như tử tù vừa mới được thả ra ưu thương nhìn lên bầu trời… Mục Song Hàm bị sự tưởng tượng của mình làm buồn cười, quay đầu phân phó người lấy đồ ăn ra, ôm tiểu hồ ly ngồi bên cạnh Đại Bạch Hổ – – cho ăn!
Đại Bạch Hổ ăn hết sức nhã nhặn, rất tao nhã nhai kĩ nuốt chậm, tiểu hồ ly lại không ngó ngàng trước sau gào ô cắn một ngụm, hai cái móng vuốt chụp tới, dựng thẳng đứng người lên động đậy, hướng về phía Mục Song Hàm quăng mị nhãn – – Hàm Hàm ta khiêu vũ đẹp mắt không?
Mục Song Hàm cười đến run rẩy hết cả người, chỉ nó nói không ra lời – – này tuyệt đối là thành tinh sao?
Sau lưng đột nhiên duỗi ra một bàn tay, xách tiểu hồ ly lên ném ra ngoài, Đại Bạch Hổ chợt nhảy dựng lên, tiểu hồ ly rơi xuống trúng hồng tâm, ngã vào trên lưng nó: “… QAQ”
Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, nghiêng đầu quay lại phía sau, quả nhiên thấy Lạc Chiêu Dực bí hiểm đứng ở sau lưng, vẻ mặt Đức Phúc ẩn nhẫn nén cười, Trần Trầm nhìn trời.
“Điện hạ, chàng trở lại ?” Mục Song Hàm ngay lập tức đổi thành vẻ mặt đứng đắn, cười dài chào hỏi.
Lạc Chiêu Dực nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đánh giá: “Đối với nó rõ ràng cười còn chân thật hơn!”
Mục Song Hàm: “…”
“Xem ra nàng ưa thích nó hơn, ” Lạc Chiêu Dực hừ lạnh, tổng kết, “Sủng vật nhiều quá không tốt, nên ném bớt đi.”
Tiểu hồ ly ôm đầu bỏ chạy thật nhanh, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
“Ai nói, ” Mục Song Hàm đứng dậy, kéo tay hắn, liếc một cái Đức Phúc cùng Trần Trầm tự động tránh lui về phía sau, mặt không đổi sắc nói lời buồn nôn : “Thiếp đương nhiên ưa thích chàng hơn nha.”
Nói xong chính nàng cũng cảm thấy khẽ run rẩy, nhưng Lạc Chiêu Dực sẽ chịu một bộ dáng này sao, vừa nghe sắc mặt lập tức quay lại đây, dạy bảo nàng: “Đừng đem ta cùng tiểu hồ ly trộn lẫn, nàng đủ ngốc rồi, lỡ như bị nó làm ngốc nghếch thêm làm sao bây giờ?”
Mục Song Hàm trừng mắt, đang muốn ra tay nhéo hắn, lại nghe hắn nghiêm trang nói tiếp: “Mặc dù nàng ngốc thế nào ta cũng không chê …”
# lời tâm tình vòng vo hệ liệt #
Có chỗ nào không đúng?
“Nhưng mà quá ngốc người khác sẽ hoài nghi ánh mắt của phu quân nàng…”
Mục Song Hàm lập tức nhào tới, quyết đoán muốn nhéo!
Lạc Chiêu Dực thuận thế giang hai cánh tay, tiếp thu nàng yêu thương nhung nhớ, vui vẻ từ trong mắt khuếch tán ra, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên thái tử phi của ta hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, làm một bình hoa cũng là vô cùng tốt .”
Mục Song Hàm: “==” nàng thật sự là thua hắn !
Đùa giỡn xong rồi, Lạc Chiêu Dực liền ôm lấy nàng, nghiêm túc hỏi: “Lúc trở về nàng liền chau mày ủ rũ, làm sao vậy?”
Mục Song Hàm nghe vậy ngẩn ra, “Ai nói với chàng?” Lạc Chiêu Dực vừa trở về, làm sao biết nàng lúc trước tâm tình không tốt?
“Còn phải hỏi sao?”Lạc Chiêu Dực liếc nhìn nàng, thập phần đáng ăn đòn hỏi ngược lại: “Có cái gì là ta không biết?”
Mục Song Hàm bĩu môi, rất không cho là đúng, bất quá cũng không gạt hắn, nói thẳng: “Hôm nay thiếp gặp phải Tĩnh Nghi cùng đại hoàng phi, cảm giác… Có chút kỳ lạ !”
Lạc Chiêu Dực vừa nghe liền hiểu rõ, kéo nàng ngồi xuống bàn đá bên cạnh, “Đây là chuyện cũ mấy năm trước, Liễu Đan Nhạn thật ra là nữ nhi của tội thần, phụ thân của nàng ta vốn là sứ thần được phái đi Tây Di…”
Đức Phúc bưng trà nước điểm tâm đến, Lạc Chiêu Dực vừa nói vừa bưng một ly trà nhấp môi, sau khi hắn uống trà thường có thói quen giãn ra đầu lông mày, ẩn chút ý tứ lười biếng, đôi mắt xanh u cong cong, bỗng dưng có loại ảo giác yêu khí lan tràn.
Mục Song Hàm vốn đang nghiêm túc nghe, nhìn hắn một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy chén trà của hắn nhấp một ngụm, mặt lập tức nhăn thành mướp đắng – – mẹ nó, quá ngọt!
“Giúp điện hạ đổi chén trà khác!” Mục Song Hàm nghiêm túc phân phó Đức Phúc.
Lạc Chiêu Dực: “… Đổi cái gì?”
“Đổi chén không thêm đường, ngọt như vậy… Điện hạ, chàng là sợ thân thể mình sẽ không ra bệnh gì à?” Mục Song Hàm không nói nên lời trừng hắn.
Lạc Chiêu Dực: “… Không cho phép đổi!”
Mục Song Hàm vỗ bàn: “Bọn họ chính là quá sủng chàng… Trước không nói mùi vị này quá kỳ cục, đối với thân thể cũng không tốt… Nhất định phải đổi!”
Trước kia không phải là thái tử phi, nàng có thể làm một người yên lặng mà nhìn, hiện tại thì… Ha ha!
Đức Phúc và một đám nằm cũng bị thương: Thái tử quá tùy hứng, có thể chỉnh sửa hắn được sao? Thái tử phi hiền lương thục đức, nhờ vào người